1.
Khò Khò một tuổi rưỡi xuất hiện hành vi cáu kỉnh dễ nổi nóng khác thường.
Có một hôm lúc Ôn Nghi đến, nó còn gầm gừ xù lông lên với Ôn Nghi. Với tư cách là chủ nhân dự phòng, Ôn Nghi cảm thấy đau lòng, mỗi lần Thư Nguyên đi công tác mình đều đích thân dọn phân dọn nước tiểu mà nuôi lớn nó, đúng là dạng người nào sẽ nuôi ra dạng mèo đó, nó và Thư Nguyên đều không có lương tâm như nhau.
Ôn Nghi nói: “Cần phải triệt sản.”
Khò Khò: “?”
Thư Nguyên cho rằng Ôn Nghi nói rất có lý, cậu bàn với Lục Phỉ, quyết định đưa Khò Khò đi triệt sản.
Trong nhà còn có Hạt Mè, vì sợ Khò Khò và Hạt Mè giỡn với nhau bị thương nên Thư Nguyên quyết định tạm thời tách chúng ra, để Khò Khò không có trứng trong vườn hoa nhỏ ở phòng tắm nắng.
Thư Nguyên lại làm việc, cậu bèn chuyển nơi công tác vào phòng tắm nắng, chơi với nó hàng ngày.
Ban ngày Lục Phỉ không có ở nhà, lần nào Thư Nguyên quay lại phòng khách cũng đều thấy Hạt Mè dựa vào cửa phòng tắm nắng, thấy cậu đi ra thì thở dài một hơi thật sâu.
Tối đến Thư Nguyên nói chuyện này với Lục Phỉ: “Nhiều lúc em nghĩ Hạt Mè là con người, chỉ là nó khoác tấm da chó thôi, cái gì cũng biết.”
Lục Phỉ bình tĩnh nói: “Border là Border, chó là chó.”
Hạt Mè biết nhận đĩa ném, biết mở cửa, biết xem tivi, còn biết tự đi dạo.
Thư Nguyên nghĩ đúng là vật như chủ, Hạt Mè không hổ là chó do Lục Phỉ nuôi.
Cậu đoán: “Anh nói xem, có phải Hạt Mè nhớ Khò Khò rồi không?”
Hai người ngồi trên giường, Lục Phỉ dựa vào đầu giường xem tài liệu, Thư Nguyên ngồi phía trước dựa vào người anh chơi game, hai người một trước một sau ôm nhau.
Lục Phỉ nhẹ nhàng hôn lên cổ Thư Nguyên vài cái: “Vậy à.”
Thư Nguyên bỏ điện thoại xuống quay đầu lại, Lục Phỉ đang ngắm cậu.
Lục Phỉ bị cận thị nhẹ, chỉ đeo kính lúc đọc sách hoặc xem tài liệu vào buổi tối. Tròng kính rất mỏng, được thanh ngang màu bạc nâng trên sống mũi, đôi con ngươi sâu thẳm màu đen nhìn lướt qua vô cùng dịu dàng, nhưng lại âm thầm chất chứa dục niệm.
Mỗi lần nhìn một Lục Phỉ như vậy, Thư Nguyên đều không thể kìm nén được.
Cậu xoay người đổi thư thế, ngang nhiên ngồi trên người Lục Phỉ, ôm cổ anh, còn cúi đầu xuống dán vào môi người ta hỏi gần hỏi xa: “Thầy Lục à, sao anh đẹp quá vậy.”
Lục Phỉ bỏ tài liệu ra, luồn tay vào áo Thư Nguyên bóp eo cậu: “Sai rồi.”
Thư Nguyên hôn môi anh, hết cái này tới cái khác: “Sai gì nào?”
Lục Phỉ cười nói: “Mèo sai rồi, mèo trong nhà nên triệt sản không phải là con đó.”
Thư Nguyên hứ hứ mấy tiếng, mè nheo trên người Lục Phỉ: “Bỏ được à, anh bỏ được sao, em không tin đâu.”
Vừa nãy đã làm một lần, Lục Phỉ vẫn không chịu được sự trêu chọc này, miệng hờ hững buông một câu “Thiếu “làm””, rồi ôm người lật qua đè lên giường, chơi ác làm bẩn cái người vừa mới tắm xong.
Lúc này Hạt Mè đang dựa vào cửa phòng ngủ của hai người, ánh mắt như hạt đậu đen nhìn họ.
Lỗ tai của nó chuyển động theo tiếng nệm, cuối cùng lại thở dài một hơi thật sâu.
Thư Nguyên bị chọc cười: “Thả cho nó gặp mặt đi, oán khí quá nặng, em nghĩ nó đang thầm mắng em đó.”
Lục Phỉ bế cậu, hai người cứ khỏa thân như vậy mà đi mở cửa cho Hạt mè.
Thư Nguyên không thốt ra lời được nữa, phát ra tiếng giống như mèo kêu, nhìn Lục Phỉ mở cửa phòng tắm nắng.
Bên ngoài không bật đèn, màn đêm đen kịt, khoảng cách giữa các tòa nhà rất xa, dù người khác có đứng sát tấm kính cũng không nhìn thấy họ.
Trong cơn thở dốc gấp và nhanh, Thư Nguyên nghe tiếng rít cảnh cáo của Khò Khò và tiếng kêu hưng phấn của Hạt Mè.
Sau khi mọi thứ lắng xuống, cậu ngưỡng cổ lên, Lục Phỉ cắn hầu kết của cậu.
Nóng.
Vừa mới vào xuân, khắp người họ đều là mồ hôi.
Đã lâu Hạt Mè không gặp Khò Khè, nó nhảy vờn quanh Khò Khò, rồi lại ngửi ngửi người mèo.
Tâm trạng của Khò Khò cực kém, nó không khách sáo mà cho Hạt Mè một bạt tai.
Cảnh này như đã từng quen, Thư Nguyên: “…”
Lục Phỉ đang cười.
Đúng là vật như chủ, đến vậy mà còn không chạy.
2.
Trang web mà Thư Nguyên đang làm hợp tác với APP cùng lên kế hoạch cho một hoạt động, mấy blogger nổi tiếng trong đó có cậu đều tham gia.
Trước khi xuất phát cậu xếp lại hành lý, Lục Phỉ kiểm tra lại cho cậu lần nữa, lần này đi là đi tận 7 ngày, Lục Phỉ có hơi lo lắng. Xe của Thư Nguyên bị hạn chế, nên hôm đó cậu lái xe của Lục Phỉ đến sân bay, Thư Nguyên rề rà một hồi suýt chút nữa là đến muộn.
Một vị blogger từng có chút va chạm với cậu, không hợp nhau lắm: “Viên Viên đón xe tới à?”
Thư Nguyên nói: “Xe của người yêu tôi.”
Blogger kia nói: “Người yêu của cậu giản dị, khiêm tốn quá.”
Thư Nguyên ừ một tiếng, cậu không suy nghĩ gì nhiều, Lục Phỉ vốn rất khiêm tốn.
Sau đó cậu mới biết blogger này lòng vòng nói xỏ cậu, cậu tức đến mức sắp nổ tung.
Nhà Thư Nguyên có tiền, mọi người đều có thể thấy được thông qua những chia sẻ về chi phí ăn mặc thường ngày của cậu, nhưng trong giới này không ít cậu ấm nhà giàu, gồm cả bị blogger kia, tất cả đều có giả cảnh tốt nên không ganh tị nhau, chỉ có đua đòi.
Vị blogger này không biết nhà Thư Nguyên giàu có thế nào, nhưng nhìn xe của Lục Phỉ thì lập tức cho rằng cậu cũng chẳng ra gì, không khỏi tìm được cảm giác hơn người, trên đường đi không ngừng khoe khoang.
“Bạn trai tôi ấy à”, blogger kia nói: “Tố chất tâm lý rất vững.”
“Năm nay thị trường chứng khoán bấp bênh, tôi thấy mà sợ, anh ấy lại như chẳng có chuyện gì.”
“Hơn nữa, tôi đi khoảng hơn 50 nước, so với anh ấy vẫn cảm thấy mình chưa hiểu việc đời, quá coi trọng vật chất, thế giới tinh thần không được phong phú.”
Trong suốt chuyến đi, Thư Nguyên: “…”
Suýt chút nữa cậu đã bảo Lục Phỉ lái máy bay của ba cậu tới đón, tức chết với tên khoe khoang này.
Đáng tiếc Lục Phỉ không có bằng lái máy bay.
Mãi đến một buổi tối, vị blogger này mơ hồ tiết lộ bạn trai của anh ta tham gia phát triển phần mềm hệ thống nào đó, dưới sự hướng dẫn của công ty lớn đã kiếm lời được một khoản..
Thư Nguyên: “…”
Đó chẳng phải là công y của Lục Phỉ, hạng mục của Lục Phỉ sao?
Mấy người đi cùng cực kì hâm mộ, có thể tham gia phát triển như vậy chắc chắn là rất giỏi, tuy rằng chỉ tham gia phần nhỏ không đáng kể nhưng cũng đủ đến người thường ăn cả một đời. Họ sôi nổi bàn về chuyện này, rồi lại bàn sau khi hệ thống mới của công ty xuất hiện, lớn thì với mạng công cộng, nhỏ như tính sáng tạo và cải cách của hệ thống máy tính cùng điện thoại di động, gần như là làm lật đổ ngành sản xuất, sự chấn động thể hiện trong lời nói.
Thư Nguyên chợt có xúc động muốn battle với tên cuồng khoe khoang kia.
Dù những người này không biết Lục Phỉ chính là một trong những người sáng tạo hàng đầu, cậu cũng không cho phép họ thiếu hiểu biết.
Thư Nguyên nói với blogger kia: “Bạn trai cậu đúng là giỏi quá.”
Có thể tham gia vào hạng mục của Lục Phỉ, chắc chắn là rất giỏi.
Thư Nguyên nói thật lòng.
Blogger kia mỉm cười: “Cảm ơn.”
Thư Nguyên lại vô cùng nghiêm túc, thái độ chân thành: “Nhưng người yêu của tôi giỏi hơn nhiều, giỏi hơn bạn trai cậu gấp trăm lần ấy.”
Mọi người: “…”
Lúc về đồ đạc của mọi người nhiều hơn khi đi không ít, cũng gọi bạn bè hoặc người nhà đến đón. Lục Phỉ là người tới đầu tiên, lúc anh đến Thư Nguyên còn đang ngồi trên vali, nhìn trái nhìn phải hệt như con mèo.
Lục Phỉ vẫn lái xe của mình, trên người còn mặc vest, vừa nhìn thấy anh mắt Thư Nguyên đã sáng lên: “Lục Phỉ! Em ở đây!”
Lục Phỉ xuống xe đi về phía họ, là người cao nhất trong dòng hành khách đang qua lại, cũng là người lãnh đạm nhất, dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người.
Thời tiết nóng nực nhưng trên người Lục Phỉ lại toát lên sự mát mẻ thoải mái, giọng nói êm tai như ngấm khí lạnh.
Anh lịch sự gật đầu với mọi người: “Chào các anh.”
Ai cũng ngây người, cảm thấy anh rất quen mắt, chào hỏi rối rít.
Lục Phỉ cầm vali cho Thư Nguyên, cậu tạm biệt mọi người một cách qua loa rồi lẽo đẽo theo sau lưng Lục Phỉ.
“Anh vừa họp xong sao?!” Thư Nguyên vừa đi vừa hỏi: “Em đã nói không cần anh đón rồi mà! Em tự về!”
“Giờ tan làm cao điểm xe taxi xếp hàng dài như vậy, em phải chờ vài tiếng.” Lục Phỉ nói: “Chờ em bắt được rồi thì lại bắt đầu kẹt xe.”
“Em có thể đi tàu điện ngầm.” Thư Nguyên tỏ vẻ mình có thể tự lực cánh sinh: “Cũng sẽ không giận anh.”
Sau khi lên xe Lục Phỉ nắm cằm cậu hôn một cái: “Anh sẽ giận.”
Thư Nguyên nói: “Anh nhớ em à.” Cậu lầm bầm: “Anh tới đón em cũng tốt…”
“Ừ.” Lục Phỉ cúi đầu nhìn Thư Nguyên, như nhìn thấu cậu mà hỏi: “Nguyên Nguyên, em đang đắc ý gì vậy?”
Ngoài cửa sổ xe, những người cũng tham gia hoạt động với cậu đang xì xào bàn tán gì đó, vị blogger kia hình như ngạc nhiên đến ngây người.
Có thể họ nhận ra Lục Phỉ, cũng có thể là không nhận ra, nhưng chẳng hề quan trọng.
Đuôi mắt Thư Nguyên nhếch lên, đôi mắt sáng lấp lánh, rướn người đến gần hôn lên má Lục Phỉ: “Bí mật, không nói cho anh biết đâu.”