Ngày hôm sau Lục Phỉ lên máy bay sớm, đến thành phố khác.
Hai quản lý cấp cao đi cùng anh thấy Nguyên Gia Y cố tình dậy sớm đến tiễn anh, trên đường còn trêu có phải Lục Phỉ chấp nhận sự theo đuổi của đối phương rồi không. Lục Phỉ nóng không phải rồi không tiếp tục đề tài này nữa. Anh vốn không thích nói về cuộc sống riêng của mình, cho nên mọi người cũng không để ý, huống chi lần gặp nhau này của Lục Phỉ và Nguyên Gia Y thật ra chỉ là ngẫu nhiên, Nguyên Gia Y đi công tác ở đây, hai người gặp nhau ở khách sạn, chỉ hẹn cùng ăn một bữa cơm mà thôi.
Lúc dùng cơm, Nguyên Gia Y nói xin một cơ hội, chỉ thử một lần thôi, trong thời gian đó anh ta sẽ không đưa ra bất cứ yêu cầu gì, nếu như sau khi thử mà Lục Phỉ vẫn cảm thấy không hợp thì anh ta sẽ rời đi một cách vui vẻ.
Nhưng sau khi Nguyên Gia Y đưa điện thoại tới thì chủ động nói với Lục Phỉ, không cần suy nghĩ tới những lời anh ta nói nữa.
“Tôi không vĩ đại như vậy, làm bùa trị thương cho người khác.” Nguyên Gia Y nói: “Cho dù là thử một lần, tôi cũng hi vọng trong lòng người kia không có người khác.”
Lục Phỉ không nói gì, bởi vậy, hai người hoàn toàn ổn định mối quan hệ bạn bè.
Nguyên Gia Y hỏi: “Còn chưa đổi ảnh, anh khẳng định là mình không định quay lại à?”
Lục Phỉ tiễn Nguyên Gia Y ra cửa, trước khi đóng cửa dường như trả lời cho câu hỏi của Nguyên Gia Y: “Không có tôi, em ấy cũng sẽ ổn thôi.”
Lục Phỉ cầm điện thoại của mình, trả lời hai cuộc gọi công việc vừa bị lỡ, sắp xếp công việc tiếp theo một các trật tự và lưu loát. Sau khi cúp điện thoại, anh không khỏi nhìn ảnh màn hình trong giây lát, sau đó vào cài đặt, thay hình nền bằng một cái ảnh chụp bầu trời từ trên máy bay hồi anh đi du học trước kia.
Khi đó dù là cái gì cũng muốn ghi lại, que gỗ mà Thư Nguyên ăn kem còn lại, chiếc giường sắt xốc xếch trong căn gác nhỏ hẹp, bóng của hai người trên tủ kính của cửa hàng khi hai người dạo phố, còn có buổi tối của lễ Giáng Sinh, hai người đắp một cây thông Noel trong tuyết theo phong tục. Ngày đó Thư Nguyên đội chiếc mũ len đỏ rực đứng nấp sau cái cây, lè lưỡi với camera, hình chụp buổi tối bằng điện thoại di động hơi bị nhòe, tạo nên một bức ảnh đầy kỉ niệm… Bức ảnh đó làm bạn với Lục Phỉ trong khoảng thời gian rất dài, từ du học, đến đi làm, đến công khai xu hướng tính dục cũng dùng trang trí nhà mới, tạo thành một phần sáng sủa nhất trong cuộc sống tẻ nhạt của Lục Phỉ.
Đổi bức ảnh vốn có, cài đặt hình nền mới.
Làm xong chuyện này, Lục Phỉ cảm thấy lòng nhẹ hơn.
Anh đẩy cái ly trên bàn ra, đống khăn giấy nhăn nhúm cũng được cho vào thùng rác, khi chạm vào điểm ướt trên khăn giấy, đầu ngón tay anh có một giây tê dại.
Cuối cùng anh lấy laptop mang về phòng, tắm trong phòng tắm khách sạn, lau khô tóc rồi mới ngồi vào bàn tiếp tục làm việc.
Khoảng một tiếng sau, Lục Phỉ nhận được một email mới.
Một hộp thoại nhỏ tự động xuất hiện trên màn hình: “Bạn hội viên thân mến, năm nay quyền hội viên của bạn đã được nâng lên cấp 9, bạn được ưu tiên tận hưởng đặc quyền đặt bánh hương vị mới…”
Là quảng cáo bánh trung thu.
Một tuần sau là tết Trung thu.
Những năm trước, Lục Phỉ đều xếp hàng trước để đặt bánh trung thu ở tiệm làm bánh trung thu thủ công này, mẹ Thư rất thích vị của tiệm này, nhưng bà tiếc tiền cho Lục Phỉ, cũng từng nói rất nhiều lần là không cần phải mua nó.
Lục Phỉ đánh dấu đã đọc email, đóng cửa sổ lại.
Từ Đoan ngọ đến Trung thu, năm nay Lục Phỉ không có bề trên để tặng bánh trung thu, từ đây chính thức tạm biệt các ngày lễ truyền thống.
Đối với một bộ phận người trẻ mà nói, bỏ đi những lễ nghi phiền phức có thể là một chuyện thoải mái.
Nhưng đêm nay Lục Phỉ ngủ không ngon giấc, lúc lên máy bay cũng chọn cà phê.
Trợ lý ở bên cạnh nhắc anh: “Lục tổng, anh vẫn chưa ăn sáng, bụng rỗng mà uống cà phê không tốt cho dạ dày.”
Lục Phỉ gật đầu ý là biết rồi, lại hỏi ngược lại chuyện khác: “Cậu thất tình mất bao nhiêu thời gian mới bước ra được?”
Vậy mà Lục Phỉ lại nói chuyện cuộc sống riêng với mình, trợ lý khá kinh ngạc, vô thức trả lời: “Còn phải xem là lần nào.”
Trợ lý nói đã yêu đương ba lần, trong đó có một lần anh ta chủ động đề nghị chia tay, không xem là thất tình, anh ta bèn nêu ví dụ của hai lần kia: “Lần trước thấy tình ấy, tôi rất thích đối phương, khó chịu cả mấy ngày, suốt ngày chỉ nghĩ tới đối phương, nhiều lần tìm đến nhà xin quay lại mà không được, khoảng nửa năm thì cũng dần quên đi.”
Lục Phỉ hơi nhíu mày, nghĩ tới gì đó: “Nên chỉ cần nửa năm thôi sao.”
“Nửa năm xem như là ngắn.” Trợ lý như chìm vào trong kí ức, cảm tháng: “Lần đầu tiên thất tình, phải mất mấy năm mới dần quên đi… Cô ấy là mối tình đầu của tôi, chúng tôi ở bên nhau suốt 4 năm đại học, sau khi tốt nghiệp thì chia tay, xem như là bọn tôi không thoát khỏi lời nguyền này. Không lừa anh chứ, dù sau này tôi đã yêu đương 2 lần, nhưng vẫn không khỏi so sánh với cô ấy. Đến tận bây giờ, nhìn thấy tin tức liên quan đến cô ấy trong đám bạn chung lớp, lòng vẫn sẽ đau. Hình như tình yêu mãnh liệt nhất đời này, đều chỉ liên quan đến cô ấy.”
Lục Phỉ nói: “Điều đó cho thấy cậu thật sự yêu cô ấy, nên mới buồn lâu đến vậy.”
Trợ lý tỏ vẻ đồng ý: “Yêu vô cùng.”
Hai người nói chuyện cá nhân một lát, đây là lần đầu tiên từ khi trợ lý làm việc cho Lục Phỉ đến nay. Cũng là lần đầu trợ lý cảm giác mình đã kéo gần khoảng cách quan hệ cá nhân với cấp trên đôi chút, anh ta rất vui vì cuộc nói chuyện này, nhưng khi anh ta vào nhà vệ sinh rồi quay ra, Lục Phỉ đã mở laptop ra làm việc.
Lục Phỉ không hỏi đến những vấn đề yêu đương kia nữa.
Anh ngồi thẳng lưng, ánh mắt ung dung bình tĩnh, tập trung suy nghĩ, giống như anh vẫn làm trong mỗi ngày đêm. Nghe nói vì để hiểu được thuật toán dữ liệu, Lục Phỉ đã nhảy chuyên ngành học 3 năm, nghe nói vì để đứng ở vị trí cao nhất ở đây, Lục Phỉ đã từ chối 3 lần bốn lượt chuyện đào người. Anh có thể vì một ý tưởng, không ngại phiền phức mà trình bày tính khả thi của nó với cấp trên, có thể ở lại văn phòng chờ một kết quả thuật toán trong khi tất cả mọi người đều đang tham gia họp mặt.
Dù trong khoảng thời gian bị chia nhỏ dần, Lục Phỉ cũng không ngừng tiến về phía trước, hướng về phía trước.
Dường như chẳng biết mệt mỏi.
Ngoài cửa sổ máy bay là bầu trời xanh thẳm cùng những đám mây lơ lửng.
Trên bầu trời không có vật tham chiếu, chúng nó thoạt nhìn di chuyển chậm chạp, nhưng trên thực tế là mấy nghìn ki-lô-mét một ngày.
Trong hành khách trên chuyến bay, không, trong muôn nghìn chúng sinh, có lẽ Lục Phỉ không phải là người đặc biệt nhất.
Nhưng lại là kẻ cô độc nhất.
Sau khi kết thúc một mối tình đầy lưu luyến, Lục Phỉ lại càng là Lục Phỉ hơn.
…
Sau khi về nhà một ngày, Thư Nguyên về quê ba mình một chuyến. Từ lâu trước đây ông bà của cậu đã không ở đây, năm tám, chín chục tuổi mới nhớ quê mà dọn về lần nữa, ba cậu cũng không phải lớn lên ở đây, lần này Thư Nguyên muốn theo ba mẹ đi thăm ông bà. Tết Trung thu ba Thư có hoạt động quan trọng cần phải tham dự nên phải sum vầy sớm hơn.
Sau khi vào nhà bà nội nói cậu gầy, nói có phải cậu giảm cân hay không, lại hỏi cậu Lục Phỉ đâu rồi, Thư Nguyên mới nhớ là chưa nói cho ông bà biết chuyện họ đã chia tay.
Cậu chưa nói, người lớn cũng chưa nói, người già không chịu được kích thích, mọi người không muốn để ông bà bận tâm.
Ba Thư trả lời thay cậu, nói Lục Phỉ đang đi làm.
Một đứa cháu nghe tới đó thì kích động, liên tục phụ họa, nói biểu hiện của Lục Phỉ trong buổi họp báo thật sự rất tuyệt, còn lấy video ra cho mấy người già xem.
Hôm đó cả nhà quây quần xem video diễn thuyết của Lục Phỉ, tiếng khen không dứt, Thư Nguyên lại không nặn ra được nụ cười nào. Trước khi đi ông nội đưa bao lì xì, muốn Thư Nguyên đem về cho Lục Phỉ, nói sự nghiệp có khởi đầu thuận lợi là chuyện tốt, lì xì đỏ tượng trưng cho điềm lành.
Hai ngày sao, Thư Nguyên nhắn tin cho Lục Phỉ, đồng ý với cách xử lý ngày đó của anh.
Anh xem như chuyện lớn ủy thác cho một vị luật sư, toàn quyền thay mặt chuyện hai căn nhà.
Ngày tết Trung thu, mọi chuyện đều được xử lý xong.
Thư Nguyên đến nhà Lục Phỉ một chuyến, treo bánh trung thu mẹ Thư cho trên tay nắm cửa của Lục Phỉ, không gõ cửa. Cũng bỏ bao lì xì của ông nội vào túi, Lục Phỉ mở ra là có thể nhìn thấy.
Hôm nay mưa dầm, trời tháng mười đã hơi se lạnh.
Thư Nguyên không mang dù, hai tay nhét vào túi quần, kéo mũ áo hoodie lên rồi ra ngoài.
Trong tiểu khu không có người qua lại, mặt đất ẩm ướt, sương mù giăng khắp nơi.
Lúc sắp ra khỏi tiểu khu, một chiếc xe con màu đen từ bên ngoài vào lướt ngang qua cậu, Thư Nguyên dừng lại mấy giây, không nhìn rõ bản số xe.
Lục Phỉ lái xe vào bãi đỗ, phát hiện chỗ mình thuê đã bị người ta chiếm mất.
Tết Trung thu, mọi người đi thăm bạn bè, lượng xe cộ lưu động trong tiểu khu nhiều lên là chuyện rất bình thường. Vì là ngày lễ nên Lục Phỉ cũng không muốn quấy rầy người khác. Anh đậu xe ở phía sau chiếc xe kia, để lại số điện thoại của mình gần kính chắn gió phía trước, nhắc người kia nếu cần rời đi có thể liên lạc với anh để dịch xe.
Tình huống như vậy sẽ không xảy ra nhiều, vì Lục Phỉ định dọn về nhà cũ của mình.
Rốt cuộc anh cũng tìm được nơi thuộc về mình trong thành phố anh sinh ra và lớn lên.
Ra khỏi thang máy, cửa nhà hàng xóm chợt mở ra, ba, bốn người vừa nói vừa cười đi ra cửa, không khí náo nhiệt, xem ra là chủ nhà đang tiễn khách. Lục Phỉ bất ngờ đối mặt với đối phương, người nọ lịch sự gật đầu chào anh.
Lục Phỉ gỡ chiếc túi tinh xảo trên tay nắm cửa xuống.
Bên trong là một hộp bánh trung thu, một bao lì xì và một túi hạt khô.
Lục Phỉ nhìn thấy một tờ giấy ở dưới, trên đó là nét chữ vô cùng quen thuộc.
[Bao lì xì là của ông nội cho, anh nhận đi, không muốn nhận cũng phải nhận. Trung thu vui vẻ.]
Bên dưới còn có một hàng chữ, nét chữ nguệch ngoạc: [PS: Hạt khô là lần trước đi dạo siêu thị mua cho anh, là đồ của anh, bây giờ đưa cho anh.]
Lục Phỉ nhớ lại, sau khi chia tay có buổi rạng sáng, anh nhận được điện thoại của Thư Nguyên, giọng nói của người nọ trong điện thoại nghe rất lạ, rất hung dữ, nhưng thật ra là đang nói.
Thư Nguyên nói: “Anh còn gì chưa lấy đi.”
“Một túi hạt khô.”
“Hôm nay lúc em và Ôn Nghi đi dạo siêu thị mua cho anh. Em mặc kệ, anh cũng không nói hôm nay anh không tới, em mua cho anh, anh phải lấy.”
Lục Phỉ nhét tờ giấy vào túi, nhập mật mã chuẩn bị mở cửa.
Hàng xóm chờ thang máy cùng khác.
Thang máy tới “đinh” một tiếng, người đứng bên ngoài nghiêng người, có người từ trong thang máy đi ra.
“Lục Phỉ!”
Thư Nguyên đứng ở đỏ, người ướt đẫm nhìn anh.
Chỉ mới hơn một tuần, Thư Nguyên trông còn gầy hơn so với lần gặp trước.
Mặc kệ ánh mắt của người xung quanh, Thư Nguyên đi tới nói: “Ừm thì, vừa rồi em thấy xe của anh ở cổng.”
Lục Phỉ trả lời: “Ừ, mới từ công ty về.”
Tóc Thư Nguyên nhỏ nước, làn da trắng đến mức dường như là trong suốt, cậu vuốt mặt, nói: “Em chỉ muốn nhắc anh, đừng quên xem cái túi quả khô kia còn hạn dùng hay không, lỡ như ăn bị đau bụng thì phải làm sao.”