Thư Nguyên về nhà ba mẹ, ba Thư bưng vại trà xuống lầu, câu đầu tiên nói khi thấy cậu là: “Tiểu Lục đâu?”
Thư Nguyên cắm đầu đi về phòng, khi đi ngang qua thì chân dậm đùng đùng.
Khi vào phòng xong cậu đóng cửa cái rầm.
Ba Thư hiểu ra, thong dong đến phòng bếp: “Lại phát cáu hả?”
Mẹ Thư đang cùng dì giúp việc gói bánh ú, cười nói: “Không để ý anh à? Em gọi cũng phớt lờ, nhắc tới Tiểu Lục là như ăn phải thuốc nổ ấy.”
Ba Thư bĩu môi, cũng không đáp lại.
Thư Nguyên giận dỗi giống như chuyện sói sắp đến, xảy ra nhiều lần sẽ không ai chú ý nữa.
Kì lạ là mãi đến ăn cơm tối, Lục Phỉ cũng không đuổi theo tới nhà nhận người, ba Thư nhìn Thư Nguyên có hơi ngứa mắt.
Thư Nguyên phát cáu với cả người ngồi chung quanh, đây là do họ nuông chiều mà ra. Hơn nữa chuyện này tới nhanh mà đi cũng nhanh, qua cơn tức thì lại là một đứa nhỏ ngoan ngoãn mềm như bông, rất dễ khiến người lớn cho qua chuyện hẳn nên dạy dỗ này, đến khi Thư Nguyên trưởng thành, lúc muốn dạy thì đã muộn rồi.
Thư Nguyên ngồi đầu bàn bên kia, mắt đỏ hoe, chắc là vừa khóc một trận, bây giờ ngồi ăn cơm mắt mũi tèm lem.
“Nói thử xem nào, sao con bắt nạt người ta nữa rồi?”
Ba Thư hỏi.
Thư Nguyên ném đũa đi: “Con bắt nạt anh ta thế nào chứ? Rõ ràng là anh ta không đúng, còn là lỗi của con à?”
Thư Nguyên trút hết bụng ấm ức từ đầu tới cuối với ba mẹ, ngoại trừ chi tiết Lục Phỉ muốn chia tay, cậu không muốn để ba mẹ lo lắng.
Phản ứng giống hệt Ôn Nghi, ba mẹ cũng không ngờ chỉ vì một cái chén mà đau hết cả đầu.
Mẹ Thư dỗ dành cậu: “Không phải chỉ là cái chén hoa hòe lòe loẹt thôi sao? Cũng không đáng tiền. Lần trước lúc mua mẹ cũng cầm một bộ, con quên rồi à? Chút nữa cầm bộ của mẹ về, được không? Đừng nóng giận mà.”
Thư Nguyên nghẹn lời.
Sao lại biến thành chuyện cái chén rồi?
Cậu chợt chẳng còn đau lòng cái chén kia nữa, dường như buổi sáng vì nó mà tức giận là chuyện nhỏ không đáng kể, tại sao cậu lại vì một cái chén mua mấy năm trước, sớm đã bỏ quên trong kho mà nổi nóng như vậy chứ?
Nhưng chính vì như vậy, nên Lục Phỉ thật sự quá đáng.
Ngay cả cậu cũng chẳng thèm để ý chuyện này, tại sao Lục Phỉ lại còn muốn như vậy?
“Tối nay con không đi.” Cuối cùng, Thư Nguyên chỉ nói thế.
Đêm nay Thư Nguyên ngủ ở phòng mình, nhưng cũng ngủ không ngon.
Dọn ra ngoài với Lục Phỉ hai năm nay, cậu đã quen cái giường trong ngôi nhà kia, đệm là do Lục Phỉ chọn, tùy chỉnh dựa vào cơ thể hai người và nếp ngủ, hợp đến từng chi tiết.
Ngủ không ngon, Thư Nguyên mơ rất nhiều.
Cậu mơ thấy cảnh lần đầu tiên gặp Lục Phỉ, Lục Phỉ cao như vậy, lạnh lùng như vậy, sống túng thiếu lại cổ hủ.
Căn bản không phải là kiểu người mà cậu thích.
Nhưng Lục Phỉ thật sự quá tốt, Lục Phỉ dịu dàng và thỏa hiệp với cậu, làm cho tính bừa bãi bộp chộp của cậu được thả ra, cậu thích cảm giác được Lục Phỉ dỗ dành.
Sáng thức dậy, Thư Nguyên có chút buồn bã mất mát.
Điện thoại của cậu nhận được hai thông báo, điều là lịch sử dùng khóa vân tay trong nhà.
Khuya hôm qua Lục Phỉ về nhà lúc 1 giờ 55 phút, 7 giờ 10 phút sáng nay lại ra ngoài đi làm, thoạt nhìn không khác gì những buổi tối tăng ca khác.
Lúc ăn sáng, ba Thư nói: “Tối hôm qua ba gọi điện cho Tiểu Lục.”
Thư Nguyên vờ như không nghe.
Ba Thư cố tình lấp lửng thật lâu, đến khi con trai sắp nhịn hết nổi mới nói: “Người ta không giận, còn quan tâm con buổi tối có ăn uống gì không. Ba còn hỏi, bọn nó họp cả ngày hôm qua, nào có rảnh mà phí sức vì chuyện lông gà vỏ tỏi thế này?”
Thư Nguyên nghi ngờ: “Thật ạ?”
Ba Thư: “Thật.”
Lòng Thư Nguyên chẳng biết là có cảm giác gì.
Ba Thư nói: “Cơm nước xong con về ngay cho ba, bây giờ đừng có nghĩ tới chuyện để người ta tới đón, làm cả ngày đã cực rồi, còn phải chạy nửa cái thành phố đến đón con, con bớt gây phiền phức cho nó đi.”
Thư Nguyên khó chịu ăn xong bữa sáng.
Với ba lần giục bốn lần mời của ba Thư, Thư Nguyên buộc lòng phải ra khỏi cửa. Năm đó công khai đã chọc ba cậu tức đến tăng huyết áp, nếu gây chuyện nữa chỉ e sẽ làm ba cậu tức đến bất tỉnh, lúc Lục Phỉ đến nhà làm gia sư, ba cậu vô cùng thích Lục Phỉ.
Trước khi đi mẹ câu bắt đem theo một túi bánh ú về: “Sắp tới tết Đoan Ngọ rồi, ngoài đường nóng, đừng có chạy lung tung suốt ngày, đến lúc đó nếu rảnh thì về không rảnh thì thôi.”
Thư Nguyên không muốn cầm: “Không cần, con sẽ không làm.”
Mẹ Thư nhìn cậu như thằng ngốc: “Trông vào con à?”
Lục Phỉ biết hết.
Thư Nguyên không có cách nào phản bác, đành phải xách túi, lái xe đi.
…
Hôm nay không phải cuối tuần, nhưng Lục Phỉ ở nhà.
Thư Nguyên xách một cái túi lớn, tóc tai rối bời, đứng ở cửa nhìn người trong nhà, sống mũi cay cay.
Lục Phỉ đúng là một tên khốn.
Cậu nghĩ.
Quần áo của Thư Nguyên rất tươm tất, có lẽ là sau khi qua công ty rồi vòng về, có lẽ là trao đổi với Thư, biết lúc này cậu sẽ về cho nên ở nhà chờ cậu.
Chiến tranh lạnh cả một ngày, hai người đều im lặng.
Thư Nguyên mở miệng trước, giọng lí nhí như mèo kêu: “Nặng quá…”
Chỉ nói một câu như vậy mà mắt Thư Nguyên đã lên, như là đang làm nũng.
Cậu rất ghét điểm này của mình, quản lý cảm xúc quá thất bại, luôn có vẻ yếu đuối, hoặc là vô cớ gây rối.
Lục Phỉ đi tới, nhận cái túi trong tay cậu: “Dì làm à?”
Thư Nguyên: “Ừ.”
Lục Phỉ bỏ đồ trong túi vào ngăn lạnh, lúc xoay người lại thì Thư Nguyên đã vào nhà. Trong phòng khách có va li của Lục Phỉ, xem ra là thu dọn tối qua, Thư Nguyên hơi khó hiểu: “Anh phải đi công tác hả?”
Sao lại không nói cho cậu biết, chẳng lẽ người chiến tranh lạnh có đặc quyền không nói cho đối phương biết hành trình của mình hay sao?
Không thể nhìn ra cảm xúc trong đôi mắt đen nhánh của Lục Phỉ, giọng điệu trả lời lại không hề dao động: “Không phải.”
Thư Nguyên ngẩng đầu anh: “Vậy… là?”
Rõ ràng ba Thư nói với cậu Lục Phỉ không giận, lẽ nào Lục Phỉ còn học được tính hai mặt, vừa gạt người lớn vừa muốn ngầm lên mặt với cậu?
Lục Phỉ nói rất nhanh: “Tối hôm qua vốn định nói với em, nhưng em không có ở nhà. Anh dọn đồ trước, một lần thì khó mang đi hết, có lẽ cần phải chia ra vài lần. Tối em ngủ trễ, tối anh cũng tan làm muộn, lần sau tối anh sẽ đến lấy. Nếu như em ngại, anh cũng có thể chờ lúc em không có ở nhà.”
Rõ ràng mỗi một chữ mà Lục Phỉ nói Thư Nguyên đều nghe hiểu, nhưng ghép chúng lại với nhau, Thư Nguyên nghe không hiểu.
Đầu óc cậu ong ong, dù thế nào cũng không ngờ chuyện lại đến mức này.
“Còn chỗ chú và dì, sợ sức khỏe của chú không tốt, anh định từ từ rồi nói với chú.” Lục Phỉ nói: “Anh cũng sẽ nói đúng sự thật với chú, chúng ta chia tay là trách nhiệm của anh. Chỗ bạn bè, anh cũng sẽ báo hết, nếu em hi vọng chuyện này do em nói cũng được-“
“Lục Phỉ!” Cuối cùng Thư Nguyên ngắt lời anh: “Anh chia tay với em?”
Lục Phỉ vô cùng nghiêm túc: “Ừ.”
Thư Nguyên tức đến choáng váng: “Anh biến đi!”
Lục Phỉ đứng mấy giây.
Thư Nguyên không muốn thấy anh: “Anh muốn đi thì đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì? Anh nhàm chán như vậy, không thú vị, lại còn cổ hủ muốn chết, tôi đã sớm muốn chia tay với anh rồi, bây giờ vừa khéo, cuối cùng tôi được giải thoát rồi! Anh nghĩ rằng tôi sẽ cầu xin anh à?”
Lục Phỉ cũng không nói gì.
Sau đó thật sự cầm vali đi.
Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, nước mắt của Thư Nguyên “lách tách” rơi xuống.
…
Cả thế giới đều biết Thư Nguyên và Lục Phỉ cãi nhau.
Không có Lục Phỉ trông coi, Thư Nguyên tìm được đám bạn bè dần xa cách kia, ra ngoài chơi mấy ngày.
Thư Nguyên đăng rất nhiều ảnh chụp trong vòng bạn bè, hộp đêm, quán rượu, tiệc tùng, với một khuôn mặt ngoan ngoãn búng ra sữa, cậu làm hết mọi chuyện phản nghịch.
Lục Phỉ rất ghét cậu chơi với đám người kia, cũng ghét cậu uống rượu, nhảy nhót, càng ghét cậu kề vai bá cổ người khác, mập mờ không rõ ràng.
Nhưng lần này Lục Phỉ không đăng bất kì chữ nào.
Thư Nguyên tức nghẹn, cậu đoán có lẽ Lục Phỉ đã block hoặc ẩn cậu rồi.
Có tối cậu không kiềm được mà thử nghĩ xem rốt cuộc Lục Phỉ có làm vậy hay không, cậu bèn gửi một dấu chấm qua, gửi thành công ngay tức thì, cậu lập tức nhanh tay thu hồi.
Khung chat rất nhanh hiện ra chữ “Đối phương đang soạn tin”.
Thư Nguyên đã nghĩ xong nên giữ mặt mũi thế nào, vì vậy cậu giành gửi tin nhắn trước: [Bất cẩn nhấn nhầm thôi.]
Đừng tưởng là cậu lại tỏ ra yếu thế.
Cậu lại nhắn: [Chừng nào anh lấy hết đồ đi?]
Lần trước sau khi hai người cãi nhau, rõ ràng Lục Phỉ nói sẽ qua lấy đồ, nhưng vẫn mãi không thấy bóng người.
Thư Nguyên nghe Ôn Nghi nói, Lục Phỉ thuê nhà gần công ty, còn sẵn tiện thuê chỗ đậu xe, xem ra là thật sự định sống luôn ở đó.
Thư Nguyên nghe được lại nổi nóng, lại không thể mất mặt mà đi tìm Lục Phỉ. Thậm chí cậu còn tiếc thay cho Lục Phỉ mớ tiền đã trả, cậu nghĩ, sau này Lục Phỉ quay về, chẳng phải căn nhà thuê và chỗ đậu xe kia rất phí sao? Lục Phỉ phải làm bao lâu mới kiếm lại được?
Lục Phỉ trả lời rất nhanh.
[Dạo này đang ở nước ngoài, chắc cuối tuần sau mới về, xin lỗi.]
Lúc này Thư Nguyên mới nhớ chuyện đưa ra thị trường của công ty Lục Phỉ.
Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn cậu lại cảm thấy bực mình.
Giữa những con chữ của Lục Phỉ không hề có ý hối hận, thậm chí là có vẻ rất bình tĩnh.
Thư Nguyên: [Tuần sau không đến lấy, tôi sẽ quăng đồ của anh ra.]
Lục Phỉ: [Được.]
Thư Nguyên tức đến mức chạy ra ngoài chơi lần nữa.
Có một ngày, sáng sớm Thư Nguyên thức dậy, chợt cảm thấy rất đói bụng.
Cậu vào phòng bếp mở tủ lạnh, mùi mốc xộc ra khiến cậu buồn nôn, cố nhìn vào thì đầu sỏ gây tội ác chính là bánh quế đã bị cậu bỏ quên.
Là món sáng đó Lục Phỉ làm cho cậu.
Lúc nổi nóng ầm ĩ cậu nhét nó vào tủ lạnh, còn cho rằng Lục Phỉ sẽ xử lý nó.
Thời tiết không đẹp lắm, ngày mùa hạ nói mưa là mưa.
Trong tiếng mưa rả rích ngoài cửa sổ, Thư Nguyên nhìn bánh quế trong đĩa mà ngây người.
Đã 12 ngày Thư Nguyên chưa gặp Lục Phỉ rồi.
Cho nên, rốt cuộc là khi nào Lục Phỉ mới về.