Ôn Nghi không yên tâm để Thư Nguyên về một mình bèn đưa cậu về nhà.
Nhìn biểu cảm hoảng hốt của Thư Nguyên, Ôn Nghi mềm mỏng nói mấy lời dễ nghe với cậu, nói cho cậu biết chăm sóc mèo con phải chú ý những gì, phải cho mèo ăn bao nhiêu thức ăn này nọ.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Ôn Nghi nói: “Có thể anh ấy cũng muốn nói gì đó với cậu, nhưng cậu biết con người anh ấy mà, xưa nay luôn là kiểu không giỏi nói chuyện. Bây giờ tình trạng của hai người lại thế này… Gặp trên đường, cậu bảo anh ấy nói gì với cậu cho phải đây.”
Thư Nguyên như đang lơ lửng trên mây.
Lục Phỉ đúng là người không giỏi nói chuyện, nhưng cũng phải tùy đối tượng.
Ở trước mặt Thư Nguyên, ngoại trừ khoảng thời gian lạnh lùng lúc mới biết nhau năm đó, anh vẫn luôn rất biết cách tạo đề tài nói chuyện.
Lúc mới ở bên nhau, họ chỉ gọi điện thoại quốc tế mà có thể nói hai, ba tiếng đồng hồ, nói đến khi điện thoại nóng lên mới tắt máy. Lục Phỉ sẽ kể một số chuyện về cuộc sống, học tập, dùng ngữ điệu của người đứng xem, không hề mang ý chủ quan, thường sẽ kể đến lúc Thư Nguyên ngủ rồi, anh bèn đeo tai nghe, nghe tiếng hít thở của Thư Nguyên mà tiếp tục công việc.
Ôn Nghi đang dỗ cậu.
Thư Nguyên biết, cậu nghe Ôn Nghi lại nói mấy câu trấn an, cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Ôn Nghi, cậu nói… người kia, là bạn trai mới của Lục Phỉ à?”
Thư Nguyên thật sự rất sợ.
Sợ đến mức khi đưa ra câu hỏi này cậu cảm thấy hoảng loạn.
Nếu trước đây cậu là người khẳng định chắc nịch rằng “Lục Phỉ sẽ không thích người khác”, thì hiện tại cậu không còn tự tin để nói câu này.
Ngay cả chia tay Lục Phỉ cũng có thể làm dứt khoát như vậy, còn có gì mà không thể chứ?
Dù sao thì, Lục Phỉ là tuýp người luôn biết mình cần gì.
Trước đây Lục Phỉ cần Thư Nguyên.
Nhưng bây giờ Lục Phỉ không cần.
Chính là đạo lý đơn giản như vậy.
Ôn Nghi chần chờ: “Mình cảm thấy không phải.”
Thư Nguyên nói: “Thật sao, nhưng người kia nhìn rất được.”
Tóc dài khuôn mặt nhỏ nhắn, mắt cũng rất đẹp, lúc nhìn Lục Phỉ chứa đầy tình cảm, cả người dịu dàng lại ngời ngời phong độ của người trí thức.
Dù chỉ nhìn lướt qua Thư Nguyên cũng đã có thể ghi tác dáng dấp của người đó vào đầu, có thể thấy được đối phương cũng là một người chói mắt.
Thư Nguyên không xác định được Lục Phỉ có thích người như vậy hay không, nhưng mà, nếu chia tay, theo góc nhìn của người bình thường mà nói, có lẽ sẽ tìm một người hoàn toàn khác với người cũ để bắt đầu một tình yêu mới.
“Không đẹp như cậu.” Ôn Nghi muốn an ủi cậu, lại cảm thấy kiểu an ủi này quá nhạt nhẽo, bèn sửa lời: “Được rồi, người kia đúng là rất đẹp, nhưng không đẹp giống kiểu của cậu. Nói một cách nghiêm túc thì sau khi yêu rồi chia tay, không nên tìm tình yêu mới quá nhanh, đó là tôn trọng đoạn tình cảm trước đây với người cũ. Các cậu mới chia tay bao lâu đâu, mình cảm thấy Lục Phỉ không thể ở bên người khác nhanh như vậy được.”
Nhưng qua một thời gian ngắn nữa thì bọn họ cũng sẽ ở bên nhau.
Thư Nguyên không nói ra miệng, cậu biết cậu nói ra thì Ôn Nghi sẽ đổi cách khác để dỗ dành cậu, cậu biết bản thân mình như vậy thật đáng ghét.
Ôn Nghi đã tốn thời gian ở bên cậu cả tối, cậu không muốn mất đi cả Ôn Nghi.
Chờ Ôn Nghi đi rồi, Thư Nguyên ngồi yên trên tấm thảm sàn mà ngây người.
Con mèo xanh kia nhìn dáo dác, đi ra khỏi lồng.
Nó rất nhát gan, vóc người cũng nhỏ nhắn, trên người còn vương mùi của ổ mèo.
Người của tiệm thú cưng đặc biệt dặn dò mèo con mới về nhà không được tắm rửa, vì vậy Thư Nguyên quyết định chịu đựng cái mùi này.
Bé mèo còn chưa có tên, Thư Nguyên không có cách gọi nó.
Nhưng hình như cảm giác được tâm tình của chủ nhân suy sút, nó vẫn thử đi tới, giơ móng vuốt chống lên đầu gối của Thư Nguyên, đệm thịt mềm mại, trong cổ họng phát ra tiếng khò khò.
Thư Nguyên nói: “Mày đã kêu khò khò, vậy được, Khò Khò.”
Cứ như vậy ngồi đến nửa đêm, cuối cùng Thư Nguyên nhớ mình tới chuyên đề núi tuyết đã hứa với biên tập.
Khi ấy bàn bạc ở nhà hàng xong thì gặp Lâm Quân Từ, sau đó lại thất thố đi tìm Lục Phỉ, sau nữa lại đến tiệm thú cưng mua mèo, Thư Nguyên gần như không có tâm trạng và năng lượng gì để hoàn thành công việc. Lạ kì chính là, rõ ràng hiện tại tâm trạng của cậu càng không ổn, cậu lại làm việc.
…
Phim đã biên tập xong, Thư Nguyên tốn hết cả đêm để viết xong chuyên đề, chọn từ dùng câu đều vô cùng nghiêm túc trau chuốt, sau khi mặt trời lên cậu bèn gửi cho biên tập.
Có lẽ đối phương còn đang trên đường đi làm nên tạm thời chưa trả lời.
Thư Nguyên mở Weibo của mình ra.
Dường như cậu muốn làm hết những chuyện mình chưa làm xong, mấy tin nhắn lần trước chưa trả lời cậu cũng chọn trả lời mấy cái.
Sau đó đăng một Weibo chính thức.
Thư Nguyên Viên Viên V: [Tôi không sao, sẽ không thất hẹn, hành trình mới không gặp không về [cười lớn].]
Bình luận và lượt thích rất nhanh đã ngập bài đăng.
Thư Nguyên không xem các fan nói gì, trước khi thoát ra ngoài cậu click mở một khung trò chuyện, là fan cuồng f56333 của cậu, khung trò chuyện dừng ở 20 ngày trước.
f56333: [Viên Viên dậy chưa? Hôm nay là sinh nhật, không được ngủ nướng nha. [Bánh kem]]
Thư Nguyên Viên Viên: [Tôi nuôi một con mèo.]
Cậu mặc kệ câu chuyện trong khung trò chuyện có liền mạch hay không, cứ tự nhiên gõ chữ.
[Bạn tôi nói, thú cưng có thể chữa lành nỗi đau thất tình.]
[Tôi đặt tên cho nó, tên là Khò Khò.]
Trước đây f56333 đều trả lời cậu rất nhanh.
Không biết có phải lúc thất tình con người ta sẽ cảm thấy bị cả thế giới vứt bỏ hay không, lần này rất lâu mà f56333 vẫn chưa trả lời.
Thư Nguyên bò lên giường, nhìn khung trò chuyện thật lâu.
Cậu cảm thấy duyên phận của cậu là f56333 cũng giống như Lục Phỉ, sắp kết thúc rồi.
Thư Nguyên lại nhắn tin cuối: [Nó là một con mèo xanh. [vui vẻ xoay vòng vòng]]