Chap 18 –
Nó vội chạy theo Ken. Sun vẫn còn bất ngờ trước hành động của nó nhưng cố gắng lấy lại bình tĩnh vì thấy được tình hình lúc này khá gay go và chạy theo sau nó xem tình hình. Sun bước ra tới cửa thì Min bước ra ( không biết làm gì trong đó mà lâu vậy ^^ ), thấy Sun vội vàng cậu liền đuổi theo.
Min vừa bước ra khỏi cửa thì có một chiếc xe màu đen chạy đến và dừng lại trước mặt cậu. Cánh cửa của chiếc xe mở ra và hai người nhảy xuống giữ lấy Min và lôi vào xe… Min quá bất ngờ chỉ kịp kêu lên một tiếng nhưng bị một tên dùng tay bịt miệng lại…
– Các người muốn gì? Ưm…ưmm…
________________________________________
Ken đi quá nhanh làm nó chạy theo muốn hụt hơi. Nó cố gắng chạy nhanh hơn nữa và tay chụp lấy tay Ken kéo lại. Sun cũng vừa chạy đến, thấy nó giữ Ken lại nên nép vào bụi cây gần đó.
– Cậu đi nhanh còn hơn tớ chạy nữa nó! – Nó khum nữa người xuống mà thở dốc.
– …! – Ken đứng đó, im lặng không lên tiếng và mắt vẫn hướng về phía trước.
– Cậu giận mình sao? – Nó thấy Ken im lặng nên đành lên tiếng.
– …!
– Cậu nói gì đi chứ. Đừng im lặng như vậy. – Nó nói bằng vẻ hối lỗi.
– Tại sao?!
Ken từ từ quay người lại, nhìn nó bằng một ánh mắt buồn và thất vọng, giọng Ken lúc này rất lạnh lùng, giống như ngày đầu gặp nó…
Nó nhìn thẳng vào đôi mắt Ken. Đầu nó lúc này thật sự trống rỗng, nó chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với nó và Ken. Không lẽ nó đã làm sai?! Nó không biết, nó thật sự không biết. Nó cũng không biết nói gì, nhìn vào ánh mắt Ken lúc này mà nó cảm thấy hụt hẫng. Đôi mắt này giống như lần đầu tiên nó đến đây, lần đầu tiên nó gặp Ken. Một đôi mắt lạnh lùng và giọng nói cũng vậy. Không giống như nó thường ngày được nghe. Khác, rất khác! Và nó chẳng biết làm gì ngoài im lặng.
– Cả cậu cũng đứng về phía ông ta?
Vẫn cái giọng lạnh lùng ấy. Nhưng nó không im lặng. Nó nói, nói với giọng run rẫy như sắp khóc…
– Tớ… tớ chỉ muốn…
Nhưng không đợi nó nói hết Ken đã ngắt ngang lời nó…
– Cậu… – Ken nói rồi ngừng lại và – Đừng bao giờ xen vào chuyện của mình!
Ken gỡ tay nó ra rồi bước đi. Nó đứng đó. Nó quá bất ngờ. Nó còn chưa định hình được là chuyện gì đang xảy ra. Nó đã sai rồi sao? Nó đã làm Ken phải buồn và thất vọng sao? Nó đứng trơ ra đó mà suy nghĩ. Nhưng nó thật sự nghĩ không ra. Đầu óc lại rối tung. Nó nhìn… nó nhìn vào tấm lưng của Ken đang từ từ nhỏ lại và biến mất. Ken đã đi mất, đã ẩn vào bóng tối. Nó không nhìn thấy Ken nữa.
Bỗng trời bắt đầu lát đát những hạt mưa, rồi dần dần mưa nặng hạt hơn, mưa tạt vào người nó đều đều. Nó quỵ xuống nhưng nó vẫn nhìn về phía Ken đi.
Sun cũng còn quá bất ngờ, chỉ biết đứng đó nhìn nó. Và đến khi nó quỵ xuống Sun mới từ từ tiến về phía nó… Sun ngồi xuống bên cạnh, choàng ôm nó và tựa đầu vào vai nó. Sun chỉ im lặng chứ không nói gì. Đến khi nó thấy cái gì đó mặn mặn lăn qua khóe môi của nó. Và nó bắt đầu chớp mắt. Nó khóc… Sun siết chặt nó, lúc này nước mắt nhỏ cũng rơi xuống. Cả hai cùng khóc trong màn mưa lạnh lẽo…
_____________________________________
Lúc đó tại một căn cái nhà kho của một ngôi nhà…
Min bị ép ngồi lên cái ghế. Hai tay cậu bị một tên khá to lớn giữ chặt… Rồi cửa mở, có hai người bước vào. Min ngạc nhiên khi thấy người đi phía sau…
– Cậu…
Min chưa kịp nói thêm chữ nào thì đã bị tên phía sau bịt miệng lại. Min trợn mắt nhìn người đó và không ngừng cựa quậy nhưng hắn quá mạnh làm Min không thể lay chuyển.
Nhưng rồi tên phía trước ra hiệu tên đó mới bỏ tay ra khỏi người Min. Min vội vàng lên tiếng…
– Mấy người muốn gì?
– Cậu là Min đúng không? – Tên đó từ tốn ngồi xuống ghế đối diện với Min rồi ngã người ra sau ghế và lên tiếng.
– Tôi hỏi mấy người muốn gì? – Min hét lên.
– Cậu cứ trả lời câu hỏi của tôi… – Hắn tiếp tục nói bằng giọng rất thản nhiên.
Min trợn mắt nhìn khi thấy thái độ của hắn.
– Đúng vậy. Nhưng các người muốn gì ở tôi?
– Có phải cậu đang học cùng lớp với một người tên Shin và… thích-cậu-ta! – Hắn nhấn mạnh từng chữ.
Min lại bất ngờ trước câu nói của hắn. Cậu ngã người xuống ghế, gục mặt xuống và im lặng…
– Có lẽ tôi đã nói đúng rồi đúng không. – Hắn lấy tay gãi gãi cằm – Nhưng mà có một điều là cậu ấy chỉ xem cậu là bạn…
Min ngước lên nhìn hắn. Đôi mắt cậu mang đầy thắc mắc. Tại sao? Tại sao hắn biết tất cả mọi chuyện? Mọi chuyện mà cậu chôn giấu tận sâu trong trái tim mình…
– Nhưng mà chuyện đó có thể chấm dứt kể từ bây giờ. Nếu cậu… – Hắn trường người về phía trước, hai tay đặt tên bàn – Hợp tác với tôi. Chúng ta cùng nhau tách “họ” ra…
Min nhìn thẳng vào mặt hắn, miệng cậu nhoẻn cười sau vài phút suy nghĩ…
______________________________________