Khi buổi concert kết thúc thì đêm đã khuya.
Thư Nguyên theo đám đông thong thả đi ra khỏi sân vận động, gậy huỳnh quang vẫn còn nắm chặt trong tay. Xung quanh tiếng người ồn ào, Ôn Nghi ở bên cạnh nói gì đó, Thư Nguyên không nghe rõ, mãi đến khi Ôn Nghi hét vào bên tai cậu: “Mình nói, mình không về cùng cậu!”
Thư Nguyên “Đệch” một tiếng, hỏi cậu chàng: “Cậu không sợ bị chó săn chụp à?”
Ôn Nghi nháy mắt với cậu, ranh mãnh nói: “Yên tâm đi, bọn mình hẹn gặp ở khách sạn!”
Ôn Nghi cho Thư Nguyên xem màn hình di động, trên màn hình là cuộc trò chuyện giữa cậu chàng và bạn trai.
Idol vừa rồi còn sáng chói trên sân khấu, khiến chúng sinh điên đảo nhắn tin tới: [Cục cưng à, anh sắp nghẹn chết rồi, hôm nay muốn gặp em. Mật khẩu phòng xxxx.]
Thư Nguyên chẳng thể nào ngờ được, năm ngoái bùm kèo tiệc đầy tháng con Lâm Quân Từ, đi cùng Ôn Nghi đến quán bar xem minh tinh, năm nay hai người đó đã ở bên nhau rồi. Ôn Nghi yêu đương rất cực, vì công việc mà hai người không thể gặp mặt thường xuyên, dù có gặp cũng phải tránh bị nghi ngờ, nhưng tình cảm của họ vẫn luôn rất tốt. Tính cách mềm dẻo và hiểu lòng người của Ôn Nghi luôn có thể khiến nửa kia bận rộn được an tĩnh và vỗ về.
Hôm nay là sinh nhật của Thư Nguyên, kế hoạch ban đầu của Ôn Nghi là sẽ lẫn vào hậu trường, nhưng lại ở bên cạnh Thư Nguyên cả ngày.
“Biết rồi.” Thư Nguyên cười: “Đi nhanh đi.”
Ôn Nghi khựng lại, hơi do dự: “Mình đi thật đó.”
Thư Nguyên gật đầu: “Tranh thủ thời gian đi.”
Ôn Nghi nói “Sinh nhật vui vẻ” rồi xoay người chạy chậm về hướng khác, nhanh chóng biến mất trong biển người.
Khu vực gần đây không có tiện đỗ xe, trừ khi tới từ rất sớm, nếu không trong buổi concert kiểu này đừng mong tìm được chỗ đậu xe. Thư Nguyên không lái xe tới, đứng ở cửa sân vận động đợi hồi lâu mà không gọi được chiếc taxi nào, cậu bèn cất bước, đi bộ trong cơn gió đêm mùa hạ đến một đầu đường khác.
Cảnh tượng này dường như rất quen.
Ngày sinh nhật năm ngoái, cậu và Lục Phỉ cũng xem một buổi concert ở thành phố khác, sau đó đi thẳng đến khách sạn thuê phòng ở.
Khách sạn kia ở en biển, mở cửa kính sát đất ra là có thể nhảy vào hồ bơi vô cực.
Tối hôm đó trời rất đẹp.
Tựa như tối nay.
Lúc đi qua vạch kẻ đường, Thư Nguyên đang nghĩ, không biết bây giờ Lục Phỉ đang ở đâu?
Làm việc, đi công tác, hay là ở nhà, ở bên người kia.
Suy nghĩ này rất ngắn, chỉ chợt lóe lên trong lòng Thư Nguyên rồi tan biến, chỉ để lại nỗi đau rất nhẹ.
Về đến nhà, Thư Nguyên tắm, chơi cùng Khò Khò một lát rồi mới lên giường nằm.
Trước khi ngủ cậu nhìn điện thoại, phát hiện có rất nhiều tin nhắn người follow mình còn chưa đọc, đều nhìn thấy cậu đăng weibo mà nhắn tin chúc cậu sinh nhật vui vẻ.
Thư Nguyên follow không ít người, ngoại trừ một số blogger nổi tiếng, phần lớn họ đều làm trong mảng tự truyền thông, hoặc du lịch. Bây giờ đã là rạng sáng, nói cho đúng thì đã qua sinh nhật của Thư Nguyên, nhưng cậu vẫn trả lời cảm ơn những tin nhắn đó, cũng nhận ra năm nay ít đi một người chúc mừng.
Là F56333.
Đã lâu bọn học không có liên lạc gì, có lẽ F56333 không còn dùng tài khoản Weibo này, hoặc vì chuyện quảng cáo lần trước mà F56333 đã không còn quan tâm cậu nữa, Thư Nguyên đã quen với việc đối phương chúc mừng mình mỗi năm, cậu cảm thấy mất mát vì mất đi người bạn chưa từng gặp này.
Nệm bị lún xuống, Khò Khò im hơi lặng tiếng nhảy lên giường, vùi cái đầu lông vào trong ngực Thư Nguyên, cổ họng phát ra tiếng ngáy.
Thư Nguyên ôn nó hôn đến miệng đầy lông rồi lại bò dậy súc miệng.
Lúc phun nước súc miệng nhìn mình trong gương, Thư Nguyên nghĩ, cuộc sống là như vậy, liên tục quen biết người mới, cũng không ngừng tạm biệt người cũ.
…
Ngày hôm sau, biểu hiện của Khò Khò có hơi lạ.
Hiện tại Khò Khò đã là một em mèo con vô cùng thích sạch sẽ và ngoan ngoãn, nhưng lại nôn trên giường của Thư Nguyên để lại vết bẩn màu vàng, có vẻ như là rất đau đớn.
Thư Nguyên lập tức gọi điện cho Ôn Nghi, cậu ta lại không nghe máy, có thể là vẫn đang ngủ.
Thư Nguyên chưa từng đưa mèo đến bệnh viện dành cho thú cưng, lúc cậu đi công tác đều nhờ Ôn Nghi chăm sóc Khò Khò giúp, Khò Khò vẫn chưa tới thời kì triệt sản. Cậu luống cuống tay chân dút cho Khò Khò ít nước, rồi lập tức lên mạng tìm bệnh viện cho thú cưng ở gần đây.
Bệnh viện thú cưng gần nhất cách nhà Thư Nguyên cũng phải 7, 8 ki-lô-mét.
Trên đường đi cũng không được suôn sẻ, người đang gấp gáp hình như đi đường đều sẽ bị gặp đèn đỏ.
Khò Khò lại nôn thêm lần nữa trên đường đi, lúc Thư Nguyên đến bệnh viện thú cưng đã hơi hốt hoảng rồi.
Cậu miêu tả tình trạng bệnh của Khò Khò với điều dưỡng, sau đó đăng kí bốc số ngồi chờ ở hàng ghế dài trước quầy.
Một điều dưỡng khom người nhìn sơ qua mèo, nói với Thư Nguyên: “Anh chủ này đừng sốt ruột quá, bác sĩ sẽ nhanh chóng xem bệnh cho nó thôi, hẳn là không có vấn đề lớn gì đâu.”
Thư Nguyên tự trách hỏi: “Có phải do ăn đồ hỏng không em? Hôm qua anh mới đút nó ăn đồ hộp vị mới.”
Điều dưỡng an ủi cậu: “Em thấy nhiệt độ của mèo vẫn bình thường, nếu ăn đồ hỏng có thể có kèm theo tiêu chảy, sốt, nếu chỉ có nôn mửa, rất có khả năng là phản ứng bình thường của việc tống búi lông ra ngoài thôi ạ.”
Chuyện này thì Thư Nguyên biết.
Mèo sẽ liếm lông trên người để làm sạch mình, vậy sẽ không tránh khỏi việc nuốt một ít lông vào dạ dày, lông nhiều sẽ tích tụ thành búi, chúng sẽ được tống ra ngoài cơ thể thông qua việc nôn mửa.
Thư Nguyên gật đầu, lòng an tâm hơn đôi chút: “Cảm ơn em nhé.”
Cô nàng điều dưỡng nói đừng khách sáo rồi đứng dậy đi ra ngoài, tầm mắt bị cản trở của Thư Nguyên dừng trên người một người khác.
Lục Phỉ dắt một con chó, hình như là vừa tập thể dục sáng rồi đến đây nên chưa kịp thay quần áo, mặc bộ đồ nhanh khô màu đen, đang đứng trên hành lang cách cậu mấy mét.
Cách lần cuối cùng họ gặp nhau, 7 tháng lẻ 3 ngày.
Sau 200 ngày đêm, ánh mắt họ chạm vào nhau.
Có bệnh mới được gọi tên vào, dẫn chó đi qua hành lang vào phòng khám bệnh.
Lục Phỉ dắt chó tránh qua nhường đường, Thư Nguyên ngây người vài giây, dời tầm mắt đi sau khi cảm thấy mặt nóng lên.
Những người khác sẽ làm thế khi bất ngờ gặp lại người cũ, phải làm ra phản ứng thế nào? Thư Nguyên không có kinh nghiệm, đầu ong ong lên, trống rỗng, tựa như tất cả cảm giác của cậu với bệnh viện thú cưng, không, phải nói là cảm giác với toàn bộ thế giới đều rơi trên người Lục Phỉ.
Mặt mũi của đối phương, bờ vai của đối phương, còn có ngón tay mảnh khảnh nắm dây thừng, Thư Nguyên chỉ nhìn thoáng qua đã in dấu trong đầu.
Cậu không nhìn Lục Phỉ nữa.
Cúi đầu nhìn Khò Khò trong ngực, nhẹ nhàng xoa đầu nó.
Cậu nhận ra tay mình hơi run bèn dừng lại, sau đó nghe giọng của Lục Phỉ nói chuyện với điều dưỡng.
Thư Nguyên không nghe được nội dung cụ thể, đại khái là lấy thuốc hay thu phí gì đó, cuối cùng Lục Phỉ nói “Cảm ơn”.
Cứ như vậy cũng tốt.
Thư Nguyên nghĩ, nếu gặp đối phương ở đâu đó, cứ coi như người xa lạ.
Người nói sau khi chia tay còn có thể làm bạn đều là kẻ ngốc.
Một đôi chân dài lọt vào tầm mắt của Thư Nguyên.
Cậu nghe Lục Phỉ nói: “Trùng hợp vậy.”
Chó của Lục Phỉ ngồi cạnh chân anh, lè lưỡi hà hơi, đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Cầm nhầm kịch bản à?
Thư Nguyên cũng nói: “Trùng hợp thật, không ngờ gặp anh ở đây.” Cậu ngẩng đầu đối diện với Lục Phỉ, đôi mắt đỏ lên vì sốt ruột vừa rồi vẫn chưa tan hết, sắc mặt cũng coi như bình tĩnh tự nhiên, còn mỉm cười nói: “Không ngờ có ngày anh lại nuôi chó, em còn cho rằng anh sẽ không bao giờ nuôi thú cưng chứ.”
Không có “Đã lâu không gặp”, không “Dạo này thế nào”, giữa bọn họ thậm chí chẳng có gì để trò chuyện. Chào hỏi như vậy còn chưa bằng bạn bè lâu ngày gặp lại, có lẽ chỉ là người quen biết mà thôi.
Thư Nguyên biết, nuôi thú cưng là chuyện phí thời gian và tinh lực với Lục Phỉ, mà trùng hợp là hai điều này đều rất quan trọng.
Dù chỉ có một phút rảnh rỗi, Lục Phỉ tình nguyện dùng một phút này để học tập cũng sẽ không phí lên thú cưng.
Lục Phỉ đổi kiểu tóc, để lộ ra vầng trán đầy đặn và khung mày cứng cáp, càng chỉnh tề hơn so với trước đây.
Có lẽ ngồi ở vị trí cao đã lâu, rõ ràng anh còn trẻ như vậy nhưng đôi mắt lại lạnh lẽo vô cùng, dù giọng nói bình thản nhưng cũng khiến người ta có cảm giác xa xôi chẳng thể với tới.
Lục Phỉ trả lời câu hỏi của cậu: “Là chó của bạn.”
Thư Nguyên lại dời mắt đi, lòng còn đang cuồng loạn: “Đáng yêu quá.”
Chó của ai?
Vậy mà Lục Phỉ lại giúp.
Nhưng mà, dù Thư Nguyên có tò mò thì lời khen cũng không phải chỉ cho có lệ.
Con Collie biên giới này trong rất lanh lợi, lúc le lưỡi ra nhìn như đang cười.
Hơi thở nam tính nhàn nhạt ập đến, kèm theo mùi mồ hôi rất nhạt, khá là dễ chịu.
Lục Phỉ ngồi xổm xuống, vẫn giữ khoảng cách lịch sự nhìn con mèo trong ngực Thư Nguyên: “Mèo bị sao vậy?”
Thư Nguyên nói: “Sáng nay nó đột nhiên bắt đầu nôn mửa.”
Lục Phỉ hơi nhíu mày, không nói gì.
Thư Nguyên cảm thấy hơi lúng túng, bèn hỏi ngược lại: “Anh, chó của bạn anh bị sao thế?”
Lục Phỉ nói: “Sáng nay dắt nó đi chạy bộ cùng, có thể là dẫm phải gì đó trên đường, chân sau hơi khập khiễng, vừa nhờ bác sĩ khử trùng.”
“Số 7!”
Đúng lúc này, điều dưỡng chợt gọi đến số của Thư Nguyên.
Người Thư Nguyên khẽ run, ôm mèo đứng lên: “Đến lượt em rồi, em vào đây.”
Lục Phỉ: “Ừ.”
Thư Nguyên vội vã đi vào phóng.
Đúng như điều dưỡng nói, cho mèo chụp X-quang xong thì bác sĩ nói vì tiêu hóa không tốt nên mèo mới nôn, thủ phạm chính là búi lông trong bụng. Sau khi trợ nôn đơn giản cho mèo, bác sĩ cho thuốc tiêu búi lông rồi nói cậu có thể về.
Thư Nguyên ra khỏi phòng khám bệnh, Lục Phỉ đã rời đi.
Khu vực chờ lập tức trở nên rộng lớn, mọi người dắt thú cưng của mình, cũng không thấy con Collie biên giới cười lên vô cùng đáng yêu kia nữa.
Buổi sáng bình thường này chỉ là một khúc nhạc đệm bất ngờ trong cuộc đời của mỗi người họ mà thôi.
Thư Nguyên nộp phí, bỏ Khò Khò vào túi mèo chuẩn bị rời đi, điều dưỡng gọi cậu lại: “Chờ chút ạ!”
Đối phương đưa cho cậu một đôi tai nghe bluetooth, nói: “Đây là đồ mà người bạn vừa rồi của anh quên lấy, anh ấy cũng không để lại số điện thoại, anh có tiện đưa cho anh ấy không?”