Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 18: Nữ Thi Không Mặt (10)



Chương bonus đề cử 100đ, cảm ơn đạo hữu @DiệpMặc

Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!

– ——————————————–

Cảnh sát Vương im lặng rất lâu.

“Pháp y Chu, cậu chắc chứ?”

“Ừ, chắc chắn! Khi Mã Khả Khả bị giết, hình chữ B bằng da màu trắng được tìm thấy trong tay cô bé là đồ trang trí trên giày của Vương Du.

Đồng thời trên dây giày và trong móng tay của Mã Khả Khả, phát hiện DNA của Vương Du, chứng cứ xác thực.

Nhưng chỉ thiếu kết quả xét nghiệm cho vụ Chung Dật San, trước tiên tôi sẽ gửi ảnh kết quả báo cáo cho anh.”

Nghe Chu Hải nói vậy, tự tin của cảnh sát Vương nhất thời tăng lên gấp bội.

“Được, tôi sẽ đi bắt người ngay bây giờ.”

Chu Hải nheo hai con mắt lại, “Mau chóng bắt người đi, tôi nghi ngờ, có thể cô bé muốn tự sát.”

Cúp máy, Mập Mạp nhìn Chu Hải với một bộ mặt đầy kinh ngạc.

“Vì sao anh lại nói Vương Du muốn tự sát?”

Chu Hải không trả lời vấn đề của Mập Mạp, nhìn Mập Mạp và Lương Hồng Cương, hỏi ngược lại.

“Trường hợp của Chung Dật San, gần như không có bất kỳ manh mối nào lưu lại, phải nói là hiện trường giết người hoàn hảo.

Nhưng trường hợp của Mã Khả Khả lưu lại rất nhiều kẽ hở như vậy, anh nói xem, tại sao?”

“Lúc Mã Khả Khả bị giết, bảo vệ đi qua khu rừng khiến hung thủ bị bất ngờ không kịp xử lý hiện trường.”

Chu Hải lắc đầu một cái, “Đó chỉ là một phương diện. Khi hung thủ giết Chung Dật San, hắn dùng dao, lựa chọn địa điểm gây án là bãi biển ít người lui tới, mang găng tay, còn có một quần thể chó hoang giúp phá hoại hiện trường.

Nhưng khi giết Mã Khả Khả lại dùng dây giày, chọn địa điểm giết người trong khuôn viên trường, không mang găng tay, tại hiện trường có chuẩn bị cỏ khô cùng bật lửa, lại không kịp tiến hành đốt thi thể.

Tổng hợp những chứng cớ này, cho thấy rõ, khi hung thủ giết Mã Khả Khả là lòng tham nhất thời, thuộc trường hợp cảm xúc mãnh liệt nổi lên dẫn đến giết người.

Đối với một hung thủ có tâm tư kín đáo như vậy, biết chính mình sắp bị bại lộ thì sẽ làm gì?”

Mập Mạp xoa cằm, nghiêm túc nói.

“Nếu là tôi, tôi sẽ tìm một người tôi thích, làm những việc mà tôi không dám làm!”

Lương Hồng Cương nhíu mày.

“Ý anh Hải là, cô bé đã biết mình bại lộ nên muốn tự sát sao? Suy nghĩ này quá cực đoan rồi!”

“Đối với người bình thường suy nghĩ như vậy là quá cực đoan. Nhưng đối với một hung thủ đã giết thành công tới hai người thì không có gì là không thể. Đi thôi!”

Hai người không thể theo kịp tư duy tùy ý nhảy nhót của Chu Hải.

“Đi đâu?”

“Vụ án Chung Dật San thiếu hụt chứng cứ, bọn họ thì nên đi bắt người còn chúng ta thì nên khám nghiệm lần hai cho Chung Dật San. Tối qua tôi đã báo người rã đông thi thể rồi.”

Vẻ mặt của Mập Mạp và Lương Hồng Cương từ từ ngưng đọng lại.

“A! Làm thêm lần nữa sao?”

Ba người xuống lầu.

Phòng giải phẫu số 2 đã được chuẩn bị, cơ thể của Chung Dật San đã hoàn toàn được rã đông.

Ban đầu, màu của tử thi rất nhạt, bây giờ hoen tử thi đã rõ ràng hơn, gần như tập trung xuất hiện bên phải cơ thể.

Lúc khám nghiệm lần đầu tiên, Chu Hải chưa từng giải phẫu phần lưng.

Vì vào thời điểm đó, toàn bộ nội tạng trong toàn bộ cơ thể nạn nhân gần như bị phơi bày hoàn toàn.

Nên lần giải phẫu thứ hai này, Chu Hải quyết định bắt đầu từ phía sau.

Ba người chuẩn bị xong xuôi, đứng hai bên giường giải phẫu, dùng sức lật thi thể lại.

Khi đã lật tử thi lại hoàn toàn, Mập Mạp rùng mình, chỉ vào một dấu ấn hình tròn không chút hồng hào nào trên lưng xác chết, nói.

“Sao lại có thể xuất hiện cái dấu này chứ, lần trước đâu có đâu!”

Lương Hồng Cương chạy lại, dù sao tử thi nằm trên giường giải phẫu bây giờ nhìn cũng không có quá kinh khủng nữa.

“Tử thi được đông lạnh sẽ rõ ràng hơn nhiều so với giải phẫu ban đầu.

Vì quá trình đóng băng và rã đông sẽ đẩy nhanh tốc độ phân hủy.

Vì vậy, giải phẫu lần hai, có thể cho cậu thấy rất nhiều chi tiết nhỏ không thể tìm thấy trước đây.”

Nói rồi, Chu Hải lấy bông tăm, lau chùi dấu tròn trên da, lau đến cái tăm bông thứ ba thì mới ngừng lại.

“Biết đây là dấu gì không?”

Chu Hải liếc mắt nhìn Lương Hồng Cương, cậu ta lắc đầu biểu hiện mình không biết.

“Xương sọ của Chung Dật San không có tổn thương gì, cổ không có dấu thắt cổ, máu không lưu lại thuốc.

Chỉ có lòng bàn tay và đầu gối bị trầy, vậy hung thủ không chế Chung Dật San bằng cách nào?

Nhất định là đánh bất ngờ từ phía sau lưng, đẩy ngã nạn nhân.

Hoặc dùng thuốc mê dạng hít, khiến nạn nhân mất đi tri giác, sau đó buộc chặt hai tay nạn nhân.

Trong thời gian này, vì muốn tránh nạn nhân tỉnh lại hoặc giãy dụa nên hắn dùng đầu gối giữ vững Chung Dật San từ phía sau lưng.

Dù sao thì đã một ngày Chung Dật San chưa ăn uống gì, thể lực sẽ yếu hơn hung thủ.

Điều chúng ta cần cầu khẩn bây giờ là hung thủ mặc váy ván ngắn hay quần đùi đi!

Cậu Lương đưa đi kiểm tra.”

Lương Hồng Cương cầm ống đựng bông tăm nhỏ đưa đi xét nghiệm.

Chu Hải cắt chỗ dấu ấn ra, quả nhiên có xuất huyết nhẹ dưới da, điều đó đúng với những gì anh suy đoán.

Nơi này bị thương khi còn sống, kiểm tra lần nữa cũng không có thêm thông tin gì có giá trị.

Mập Mạp giúp Chu Hải lật thi thể lại.

Chu Hải tách lớp môi còn lại của nạn nhân ra, dùng kính lúp quan sát cẩn thận.

Lúc quan sát răng của nạn nhân lần trước, đã từng kiểm tra khoang miệng, nhưng Chu Hải cho rằng mình đã không cẩn thận, vì lần đó gần như chỉ quan sát một cái răng.

Đột nhiên anh dừng lại, hét to một tiếng.

“Kẹp!”

Mập Mạp cầm tới một cái kẹp, đưa cho Chu Hải. Sâu trong phần nhăn nheo ở vùng cằm Chung Dật San, anh phát hiện được một sợi tóc trong cục máu đông.

Chu Hải nhanh chóng rút sợi tóc ra khỏi cục máu, mang theo một nụ cười hưng phấn.

“Là một sợi tóc mang theo nang lông.”

Lương Hồng Cương vừa đi vào, đã thấy trên tay Mập Mạp một túi vật chứng cùng bộ dạng nhún nhún vai của Chu Hải.

“Xem ra, em cần phải đi thêm một chuyến nữa.”

~

13h40’ ngày 25 tháng 6

Ba người khám nghiệm lần hai xong, đến căn tin ăn cơm, lúc này điện thoại của Chu Hải và Lương Hồng Cương đồng thời đổ chuông.

Lương Hồng Cương vừa liếc thấy số điện thoại bàn của phòng xét nghiệm, lập tức hưng phấn xông ra ngoài.

Nhưng điện thoại của Chu Hải hiện lên một số di động, số của cảnh sát Vương, anh nhanh chóng nhận cuộc gọi.

“Pháp y Chu, chúng tôi bắt được Vương Du rồi, các cậu đến đây đi.”

“Được!”

Chu Hải chộp lấy một xấp ảnh màu trên bàn và cảnh phục.

“Đi thôi!”

Hai người ra khỏi văn phòng, Lương Hồng Cương từ tầng hai chạy vội xuống, ôm một đống báo cáo, nhanh chóng bước theo ra ngoài.

Rất nhanh, ba người tới chi đội cảnh sát hình sự Tây Thành, lên phòng họp tầng hai.

Ba người vừa vào phòng họp, Chu Hải gật đầu với Lưu Đại còn chưa ngồi hẳn xuống.

Cảnh sát Vương cũng bước vào, nhiệt tình kéo tay Chu Hải.

“Các điều tra viên ở trường nhận được điện thoại của tôi, lập tức đi tìm tìm giáo viên chủ nhiệm của lớp 11/9.

Có điều, sáng sớm nay Vương Du xin nghỉ ốm, phải tới phòng khám truyền nước.

Sau đó, tôi cho người đi kiểm tra tại các phòng khám gần trường.

Cho đến khi tới phòng khám phía bắc Nhất Trung mới phát hiện được cô bé, lúc bắt người, Vương Du đang mua thuốc với mẹ.”

Chu Hải thở phào, tìm được người là tốt rồi.

Dù sao Vương Du cũng là đứa bé mang tâm lý biến thái, không giết người sẽ có thể tự sát.

“Kỹ thuật viên bẻ khóa laptop của Chung Dật San sao rồi?”

“Tôi đang định nói, đã bẻ được khóa laptop của Chung Dật San.

Khôi phục được một ít mẫu tin nhắn QQ (phần mền và app nhắn tin dùng được trên điện thoại và máy tính), có thể đồng bộ với điện thoại di động.

Năm người bọn họ, có một group QQ.

Mã Khả Khả từng đề nghị chủ nhật đi tới bờ biển chụp ảnh, nhưng các nam sinh đều có việc nên không đồng ý.”

Mập Mạp tiến tới cạnh hai người, “Điều tra ghi chép tin nhắn QQ của Mã Khả Khả xem sao?”

Chu Hải hỏi: “Chẳng lẽ Mã Khả Khả hẹn Chung Dật San sao?”

– ——————————————–

Người dịch: Chikahiro

Dịch và đăng tải độc quyền tại


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.