“Sếp Từ, đã lâu không liên lạc.” Trì Viễn hững hờ rời mắt khỏi Thiệu Ninh, vừa vỗ bụi bặm dính trên người vừa nói: “Anh vẫn nhớ tôi chứ?”
“Sếp Trì?”
Trì Viễn cười khẽ một tiếng, nhướng mày nói tiếp: “Ồ, sếp Trì bận rộn mà vẫn có thể nhớ rõ tôi, tôi thực sự được cưng mà sợ.”
“… Sếp Trì tuổi trẻ tài cao, khiến người ta không nhớ được cũng khó.”
“Ha ha ha ha ha, sếp Từ đừng nói vậy, so với anh tôi vẫn kém xa lắm.” Nụ cười ở khóe miệng Trì Viễn từ từ nhạt đi, nét mặt vẫn dửng dưng, nhưng giọng điệu ngày càng không tập trung: “Anh tốn hết tâm tư sắp xếp người đến chỗ tôi là vì hôm nay đúng không?”
“…”
“Anh đang nói gì vậy?”
Trì Viễn khẽ chậc một tiếng, cụp mắt nhìn chằm chằm Thiệu Ninh quỳ trên mặt đất với vẻ mặt sợ hãi, gã giơ chân giẫm lên đầu gối Thiệu Ninh, mặt giày da sáng bóng phản chiếu một vầng sáng kích thích dưới ánh trăng: “Này, trò chuyện với kim chủ của mày đi?”
Thiệu Ninh không trả lời, chậm rãi hít thở điều chỉnh trạng thái của mình.
Cơ thể y hơi run rẩy vì đau đớn tột độ, trên gương mặt tái nhợt có vài vết bỏng, bên trong những chỗ phồng da là máu thịt đỏ tươi và vết sẹo màu đỏ. Bờ môi căng giờ khô nứt tróc da, bên ngoài làn da trắng nõn bị phủ đầy những vết bẩn từ bụi bặm trên đất hòa lẫn với máu chảy ra của y.
Thiệu Ninh và Trì Viễn nhìn nhau, bờ môi mỏng mím thành một đường thẳng, mái tóc dính phải máu và vết bẩn vì mồ hôi nhễ nhại mà bết lại dán vào hai bên tóc mai, có vài sợi tóc rối rũ xuống trước mắt y, đâm vào nhãn cầu yếu ớt khiến Thiệu Ninh đau không chịu được. Nhưng Trì Viễn vẫn có thể nhìn rõ nỗi sợ hãi trong mắt người này, và sự căm hận đối với gã.
Trì Viễn quay đầu, đưa điện thoại cho trợ thủ bên cạnh, giơ tay lên khẽ vuốt ve gương mặt Thiệu Ninh, rõ ràng là một động tác rất thương tiếc nhưng trong con ngươi của gã không có chút độ ấm nào, như đang nhìn một con chó hoang ở ven đường.
Khi gã xoay người, vệ sĩ bên cạnh lập tức cung kính đưa lên một gậy sắt đã chuẩn bị trước, cây gậy kia dài khoảng hơn một mét, thân gậy tỏa ra khí lạnh phản chiếu một tia sáng chói mắt dưới ánh trăng. Tay Trì Viễn rất dài, nhưng cũng chỉ có thể cầm được cây gậy một cách khó khăn.
Tiếng gót giày da giẫm lên nền xi măng vang lên trong nhà xưởng, âm thanh như ác quỷ sắp tới vang vọng trong không gian trống trải.
Nhịp tim của Thiệu Ninh đập ngày một dữ dội hơi theo mỗi bước chân của Trì viễn, cảm giác sợ hãi và lo lắng như muốn phá tan lồng ngực của y. Adrenaline nhanh chóng tăng cao vì cảm xúc căng thẳng tột độ, chủ nhân của đôi giày da cuối cùng đã dừng lại khi bước đến trước mặt Thiệu Ninh.
“Bộp”, trước khi Thiệu Ninh chưa kịp phản ứng, cây gậy kia đã đập mạnh xuống đùi y, giọng nói của Trí Viễn chói tai và cay nghiệt như lệ quỷ bò về từ địa ngục: “Tiên sư mày, tao bảo mày nói chuyện mày không nghe thấy hả?!”
Đau.
Đây là cảm giác đầu tiên Thiệu Ninh cảm nhận được.
Trì Viễn là người đàn ông trưởng thành, lực xuống tay đương nhiên không cần phải nói, thủ đoạn có thù tất báo của gã không hề kém hơn Từ Bính Khu, thậm chí còn độc hơn ác hơn Từ Bính Khu.
Một gậy này khiến Thiệu Ninh ngã sấp trên mặt đất, y tưởng rằng đây là kết thúc, nhưng Trí Viễn đã dùng hành động nói cho y biết, đây mới là bắt đầu.
Xương đầu gối hình như bị đập vỡ, máu chảy dọc xuống quần theo vết thương dày đặc, nhuộm đỏ hết mảng này đến mảng kia. Đầu óc vốn mê man của Thiệu Ninh cũng trở nên tỉnh táo hơn dưới kích thích vô cùng này.
Quá trình này rất đau đớn, mọi thứ đã trải qua trước đó dường như không là gì đối với lúc này. Gậy sắt lạnh như băng dính máu nóng của y, mỗi lần giơ gậy lên đều có thể bắn ra vài giọt máu đỏ thắm.
Thiệu Ninh có thể cảm nhận được xương mình vỡ ra, mảnh vỡ sắc bén đâm vào máu thịt non mềm, nước mắt của y chảy xuống có điều kiện. Thiệu Ninh nức nở, kêu thảm thiết bằng giọng khàn đặc, móng tay cào trên mặt đất, mài rách lòng bàn tay rỉ ra máu thịt cũng không chịu nói một câu xin tha.
Tiếng thở hổn hển đau đớn của người đàn ông vang lên đứt quãng trong nhà xưởng bỏ hoang, đếm không biết bao nhiêu cái, đôi mắt Trì Viễn lờ mờ hiện ra ánh sáng đỏ bên trong ranh giới giữa màu máu và bóng tối, giọt máu đỏ tươi nóng hổi bắn lên gương mặt gã, chảy xuống hàm dưới theo đường nét khuôn mặt gã.
Cho đến khi nhiệt đồ lòng bàn tay gã đủ để truyền sang thân gậy, Trì Viễn mới dừng tay, ném gậy cho trợ thủ bên cạnh.
Trợ thủ ngầm hiểu đưa di động cho Trì Viễn, gã nhận lấy điện thoại, dùng khăn giấy ướt lau máu tươi bị bắn lên mặt, vừa rồi tốn quá nhiều sức, giọng điệu của gã còn hơi phấn khích: “Sếp Từ, người tình bé nhỏ của anh sắp chết rồi, không đến cứu cậu ta à?”
“Sếp Trì.”
“Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói bình tĩnh và thờ ơ của Từ Bính Khu, hắn dừng một lát, như đang bận việc gì đó, sau đó lại nói tiếp: “Anh tìm nhầm người rồi, tôi không có người tình bé nhỏ mà anh nói, cũng không có tâm tư và thời gian tìm cái gọi là người tình bé nhỏ.”
“Ồ?” Trì Viễn cụp mắt như có điều suy nghĩ, có vẻ hơi nghi ngờ. Vết máu loang lổ trên mặt đã được lau sạch, lộ ra gương mặt nhìn như đơn thuần vô hại.
Trì Viễn híp mắt, nửa ngồi nửa quỳ về phía Thiệu Ninh, nâng cằm y lên, nghiêng đầu quan sát vài giây, cười nói: “Chẳng lẽ là tôi nhầm? Sếp Từ quen biết Thiệu Ninh không?”
Cơ thể Thiệu Ninh mỏi mệt đến mức không thể tưởng tượng được, sau khi con người sợ hãi đến một trình độ nhất định, họ sẽ không cảm thấy sợ nữa. Chân y từ đầu gối trở xuống đã không còn chịu sự khống chế của não bộ, vết thương trên mặt đã không là gì cả, đầu óc mê man không nghe rõ lời nói, nhưng khi nghe thấy lời nói của Trì Viễn, y vẫn không thể khống chế muốn cố gắng nghe rõ Từ Bính Khu nói gì.
Người ở đầu kia điện thoại không nói nữa, Trì Viễn cũng kiên nhẫn chờ Từ Bính Khu trả lời. Trong bầu không khí ngột ngạt khó thở này, Thiệu Ninh cố gắng hít thở nhẹ nhàng, chờ mong câu trả lời của Từ Bính Khu.
Đầu bên kia điện thoại vang lên, ngay sau đó câu trả lời của Từ Bính Khu vang lên trong nhà xưởng.
“Sếp Trì, cậu Thiệu mà anh nói tôi thực sự không quen biết.”
Trong cuộc trò chuyện, hai người ngầm cắn xé khách sáo với nhau vào câu mới cúp điện thoại. Trong hành lang sảnh của cao ốc Gp ở Hồng Kông, một người đàn ông đứng bên cửa sổ, bên ngoài cửa kính sạch sẽ trong suốt là đô thị đèn đuốc sáng trưng, mắt trái của tấm kính mơ hồ hiện ra ngũ quan lộng lẫy không hề bệnh tật của hắn.
Bóng người trong kính chậm rãi nở một nụ cười thoải mái và lạnh lùng.
Sao hắn có thể thật sự bỏ qua cho Thiệu Ninh dây dưa không rõ như vậy được?
Nói bỏ qua cho y là giả, nói rằng không dám chạm vào nữa mới là thật.
Kể từ khi sống lại, hắn đã thể hiện sự căm thù một cách cực đoan.
Năng khiếu biểu diễn của hắn ngang tài với Trình Quyện, khi nhìn thấy Thiệu Ninh xuất hiện trong bữa tiệc, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch cho toàn bộ. Hắn cố ý thể hiện ra sự thảm hại không còn dám chạm vào của mình, sự đau đớn không muốn yêu nữa, từ đó khiến Thiệu Ninh đau lòng, hối hận, tự trách và áy náy, cuối cùng lại để cho hắn sử dụng.
Từ Bính Khu là gì?
Là kẻ khốn nạn cực kỳ thích kiểm soát, là bàn tay đen nắm kế hoạch toàn cuộc, mỗi một bước đi đều được hắn tính toán kỹ, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua cho Thiệu Ninh, nhất là Thiệu Ninh sau khi sống lại.
Thiệu Ninh đến chung cư nhà hắn, bảo vệ đã thông báo trước cho hắn, Thiệu Ninh có thể suôn sẻ bước vào bữa tiệc của nhà hắn, đương nhiên hắn đã xem danh sách nhân viên. Hắn muốn nhìn xem Thiệu Ninh có thể làm đến mức nào vì hắn.
Hắn muốn Thiệu Ninh trải nghiệm từng bước mà hắn đã đi qua ở kiếp trước, muốn Thiệu Ninh muốn chết không xong, muốn sống không được. Bạn nhìn đi, hắn thậm chí không cần làm bẩn tay mình đã có thể đạt được mục đích mình mong muốn.
Flex đúng là một bước trong kế hoạch của hắn, sự xuất hiện của Tiêu Miễn giúp hắn thực hiện được kế hoạch trước thời gian, tổng thể mà nói lợi nhiều hơn hại. Cho nên hắn cũng không ngại đi cùng Tiêu Miễn đến buổi đấu giá này để mua một món hời.
Có lẽ đến bây giờ Thiệu Ninh cũng không biết tin tức “Nguyên nhân cổ phiếu của Từ thị giảm là Flex” là Từ Bính Khu yêu cầu tiết lộ cho y.
Xóa email là Từ Bính Khu cố ý làm, Thiệu Ninh có thể biết được thông tin liên lạc của trợ lý Hồ cũng được thực hiện dưới chỉ dẫn của Từ Bính Khu. Hắn cố tình, hắn giả tạo bản thân thành một kẻ si tình đáng thương không dám yêu nữa, khiến Thiệu Ninh lún sâu từng bước một vì hắn. Thiệu Ninh sẽ chỉ nghĩ rằng Từ Bính Khu vô cùng tốt bụng, đến bây giờ cũng không chịu dùng tin tức y cung cấp, nhưng điều Thiệu Ninh không biết là y đi đến một bước này, tất cả đều do Từ Bính Khu dẫn dụ.
Thiệu Ninh từng cho rằng Từ Bính Khu chưa bao giờ liếc nhìn những tài liệu kia, đều là trợ lý Hồ làm người trung gian, điều mà y không ngờ là trợ lý Hồ liên lạc với y cũng do Từ Bính Khu bày kế. Cuối cùng để Trì Viễn bắt được Thiệu Ninh, cũng là một nước đi trong thế cờ của hắn.
Từ Bính Khu thừa hận hắn không phải người lương thiện gì cho cam, vì vậy hắn muốn Thiệu Ninh cũng khốn khổ.
Về phần Thiệu Ninh bị Trì Viễn phát hiện để lộ tin tức sẽ như thế nào, hắn không hề quan tâm.
Mục đích của hắn đã đạt được rồi, đúng không?
“Tiểu Từ, sao lại đứng ở đây?” Giọng Tiêu Miễn vang lên sau lưng hắn: “Sắp bắt đầu rồi, không định đi vào à?”
Từ Bính Khu quay đầu nhìn anh, dáng người Tiêu Miễn tương tự hắn, có lẽ cường tráng hơn hắn, Từ Bính Khu lắc đầu bước tới, đi bên cạnh anh: “Em vào ngay đây, anh ăn cơm chưa?”
Tiêu Miễn nghe vậy cụp mắt xuống nhìn đồng hồ, mặt đồng hồ hiển thị tám giờ tối: “Vẫn chưa, em ăn chưa?”
Từ Bính Khu vừa định nói gì đó đã nghe Tiêu Miễn bên cạnh nói: “Anh đặt ở phòng riêng trên tầng năm, lát nữa gọi người mang chút gì đó đến ăn, em có kiêng ăn gì không?”
“Em gì cũng được.”
“Được.”