Huyền quan ngột ngạt và ẩm ướt.
Thư Nguyên bị ép lùi về sau mấy bước, dựa vào tủ giày ở huyền quan.
Còn Lục Phỉ cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt nghiêm mà sâu.
Trong thế giằng co, bầu không khí bế tắc, hơn một phút não của Thư Nguyên trống rỗng, tim cậu đập thình thịch, đoán chừng Hạt Mè cũng có thể nghe được, nó đứng đối diện hai người kêu ử ử nhưng chẳng ai để tâm.
Đã lâu rồi Thư Nguyên chưa nhìn thấy ánh mắt như vậy của Lục Phỉ.
Lục Phỉ đã từng để lộ ánh mắt đó trước mặt cậu vài lần, nhưng chưa bao giờ khiến tâm thần cậu run rẩy như lúc này.
Cơn đau âm ỉ kéo dài ập đến, bao trùm lấy họ, ngay cả đầu ngón tay cũng có thể nếm được vị đắng chát.
Tình yêu say đắm mấy năm, quyết chịu đau để chia tay, cùng với khoảng lặng một năm sau khi chia tay, có lẽ sẽ khiến một người hoàn toàn buông tay với người kia, bản thân chính là kết quả của sự thất vọng tích tụ lại. Nhưng giờ khắc này, Thư Nguyên mạnh dạn xác minh lại suy đoán mấy tháng trước của mình – Lục Phỉ vẫn còn thích cậu, chỉ là không cần cậu nữa mà thôi.
Cho nên Lục Phỉ buông tay, cho nên Lục Phỉ thà rằng sống cô độc.
Cắt đứt quan hệ, tất cả lạnh lùng, đều là vì Lục Phỉ không cần, vì loại không cần này mà Lục Phỉ không tiếc tự trừng phạt chính mình thật nghiêm khắc.
Sự xác minh này khiến Thư Nguyên lạnh run, không biết là vì mình hay là vì Lục Phỉ.
Lục Phỉ lại đến gần hơn chút, hơi thở của anh đã rất gần, làn da sau vành tai của Thư Nguyên đã nổi da gà, trong tê dại thân thể cậu vô thức nóng lên, cậu biết bây giờ mặt mình chắc chắn là ửng đỏ rất buồn cười. Khi cậu cho rằng Lục Phỉ sắp làm gì đó thì lại nghe Lục Phỉ nói mấy chữ bên tai cậu.
Lục Phỉ nói: “Em cần phải đi rồi.”
Đây là một loại cảnh cáo.
Không có chút tình cảm nào.
Chó lại “Gâu” một tiếng.
Lòng bàn tay Thư Nguyên toát ra mồ hôi lạnh.
Không biết tại sao Thư Nguyên lại có trực giác, sau một năm, cậu đứng trước mặt Lục Phỉ đã khiến mặt nước lặng này gợn sóng thêm lần nữa.
Nếu như bây giờ cậu thật sự rời đi, như vậy Lục Phỉ sẽ không bao giờ để cho cậu vào nhà lần hai.
“Em không đi.” Cậu ngẩng đầu lên đối diện với Thư Nguyên, trong ánh mắt chất chứa gì đó ươn ướt: “Xin anh… đừng đuổi em đi.”
Những thứ ươn ướt đó rơi xuống, làm ướt khuôn mặt cậu, sau khi chia tay cậu luôn khóc trước mặt Lục Phỉ, cậu mềm nhũn vươn cánh tay ôm eo Lục Phỉ, yếu ớt tiếp tục xin xỏ: “Để em ở đây thêm một lát, em, em thật sự sắp chết…”
Lục Phỉ không hôn cậu.
Thư Nguyên bám trên người Lục Phỉ, được anh nâng bế lên.
Cái chạm ôm ấm áp khiến Thư Nguyên cảm thấy uất ức hơn, cậu vùi cả khuôn mặt vào bả vai Lục Phỉ, khóc rất đau đớn. Vòng ôm cách một năm khiến cơ thể Thư Nguyên không kiềm được mà khẽ run, tựa như trẻ con được yêu thương lần nữa mà khó khống chế bản thân.
Không biết giày của cậu đã rơi ở đầu, cảm giác âm ấm mà ướt át truyền từ đầu ngón chân đến, có lẽ là chó đang liếm ngón chân cậu.
Nhưng rất nhanh Lục Phỉ đóng cửa lại, Thư Nguyên được đặt trên chiếc giường lớn mềm mại, cậu vào phòng ngủ của Lục Phỉ, anh cũng theo đó mà đè lên người cậu.
Thời tiết âm u nên ánh sáng không tốt.
Trời sắp tối rồi, trong phòng chưa bật đèn.
Nước mắt của Thư Nguyên không ngừng rơi, cũng không nhận được sự an ủi của Lục Phỉ.
Lục Phỉ lại hỏi cậu có muốn đi không lần nữa, cậu kiên quyết lắc đầu, sau đó chủ động cởi nút áo của Lục Phỉ.
Động tác của Thư Nguyên có hơi vội vã bất thường.
Cậu khao khát được Lục Phỉ chạm vào, khao khát nụ hôn của Lục Phỉ, cũng khao khát mỗi một mùi hương mà cậu yêu thích trên người Lục Phỉ. Cậu đã từng mua nước hoa giống Lục Phỉ, từng mặc chiếc áo sơ mi mà Lục Phỉ để lại, nhớ lại hàng trăm lần cảm giác Lục Phỉ vuốt ve mình, nhưng cuối cùng đều vô ích, ngoại trừ bản thân Lục Phỉ, cậu chẳng muốn gì cả.
Đây không phải là khúc dạo đầu cho một cuộc quan hệ.
Họ là một đôi tình nhân chưa bao giờ không hợp rơ về chuyện này.
Ngược lại, dưới lớp vỏ bọc cấm dục bên ngoài, trong con người Lục Phỉ chôn giấu một mồi lửa cực nóng.
Lục Phỉ thuận tay mở ngăn tủ lấy đồ ra, Thư Nguyên càng khóc lớn hơn, không hiểu sao cậu đau đớn vô cùng, khó mà tưởng tượng được Lục Phỉ đã từng có người khác, tựa như bị xẻ ra trong đau đớn, trái tim cũng bị xé thành hai nửa, đau đến sắp chẳng thở nổi.
Bọn họ không nói gì, cả quá trình đều rất đè nén.
Tựa như thời tiết hôm nay vậy.
“… Lục Phỉ.” Thư Nguyên gọi tên anh trong cơn hỗn loạn: “Lục Phỉ…”
Lục Phỉ vẫn không xoay người cậu.
Cũng không hôn cậu.
Về sau Thư Nguyên rất muốn khóc, nhưng lại cảm thấy khá hạnh phúc, có lẽ cậu thật sự sắp điên rồi. Cậu nắm lấy chiếc gối đầu của Lục Phỉ, nhớ lại đêm trước khi Lục Phỉ muốn chia tay với cậu, đêm đó Lục Phỉ cũng không nói lời nào trong suốt quá trình, nhưng cuối cùng vẫn ôm cậu vào ngực dỗ dành, trong mùi hương sót lại còn tỉ mỉ hôn lên chóp mũi và mí mắt cậu, có lẽ là do mềm lòng.
Nhưng hiện tại không có.
Thư Nguyên được buông thả khoảng 2, 3 phút đã nhìn thấy Lục Phỉ đứng trên sàn bằng chân trần, rồi lại kéo ngăn tủ ra lần nữa.
Sau đó Thư Nguyên bị bế lên.
Cậu cúi đầu với đôi mắt đỏ ửng, thấy Lục Phỉ mở miệng nói: “Tự mình đến đi.”
Trong lần thứ ba, Lục Phỉ giữ gáy cậu ấn xuống, sau đó hôn cậu.
…
Lúc Thư Nguyên tỉnh lại thì trời đã tối hẳn.
Cậu như là bị ai đánh đòn hiểm, đau nhức khắp người.
Di động không có ở bên cạnh, cũng không biết là mấy giờ rồi, căn phòng hoàn toàn tối đen. Lục Phỉ không có ở đây, Thư Nguyên gọi anh vài tiếng, phát hiện căn nhà vô cùng yên ắng.
Thư Nguyên bật cây đèn ở đầu giường, mí mắt bị kích thích khép lại theo bản năng, vì vậy cậu mới nhận ra mí mắt sưng to, cảm giác rất nặng.
Cậu không có hứng thú xem dáng vẻ xấu xí hiện tại của mình, cúi đầu xuống cũng không tìm được giày, trên sàn nhà chỉ có hai chiếc bao đã dùng, rơi bên cạnh bao bì màu xanh. Cậu ngồi trên mép giường ngây người một hồi, sau đó không kìm được ý cười.
Cậu ngả người xuống, chịu đựng cơn đau lăn mấy vòng trên chiếc ra trải giường dính nhớp, nhìn chằm chằm vào trần nhà cũ mà tiếp tục ngây người.
Hình như cơn mưa bên ngoài đã dứt.
Lục Phỉ sẽ đi đâu đây.
Thư Nguyên đợi khoảng nửa tiếng, Lục Phỉ vẫn chưa về.
Cậu đành phải tự mình mặc quần áo, trong lúc mặc đồ cậu nhìn thấy dấu vết hơi đáng sợ trên người mình, nhạt có đậm có, giống như là bị ngược đãi. Nhưng cậu không để ý, sờ được điện thoại trong túi quần, nhìn giờ đã là 10 giờ 40 phút tối.
Phòng khách không có ai.
Chó cũng không có.
Thư Nguyên đoán chắc là Lục Phỉ dắt chó đi dạo.
Khi còn nhỏ mẹ Thư từng nuôi chó, cậu biết có một số con rất phiền phức, dù là thời tiết thế nào cũng phải dẫn ra ngoài đi dạo, nếu không thì nhà sẽ bị phá nát. Theo lý mà nói, Lục Phỉ sẽ không đặt tính nhẫn nại lên người thú cưng, anh cũng từng nói đây là chó của bạn, nhưng là bạn nào chứ, Thư Nguyên thừa nhận là cậu đang ghen tị.
Cậu nghĩ tới Nguyên Gia Y, cũng nghĩ tới chuyện Lục Phỉ thuận tay lấy chất bôi trơn và bao cao su trong ngăn tủ ra, tâm trạng lập tức rơi xuống đáy cốc.
Cơn đau đớn lan ra, lúc Thư Nguyên lau nước mắt Lục Phỉ đã về.
Thư Nguyên ngồi trong phòng khách ngẩng đầu lên, hai người cùng ngẩn người.
Đúng là Lục Phỉ dắt chó đi dạo.
Trên người Hạt Mè còn mặc áo mưa, chân dính không ít bùn. Điều khiến Thư Nguyên cảm thấy ngạc nhiên chính là, Hạt Mè vừa vào cửa đã ngồi yên không nhúc nhích ở cửa, chờ Lục Phỉ tìm khăn lông tới, nó chủ động giơ chân lên cho Lục Phỉ tựa như đã làm hàng trăm lần, để mặc cho Lục Phỉ lau 4 chân nó đến khi sạch bong.
Trong khoảng thời gian đó Lục Phỉ không hề nói chuyện với Thư Nguyên.
Thư Nguyên không xác định bây giờ cậu có nên đi hay không, nếu như có thể, cậu muốn ở lại.
“Em muốn ăn gì?”
Thư Nguyên bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ vẩn vơ, Lục Phỉ đã rửa tay đứng trước mặt cậu.
Cậu vô thức hỏi lại: “Anh có gì?”
Tình cảnh này khá giống trước đây.
Lục Phỉ chịu trách nhiệm nấu, cậu phụ trách ăn.
Bị Lục Phỉ hỏi, cậu mới nhận ra sau khi vận động cực lực cậu đói thế nào.
“Chỉ có đồ ăn đơn giản.” Lục Phỉ nói: “Mì sợi, sủi cảo, có lẽ còn có thể làm tạm sandwich.”
Thư Nguyên liền nói: “Ăn mì.”
“Được.” Lục Phỉ không đi ngay mà nhìn cậu nói: “Anh cho rằng phải một lát nữa em mới dậy.”
“Em dậy gần một tiếng rồi.” Thư Nguyên nói khô khốc: “Anh không có ở đây. Anh và chó đều không ở đây.”
Ở nhà một mình hơi sợ.
Lục Phỉ “Ừm” một tiếng, đi vào phòng bếp.
Hạt Mè không tìm Thư Nguyên chơi mà nằm vào ổ, đôi mặt như hạt đậu đen nhìn chằm chằm vào cậu.
Họ ngồi vào bàn, mỗi người ăn một chén mì.
Tay nghề của Lục Phỉ giỏi giống như năng lực làm việc của anh vậy, Thư Nguyên ăn một hồi, nước mắt rơi vào nước mì. Cậu là một quỷ nhỏ thích khóc, lại không muốn cứ khóc mãi, sợ Lục Phỉ thấy nên cậu vùi đầu thật thấp, tô mì còn muốn lớn hơn cả mặt cậu.
Sau đó cậu nghe được Lục Phỉ nói: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về.”