Hạ Di ngồi trên máy baymà chẳng thể nào ngồi yên được,cô cứ hết nhìn ra cửa sổ lúc thìlại cười tự kỉ một mình làm Chấn Hưng bực mình
-Bộ cô lần đầu đi máy bayhả?
-Đúng rồi đó,woa,nhìn mâynhư kẹo bông gòn ấy,thích ghê-Hạ Di đội chiếc mũ phớt mùa hè tinhnghịch nhìn ra cửa sổ
-Con nhỏ nhà quê-Chấn Hưngngã đầu ra phía sau
Chị tiếp viên kéo mộtchiếc xe đến trước mặt Chấn Hưng,cô vuốt vuốt mái tóc mình lại,cốgắng làm duyên trước Chấn Hưng,cô đưa ra hai phần ăn cho anh và cho HạDi
-Cả hai muốn uống gì ạ?
-Cho tôi một chai vang-ChấnHưng nói
-Em cũng uống vang
Hạ Di nói làm cho ChấnHưng ngạc nhiên
-Ai cho cô uống?
-Nhưng tôi muốn uống-Hạ Dicương quyết
-Tùy cô đó
Hạ Di hớp thử một ngụmrượu vang thì cô thấy rất thích thú nên cứ uống hoài mà không biếtmình đã uống bao nhiêu ly,Chấn Hưng vẫn ăn phần ăn của mình mà khôngthèm nhìn Hạ Di.Cho đến khi…
-Anh kia..anh đừng có màchảnh với tui nha…tui là tui nhịn anh lắm á,anh đừng có ỷ là chồngtui mà lên mặt nha nha
Hạ Di lấy hai tay mình ápvào má Chấn Hưng
-Trời ơi..con nhỏ này làmgì vậy hả???-Chấn Hưng hét lên
Do đang là buổi tối nênmọi người hầu như đang ngủ,nghe tiếng của Chấn Hưng mọi người hướngánh nhìn bực bội về phía Chấn Hưng,anh vội cúi đầu hạ giọng
-Say rồi hả???
-Say cái gì mà say,đồđiên
Hạ Di gục đầu vào vaicủa Chấn Hưng ngủ ngon lành,Chấn Hưng cũng tặc lưỡi,anh kéo chiếc áokhoác của mình đắp cho Hạ Di rồi cũng nhắm mắt
1 lát sau
Hạ Di ôm đầu thứcdậy,mọi người xung quanh vẫn chìm vào giấc ngủ,chiếc máy bay vẫn bayđều đều,ngoài cửa sổ những đám mây đen xám xịt vẫn trôi nhè nhẹqua.Hạ Di cảm thấy buồn nôn nên đứng dậy để vào nhà vệ sinh,cô đangcố gắng để bước qua chỗ Chấn Hưng thì bỗng dưng chiếc máy bay rungmạnh làm cô té lên người Chấn Hưng,cô hoảng sợ ôm chặt cổ anhlại.Chấn Hưng giật mình ngước mặt lên,gương mặt của cả hai chỉ còncách nhau mấy centimet nữa thôi,cả hai cứ nhìn nhau mãi
-Cô tính bốn mắt nhìnnhau cho trào máu họng à?
-Ơ…xin lỗi
HạDi chạy ào ra nhà vệ sinh mà mặt thì đỏ bừng lên.Lát sau cô quay trởlại chỗ ngồi,Chấn Hưng vẫn chống tay lên đầu nằm ngủ,cô thở phàonhẹ nhõm nhưng giây phút ấy tim cô đã đập rất nhanh,ánh mắt của ChấnHưng gợi cho Hạ Di nhớ về một điều gì đó rất quen thuộc nhưng cô lạiquên đi mất
Chuyến bay đáp xuống Provence,một vùng đất thanh bình,nên thơ nằm ở đông nam nước Pháp, bên bờ biển Địa Trung Hải, gần nước Ý,chính những cánh đồng hoa oải hương tím ngắt, tít tắp tận chân trời đã làm nêntên tuổi của Provence.Chấn Hưng vừa bước xuống khỏi sân bay đã thu hútrất nhiều ánh nhìn, Hạ Di hứng thú kéo chiếc va li ra khỏi sânbay,cô cầm chiếc bản đồ
-Woa,Chấn Hưng,anh nhìn này ở đây rất nổi tiếng vớihoa oải hương đó,tôi thích hoa oải hương cực luôn
-Vậy à?Thích thì tôi mua nhà cho cô ở đây luônha?-Chấn Hưng nói với giọng châm chọc
-Anh lại chọc tôi rồi
Hạ Di xụ mặt xuống làm Chấn Hưng phụt cười.ThấyChấn Hưng,một chú tài xế đứng gần đó vẫy vẫy tay cười tươi
-Chào cậu chủ,lâu rồi mới gặp
-Chú vẫn khỏe chứ,làm ăn như thế nào rồi?-ChấnHưng bắt tay
-Vẫn tốt ạ
-Vậy tốt rồi
Hạ Di nhìn vẻ kính cẩn mà người đàn ông đó đốivới Chấn Hưng mặc dù anh ấy trẻ hơn chú tài xế đó.Sau đó,cả ChấnHưng và Hạ Di bước lên xe
-Đây là vợ của cậu chủ sao ạ?Xinh đẹp thật đấy
-Cô ta mà xinh đẹp gì chứ ạ
Chấn Hưng liếc nhìn Hạ Di,cô lườm anh khiến cho chútài xế bật cười.Cuối cùng,chiếc xe dừng lại ở một khu đồng oảihương dài mênh mông,xung quanh là các căn nhà bằng gỗ xây cách nhaubằng các cánh đồng hoa hay các đồng cỏ.Người tài xế chào Chấn Hưngvà Hạ Di rồi lái xe ra khỏi.
Hạ Di nhắm mắt hít căng phổi không khí trong lành ởvùng nông thôn nhỏ. Nắng như rót mật, óng ả, không hề gay gắt nhưngcũng không hề nhợt nhạt. Nắng chiếu vào những cánh cửa màu da trời, vào giàndây leo xanh rợp bám dày những bức tường đá cổ, vào những chậu hoa rực rỡ luôncó lũ bướm lượn lờ bên trên. Provenceluôn có nắng mặt trời ngay cả trong mùa đông, nên vẻ cổ kính không hiện lên quanhững nét rêu phong. Thay vào đó, chính những ngôi nhà nhỏ bằng đá vôi vàng,những cửa gỗ xanh xanh, những bồn phun nước gắn vào tường là linh hồn của vùng“thiên đường hạ giới”(bạn nào thích thì google search provence Pháp đểtưởng tượng được bay xa).Bỗng Hạ Di nắm tay Chấn Hưng rồi đặt vào tayanh một nhánh hoa oải hương tim tím nhỏ nhắn,anh nhìn Hạ Di
-Tặng anh đó,tới đây hưởng tuần trăng mặt thì phảicười tươi lên chứ
Nói rồi Hạ Di nhảy chân sáo trên đoạn đường,ChấnHưng mỉm cười nhìn cô,quang cảnh thật là êm đềm.
Cả hai bước tới một căn nhà gỗ ở giữa cánh đồng ,ChấnHưng mở cửa bước vào,trong căn nhà hiện lên ấm áp với nội thất tuyđơn giản nhưng rất hài hòa,chiếc giường màu trắng,bộ bàn ghếgỗ,khung cửa sổ nhìn ra ngoài vườn hoa đầy sắc màu,trên kệ cao cóhai chiếc tách cà phê được trang trí rất tỉ mỉ.
-Woa…tuyệt quá đi
Hạ Di chạy tới phía khung cửa sổ,cô chóng tay nhìnra những đồng hoa trải dài mênh mông,cơn gió mang hương hoa thấm đượmvào từng thớ vải trong mọi thứ ở trong phòng.Chấn Hưng đứng đằng sauHạ Di,anh vòng tay ôm cô nhẹ nhàng
-Anh…
-Đứng im đi,chẳng phải cô là vợ tôi rồi sao
Hạ Di im lặng,cô đưa tay mình lên nắm chặt tay củaChấn Hưng rồi ngã đầu vào người anh.
“Cốc cốc”
Tiếng chiếc cửa gỗ vang lên đều đều,Chấn Hưng bướcra thì thấy một cô bé đang cầm chiếc giỏ,mái tóc màu nâu đen,cô bétrông rất giống người lai,trên đó phủ một chiếc khăn màu trắng,thấyChấn Hưng cô bé cười tươi đưa chìa chiếc giỏ ra,anh cầm lấy rồi xoađầu cô bé.Bỗng con bé chạy vụt ra hướng con đường,vừa chạy vừa cườirất tươi làm Chấn Hưng giật mình
-Gì vậy?-Hạ Di bước ra
-Có con bé nó đưa cái này
Chấn Hưng mở chiếc khăn trắng ra,trông đó có mộtchiếc bánh táo,bên cạnh đó có một nhành hoa oải hương nhỏ và mộtmảnh giấy nhỏ với dòng chữ
“bonne journée!”-(Chúc một ngày vui vẻ”
Hạ Di nghiêng đầu nhìn Chấn Hưng,anh lấy tay cốc đầucô một cái.
Tối hôm ấy,cả hai cùng nhau ra một cửa hàng ăn nhỏnhưng rất cổ kính,những người dân ở đó rất niềm nở khi thấy ChấnHưng,họ tay bắt mặt mừng với anh.Tất nhiên Hạ Di cũng chẳng hiểu họnói gì cả
-Này,sao bọn họ có vẻ như quen anh vậy?-Hạ Di gấpmiếng bánh bỏ vào miệng
-Có một thời gian tôi đến đây để tham gia vào đoànnghiên cứu ý tế,lúc đó bọn họ mắc một dịch bệnh,tôi và đoàn nghiêncứu đã nỗ lực rất nhiều
-Ồ…hèn chi,anh đúng là giỏi thật
-Chồng cô mà lị
-Ọe
Bữa tối kết thúc vui vẻ trong ánh đèn màu vàngcùng bầu không khí dạt dào hương thơm cỏ mây.
-Uầy,sao có một cái giường vậy-Hạ Di thét lên
-Ai mà biết
Chấn Hưng nằm phịch xuống giường sau khi tắm xong,HạDi đứng đó trân trân mà không dám nằm xuống
-Oi…cô có lên nằm hay không hay muốn nằm dưới đất
Hạ Di đành lủi thủi nằm xuống,Chấn Hưng tắt cáiđèn gần đó,ánh sáng từ mảnh trăng chiếu vào cửa sổ làm bật lênlàn da trắng trẻo của Chấn Hưng
-Này…này…anh có thể kể chuyện cho tôi nghe đượckhông?
-Tại sao tôi phải kể chứ
-Đi mà…năn nỉ anh đó,tôi bị chứng khó ngủ nên phảinghe cái gì đó dịu nhẹ mới ngủ được
-Chậc,phiền phức chết đi được
Chấn Hưng nằm quay người lại đối diện với HạDi,ánh trăng chiếu vào gương mặt Hạ Di làm nó bừng sáng lên khiến timChấn Hưng như lỗi nhịp
-Vậy tôi kể đây
-Ừm ừm-Hạ Di hứng thú
“Ngày xưa, ở một ngôi làng nhỏ yên bình tại vùng Provence, Pháp, có haiđứa trẻ vẫn thường chơi đùa trên cánh đồng oải hương ngay dưới chân đồi. Chúngthích đến đây vào mỗi buổi chiều, được nằm dài trên cánh đồng hoa, thả hồn cùngmây gió, ngắm bầu trời và những bông hoa tím đung đưa theo làn gió nhẹ. Tạiđây, cả hai đã hẹn ước khi lớn lên sẽ trở thành vợ chồng. Cô bé ngắt một cànhhoa oải hương tách đôi, cho vào hai chiếc lọ nhỏ và mỗi người giữ một lọ.
Một ngày kia, chuyện không may đã xảy ra. Tai nạn bất ngờđã khiến cậu bé phải nằm bất tỉnh trên giường bệnh. Bố mẹ cậu phải đưa cậu ranước ngoài chữa trị. Nếu câu chuyện kết thúc ở đó, thì đâu có gì để nói. Kể từngày cậu bé ra đi, cô bé vẫn chưa một lần rời khỏi ngôi làng đầy ký ức tuổithơ. Cô mở một trang trại trồng hoa ngay dưới chân đồi, nơi có cánh đồng hoaoải hương thơm ngát. Hàng ngày, cô đứng trước cánh đồng hoa oải hương, nhìnnhững bông hoa tím đung đưa theo chiều gió và hy vọng sự trở về của cậubé.
15 năm sau, cậu bé ngày xưa nay đã trở thành ca sĩ nổitiếng. Anh trở về làng quê cũ để tìm lại những ký ức về tuổi thơ đã mất sau tainạn. Vào một buổi chiều anh đi dạo về phía chân đồi nơi có cánh đồng hoa oảihương tím biếc. Hai người đã gặp lại nhau sau thời gian dài xa cách. Nhưng trớtrêu thay, họ không còn nhận ra nhau.
Họ nói chuyện với nhau, trở thành bạn. Chàng trai kể vềchuyện anh trở về tìm lại ký ức. Anh đưa cho cô gái xem chiếc lọ nhỏ bên trongcó bông hoa oải hương mà anh đã giữ bấy lâu nay. Cô gái liền nhận ra đó chínhlà cậu bé ngày xưa, người mà cô đã chờ đợi suốt 15 năm nay.
Hàng ngày, cô đưa anh đi đến những nơi mà trước kia haingười từng đến, kể cho anh nghe những kỷ niệm ngày xưa. Sau một thời gian, kýức xưa đã trở lại. Họ yêu nhau và tin rằng sẽ sống hạnh phúc bên nhau. Nhưng sốphận họ lại một lần nữa bị chia cách. Cô gái mắc một căn bệnh hiểm nghèo. Trướclúc ra đi, cô gái đã đưa cho chàng trai cái lọ thủy tinh nhỏ và nói với chàngtrai: “Anh hãy giữ lấy chiếc lọ này, nhìn thấy nó như là thấy em, như vậy chúngmình sẽ được ở bên nhau mãi mãi”.
Chấn Hưng nghe tiếng thở đềuđều của Hạ Di thì ngưng lại,trên khóe mắt cô vẫn đọng lại một giọtnước mắt,có lẽ câu chuyện ấy thật cảm động đến mức khiến cô rơilệ,Chấn Hưng lấy tay lau đi giọt nước mắt ấy rồi ôm chặt lấy Hạ Dinhư sợ cô vụt mất.Hạ Di cũng vòng chặt tay mình ôm lấy Chấn Hưng.
Ánh nắng theo làn gió chiếu nhè nhẹ vào mặt ChấnHưng và Hạ Di,Hạ Di trở mình vừa mở mắt ra thì đã thấy gương mặtcủa Chấn Hưng trước mặt mình,cô đang nằm trong vòng tay của anh,cô khẽmỉm cười nhè nhẹ,đưa tay lên sờ vào làn da mịn màng của anh,bỗng anhđưa tay lên nắm chặt lấy tay Hạ Di đang áp vào má mình rồi mỉm cười
-Bonjóur(chào buổi sáng)-Chấn Hưng cười nhẹ nhàng
Hạ Di chui mặt vào ngực củaChấn Hưng,anh xiết vòng tay mình chặt hơn để ôm trọn Hạ Di vào lòng.
Lúc đó nhưng ở một nơi khác
Hạo Nhiên đang ngồi ở một quán cà phê,chiếc bánhtart dâu đang ăn dang dở
“Cạch”-Xuyến Chi đặt ly cà phê đá xay của mìnhxuống,cô mỉm cười nhìn Hạo Nhiên nhưng mặt cậu lại vô cảm đến bấtngờ
-Lại là cô à?-Hạo Nhiên hỏi
-Cậu ăn nói với ân nhân mình như vậy đó hả?
Xuyến Chi nhăn mặt lại,Hạo Nhiên đưa tay lên gãi gãiđầu ra vẻ ái ngại
-Tôi nghĩ cậu đã vượt qua được điều này rồi chứ…àphải cần một thời gian chứ nhỉ
-Cô cứ lần nào gặp tôi là lại nói y hệt như côhiểu tôi lắm vậy
-Hiểu chứ,con người anh dễ đoán như vậy mà
-Cô…
-Trong tình yêu…nếu như không thể đến được với nhauthì đừng nên chấp nhận họ.Bởi vì cái cảm giác được rồi lại mấtlà một trong những cảm giác làm người ta khó chịu nhất trên đời
Xuyến Chi đứng phắt dậy nhìn thẳng vào mặt HạoNhiên mà nói làm cậu sững người.Cô đeo chiếc túi vào rồi bước rakhỏi quán cà phê,tay nắm chặt lấy dây đeo.Hạo Nhiên trơ người lại,cậucứ tưởng là cậu sẽ dễ dàng chấp nhận được hiện thực tàn ác nàychứ nhưng đúng là không dễ dàng như vậy,cậu vuốt mái tóc mình cườiđau khổ.Bỗng cậu đứng phắt dậy đuổi theo Xuyến Chi
-Này…
Nghe tiếng gọi Xuyến Chi quay đầu lại
-Rảnh thì đi công viên trò chơi với tôi…tôi cũng muốntrả ơn cô về ngày hôm đó-Hạo Nhiên thở hồng hộc
Xuyến Chi mỉm cười
Hạ Di cầm miếng bánh mì nướng phết phô mát feta đưacho Chấn Hưng,anh nhổm đầu cắn một miếng,Hạ Di nhìn xung quanh,khungcảnh thật sự rất yên bình,những người khác đang ăn bữa sáng củamình,cô bắt gặp những cái vẫy tay chào rất thân thiện của người dânở vùng nông thôn Provence này.
-Lo ăn bữa sáng của mình đi,cứ ngó nghiêng-Chấn Hưngcốc đầu Hạ Di
-Anh thật là…-Hạ Di xoa xoa đầu mình
Sau bữa ăn họ bước vào một cửa tiệm bán mỹ phẩmđược chiết xuất từ những loài hoa được trồng ở đây,chiếc váy màutrắng của Hạ Di tinh nghịch chạy xung quanh cửa hàng thử đủ loại mỹphẩm
-Chậc!Sao lại mua linh tinh như thế chứ
Chấn Hưng tặc lưỡi bước ra khỏi cửa hàng
-Uầy!Lâu lâu mới được đi nước ngoài,dại gì hehe
-Thiệt là
Tiếng chuông điện thoại reo đều đều
-Alô,tôi nghe
-Viện trưởng,chúng ta lại có ca mổ nghiêm trọngrồi,cần xin ý kiến của viện trưởng ạ,dù biết là viện trưởng đanghưởng tuần trăng mật mà…..
-Không sao,tôi sẽ bay chuyến bay sớm nhất để về
-Được vậy thì tốt quá ạ
Chấn Hưng cúp máy thở dài,Hạ Di lén lén nhìn anh
-Có chuyện gì hả?
-Ừm,phải hủy chuyến bay tới Venice mà về thôi,có ca mổ quan trọngrồi
-Uầy,chưa chơi cho đã nữa,mà thôi tính mạng củabệnh nhân phải được đề lên trên chứ
Hạ Di tươi cười nhìn ChấnHưng,anh đưa tay lên xoa đầu Hạ Di rồi cả hai bay chuyến sớm nhất đểvề