*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Máu nhỏ từng giọt từng giọt.
Mộ Dung Liên bụm vai, áo lụa của gã nhanh chóng bị thấm ướt, máu đỏ chảy ra từ kẽ tay.
Gia đinh thấy vậy thì biến sắc, lắp ba lắp bắp: “Chủ, chủ thượng…”
Chẳng ai ngờ được cuối cùng kẻ bị thương lại là Mộ Dung Liên.
Đám người trong phủ Vọng Thư nhất thời loạn hết cả lên: “Mau lấy thuốc đi! Mau lấy Liệu Hợp Linh Tán (bột thuốc chữa bệnh) tới đây!”
“Mau mau mau! Băng cầm máu! Băng cầm máu!”
Sắc mặt Mộ Dung Liên tái mét, không biết xảy ra chuyện gì, ngay lúc dao găm đâm xuống, bên cổ Cố Mang bỗng nhiên trồi lên một đồ đằng hình hoa sen đỏ, sau đó quanh thân bùng phát một luồng linh lực, hơn chục thanh kiếm ánh sáng vô hình thoáng chốc bay ra, không chỉ chấn rớt dao găm của Mộ Dung Liên, thậm chí còn hất gã ra xa mấy trượng!
Mộ Dung Liên nhất thời nói không nên lời, cắn chặt môi dưới, mặt mày lúc đỏ lúc trắng.
Gã thở dốc một hồi, lòng bàn tay nổi ánh xanh, tạm cầm máu đỡ trước, sau đó vừa thẹn vừa giận quát to: “Cố Mang!!”
Cố Mang đã thừa dịp hỗn loạn chạy ra sau bàn, lúc này đang xoa đôi chân trần, nhe răng trợn mắt đầy cảnh giác mà vô tội, mắt nhìn chằm chằm Mộ Dung Liên, những thanh kiếm ánh sáng vẫn không ngừng chìm nổi, vây quanh người y, che chở y giữa trận.
Yên lặng giây lát, chợt có một gã công tử lúc trước từng đến Lạc Mai biệt uyển tìm Cố Mang bỗng nhiên phản ứng lại, kêu lên: “Ái chà! Thì ra là trận pháp này!”
“Trận pháp gì?” Mộ Dung Liên gắt giọng: “Ngươi biết còn không mau nói?!”
“Trận pháp này… trận pháp này thuộc hạ cũng vô tình biết được thôi, nói ra cũng hơi ngại…”
“Nói!!”
“Bẩm Vọng Thư quân, là thế này!” Thấy Mộ Dung Liên nổi cáu, công tử kia vội trả lời: “Nếu dùng pháp thuật công kích y, hoặc dùng vũ khí cấp cao đánh y, trận pháp này sẽ không phát động.
Nhưng nếu dùng vũ khí triệu hoán cấp bậc bình thường hoặc dùng quyền cước tổn thương y, đồng thời khiến y cảm thấy sợ hãi, sẽ có rất nhiều kiếm ánh sáng phóng ra từ người y.
Đó cũng là…” Nói đến đây, gã cảm thấy hơi mất mặt, nhưng vẫn kiên trì nói hết: “Đó cũng là nguyên nhân Cố Mang ở Lạc Mai biệt uyển lâu như vậy mà chưa ai thật sự làm gì được y…”
Mộ Dung Liên khó nuốt trôi cơn tức, oán hận lườm Cố Mang ở bàn đối diện: “Trận pháp ngu xuẩn nực cười gì thế này?!”
Công tử kia lắc đầu: “Trước đây Cố Mang là thiên tài thuật pháp, lúc đó chẳng biết y đã tự chế ra bao nhiêu chú quyết, nhiều cái hết sức dở hơi, ngoại trừ có thể chọc con gái cười thì chẳng còn ý nghĩa gì.
Cái này, có lẽ cũng là mấy năm trước y chế ra đùa nghịch.”
Gã vừa nói như thế, những người khác cũng nhớ ra.
Đến nay Tàng Thư các trong học cung tu chân vẫn còn lưu trữ một ít cuộn giấy từng bị Cố Mang thời niên thiếu bôi xoá sửa lại, trên đó viết một đống pháp chú loạn xạ, nào là làm thức ăn lạnh tức tốc nóng lên, biến mình thành con mèo trong một nén nhang, còn có thể biến ra một ngọn lửa cất trong ngực để sưởi ấm mùa đông, đại loại như thế.
Trong số đó, lưu truyền rộng rãi nhất là một pháp chú tên “Tướng quân nói gì cũng đúng”, kể rằng thời trẻ Cố Mang tòng quân cứ thích trốn tránh những buổi họp quân dài dòng buồn chán, vì không để thống soái phát hiện, y cố tình chế ra loại thuật pháp này, có thể làm phép biến một khúc gỗ thành hình dạng của mình ngồi tại chỗ nghe tướng quân nói nhảm, còn mình thì bỏ trốn mất tiêu, chẳng biết đi đâu vui sướng tiêu dao rồi…
“Nghĩ vậy cũng có khả năng lắm.”
“Đúng rồi, phòng quyền cước không phòng pháp thuật, đúng là vô lý mà, vừa nhìn là biết không phải trận pháp bảo hộ gì nghiêm túc rồi.”
“Cái tên Cố Mang này thích nhất là làm xằng làm bậy mà.
Có điều đúng là để y chó ngáp phải ruồi, loại pháp thuật vặt vãnh tẻ nhạt này lại bảo vệ được y.” Có kẻ cười nói: “Nếu không chắc y đã bị chơi chết trên giường từ lâu rồi.
Dù sao người ở Trọng Hoa muốn chơi y chỉ sợ không hề ít, đáng tiếc vẫn không ai phá được trận pháp này.”
Nhạc Thần Tình đứng bên cạnh nghe xong, gãi đầu nói thầm: “Mẹ ơi, đây là trận pháp gì vậy? Trận cao lãnh chi hoa à?”
“Thôi đi, Cố Mang cao lãnh chi hoa?” Một tiểu công tử khác phá lên cười, hạ giọng nói đùa với Nhạc Thần Tình: “Vậy dứt khoát soạn thành một cặp câu đối luôn đi.”
“Cố Mang cao lãnh chi hoa.” Nhạc Thần Tình hứng thú hỏi: “Vậy vế sau là gì?”
“Mặc soái phong lưu trác táng.”
Nhạc Thần Tình vỗ đùi cười to: “Ha ha ha ha mặc dù không đối vần xíu nào nhưng mà —”
“Cười cái gì!” Mộ Dung Liên bỗng dưng cắt ngang, thẹn quá thành giận mắng: “Không biết quy củ, coi chừng ta cho cha ngươi mang giày nhỏ!”
(1) Cho người nào mang giày nhỏ tức là làm khó dễ người đó.
“Đệ đâu có! Đệ nào dám chứ.” Nhạc Thần Tình vội nói: “Tiện thể nói một câu, chỉ cần Vọng Thư quân vui vẻ, đừng nói cho cha đệ mang giày nhỏ, cho cha đệ mang giày nữ cũng không thành vấn đề!”
Mộ Dung Liên trừng mắt liếc cậu ta một cái, nghĩ đến hôm nay trên tiệc không ra oai được mà còn ăn thêm thẹo, mặt mũi gì cũng mất sạch, trong lòng cực kỳ khó chịu, thế là quay đầu quát ầm lên: “Người còn không mau tới?!”
“Mặc chủ thượng phân phó!”
Mộ Dung Liên phất ống tay áo, chỉ vào Cố Mang: “Dẫn con heo ngốc này xuống đi.
Ta không muốn nhìn thấy y nữa.
Mặt khác, điều thêm vài đứa thông minh hiểu chuyện ở Lạc Mai biệt uyển tới đây cho ta.
Về phần trừng phạt —”
Gã nghiến răng, nhìn lướt qua Mặc Tức.
Không hiểu sao sau khi nhìn thấy trận pháp kia, biểu cảm của Mặc Tức cũng có hơi quái lạ, còn nhìn bên cổ Cố Mang vài lần.
“Mặc soái… Ngươi không có gì muốn nói sao?”
“…” Mặc Tức lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt từ trên người Cố Mang, khoanh hai tay, hờ hững nói: “Chẳng phải Vọng Thư quân định thành toàn cho người, bỏ cái mình thích giao Cố Mang cho ta sao.”
Mộ Dung Liên sửng sốt, sau đó vô sỉ nói: “Ta nói chơi vậy thôi, Quân thượng ra lệnh cho ta xử trí y, làm sao tùy tiện đổi chủ được?”
Mặc Tức cũng thừa biết gã nói không giữ lời, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy gì đó, với Mộ Dung Liên chỉ là đánh rắm mà thôi.
Huống chi chuyện này vốn là một trò đùa hoang đường, ý chỉ của Quân thượng, nếu Quân thượng không tự mình thu hồi, chẳng ai tự ý sửa đổi được.
Hắn bèn ngước mắt nghênh đón ánh mắt hăm dọa của Mộ Dung Liên, nói: “Nếu đã như vậy, người của Vọng Thư quân, Vọng Thư quân tự xử trí là được rồi, cần gì phải hỏi ta.”
“Nếu ngươi đã nói thế.” Mộ Dung Liên cười nhạo, quay đầu căn dặn: “Dẫn xuống đi, thưởng cho y tám mươi roi, cắt lương thực một tháng.” Dừng một lát, gã lại âm độc bồi thêm một câu.
“Đói chết cũng là y tự tìm.”
“…”
Cố Mang bị áp giải xuống, gia đinh của phủ Vọng Thư chạy qua dọn đống bàn hỗn độn, bày đặt thêm vài món ăn mới, tiệc tối lại tiếp tục.
Giữa một rừng bàn tán xôn xao, chỉ có Mặc Tức không nói gì, lúc xung quanh bắt đầu nâng chén và thẻ rượu (2), hắn lại ngước đầu lên, nhìn về nơi Cố Mang bị dẫn xuống với ánh mắt phức tạp, ngón tay chậm rãi siết chặt ở góc tối không ai thấy.
(2) Thẻ rượu: Thẻ tre dùng để ghi số chén rượu đã uống.
Mặc Tức không thích uống rượu, càng ghét say rượu.
Nhưng hôm nay sau khi trở về từ phủ Vọng Thư, hắn ngồi trong mảnh sân trống trải ở nhà mình, mở một vò rượu ngon lâu năm, tự rót từng chén cho đến khi thấy đáy.
Hắn nhìn trăng khuyết trên cao, mây đã tan tuyết đã tạnh, đột nhiên hỏi quản gia đứng hầu bên cạnh: “Lý Vi.
Ông theo ta mấy năm rồi?”
“Bẩm chủ thượng, bảy năm.”
Mặc Tức lẩm nhẩm: “Bảy năm…”
Bảy năm trước, hắn truy đuổi Cố Mang phản quốc theo giặc, xâm nhập địch doanh, bị Cố Mang đâm vào ngực, ngàn cân treo sợi tóc.
Chính vào lúc hắn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, Lý Vi phụng mệnh Quân thượng tới phủ Hi Hòa chăm sóc hắn.
Thì ra đã qua lâu vậy rồi.
Mặc Tức không cam lòng mà nghĩ, thế thì rốt cuộc tại sao mình vẫn không thể buông bỏ, tại sao mãi không thể quên được?
Uống nhiều rượu khó tránh có chút say, hắn không muốn mất đi lý trí, vì vậy lúc Lý Vi toan rót thêm cho hắn, hắn lắc đầu, tỏ ý không cần.
Lý Vi đáp lời — Mỹ sắc trước mặt mà không loạn, rượu ngon trước mặt mà không say, người thật sự có thể giữ mình trước dục vọng cũng chẳng được mấy ai, Mặc Tức chính là một trong số đó.
“Ông cảm thấy, ta với Cố Mang thế nào?” Mặc Tức chợt hỏi.
Lý Vi hơi sửng sốt, do dự đáp: “… Không… xứng lắm?”
“… Hai người đàn ông mà ông bảo xứng cái gì, ta thấy ông cũng uống quá chén rồi.” Mặc Tức liếc Lý Vi một cái: “Nói lại lần nữa.”
Lúc này Lý Vi mới hiểu ý, cười nói: “À, quan hệ giữa hai vị hả? Người người đều biết không tốt mà.”
“Vậy trước đây thì sao?”
“Trước đây…” Lý Vi suy tư chốc lát: “Trước đây thuộc hạ không có phúc hầu hạ bên người chủ thượng, nhưng thuộc hạ nghe nói chủ thượng và Cố soái là sư huynh đệ học cung, cũng là chiến hữu trong quân đội, song soái của đế quốc, hơn nữa còn là… Ài, không biết nữa, cái khác thuộc hạ nghĩ không ra.
Có người nói ngài với Cố soái khi đó thân lắm, cũng có người nói Cố soái là ánh nắng rọi khắp mọi nơi, với ai cũng ấm áp, cho nên có thể không thân với ngài đến vậy, đại khái là thế.”
Mặc Tức gật đầu, không bình luận thêm.
Sư huynh đệ, chiến hữu trong quân đội, hai vị tướng soái của đế quốc.
Đây là ấn tượng của đa số người về quan hệ giữa Mặc Tức và Cố Mang, hình như không có gì khác thường.
Lý Vi tò mò hỏi: “Vậy sự thật là thế nào?”
“Ta với huynh ấy?” Mặc Tức lại cười khẽ một tiếng, rũ hàng mi dài, nụ cười ẩn giấu chút gì đó đắng chát: “Khó nói lắm, nói không được.”
Dừng một lát, hắn chậm rãi mở miệng: “Cũng không nên nói.”
Ở Trọng Hoa không ai sẽ tin rằng, với Mặc Tức của ngày trước, Cố Mang tựa như dòng suối mát với một lữ khách sắp chết khát.
Trước khi gặp Cố Mang, Mặc Tức có hoài bão, có trách nhiệm, ý chí kiên định, không ngại gian khổ, nhưng thật ra lòng hắn chứa hận thù nhiều hơn.
Thuở thiếu thời, hắn từng chân thành đối xử với mọi người, nhưng hắn nhận được cái gì chứ? Cha chết trận, mẹ phản bội, bá phụ gây rối, tôi tớ kẻ sau biết nhìn mặt người hơn kẻ trước, ngoài miệng gọi hắn là thiếu chủ, nhưng toàn làm việc thay bá phụ.
Hắn thân cô thế cô, ngay cả một người tin được cũng chẳng có.
Lúc đó hắn không rõ mình làm sai chỗ nào mà phải bị số phận bạc đãi như vậy.
Chính vào lúc đó, hắn gặp được Cố Mang.
Lúc ấy Cố Mang thiện lương chính trực biết nhường nào, cho dù chỉ là nô lệ, thân phận hèn mọn hơn bất cứ ai, y cũng chưa từng oán hận điều gì, cũng chưa từng trách móc cái gì.
Ban đầu Mặc Tức đi phục ma trừ yêu với Cố Mang, tính tình không được tốt lắm, nhiều lần xung đột với Cố Mang, nhưng Cố Mang đều cười hì hì bao dung — Bao giờ y cũng cảm thông cho nỗi khổ của người khác, mặc dù chính y cũng từng vất vả như thế.
Y luôn nỗ lực hít lấy từng chút thiện ý trong đời, sau đó liều mạng trồng ra một đóa hoa nho nhỏ.
Chuyện giả mạo Mộ Dung Liên mua thuốc, dù biết rõ mình sẽ bị trách phạt, thậm chí mất luôn quyền lợi tu hành trong học cung, y vẫn khăng khăng đi làm.
Sau khi chuyện đã rồi, lúc quỳ trên đài sám hối của học cung, Cố Mang cũng không biện giải gì, chỉ trơ mặt nói mình cảm thấy chơi vui.
Nhưng nào có nô lệ vì chơi vui mà chôn vùi cơ hội rạng danh hiếm có của mình?
Rõ ràng là vì tận mắt chứng kiến những thôn dân kia đau ốm quanh năm vì bệnh dịch hoành hành.
Y không đành lòng.
Nhưng y quá hèn mọn, hèn mọn đến nỗi dùng tư thái thấp kém nhất, giọng nói khẽ khàng nhất, líu ríu một câu “ta chỉ muốn cứu người” cũng sẽ bị chế nhạo không thương tiếc.
Dẫu y có bổ lồng ngực cháy bỏng ra, cho họ nhìn thấy trái tim sắp khó chịu đến chết của mình, họ cũng sẽ chỉ châm biếm nhiệt huyết của y, nghi ngờ thiện chí của y, mỉa mai y không biết lượng sức, cười nhạo lòng thành của y.
Y biết hết.
Thế nên y không biện bạch gì.
Người người đều nói giàu thì tạo phúc thiên hạ, nghèo thì tự lo thân mình, chính y đã đủ thảm hại rồi, một tên nô lệ nhỏ nhoi trong phủ Vọng Thư, không lo nghĩ xem bữa sau ăn gì, làm sao để lấy lòng chủ thượng, mà lại ôm đồm trọng trách cứu người bị nạn — Hay cho một vai hề không biết lượng sức mình.
Nhưng năm đó cũng chính phần không biết lượng sức này, cùng với trái tim chảy máu nóng nhiệt thành của y, đã kéo Mặc Tức thất vọng cùng cực với nhân tính về chính đạo.
“Chủ thượng.” Đang thất thần, Lý Vi ở bên cạnh khuyên nhủ: “Đêm khuya sương lạnh, ngài nên đi nghỉ ngơi.”
Mặc Tức không trả lời ngay, tay vẫn chống trước trán, che đôi mắt của mình, nghe tiếng của quản gia, hắn mới nghiêng mặt qua, ngón tay run nhè nhẹ, hình như đang lau cái gì đó.
Một lát sau, hắn gọi khẽ một tiếng: “Lý Vi.”
“Có.”
“… Ông nói xem.” Mặc Tức trầm ngâm hỏi: “Cố Mang… Có khi nào chưa từng mất trí nhớ? Huynh ấy đang giả bộ không?”
___________
Tác giả có lời muốn nói:
《Các kiểu đối xử khác nhau của Tiểu Nhạc Nhạc》
Mộ Dung Liên: Cười con khỉ! Ông đây trợ công đã đời còn bị thương! Không làm nữa! Ngươi cười cái gì Nhạc Thần Tình! Cười nữa ta cho cha ngươi mang giày nhỏ bây giờ!
Nhạc Thần Tình: Chỉ cần Mộ Dung đại ca vui, cho cha đệ mang giày nữ cũng được!
Nhạc Quân Thiên: Thằng ranh bất hiếu!!
Mộ Dung Liên: Được, mặt đủ dày, vậy nếu ta cho anh ngươi mang giày nữ thì sao?
Nhạc Thần Tình: Chỉ cần Mộ Dung đại ca vui, cho anh đệ mang giày con nít cũng được!
Giang Dạ Tuyết: … Rốt cuộc đệ chịu gọi ta là anh rồi sao?
Mộ Dung Liên: Móa! Vậy nếu ông đây cho tứ cữu của ngươi mang giày con nít thì sao?!
Nhạc Thần Tình: Chỉ cần Mộ Dung đại ca vui — Chờ đã? Cái gì?! Huynh muốn cho tứ cữu của đệ mang giày con nít? Không được!!! Không cho huynh đến gần tứ cữu của đệ!!!!
Tứ cữu thần bí: … … ….