*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phân tách linh hồn, chế thành chìa khoá.
Hệt như một cơn ác mộng, vẫn còn chìm nổi dưới địa ngục.
Thậm chí Mặc Tức không biết mình tiến hành từng bước một thế nào.
Hắn như đã chết rồi.
Hắn như thấy được linh hồn của mình lơ lửng trên nóc lều, bập bềnh quan sát hai người trong lều trại.
Hắn nhìn thấy mọi việc mình đang làm, thấy máu tươi của Cố Mang liên tục rỉ ra từ vết thương do bị tróc hồn trên lồng ngực, vậy mà người bị tróc hồn đó cứ luôn miệng trấn an hắn, không sao đâu, không sao đâu.
Nhiều năm trước Cố sư huynh ngồi trước đống lửa mỉm cười nói với hắn, hy vọng Cửu Châu ấm no thái bình, người người đều có được công bằng, y nguyện vì điều đó mà xông pha khói lửa, mà tan xương nát thịt.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng khác nào một lời nguyền rủa cả.
Cuối cùng chìa khoá thành hình, là một chiếc nhẫn bằng ngọc bích, bị Mặc Tức cầm lấy, run rẩy đặt vào tay Cố Mang.
Sau đó hắn dùng hết mọi pháp thuật trị liệu của mình để chữa lành vết thương cho Cố Mang, thay y lau vết máu loang lổ.
Nước mắt của hắn như chuỗi hạt đứt đoạn, rơi lã chã từng giọt, cuối cùng hòa lẫn vào máu tươi.
Cố Mang liên tục ho khan, tróc hồn đau đớn như thế, theo lý y hẳn nên ngất xỉu, thế nhưng y vẫn cố gắng mở cặp mắt sáng trong, nhìn Mặc Tức chăm chăm không chớp mắt.
Cố Mang biết mình đã mất hai phách, những mảnh ký ức và lý trí cuối cùng sẽ nhanh chóng sụp đổ.
Còn đau đớn đã sớm là cảm giác quen thuộc đối với y, là thứ mà y vẫn một mực nếm trải từ khi nhận sứ mệnh mật thám đầu quân cho nước Liệu.
Y có thể nhịn được, tiếp tục giữ tỉnh táo để ngắm nhìn Mặc sư đệ của mình thêm chốc lát —— Y biết cả cuộc đời của mình, nói vô tư thì chỉ có với chính mình mà thôi.
Còn đối với Mặc Tức, y vẫn luôn ích kỷ.
Y dâng trọn nhiệt huyết, sinh mạng, thậm chí là linh hồn cho thế đạo thái bình mà mình hằng khao khát, để lại cho Mặc Tức chỉ toàn tổn thương và ly biệt.
Có lẽ chỉ có giờ phút này, Cố Mang của sáu năm trước sắp sửa mất ký ức, và Mặc Tức của sáu năm sau sắp sửa rời khỏi đây, rốt cuộc mới có được bình yên và chân thành mà cả đời đôi bên đều mong đợi.
Mặc Tức vẫn đang tận sức chữa trị vết thương trên ngực Cố Mang, Cố Mang nắm lấy tay hắn, gương mặt tái nhợt thoáng hiện ý cười, nói: “Đừng phí sức nữa… Yên tâm đi, ta sẽ không sao đâu.”
“Đệ biết không Mặc Tức, ta không dễ dàng chết được… Đệ cho rằng quân chủ nước Liệu chưa từng thử giết ta sao? Đệ cho rằng Quân thượng chưa từng thử ám sát ta sao?”
“Bọn họ không giết ta, không phải là vì ta dị biến quá nhiều, sau khi chết không biết sẽ gây hậu quả gì như bọn họ đã nói.
Bọn họ sớm đã thử rồi, chỉ là… đều… khụ khụ… đều thất bại.
Trong lòng bọn họ biết rõ, ta và thú Huyết Ma dung hợp, chỉ khi nào nó chết, ta mới chết theo nó, vậy nên…” Dừng một lát, y nhọc nhằn thở hổn hển: “Sư đệ, đệ không cần trị thương cho ta nữa…”
“Nói chuyện với ta chút đi… ta chỉ muốn nói chuyện với đệ thêm chút thôi… được… được không?”
Mặc Tức siết chặt bàn tay dính máu chìa ra của Cố Mang, áp lên gò má của mình, hồi lâu sau mới nghẹn ngào đáp: “Được.”
Cố Mang nở nụ cười, lúc y cười bao giờ cũng có một loại hăng hái và dã tính, dù là vào lúc này cũng thế.
Mặc Tức khàn giọng hỏi: “Muốn nói chuyện gì?”
“Thật ra cũng không có gì…”
Cố Mang ngước nhìn nóc lều trại, nơi đó lộ ra một mảng trời sao nho nhỏ.
“Chỉ là… chỉ là rất muốn nói xin lỗi đệ.
Mặc Tức, ta… có phải ta… ích kỷ lắm không? Ta không chịu nói bao nhiêu lời thật lòng với đệ, mà đệ…”
“Mà đệ, vẫn luôn hết lòng hết dạ với ta…”
Mặc Tức lắc đầu: “Ta hiểu nỗi bất đắc dĩ của huynh.”
Ta biết thân làm mật thám, ngụp lặn giữa thật giả, huynh sống chẳng dễ dàng gì.
Cố Mang nghiêng đầu, Mặc Tức thấy đuôi mắt của y có vệt nước trong suốt trào ra: “… Sư đệ…”
Cố Mang vươn tay, muốn chạm vào gò má của Mặc Tức, tiếc rằng không còn sức lực gì.
Mặc Tức bèn nắm lấy tay y, hôn một cái, tự áp lên mặt mình.
Cố Mang ngơ ngẩn nhìn Mặc Tức hồi lâu, vành mắt vẫn đỏ hoe.
Hai người mãi không nói tiếng nào, nhưng cái gì cũng đều hiểu hết rồi.
Cố Mang đột nhiên nhắm mắt lại, nước mắt chảy từng dòng.
“Ta đối xử với đệ, chung quy vẫn quá tàn nhẫn…”
Mặc Tức nức nở nói: “Huynh buộc phải làm vậy, mà ta… ta cam tâm tình nguyện.”
“Ta biết huynh có giấc mộng của mình, ta biết huynh đang nghĩ gì…” Mặc Tức nói khẽ: “Huynh đã tận sức làm tốt lắm rồi… là chúng ta… không tranh lại trời…”
Cố Mang không trả lời.
Y lại ngẩn người ngắm mảng trời sao nho nhỏ kia chốc lát.
Một lát sau, y hỏi: “Nhưng ta vẫn cứ tranh… tranh với trời…”
“Ta biết…”
“Chúng ta không tranh lại, bọn họ tranh lại không?”
Mặc Tức hơi sửng sốt: “Gì cơ?”
“Những anh em uổng mạng trên núi Phượng Minh… tranh lại không?” Cố Mang mở đôi mắt ướt át, thấp thỏm nhìn Mặc Tức: “Cuối cùng bọn họ… đều được rửa oan chứ…”
Giọng từ từ nhỏ dần: “Triển Tinh huynh ấy, huynh ấy… cũng được rửa oan phải không…”
Mặc Tức hiểu ý của Cố Mang, song điều này cũng chẳng khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn, hắn nắm chặt bàn tay của đối phương, xoay mặt qua hôn một cái, gật đầu liên tục nói: “Phải, huynh đã đưa bọn họ về nhà… bọn họ không có gọi lầm huynh là Cố soái, Lục Triển Tinh… cũng chưa từng…” Mặc Tức khựng lại, cay đắng cùng cực khiến cho cổ họng của hắn như tắc nghẹn, nhất thời không nói được nhiều hơn: “Chưa từng… bái sai người anh em là huynh…”
“Đệ biết chúng ta đã kết bái…?”
Mặc Tức rũ hàng mi đẫm lệ, thấp giọng “ừ” một tiếng.
“Xin lỗi, ta vẫn không có đối xử tốt với hắn.”
Cố Mang bỗng dưng bật cười, nụ cười của y trông rất đỗi chân thành, ngoại trừ tiều tụy và mặt mũi nhợt nhạt, thoạt nhìn y cũng không khác ngày thường quá nhiều.
“Không sao đâu, thật ra Triển Tinh rất thích đệ… huynh ấy không ghét đệ đâu, ta biết mà.” Dừng một lát, y lại hỏi: “Vậy Mộ Dung Liên… Mộ Dung Liên thì sao? Mộ Dung Liên có còn tự đày đọa mình nữa không?”
“Không có…”
Cố Mang như thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng đôi mắt trong veo của y chăm chú nhìn về phía Mặc Tức, mang theo chút dặt dè e ngại, hỏi với giọng gần như là bất an: “Mặc Tức, mấy năm qua, ta mất đi ký ức… có phải làm đệ đau khổ lắm không?”
“…”
“Ta làm đệ khó chịu, phải không?”
Màu sắc trong đôi mắt ấy sắp vỡ thành biển hồ bi thương rồi, Mặc Tức nhìn vẻ điêu tàn hiện rõ trên mặt y, nhìn những vì sao trong mắt y đang dần dần lụi tắt —— Hắn làm sao đành đoạn?
Hắn nói: “Không có.”
“Thật… ư?”
“Thật mà.” Mặc Tức nghẹn ngào nở nụ cười, hắn muốn thắp lại thật nhiều vì sao trong ánh mắt của Cố Mang, hắn nói: “Thật đó, cho dù huynh mất hai phách, không còn ký ức gì, huynh vẫn… huynh vẫn đối xử với ta tốt lắm… trước giờ chưa từng, chưa từng làm ta khó chịu… đều là thật.”
“Trong lòng ta, huynh vẫn luôn là người rất tuyệt vời.”
“Vẫn luôn là vậy.”
Có lẽ nhìn ra sự chần chờ trong thần sắc của Cố Mang, Mặc Tức muốn trấn an y, bèn nói: “Ít nhiều huynh vẫn còn nhớ… những niệm tưởng ta từng trao cho huynh, những gì ta để lại bên cạnh huynh, vậy nên huynh không có hoàn toàn quên mất ta.”
Nói đến đây, như để chứng minh điều gì, Mặc Tức muốn tìm tín vật nào đó trên người để đưa cho Cố Mang.
Thế nhưng hắn từ chiến trường đến đây, ngoại trừ viên đá Nghịch Chuyển nhất định phải mang theo thì trên người chẳng còn cái gì nữa.
Đang không biết làm sao, đầu ngón tay bất ngờ chạm phải thứ gì đó mềm mại, Mặc Tức nương ánh trăng cúi nhìn, thế rồi lập tức ngây cả người.
Thứ mà hắn sờ trúng, chính là túi gấm dùng để đựng đá Nghịch Chuyển.
Lúc đó hắn nóng lòng trở lại quá khứ, cầm túi gấm của Khương Phất Lê nhưng chưa từng nhìn kỹ, giờ đây nhìn lại mới thấy túi gấm đó chỉ vàng thêu ngàn dặm mây tía, chỉ bạc thêu vạn dặm non sông, phía dưới khâu hồng thạch mã não.
Cái này lại là… cái này lại là…
Ký ức xa xăm đột nhiên bị gõ vang, đây chính là túi gấm mà Cố Mang cố chấp bảo vệ vào lần gặp lại ở Lạc Mai biệt uyển!
Lần đầu tiên nhìn thấy túi gấm đó, Mặc Tức phẫn nộ biết nhường nào, bởi vì lúc ấy Cố Mang nắm chặt nó, thản nhiên nói với hắn: “Có người đối xử tốt với ta.”
Túi gấm này, là người đó cho ta.
Dưới cơn sửng sốt, máu nóng trong người Mặc Tức chợt lạnh toát, hắn bỗng dưng hiểu được sắp đặt của vận mệnh, bi thương càng trào tuôn mãnh liệt, cõi lòng quạnh quẽ như đêm dài.
Cổ họng của Mặc Tức đắng chát, phải cố lắm mới có thể ngăn mình rơi nước mắt lần nữa —— Thì ra… thì ra người tặng túi gấm cho Cố Mang mà hắn ghen ghét bấy lâu nay, lại là chính bản thân hắn.
Người mà Cố Mang mất sạch ký ức và thần thức vẫn nhớ mãi không quên…
Cũng là chính bản thân hắn!
Vẫn luôn là hắn, chỉ có mình hắn…
“Đệ sao thế?”
“… Không, không có gì.” Mặc Tức cố nén cơn đau xé lòng, dè dặt dùng ngón tay run rẩy tháo túi gấm bên hông, đặt nó vào tay của Cố Mang.
Cố Mang ngắm nghía nó, cười hỏi: “Đây là tín vật hả? Sau này ta dựa vào nó, không nhớ gì hết mà vẫn còn nhớ đệ?”
“… Phải.”
“Vậy ta… cũng để lại cho đệ một tín vật nhé.”
Nói xong, Cố Mang lục lọi khắp người mình, nhưng trên người một tù binh thì có cái gì chứ? Cuối cùng thứ mà y lục ra, chỉ là hai mảnh bối tệ trắng nho nhỏ.
Cố Mang vận chút linh lực ít ỏi, tự khắc tên mình lên một mảnh bối tệ trong số đó, thế rồi đặt nó vào tay của Mặc Tức: “Cho đệ, bất luận sau khi trở về sẽ phải đối mặt với chuyện gì, ta đều ở bên đệ.”
Tiếp theo, y lại muốn khắc tên của Mặc Tức lên mảnh bối tệ khác, để mình tự cất giữ.
Nhưng rồi y nhanh chóng nhớ ra, mình sắp phải đối mặt với Mộ Dung Liên, đối mặt với Mộ Dung Thần, đối mặt với tra khảo tàn khốc nhất Trọng Hoa, mình không thể mang theo một mảnh bối tệ có khắc tên Mặc Tức bên người được, thế là vừa khắc được phân nửa, chỉ khắc xong chữ “火” (Hỏa), chưa khắc đến chữ “息”, Cố Mang đã dừng tay.
(1) Chữ “Tức” (熄) trong Mặc Tức (墨熄) được ghép từ 火 và 息.
Y cẩn thật cất mảnh bối tệ đó vào túi gấm, nói: “Vậy là đủ rồi.”
Y nhoẻn miệng cười: “Ta sẽ luôn nhớ đệ.”
…
Đến lúc này, cuối cùng nghi vấn của Mặc Tức về túi gấm đã được giải đáp.
Mà cơn sóng đau thương cũng ập xuống như hủy diệt đất trời ——
Mặc Tức còn nhớ trước khi Cố Mang qua đời, mình đã từng mở túi gấm mà Cố Mang quý trọng, lúc đó cũng đã nhìn thấy bối tệ trong túi gấm.
Trên bối tệ loang lổ, có khắc một chữ “Hỏa”.
Lúc ấy lòng hắn rất khó chịu, nhịn không được mà hỏi: “Rốt cuộc cái này là ai tặng cho huynh?”
Cố Mang nói, không biết.
Chỉ nhớ rằng, đó là một người rất quan trọng với y.
“Mặc Tức…” Cố Mang nhìn sắc mặt của hắn, sau đó nâng tay vỗ nhẹ lên vai hắn.
Y biết thời gian tỉnh táo của mình không còn lại bao nhiêu, biết thời gian Mặc Tức phải trở về tương lai cũng càng lúc càng gần, y có thể cảm nhận được ý thức của mình đang từ từ hỗn loạn, cũng thấy được cơ thể của Mặc Tức đang dần tỏa hào quang, bắt đầu trở nên trong suốt.
Đây lại là một lần từ biệt giữa bọn họ, Cố Mang muốn an ủi Mặc Tức như bao lần về trước, muốn khích lệ anh hùng sắp trở về sa trường —— Thật ra hai người họ đều giống nhau, trong lòng chỉ muốn có một mái nhà, làm một đôi quyến thuộc, chứ không muốn thanh danh truyền xa hay kiến công lập nghiệp gì.
Sở dĩ chọn làm anh hùng, không phải vì cảm thấy kích thích, cảm thấy hiển hách, cảm thấy đặc biệt hơn người.
Mà vì bọn họ từng nếm trải quá nhiều cay đắng và biệt ly, không muốn người khác phải chịu nỗi khổ tương tự, chỉ vậy thôi.
“Mặc Tức, về đi.”
Cố Mang nhẹ giọng nói, sau đó thả tay xuống, nắm lấy ngón tay đang dần phai mờ của Mặc Tức, dùng hết sức lực cuối cùng để siết chặt.
Không ai trả lời y, ngay lúc y cho rằng có lẽ Mặc Tức chịu sự ảnh hưởng của đá Nghịch Chuyển, đã bắt đầu trở về tương lai, không thể nghe mình nói nữa, lại chợt phát hiện bờ vai của hắn run bần bật.
Cố Mang sửng sốt gọi: “Sư đệ…”
Mặc Tức không trả lời, dường như có ngọn lửa sinh mạng nào đó rất quan trọng đã lụi tắt trong cơ thể của hắn.
Bóng hình của hắn bỗng chốc trở nên ảm đạm mịt mờ, tưởng như đã hòa làm một thể với thiếu niên cô độc vừa vào quân doanh của nhiều năm về trước.
Thuở ấy nhà họ Mặc thất thế, tiền đồ như mây mù, một mình Mặc Tức ngồi cách xa nhóm binh sĩ đang cười đùa ầm ĩ.
Mà lúc đó, ngoại trừ Cố Mang, không ai muốn dính vào vết nhơ của gia tộc nhà hắn.
Không ai cho tiểu công tử thất thế ấy dù chỉ một nụ cười.
Có một phút chốc, Cố Mang rất muốn ôm lấy Mặc Tức thêm lần nữa, nói với Mặc Tức rằng, không sao đâu, ta vẫn còn ở đây, sẽ không đi đâu hết.
Nhưng rồi y nhanh chóng nhận ra, mình không còn quyền lực để nói câu này nữa.
Bởi vì Mặc Tức trong tương lai, đã mất đi Cố Mang ca ca của mình rồi.
Không còn ai có thể cùng hắn sóng vai đánh thiên hạ, nắm tay về muôn nơi.
“Xin lỗi…”
Mặc Tức nhắm mắt lại, sau đó lắc lắc đầu, hắn không phải là một người yêu giỏi ăn nói, miệng mồm kém cỏi, thành thật thẳng thắn, ít bao giờ nói được lời nào hợp lòng người.
Hắn chỉ biết vụng về thấu hiểu y, tôn trọng y, bao dung y.
Cuối cùng, Mặc Tức lẳng lặng cầm mảnh bối tệ nhỏ mà Cố Mang cho mình, nhét vào trong cổ áo, nơi gần trái tim nhất.
Cất thật kỹ.
Làm xong chuyện này, Mặc Tức muốn đứng dậy, muốn tỏ ra kiên cường và ung dung như bao lần biệt ly trong quá khứ.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm được, hắn bước đi vài bước, hệt như bị đánh gãy xương sườn, bị bóp nát trái tim, bị lóc mất gan phổi… Cơ thể còng xuống vì đau lòng quá độ, Mặc Tức từ từ vùi mình xuống đất, cuối cùng trong quá khứ không thể nào thay đổi, trong tàn cục thất bại đến thảm hại, hắn khóc không thành tiếng.
Tình cảm của hắn và Cố Mang, kéo dài suốt gần hai mươi năm, nhưng lại vì tôn ti giữa quý tộc và nô lệ, vì mâu thuẫn giữa tướng quân và mật thám, vì giới tính, vì đạo đức, vì đủ mọi nguyên nhân mà từ đầu chí cuối vẫn không được tôn trọng, phải giấu vào góc tối, không một lời hứa hẹn.
Thậm chí cuối cùng Cố Mang còn tự mình chọn con đường hy sinh, không về bên cạnh hắn —— Nhưng mà Mặc Tức biết, Cố Mang thật sự đã yêu hắn gần nửa đời người.
Thân là mật thám của đế quốc, vì bảo vệ những bí mật này, Cố soái đã hao tổn gần như tất cả nhiệt huyết và sinh mạng của mình, mà những hơi ấm, những chân tình, những thời gian vụn vặt duy nhất còn sót lại, y đều dành trọn cho Mặc Tức.
Tình ý của Cố Mang dành cho hắn, thật ra không hề thua kém sự trung trinh, thâm tình và vô tư của bất cứ ai trên đời này dành cho người yêu của mình.
Vậy mà người yêu của hắn, người mà hắn yêu, vì thân phận mật thám, thậm chí đến phút cuối cùng, cũng không dám, cũng không thể, viết một cái tên hoàn chỉnh, dù là trong lén lút, để giữ lại bên mình.
Bên trong túi gấm xuyên qua thời không kia, chỉ chứa vẻn vẹn một mảnh bối tệ khắc chữ “Hỏa”.
Đó chính là tín vật duy nhất giữa bọn họ.
Ngoại trừ nó ra, không còn cái gì nữa.
Hai người đều muốn nói thêm gì đó, nào ngờ đúng lúc này, Mặc Tức chợt thấy trước mắt tối sầm, pháp lực của đá Nghịch Chuyển đã cạn kiệt, tỏa nhiệt độ nóng hổi trong tay hắn.
Mặc Tức kìm lòng không đặng gọi Cố Mang lần cuối: “Cố Mang…!”
Cố Mang lẳng lặng nhìn hắn, đôi mắt xanh thẳm ngân ngấn nước, nhưng miệng vẫn mỉm cười.
Một khắc cuối cùng trước khi mất ý thức, Mặc Tức nghe được tiếng bước chân rầm rập cùng với tiếng hô của thủ vệ ngoài lều: “Vọng Thư quân!”
“Cung nghênh Vọng Thư quân!”
Mặc Tức biết mình sắp phải đi rồi, mà lúc này Mộ Dung Liên tiến vào, guồng quay của vận mệnh sẽ tiếp tục xoay theo quỹ đạo tàn khốc đã định trước, hắn cũng sắp phải trở lại chiến trường biển máu của sáu năm về sau.
Đá Nghịch Chuyển là một cái bẫy mà thần tiên dành cho người phàm, những chuyện trong quá khứ không thể nào thay đổi.
Phút cuối trước khi đi, Mặc Tức trông thấy Cố Mang nhấc tay lên, cất túi gấm đựng bối tệ viết một nửa tên mình vào cổ áo, nơi máu tươi chưa khô, gần với trái tim nhất.
Cố Mang nhìn hắn, không nói tiếng nào, nhưng đôi mắt ấy đã viết rõ vô vàn thâm tình rồi.
Mặc Tức, tiểu sư đệ.
Đi đi, bất luận ký ức có rõ ràng hay không, năm tháng có lâu dài hay không, trong lòng ta, ta sẽ luôn gìn giữ tình yêu dành cho đệ.
Thật xin lỗi, ta không thể mãi bầu bạn bên đệ, không thể thổ lộ tất cả cho đệ biết, thậm chí trong tương lai ngày sau, ta còn phải giấu giếm đệ, lừa gạt đệ, sau đó một thân một mình đi về phía cái chết.
Ta rất hối hận cuộc đời này liên lụy đệ, phụ lòng đệ.
Nhưng mà, ta chưa bao giờ… chưa bao giờ hối hận đã yêu đệ.
Về đi, Mặc Tức.
Chỉ mong trong tương lai, chúng ta sẽ chờ được một lần tương phùng, chờ được cơn mưa… mà ta từng mơ thấy.
Hết chương 192
Stormi: Mượn vài comment của hủ Trung để bày tỏ cảm xúc:
– Hu hu hu hu hu hu cơn mưa đó là nước mắt của độc giả bọn em hóa thành đó!!!!
– Mẹ nó em chết rồi.
Hôm nay đã đem chôn.
Chương này gõ ướt bàn phím, cảm giác như khóc gần hết 70% nước trong cơ thể rồi vậy… Vì mấy bạn đọc thì mấy phút chứ mình gõ thì mấy tiếng, trong mấy tiếng đó cứ gõ vài dòng là lại rơi nước mắt, không kìm được…
Artist: JZ_漠城宿@weibo
Đây là cảnh hồi đầu Mặc Tức đến tìm Cố Mang rồi thấy cái túi gấm (túi thơm) nè, giờ đọc lại đoạn đó thấy nó thốn không tả được.
Yêu nhau gì mà gian khổ quá, cả một cái tên trọn vẹn cũng không khắc được, nghĩ tới mà muốn nát lòng thay hai người… Vậy nên ban đầu cứ tưởng Mang Mang đã quên công chúa nhưng thật ra cũng chưa quên đâu, trong lòng anh luôn có bóng hình của một người, dù anh không nhớ người đó là ai, nhưng anh vẫn biết người đó rất quan trọng với mình, vẫn gìn giữ tín vật người đó tặng cho mình..