Rạng sáng hôm nay trời đổ mưa lớn.
Thư Nguyên trằn trọc trong mơ, trái tim đau đớn, di chứng thất tình càng trầm trọng hơn sau khi gặp Lục Phỉ, đã lên tới đỉnh điểm.
“Em chơi một ván thôi.”Anh dạy 90 phút, em có thể tự do ăn uống vệ sinh gì đó, cho nên không tính là lâu. Anh đã hứa với ba em, kì thi lần này phải giúp em tăng điểm tiếng Anh từ 2 lên 30 điểm. Tuy rằng căn bản của em yếu, nhưng chỉ cần tăng vốn từ vựng lên, hoàn thành mục tiêu này trong thời gian ngắn là chuyện rất dễ dàng, giai đoạn sau mới là khó nhất.”
Lỗ tai Thư Nguyên đã bị tụng đến tạo kén: “Chơi một ván cũng không ảnh hưởng tới 90 phút học, lát nữa anh dạy tiếp là được.”
Lục Phỉ từ chối: “Dạy em xong, anh còn phải làm công việc khác.”
Thư Nguyên khiếp sợ: “Tại sao anh lại phải làm nhiều như vậy, không mệt à!”
Lục Phỉ không trả lời, anh không bàn về chuyện riêng của mình.
Chỉ học một buổi, Thư Nguyên đã biết Lục Phỉ là loại người dầu muối không ăn.
Cậu vốn tưởng rằng bạn của Lâm Quân Từ chắc là không khác với Lâm Quân Từ lắm, sinh viên và học sinh cấp ba bọn họ có thể chênh lệch bao nhiêu chứ, chắc chắn là dễ nói chuyện.
Ai ngờ lại tới một núi băng, vừa mở miệng là có thể đông chết người.
Lục Phỉ nói xong, quay lại đã thấy Thư Nguyên nằm trên giường.
“Thư Nguyên.” Giọng Lục Phỉ trở nên nghiêm túc: “Ngồi dậy.”
Thư Nguyên nhắm mắt lại, lông mi run run: “Ha, nhìn đề nhiều mỏi mắt quá, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm. Thầy Lục à, em thật sự rất khó chịu, em phải nghỉ một lát, nếu không là cận thị đó.”
Lục Phỉ: “…”
Thư Nguyên nghĩ chắc Lục Phỉ cũng không thể làm gì được, còn đang đắc ý vì chơi xấu thành công thì chợt cái trán có đồ lạnh dán lên.
Cậu mở mặt nhìn, Lục Phỉ đang đứng bên cạnh, dùng chai nước đá mình mang theo dán lên trán cậu.
Ngày mùa hè, thân chai rỉ nước li ti.
Ánh sáng xuyên qua nước trong suốt ánh lên gợn sáng, chiếu vào trên mí mắt Thư Nguyên.
Không có phản ứng của người, Lục Phỉ như núi băng hỏi: “Như thế này, dễ chịu chút nào không?”
…
Cảm giác lạnh lẽo trong mơ nhanh chóng biến mất, khi Thư Nguyên tỉnh lại cổ họng như nuốt phải than nóng, đầu đau như muốn nứt ra. Cậu cố gắng đứng lên muốn tìm nước uống, lại phát hiện nhà bị cúp điện.
Trong cơn mưa xối xả, sấm chớp đùng đùng.
Thư Nguyên nghe tiếng mèo kêu thảm thiết.
Không biết Khò Khò trốn ở đâu, Thư Nguyên biết nó sợ, dùng đèn pin của điện thoại chiếu sáng để tìm nó.
Trong góc phòng để quần áo, chiếc rổ mây tre đựng quần áo ngã trên sàn mèo con lông xù đang rúc trong đó run bần bật.
Thư Nguyên khẽ dỗ dành nó, ôm nó vào ngực, sau đó phát hiện ra áo sơ mi của Lục Phỉ.
Một màu trắng thuần.
Trên vải là đường chỉ ẩn màu bạc nhỏ mảnh, phải nhìn cẩn thận mới có thể thấy, kiểu dáng rất tao nhã, thể hiện yêu cầu của Lục Phỉ với từng chi tiết.
Buổi sáng khi họ chia tay, Thư Nguyên mặc nhầm chiếc áo này đến nhà Ôn Nghi.
Vì buổi tối ngày trước, Lục Phỉ mặc chiếc áo này làm cậu trên ghế sô pha.
Sau khi về nhà cậu tiện tay ném nó vào trong chiếc rổ trong phòng quần áo, cũng không nhớ tới nó.
Thư Nguyên lấy chiếc áo ra.
Lâu như vậy rồi, trên áo vẫn còn mùi rất nhạt, là mùi nước hoa Cologne trên người Lục Phỉ.
Đây giống như là món đồ cuối cùng Lục Phỉ để lại cho cậu, là minh chứng cho việc Lục Phỉ đã bước vào cuộc đời cậu.
Cậu ôm áo vào ngực.
Cuối cùng oà khóc.
Cậu yêu Lục Phỉ.
Tình yêu của cậu dành cho Lục Phỉ, còn nhiều hơn so với bản thân cậu nghĩ.
…
Qua ngày đó, Thư Nguyên bị bệnh.
Lúc Ôn Nghi đến cậu đã bị sốt đến mức nói sảng, con mèo núp trong ngực cậu, thế nào cũng không chịu rời đi. Một lớn một nhỏ trong căn nhà âm u ngột ngạt, giống như bị cả thế giới vứt bỏ.
Lúc Thư Nguyên tỉnh lại thì đang ở bệnh viện, mẹ Thư ngồi bên cạnh gọt táo cho cậu.
Yêu đương một hồi khắc cốt ghi tâm, sau đó thất tình.
Cả cơ thể và lòng dạ Thư Nguyên đều bị bệnh.
Lúc mới vừa ở bên Lục Phỉ không lâu, Thư Nguyên cũng từng bị cảm nặng như vậy, phát sốt ở bệnh viện.
Cậu là tạng người dễ sốt, mỗi lần bị bệnh, cổ họng và amidan cùng bị viêm, đau đến gần như không uống nước được. Chuyện này khiến tâm trạng của Thư Nguyên rất tệ, nhưng cơ thể mệt mỏi không thể đi đâu được.
Cơ thể khó chịu và tâm trạng bực bội khiến Thư Nguyên cáu kỉnh với chính mình.
Cậu nằm trên giường bệnh nổi nóng gọi điện cho Lục Phỉ: “Yêu tha hương có ích lợi gì chứ!”
Lục Phỉ nói: “Cổ họng cũng khàn luôn rồi, nói chuyện đừng dùng sức.”
Thư Nguyên cố tình gây sự: “Càng muốn! Anh đừng có đổi đề tại, em đang hỏi anh, yêu tha hương có ích lợi gì? Chúng ta như vậy thì tính là gì chứ, em muốn anh ở bên em, bây giờ xuất hiện trước mặt em, anh có thể làm được không?”
Hai ba giây sau, Lục Phỉ trần thuật sự thật: “Không thể.”
Thư Nguyên: “Em có bạn trai và không có bạn trai, có gì khác nhau?! Tại sao chúng ta phải ở bên nhau?”
Giọng của cậu rất khàn, nói xong câu đó thì ho khan một hồi, thật sự là ho đến nổ đom đóm mắt.
Lục Phỉ nói với cậu: “Xin lỗi Nguyên Nguyên.”
Thư Nguyên bị giọng nói dịu dàng êm tai của anh làm cho áy náy, lửa giận hạ xuống phân nửa, sửa lời: “Vậy anh mua vé máy bay về với em đi, bây giờ, lập tức, ngay lúc này!”
Lục Phỉ nói: “Bên anh vẫn là nửa đêm, không thể nào liên lạc với chỗ làm thêm của sáng mai được…”
Thư Nguyên hùng hồn: “Vậy đừng đi, nghỉ thẳng luôn!”
Lục Phỉ: “Không được.”
Thư Nguyên: “Tại sao?!”
Chẳng lẽ trong lòng Lục Phỉ cậu còn thua cả một công việc làm thêm?
Lục Phỉ nói: “Anh còn phải dựa vào công việc này để duy trì cuộc sống.”
Thư Nguyên lại mất hứng: “Cùng lắm thì khi anh qua lại đó lại tìm một công việc khác! Hơn nữa, ai cho anh đi làm, em có tiền, em có thể nuôi anh!”
Lục Phỉ không trả lời.
Thư Nguyên cúp điện thoại, tự chọn vé máy bay online xong, vì không biết số trên giấy tờ của Lục Phỉ, bèn chia sẻ liên kết cho Lục Phỉ.
Cậu mong Lục Phỉ nhìn thấy vé máy bay sẽ không do dự nữa, nghe lời cậu lên máy bay, tốt nhất là khi cậu tỉnh dậy có thể nhìn thấy Lục Phỉ ngồi trước giường mình.
Khi đó cậu nghĩ, nếu người bị bệnh đổi lại là Lục Phỉ, cậu nhất định sẽ mua vé máy bay sớm nhất để tới bên cạnh Lục Phỉ, vì yêu đương phải như vậy, nên vì đối phương mà trả bất cứ giá nào.
Nhưng cậu phát sốt, nhìn chằm chằm vào giao diện Wechat.
Lục Phỉ gửi tin nhắn chữ đến: [Xin lỗi, anh không thể dùng tiền của em.]
Cậu tức giận tắt nguồn.
Khi ấy, với cậu mà nói, lòng tự trọng của Lục Phỉ vô cùng nực cười, lẽ nào yêu đương còn phân ra của em của anh hay soa?
Rốt cuộc Lục Phỉ có biết yêu đương hay không?
Từ trước tới giờ Lục Phỉ thường không giận được bao lâu, hai ba ngày sau đã quên chuyện này không còn nhớ gì.
Lục Phỉ gọi video cho cậu, cậu rên rỉ nhõng nhẽo với anh cả nửa ngày mới nhớ ra mình đang chiến tranh lạnh với Lục Phỉ, bèn xụ mặt nói: “Em còn đang giận anh đó, anh nghiêm túc chút đi.”
Lục Phỉ buồn cười.
Nhưng vẫn nhịn, để tránh người nào đó xù lông lên.
Lục Phỉ ấn nắm tay lên môi, bên anh vẫn là buổi tối, ánh sáng ban đêm khiến khuôn mặt anh trông có vẻ sâu thẳm.
Có thể nhìn ra được, Lục Phỉ đã đổi chỗ ở, nhìn còn nhỏ hơn chỗ cũ, nhưng Thư Nguyên không hỏi anh tại sao.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Nguyên bị kéo dài ra.
Lục Phỉ đẹp như vậy, lòng cậu đã không muốn giận Lục Phỉ.
Lục Phỉ điều chỉnh lại vẻ mặt, phối hợp nói: “Vậy khi nào Nguyên Nguyên mới tha thứ cho anh đây?”
Thư Nguyên: “Em cũng không phải con nít ba tuổi, anh bớt dùng giọng điệu này nói chuyện với em đi.”
Lục Phỉ nói: “Anh Thư, xin hỏi anh muốn thế nào mới có thể hết giận đây?”
Mấy ngày nay Thư Nguyên đã suy nghĩ thông suốt.
Ba mẹ vẫn hoàn toàn chưa biết gì về xu hướng tính dục của cậu, càng không biết chuyện cậu và Lục Phỉ bên nhau, thỉnh thoảng bắt gặp cậu liên lạc với Lục Phỉ, ba Thư còn vô cùng vui vẻ mà nói vài ba câu với Lục Phỉ trong video, ngỏ ý nếu cần giúp đỡ gì thì Lục Phỉ cứ việc mở miệng.
Nếu vì cậu bị bệnh nặng, Lục Phỉ đột ngột cực nhọc ngày đêm chạy từ nước ngoài về, không nghỉ ngơi mà chăm sóc cậu, khó tránh sẽ làm ba mẹ cảm thấy kì lạ.
Dù Lục Phỉ thật sự về đây, họ cũng không thể nào mùi mẫn trước mặt ba mẹ được.
Thư Nguyên hoàn toàn không có được điều cậu muốn.
Lúc này Thư Nguyên đã về nhà, trong phòng không có ai.
Cậu vừa tắm khi thức dậy, người vẫn còn sốt, sau khi bôi kem dưỡng thể thì cảm thấy mình rất thơm.
Thư Nguyên ngồi trước cửa sổ, ánh nắng chiếu vào người cậu, áo ngủ mở phân nửa nút, lộ ra xương quai xanh phẳng phiu thẳng tắp.
Lục Phỉ cảm giác được ám chỉ mạnh mẽ.
Quả nhiên, Thư Nguyên nheo mắt, khẽ nói: “Anh cũng cho em nhìn đi.”
Tuổi trẻ sớm giác ngộ.
Vô cùng thản nhiên với sự phát dục và phản ứng của cơ thể.
Lục Phỉ bên kia màn hình di động, có vẻ là đổi vị trí của điện thoại, càng tối hơn, Thư Nguyên gần như không thấy rõ mặt anh, chỉ nghe giọng của anh trở nên trầm hơn mà hỏi: “Nguyên Nguyên, em muốn làm gì vậy?”
Thư Nguyên ra vẻ đứng đắn: “Phones*x, anh chưa nghe bao giờ à?”
Lục Phỉ: “…”
Thư Nguyên nhớ lại hình ảnh mình xem được trong video mấy ngày trước, vụng về bắt đầu mở cúc áo của mình.
Bỗng chốc, hình ảnh tối sầm.
Lục Phỉ ngắt cuộc gọi video.
Mặt Thư Nguyên vốn đã ửng đỏ, bây giờ lại càng xấu hổ đến bốc khói.
Lục Phỉ có được hay không vậy?!
Đều là nam, chẳng lẽ Lục Phỉ không muốn?
Rất nhanh Lục Phỉ đã gửi tin nhắn tới: [Đang có bạn cùng phòng.]
Thư Nguyên: [Anh sợ anh ta nghe à? Chẳng lẽ anh ta là người Hoa, có thể nghe hiểu chúng ta nói gì?]
Lục Phỉ: [Là người Nga.]
Thư Nguyên bèn gửi tin đầy lửa giận: [Vậy??? Anh đóng cửa lại là được rồi!]
Lục Phỉ nói: [ Anh và anh ta cùng ở một phòng.]
Thư Nguyên phục sát đất, khó trách Lục Phỉ đổi phòng, cậu không hiểu, Lục Phỉ cần tiết kiệm tiền đến mức này luôn sao?!
Lúc này Thư Nguyên thật sự tức điên lên.
Sắc dụ bạn trai không thành, ngược lại có vẻ là tự mình đa tình, tuy không phải con gái nhưng cậu vẫn cảm thấy vô cùng mất mặt.
Dường như Lục Phỉ càng không nghĩ tới chuyện yêu đương phải làm thế nào, càng không nghĩ tới chuyện yêu đương cần phải có không gian riêng, kiểu tình yêu tha hương này khiến cậu cảm thấy bây giờ cậu có bạn trai hay không có thì cũng chẳng có gì khác nhau, vì Lục Phỉ hoàn toàn không xem trọng chuyện này.
Nửa tháng nay Lục Phỉ đều gọi điện nhắn tin với cậu, cậu rất ít khi trả lời, nhưng hình như Lục Phỉ cũng chẳng quan tâm, chuyện này càng khiến Thư Nguyên không muốn trả lời.
Có lẽ Lục Phỉ cũng không thích cậu như vậy.
Một tháng sau là sinh nhật 19 tuổi của Thư Nguyên.
Sau khi khi ầm ĩ muốn Lục Phỉ về lúc bị bệnh không có kết quả, cậu bèn không gây với Lục Phỉ nữa.
Cậu nghe bạn học nói, học ở nước ngoài là một khoản phí không nhỏ, dù là nhà bình thường muốn nuôi một học sinh du học cũng phải cố hết sức, huống chi là với gia cảnh của Lục Phỉ.
Lục Phỉ hiếu thắng như vậy.
Dù ba Thư đã nói rất nhiều lần là muốn giúp anh, anh đều không nhận.
Ngay cả trước đây đến nhà dạy kèm cho Thư Nguyên, anh đều không ở lại ăn bữa cơm nào.
Thư Nguyên tiếc nuối tiếp nhận sự thật, là Lục Phỉ sẽ không bao giờ cần tiền của cậu.
Ngày sinh nhật đó, Thư Nguyên hẹn bạn học cùng đi nơi khác chơi.
Dạo trước cậu cậu có đăng những trải nghiệm của mình tại các danh lam thắng cảnh khi mười sáu tuổi lên trang web du lịch, có rất nhiều fans, vừa hay có thể nhận dịp sinh nhật ra ngoài du lịch, sẵn tiện thu thập thêm ít tư liệu thực tế.
Ngay khi tàu cao tốc của họ vừa đến trạm, Thư Nguyên nhận được một cuộc điện thoại.
Lục Phỉ về nước, đang ở trước cửa nhà cậu.
Thư Nguyên ngẩn người, một lúc sau mới nhớ mình còn đang giận Lục Phỉ: “Em không có ở nhà.”
Lục Phỉ hỏi: “Khi nào em về, anh ở đây chờ em.”
Bạn học đang giục cậu.
Thư Nguyên ra dấu tay ý là biết rồi, cùng theo bạn lên xe taxi: “Anh đừng đợi, em đang ở thành phố B.”
Lục Phỉ im lặng.
“Sao anh về mà không nói với em?” Thư Nguyên nói: “Em không thể bỏ cả một đám mà quay về được, hơn nữa, cũng không phải em gọi anh về.”
“Không sao, lần sau anh sẽ nói với em trước.” Lục Phỉ nói một câu như vậy, hỏi cậu: “Em định chơi mấy ngày?”
Thư Nguyên: “Một tuần.”
Lục Phỉ ừ, nói với cậu: “Vậy anh sẽ đưa quà cho chú và dì, em chơi vui nhé.”
Thư Nguyên cúp điện thoại, nhìn phong cảnh thành phố B không ngừng trôi qua ngoài cửa sổ.
Bọn họ tới khách sạn đã đặt trước, Thư Nguyên kéo hành lý vào thang máy.
Chữ số trong thang máy đang đi thẳng lên trên.
Đến tầng bọn họ ở, Thư Nguyên lại không ra khỏi thang máy.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của bạn học, cậu hét lên với họ: “Mình không chơi nữa, bạn trai mình tới ăn sinh nhật với mình”, nói xong cậu kéo vali đóng cửa thang máy.
Cậu chạy về trạm xe lửa, vận may cũng không tệ, cậu mua được vé tàu cao tốc về ngay trong chuyến tiếp theo.
Cậu chạy không ngừng nghỉ về nhà, trời đã tối rồi.
Thấy Thư Nguyên xuất hiện ở cửa, ba Thư kỳ quái hỏi: “Sao chạy về rồi?”
Tim Thư Nguyên đập thình thịch: “Lục Phỉ đâu rồi?”
Ba Thư nói: “Đi rồi. Cậu ấy nói về làm việc, chỉ có thể ở một ngày, tối mai lên máy bay.”
Thư Nguyên ném vali chạy đi.
Trên đường đi cậu gọi điện cho Lục Phỉ, hỏi Lục Phỉ ở khách sạn nào.
Nhà của Lục Phỉ đã bán rồi, đêm mai lại lên máy bay, anh ở trong thành phố nuôi sống mình, không ở khách sạn thì không có nơi để đi.
Trong điện thoại, bên phía Lục Phỉ truyền tới tiếng thông báo ở sân bay.
Hai người đều không nói gì.
Thư Nguyên hiểu ra gì đó, đi thẳng tới sân bay.
Cậu không gọi cho Lục Phỉ, mà lần lượt tìm, sân bay lớn như vậy, cậu chạy hơn phân nửa mới tìm được Lục Phỉ đang dựa vào một góc cửa sổ sát đất.
Đã lâu không gặp.
Lục Phỉ vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng và cao ngạo đó.
Bên cạnh anh là chiếc ba lô tùy tiện ném ra sàn, trên đầu gối đặt một chiếc notebook, đeo tai nghe làm bài tập.
Không khác gì những người trẻ tuổi chọn qua đêm ở sân bay để tiết kiệm tiền.
Chẳng qua, Lục Phỉ cần phải tiết kiệm nhiều tiền hơn, anh định ở đây nghỉ gần hai ngày một đêm mà thôi.
Thư Nguyên dừng lại, từ từ đi qua.
Cậu ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Phỉ, khẽ khàng gọi tên anh.
Lục Phỉ hỏi: “Không phải em muốn mừng sinh nhật với người khác sao?”
Thư Nguyên ngoan ngoãn nói: “Có anh ở đây, sao em có thể chọn người khác chứ.”
Lục Phỉ cúi đầu, đôi mắt bình thản như nước nhìn cậu.
Sau đó, Lục Phỉ dùng ngón cái lau mạnh đôi môi mềm mại của cậu, thầm thì: “Nguyên Nguyên, em đúng là muốn làm lắm rồi.”