Chap 37 –
Đúng lúc Ken lấy bức thư đẩy vào bên dưới của phòng nó rồi chạy ra ngoài theo địa chỉ nhận trong tin nhắn là lúc Jun đến tìm nó. Nội dung bức thư chủ yếu là những lời mắng chửi nó. Bảo nó làm phiền Ken. Làm Ken thấy khó chịu. Không muốn gặp mặt nó nữa. Ken sẽ bỏ đi, đến nơi mà nó không thể tìm được và nó cũng đừng có tới làm phiền Ken nữa. Jun đi công việc ở nước ngoài mấy ngày nay mới về liền đến chổ nó. Nhưng thấy Ken vội vàng làm anh linh cảm có chuyện gì không hay đang xảy ra. Giữ tay Ken lại hỏi chuyện. Sau khi kể mọi chuyện xảy ra dạo gần đây và chuyện cậu đang làm một cách ngắn gọn nhất thì Jun lên tiếng ngăn cậu lại…
– Em không được đi. Chắc gì hắn ta giữ lời. Nguy hiểm lắm, em không thể đi!
– Không được. Nếu không đến thì cả Shin và Sun sẽ gặp chuyện. Em thà em là người gặp nguy còn hơn…
Nói rồi Ken chạy một mạch ra ngoài. Jun không thể cản Ken lại nên đành chạy theo sau…
_________________________________
Đến nơi hẹn nhưng không thấy ai. Cậu ngó quanh. Chợt có một chiếc xe hơi xuất hiện. Jun chạy đến cùng lúc và nép vào một bụi cây gần đó xem tình hình.
Từ trong xe hai ba tên mặc áo đen bước xuống. Ken nói gì với mấy tên đó với vẻ cảnh giác nhưng anh không nghe rõ. Chợt cả đám tấn công Ken. Jun thấy Ken bị đánh vào cổ ngất xỉu nhưng anh không thể chạy ra giúp.Vì có đến hai ba tên nếu anh ra thì cũng chẳng làm lại chúng. Nên anh quyết định không bước ra mà lẳng lặng theo dõi bọn chúng.
Bọn chúng đánh Ken ngất xỉu thì đưa cậu vào trong xe rồi chạy đi. Jun cũng từ từ đuổi theo nhưng giữ một khoảng cách vì sợ chúng sẽ phát hiện…
Đến căn nhà hoang. Chiếc xe dừng lại và mấy tên đó bước ra. Jun đậu xe ẩn trong một bụi cây khá lớn ở gần đó. Sau khi thấy tụi đó đưa Ken vào căn nhà thì Jun cũng tiến gần lại căn nhà, nép vào một chổ khá kín đáo mà xem tình hình…
Vì nó và Ken vẫn còn bất tỉnh nên Jimmy bảo Min đưa cả hai vào phòng thứ hai. Căn nhà hoang này rất lạ. Nhà từ trước tới sau chỉ ba cánh cửa. Cánh cửa chính mở vào thì là một phòng. Mở cái cửa thứ hai cũng là một cái phòng. Và mở cái cửa thứ ba ra cũng là một cái phòng giống vậy. Min và Sun bị nhốt ở phòng thứ ba. Nó và Ken bị nhốt ở phòng hai và đám người của hắn đang ở phòng một bàn kế hoạch tiếp. Jun thì nấp ở đó không dám manh động. Anh là người biết suy tính. Anh đang nghĩ ra cách để cứu tụi nó và nếu manh động vào lúc này thì chẳng có ích lợi gì, không khéo cả anh cũng bị bắt thì xem như cả đám hết đường thoát…
Đoạn đường này tuy vắng vẻ nhưng có cũng có khá nhiều xe tải chạy ngang. Có lẽ trên đoạn đường này có nơi bán vật liệu xây dựng hay công ty thủy sản nào đó…
________________________________
Nó khẽ cựa quậy người. Mắt nó vẫn còn lim dim. Đầu óc thì vẫn còn choáng váng lắm. Nó cố gắng lấy lại bình tĩnh. Chưa định thần được tình hình thì nó cảm thấy vừa chạm thấy gì đó khi dang tay ra. Nhìn sang, nó bất ngờ khi thấy Ken nằm bên cạnh. Mắt cậu nhắm tịt…
Nó khẽ lay người Ken mà gọi. Vì chỉ bị đánh chứ không bị chụp thuốc mê nên cậu cũng không ngất lâu lắm. Đầu vẫn còn khá đau, cậu cố mở mắt ra…
Bắt chợt thấy gượng mặt lo lắng của nó, miệng vẫn không ngừng gọi tên cậu, bàn tay nhỏ bé của nó đang bám chặt vai cậu mà lay. Tim cậu đập loạn xạ. Cậu bật dậy ôm chầm lấy nó…
Nó ngạc nhiên nhưng không đẩy cậu ra. Nó đưa tay lên cao, từ từ và chầm chậm đặt lên tấm lưng cậu. Cả hai im lặng tận hưởng giây phút tuyệt vời. Giây phút bao nhiêu lo sợ và lo lắng biến đi mất.
Sau một hồi kể lại mọi chuyện. Cả hai tựa lưng vào tường mà suy nghĩ cách thoát ra khỏi nơi này. Nhưng chuyện này thực sự khó khăn. Căn nhà gì mà không tìm thấy nổi một lối thoát. Cửa sổ thì bị khóa chặt dù có làm cách nào cũng không nhúc nhích…
– Cậu đói không?
– Cũng hơi đói. Sáng giờ vẫn chưa ăn gì. Còn cậu?
– Tớ cũng vậy. Định sáng rũ cậu ăn rồi mới đi tìm nhưng mà…
Nó thở dài cho hoàn cảnh lúc này. Cả hai im lặng tiếp tục suy nghĩ nhưng nó nào biết hai người là hai suy nghĩ khác nhau. Chợt Ken lên tiếng…
– Cậu… biết mình là Hoàng Anh phải không?
Nó giật mình trước câu hỏi của Ken. Gì chứ? Cậu ấy đã biết rồi sao? Nó lắp bắp…
– Cậu… cậu nhớ cậu là Hoàng Anh sao?
– Không… – Ken lắc đầu.
Nó cảm thấy hụt hẫng trước câu trả lời của Ken.
– Vậy sao cậu…?
– Tớ nghe cậu nói chuyện với anh Jun…
Nó ngộ ra mọi chuyện. Thì ra là cậu ấy đã nghe cuộc nói chuyện của nó và anh Jun. Vậy mà nó cứ tưởng cậu ấy đã nhớ ra hết mọi chuyện…
– Tớ thật sự không biết mình là Hoàng Anh. Tớ không có chút ấn tượng gì với cái tên này. Chỉ biết rằng tớ là Hoàng Anh!
Nó nhìn Ken. Chăm chú. Nó cảm thấy thương cậu biết bao. Cậu có một quá khứ đau buồn như vậy. Nó có nên kể cho cậu nghe mọi chuyện không? Cậu sẽ thấy buồn và hụt hẫng khi nghe nó không?
Nhưng nếu nó không nói ra thì có lẽ cậu sẽ càng đau khổ hơn. Dù gì cậu cũng đã chấp nhận ba cậu rồi. Nó sẽ kể, sẽ cho cậu biết hết mọi chuyện, vì sao mẹ cậu nằm một chổ bệnh đến qua đời và cả chuyện của nó và cậu nữa…
Rồi nó kể. Ánh mắt cậu thể hiện rõ cảm xúc của cậu lúc này qua từng lời nó nói. Buồn có, vui có, ân hận có… Nhưng cậu chỉ biết mọi chuyện qua lời nó kể chứ không hề nhớ một tí gì…
________________________________
Cả đám của hắn tự dưng ra ngoài có việc gì đó. Vì nghĩ không ai biết chuyện này nên hắn chỉ bảo Min khóa cửa chứ không bảo ai ở lại canh chừng. Xe lăn bánh và đi một đoạn khá xa thì Jun mới dám ló người ra.
Anh tiến lại mở cửa. Nhưng cửa đã được khóa chặt. Anh tìm mọi cách để mở. Lấy đá đập, lấy cây nại,… nhưng vẫn không có hiệu quả.
Ba mươi phút trôi qua, một cái ổ khóa còn không nhút nhích vì hắn bảo khóa những ba ổ. Bỗng có tiếng xe từ đằng xa, Jun vội chạy vào chổ cũ nấp. Hắn và đồng bọn quay lại. Có lẽ là đi ăn hay làm một phần nào đó trong kế hoạch. Anh nghĩ vậy!
Cả bọn hắn bước vào nhà nhưng không khóa cửa, chỉ khép hờ. Thấy cả đám tiến vào phòng hai nên Jun từ từ bước vào căn nhà. Đứng nép bên cạnh cánh cửa khép hờ nhìn vào trong phòng hai.
Hai tên trong số ba tên kéo Min và Sun từ phòng ba ra phòng hai. Nó, Ken và Jun bất ngờ đến mức không thể tin được chuyện gì đang xảy ra. Có hai Min. Y hệt nhau. Từ dáng người đến gương mặt. Làn da của Min giả đáng ra hơi sạm hơn nhưng do Min bị nhốt ở đây khá lâu nên da cũng sạm đi phần nào…
Hắn cười khẩy trước vẻ mặt ngạc nhiên của nó và Ken. Chuyện này hắn đã dự trước. Chắc chắn sẽ là như vậy…
Khi Min và Sun bị đẩy xuống thì Ken và nó vội vàng lao đến đỡ.
– Mày có sao không?
Sun khẽ lắc đầu rồi mĩm cười để nó an tâm hơn. Quay sang Min nó nghẹn ngào…
– Chuyện này là sao vậy?
– Tên đó là Min giả. Hắn đã bắt cóc Min rồi đưa Bi đi phẩu thuật giống Min để thực hiện những mưu đồ độc ác – Sun nói và chỉ thẳng vào mặt Jimmy.
Nó nghe như sét đánh ngang tai. Bi? Là Bi cùng lớp với nó sao? Vậy ra đây là lí do cậu ấy nghĩ học. Nhưng sao cậu ấy phải làm vậy?
– Cậu muốn gì?
Nó nhìn thẳng vào mặt Jimmy mà hỏi với giọng lạnh lùng vô cùng. Jimmy hơi chột da khi nó hỏi cậu bằng cái giọng ấy. Hắn thấy tim tim mình như nhói lên. Nhưng hắn cố giữ lấy vẻ mặt thản nhiên nhất. Cậu nói và nhấn mạnh từng chữ…
– Đừng lo! Tớ sẽ không làm gì đến cậu và Sun, kể cả cậu bạn Min của cậu. Chỉ cần cậu chấp nhận tình yêu của tớ. Chúng mình trở về Mỹ…
Từng lời nói của hắn khiến cả bốn người. À không, cả năm người kể cả Jun nữa bất ngờ. “Hắn đưa ra cái yêu cầu quái quỉ gì thế. Hắn điên sao?” Jun, Min, Sun và Ken nghĩ trong đầu…
– Bị điên chắc? Cậu nghĩ cậu xứng đáng sau khi gây ra biết bao nhiêu chuyện thế này sao? – Sun đứng bật dậy hét vào mặt hắn.
Hắn vẫn giữ nét bình tĩnh trên gương mặt dù trong lòng vừa thấy đau vừa thấy tức. Hắn không muốn lộ vẻ lo lắng ra ngoài. Vì nếu lộ thì có lẽ kế hoạch của hắn sẽ không thể thực hiện được. Kế hoạch hoàn hảo hắn chuẩn bị đã bị dở lỡ vì hắn không đề phòng nó…
– Nếu tớ đồng ý thì cậu sẽ để họ đi mà không mất một sợi tóc nào đúng không?
Câu hỏi của nó làm cả không gian như chìm vào chân không. Không một chút động đậy, không một câu nói và không làm gì khác ngoài nhìn nó chằm chằm. Jun đứng ngoài lòng cứ nôn nao không yên. Anh muốn ngăn cản nó nhưng tình hình không thuận lợi để anh làm việc đó. Còn gì đau đớn hơn nhìn em mình đi vào con đường đầy đau đớn mà chẳng thể làm gì hơn là đứng đó nhìn và thầm mong em mình nghĩ kĩ lại cơ chứ.
Nụ cười đang hiện lên trên gương mặt của Jimmy. Còn những người còn lại thì ngỡ ngàng nhìn nó…
– Đúng! Chỉ cần như thế thì tở đảm bảo với cậu họ sẽ an toàn…
– Được! Vậy…
– Không được!
Ken đứng bật dậy ngắt lời nó. Ken đứng trước mặt hắn. Vẻ mặt cậu lộ rõ vẻ tức giận.
– Không phải chuyện của mày. Mày có quyền gì mà quyết…
Hắn chưa kịp dứt câu thì Ken đã chơi một nắm đấm vào mặt hắn. Hai ba tên vệ sĩ chuẩn bị xông lên thì bị hắn dang tay ra cản lại.
Hắn lấy tay quẹt vết máu trên môi rồi bất ngờ tung một cú đấm vào mặt Ken khiến Ken loạng choạng vì không chú ý. Ken cố giữ thăng bằng và nhào đến nhưng hắn nhanh tay lấy chụp một cây gậy dưới chân nện vào người cậu.
Ken bị đánh bằng cây khá đau nên ngã người xuống đất. Sun, Min, nó và cả Jun bàng hoàng khi thấy Ken bị đánh ngã xuống. Nhưng Min thì bị nhốt lâu vậy sức lực đã không còn. Nó và Sun thân con gái thì có thể làm gì hơn.
Hắn lúc này không còn là con người nữa. Bản chất thú dữ trong hắn đang trổi dậy mạnh mẽ lấn áp con người hắn. Hắn giơ cây lên định đánh vào đầu Ken và…
CỐP!!!…RẮC!!!
Tiếng cây nện xuống. Dường như va chạm rất mạnh nên tiếng rất lớn. Cả tiếng cây như gãy ra nữa. Ai cũng nhìn một cách bất ngờ… Hắn nhìn xuống “thành quả” của mình. Trúng vào vai trái, máu đã chảy ra lên lán do những vết xước, vết bén trên cây. Nhưng không phải Ken bị đánh trúng mà là… Jun.
Trong lúc nguy cấp nhất. Không còn cách nào khác để cứu Ken. Jun đã xô cửa nhảy vào chổ Ken. Và cuối cùng anh là người hứng chịu đau đớn…
Máu tuôn ra khá nhiều do cái cây nhiều gai gốc. Ai cũng ngỡ ngàng, bàng hoàng. Nó nhào đến ôm chầm lấy Jun mà gào thét tên anh…
Hắn mắc chứng sợ máu. Thế nên hắn phải có người để giúp hắn thực hiện những kế hoạch tàn bạo của mình đã nghĩ ra. Nhìn thấy máu lan ra, hắn thấy lòng như thắt lại. Nổi lo sợ bao trùm lấy hắn. Hắn làm rơi cây xuống, lui về phía sao mấy bước run rẩy…
– Đi! Đi!
Hắn ra lệnh ấy tên vệ sĩ và Min rồi bước thật nhanh ra khỏi căn phòng. Cả đám vây quanh Jun. Vẫn chưa hết bàng hoàng. Ken vội đỡ người anh dậy rồi bảo mọi người đưa anh đến bệnh viện ngày. Cả đám nháo nhào người nắm tay, người đỡ anh dậy.
Hắn lấy hết sức chạy ra ngoài. Hắn còn bị ám ảnh những vệt máu trên người Jun. Máu vẫn lan ra mỗi lúc một nhiều khiến hắn hoảng. Hắn chạy ra giữa đường lộ rồi đứng lại thở dốc, đầu óc không thể bình tĩnh. Một chiếc tải to lớn đang chạy thẳng đến chổ hắn đang đứng. Xe phanh nhưng không xi nhê vì đang chạy với tốc độ nhanh. Hắn mở to mắt khi thấy chiếc xe đang tiến gần lại chổ hắn. Hắn không còn đầu óc đâu mà né tránh. Ánh đèn của xe làm mờ mắt hắn. Hắn đứng đó chịu trận…
Nhưng có một lực đẩy đẩy mạnh vào người hắn. Hất hắn ra khỏi chổ mà hắn đang đứng. Hắn ngã nhào xuống đường.Nghe tiếng va chạm khá mạnh. Quay lại, Bi bị chiếc xe đâm văng ra xa một đoạn. Hắn ngỡ ngàng, bàng hoàng khi thấy Bi té nhào xuống đất.
Hắn không cần suy nghĩ gì chạy nhanh đến chổ Bi. Đỡ đầu Bi, nhìn gương mặt cậu đang cố chịu đau đớn mà cười với hắn, hắn thấy lòng đau nhói. Hắn ôm người Bi chặt khi cậu nhắm mắt lại. Hắn gào thét tên Bi rồi nhấc bỗng người cậu dậy mà chạy đến chiếc xe chổ ba tên vệ sĩ đứng ngỡ ngàng.
Nó, Ken, Min và Sun đã chứng kiến hết mọi chuyện. Cả bốn người cũng ngỡ ngàng không kém. Chợt thấy cái biển số xe ló ra bên đường. Biết đó chắc là xe của Jun. Ken vội móc cái chìa khóa trong túi Jun ra rồi cả đám chạy đến chổ chiếc xe.
Hai chiếc xe chạy như bay đến bệnh viện. Ai cũng khóc khi ôm chặt lấy cái thân thể đầy máu bên cạnh…
_______________________________________