Chu Hải thắc mắc hỏi: “Ngôi nhà thế này có gì đáng giá để người khác tìm kiếm?
Mập Mạp nhai kẹo cao su, thổi bong bóng bể ‘tách’ một tiếng, chỉ ngón tay lên nóc nhà.
“Có chứ.
Bây giờ nhà cũ là đáng giá nhất đó!”
Tên Điên đi tới, nói tiếp ý của Mập Mạp.
“Toàn bộ các thôn, các thị trấn xung quanh thành phố Đông Nam đều đang tập trung vào việc thu hồi đất (để quy hoạch).
Nghe nói bọn họ muốn xây một sân bay quốc tế 4F (1) tại vành đai tiếp nối giữa thành phố Đông Nam và Độ Bình.
Do đó khu vực xung quanh sẽ bị ảnh hưởng không ít.
Nào là phát triển công nghiệp, xây dựng các khu vực ngoại quan (bonded) (2), sữa chữa đường xá…
Điều này đã khiến nhiều ngôi làng ngàn năm tuổi biến mất chỉ sau một đêm, thậm chí rất nhiều ngôi nhà cũ đều biến thành nhà hai tầng, ba tầng kiểu tây.
Nhân viên quản lý đô thị ở những chỗ như vậy bận rộn đến mức chân không chạm đất.
Thậm chí sau khi hoàn thành xong việc xây dựng, người dân còn tháo ra làm lại tới ba bốn lần, bất luận chính quyền địa phương có tuyên truyền giáo dục ra sao bọn họ đều ngoảnh mặt làm ngơ, luôn hi vọng có thể lách luật.
Khi chúng ta gần vào thông, có vài lô đất ở phía bắc.
Mấy ngôi nhà hai tầng ở đó rất kỳ lạ, màu sắc và kích thước của tầng trên và tầng dưới nhìn vào đã thấy khác biệt, trông như chắp vá.
Cái thôn này có vẻ cũng bị quy hoạch như vậy.
Tình hình cụ thể có thể hỏi nhân viên thôn ủy.”
Những việc này Chu Hải không rành, anh biết Tên Điên đang phổ cập cho mình biết về tình hình trong nước.
Bọn họ nói chuyện rất công khai, nhân viên thôn ủy nhanh chóng đi tới.
“Từ thôn chúng tôi đến trung tâm sân bay phải mất một đoạn rất xa.
Nhưng nơi này được quy hoạch chỉnh thể thành khu vực vòng vào sân bay.
Khi thị trấn họp, các lãnh đạo nói họ cần lập kế hoạch thống nhất quy hoạch, tất cả thôn xóm đều phải thu hồi, phá dỡ, về thời gian chuyển đi và giá cả thì không rõ ràng.”
Những căn nhà thì sao?
Chu Hải nhìn phòng của cha Vu Hồng Ngọc, xoay người bước vào.
Trong phòng của ông ấy, trên giường chỉ có một cái chăn bông, phía cuối giường có một tủ quần áo, cửa tủ khép hờ, liếc mắt cũng đủ biết bên trong rỗng tuếch.
Trung đội Hồ đã tới đón.
“Đi thôi, chúng ta đi tới nhà của chú cô ấy, Vu Kiến Thụy.”
Đi bộ qua một con phố bọn họ đến nhà của Vu Kiến Thụy.
Cánh cửa sắt lớn với lớp sơn đỏ đóng chặt, tạo thành nét tương phản rõ ràng với nhà của Vu Hồng Ngọc.
Vừa gõ cửa, tiếng chó sủa đã truyền đến, cộng thêm một tiếng nói không kiên nhẫn.
“Ai đó?”
Giọng của một người phụ nữ mang âm sắc của vùng Độ Bình vang lên, nhân viên thôn ủy vội vàng nói.
“Vợ Kiến Thụy mở cửa đi, chúng tôi cần cô xác minh một chuyện.”
Một lát sau chó không sủa nữa, hình như bà ta đã nhốt chúng lại.
Nhìn qua chấn song phía dưới cửa sắt, có thể thấy đôi chân thô và to của người phụ nữ đang đung đưa đi ra, kéo lê đôi dép trên chân, có tiếng mở khóa, cửa sắt được hé ra một chút. Một người phụ nữ béo không bằng Mập Mạp, nhìn ra ngoài với khuôn mặt không kiên nhẫn, nói:
“Sao? Bí thư thôn gào to như vậy hẳn là không có việc gì tốt, lại muốn đòi tiền gì?”
Nhân viên thôn ủy lúng túng.
Nghiêng người chỉ vào đám người sau lưng, nói.
“Vợ Kiến Thụy à, cô đừng có nói năng tùy tiện!
Lãnh đạo cục công an tìm cô để hỏi về tình hình của Hồng Ngọc.”
Lúc này bà ta mới chú ý tới đám cảnh sát phía sau bí thư thôn, lập tức không còn vẻ hung hãn.
Bà mở cổng ra để đám người tiến vào.
Sân rất lớn, toàn bộ đều lót gạch, rất sạch sẽ.
Dưới nhà kho ở phía nam, chỉ riêng rượu bia đã có đến 4-5 thùng, còn có nhiều bao chứa đầy lương thực, một đống mười mấy bao, xem ra cuộc sống rất sung túc.
Đi theo bà ta vào nhà, bên trong dường như vừa mới được sửa sang lại, mùi sơn rất nặng, ghế sô pha còn mùi gỗ.
Tường phía tây có treo một cái TV LCD lớn.
Chu Hải và trung đội Hồ ngồi ở ghế sô pha phía nam, người phụ nữ và bí thư thôn ngồi ở phía đối diện, ánh mắt bà ta không ngừng quét qua đám người.
“Trong nhà khá bừa bộn, không đủ chỗ ngồi, hay là tôi đi lấy thêm ghế.”
Trung đội Hồ khoác tay ngăn lại.
“Không cần, ngồi đi!
Chúng tôi có mấy vấn đề muốn hỏi cô.”
Chu Hải nhìn Mập Mạp, nhướng lông mày hướng lên phía cầu thang, liếc mắt một cái, Mập Mạp hiểu ý, chậm rãi lui ra sao, mang theo Lương Hồng Cương lên lầu hai, trung đội Hồ ở bên này ho một tiếng.
“Khụ! Chồng của cô đâu?”
Người phụ nữ ngoan ngoãn, cẩn thận nhìn trung đội Hồ và Chu Hải.
“Anh ấy chuyên lái xe chở hàng, lần này đi Vân Quý (tỉnh Vân Nam và Quý Châu) gần 1 tháng, chắc cũng sắp về rồi!”
Thừa dịp bà ta nhìn xuống, Chu Hải đưa cho trung đội Hồ một mảnh giấy, trên đó viết vài câu hỏi, trung đội Hồ nhìn những dòng này, liếc Chu Hải một chút rồi hỏi.
“Cô tên gì?”
“Thôi Hồng.”
“Lần cuối cùng cô nhìn thấy Vu Hồng Ngọc là khi nào?”
“A… chắc là vào giữa tháng trước!
Nó nói phải tham gia tập huấn cái gì đó, nhờ tôi chăm sóc cha nó, nói là cho cha nó ăn uống là được, còn mang đến cho tôi một rổ trứng gà.”
“Bạn trai của Vu Hồng Ngọc là do cô giới thiệu?”
“Sao? Sao vậy?”
Mặt của Thôi Hồng đỏ lên, đôi má run rẩy.
“Trả lời đi!”
“Là tôi giới thiệu.”
“Kể về anh ta một chút đi!”
“Đối tượng của Hồng Ngọc tên là Biện Minh Dũng, là nhân viên kiểm tra chất lượng của công ty thép Đông Hưng, ngoại hình ổn, gia cảnh cũng không tệ, hai người qua lại cũng một thời gian rồi.”
“Một thời gian là bao lâu?”
“Vào cuối năm 2013, hai đứa nó đi xem mắt vào tết dương lịch, vài ngày sau thì bắt đầu hẹn hò.”
Mặc dù Thôi Hồng nói giọng Độ Bình, nhưng Chu Hải nghe rất rõ ràng, chỉ không ngờ người tình nghi thứ 4 lại là bạn trai của Vu Hồng Ngọc, phát hiện đó khiến Chu Hải khẽ giật mình.
Trung đội Hồ khá phục phán đoán của Chu Hải, mới vài phút ngắn ngủi đã đoán ra được câu trả lời của bà ta, tất cả những gì anh ghi ra đều đúng.
Anh tập trung hỏi tiếp.
“Mấy ngày nay, Biện Minh Dũng có đến tìm Hồng Ngọc không?”
Thôi Hồng không ngờ sẽ bị hỏi về vấn đề này, bà ta nháy mắt mấy cái, mặt nhăn lại, không biết trả lời thế nào.
“Làm sao tôi biết được?
Hai đứa hẹn hò lại đi nói với tôi sao?”
Trung đội Hồ gõ gõ mặt bàn.
“Trực tiếp trả lời, có hay không thôi, đừng nói vòng vo nữa.”
Thôi Hồng vội vàng gật đầu.
“Chưa từng tới!”
Trung đội Hồ có giọng nói lớn và cặp mắt Hổ, rất có tính uy hiếp, đây cũng là lí do Chu Hải để anh ta hỏi nguyên nhân.
“Cha của Vu Hồng Ngọc đang ở đâu?”
“Anh chồng của tôi sao?
Anh ta đi khắp nơi, sáng sớm cơm nước xong xuôi đã chạy ra ngoài, bình thường tới giờ cơm tối mới trở lại.”
Bí thư nhìn chằm chằm Thôi Hồng nói rằng:
“Hình như mấy ngày nay không ai thấy anh Vu cả.”
Thôi Hồng có vẻ kích động chỉ tay về phía bí thư, “Anh ta cũng chẳng tới nhà cô ăn cơm, co thì biết cái gì?”
Trung đội Hồ lườm bà ta, Thôi Hồng lập tức thu tay lại.
“Cô giúp Vu Hồng Ngọc dọn dẹp nhà cửa sao?”
“Đúng vậy, tôi dành thời gian giúp nó dọn dẹp.”
Trung đội Hồ vỗ mạnh xuống bàn, trợn mắt nhìn.
“Cô nói rõ ràng đi, tại sao trong nhà Vu Hồng Ngọc lại bừa bộn đến vậy?
Cô tìm cái gì trong tủ quần áo của Vu Hồng Ngọc?”
Thôi Hồng bị dọa, toàn thân lắc lư một cái, nhanh chóng khoát tay.
“Cái đó… Đó không phải tôi làm!
Nhất định là anh chồng tôi làm, nhất định là vậy.”
Trung đội Hồ nhìn chằm chằm mắt của Thôi Hồng, không chớp lấy một cái nào.
“Cô có biết chỉ cần cô sờ qua cái gì, đều sẽ lưu lại vết tích ở đó, vân tay, mồ hôi, đều là những bằng chứng không thể chối cãi.
Vu Vĩnh Lượng!
Đưa kẻ tình nghi về cục, làm xét nghiệm DNA, sau đó sẽ thẩm vấn kĩ càng.”
– ——————————————–
(1)Sân bay 4F (mức cao nhất theo tiêu chuẩn của Tổ chức Hàng không Dân dụng Quốc tế): sân bay 4F trước hết phải là cảng hàng không quốc tế và trong nước, có trên hai đường cất hạ cánh cách nhau 250m (tức là một lượt có thể cất cánh hoặc hạ cánh trên hai máy bay cùng một lúc) có khả năng tiếp nhận máy bay cấp E (loại máy bay to nhất, có hai tầng, thường thấy ở các hãng hàng không của Mỹ). Hệ thống đường lăn có chiều rộng 23m, lề vật liệu rộng 10,5m, gồm 1 đường lăn chính và 7 đường lăn nối hai đường cất hạ cánh (trong đó có 4 đường lăn cao tốc). Về hệ thống sân đỗ máy bay, đáp ứng hơn 30 vị trí đỗ và có thể mở rộng sân đỗ, đảm bảo đáp ứng 50 vị trí đỗ. có tổng công suất đạt trên 20 triệu hành khách/năm. (sân bay Long Thành thì vược xa tiêu chuẩn này: 100 triệu lược khách/năm, lớn nhất khu vực Đông Nam Á) Đối với nhà ga hàng hoá đạt công suất trên 200.000 tấn/năm và có diện tích dự phòng đảm bảo yêu cầu phục vụ.
(2)Ngoại quan: Kho hàng hải quan, kho bãi container.