Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 47: Diễm Ngộ?



Người chị vợ giỏi về phương diện chế tạo phiền phức kia chính là con dao treo lơ lửng trên đầu Tên Điên.

Chu Hải thúc giục Tên Điên quyết định. Sau khi vụ án kết thúc, Tên Điên nghỉ phép bảy ngày rồi quay lại xử lý các công việc liên quan còn lại.

Bảy ngày sau, Tên Điên đi vào văn phòng rất sớm với bộ mặt phơi phới. Anh ta cần mẫn dọn dẹp triệt để toàn bộ văn phòng.

Chu Hải và hai người kia vừa đến, không cần đoán cũng biết mọi chuyện đã được giải quyết viên mãn.

Chu Hải không hỏi về toàn bộ quá trình.

Mập Mạp đúng là một bà tám sinh nhầm giới tính, vừa đứng cạnh điều hòa hóng gió, vừa cười hề hề ép hỏi Tên Điên.

Ngược lại, Tên Điên cũng không giấu diếm gì, nói rõ ràng hết tất cả mọi chuyện.

Vốn dĩ, cô vợ Chu Đan của anh ta đã sớm biết chuyện Tên Điên và người chị Chu Đồng của mình từng hẹn hò.

Chỉ có điều, cô ấy không ngờ là Chu Đồng dùng thứ đó để bắt chẹt Tên Điên.

Lúc đó Chu Đan không nói gì, ngày hôm sao cô ấy và Tên Điên cùng về nhà cha mẹ ở Độ Bình, cô ấy gọi vợ chồng Chu Đồng về.

Chu Đan nói số tiền trước đó Chu Đồng mượn, coi như gia đình bọn họ bỏ qua luôn.

Có điều, nếu sau này vợ chồng bọn họ tiếp tục nói ra “chuyện cũ”, vậy thì chờ trát mời hầu tòa đi.

Nói xong cô ấy dắt Tên Điên đi.

Mập Mạp nghe xong chẹp chẹp miệng.

“Chuyện đó xong rồi sao?”

“Xong rồi.”

“Chẳng có chút gay cấn nào. Tôi còn tưởng không được kinh thiên động địa như sao hỏa va chạm với trái đất thì anh cũng phải biểu diễn tiết mục quỳ dưới mưa xin xỏ.

Chị dâu ngốc quá, đối xử với anh như vậy là quá khoan dung rồi.

Dạng này rất bất lợi cho việc đoàn kết nội bộ tổ chức.

Sao có thể để anh có quyền kinh tế chứ?

Phải như cha tôi đây này, đến tận lúc về hưu trong túi còn không nhiều hơn 200 tệ.

Căn bản là không biết lương mấy chục năm qua của mình được bao nhiêu tiền thì đúng hơn.”

Một câu nói chọc mọi người đều cười.

Tên Điên thở dài một cái.

“Haiz! Không phải như vậy mà tôi bị vợ làm cảm động.

Cô ấy không yêu cầu, mà tôi chủ động nộp thẻ lương, tất tần tật đều nộp hết.

Trên người tôi bây giờ chỉ có duy nhất một chiếc thẻ của Chu Đan, cô ấy nói sau này cô ấy sẽ phụ trách việc trả “lương”, nói tôi sài thế nào, tôi liền sài thế đó!”

“…”

Mập Mạp chăm chú nhìn Tên Điên đang đắm chìm trong hạnh phúc, đung đưa thân hình căng mọng tới trước, nắm vai Tên Điên.

“Chị dâu dùng mỹ nhân kế hay gì?”

Tên Điên ngẩn ra, biểu hiện trên mặt cực kì “phong phú”, có điều vẫn phẩy phẩy tay.

“Không có mà!”

Mập Mạp không nói thêm gì, bày ra vẻ mặt “người anh em hãy bảo trọng”, vỗ vỗ vai Tên Điên.

“Khiến mọi người lo lắng cho tôi mấy hôm nay rồi. Cảm ơn nha!

Hôm nay là thứ sáu, tối đến tôi mời mọi người uống bia, ăn uống, ca hát, không cho phép nói không!”

Một tuần không có Tên Điên, bận bịu khủng khiếp, Chu Hải thoáng nhìn Mập Mạp đang bày ánh mắt hi vọng, không nỡ từ chối, anh gật đầu.

~Thành phố Đông Nam rất đẹp, Đông Nam buổi tối lại càng đẹp.

Đèn neon chớp nháy, đường phố đông đúc nhộn nhịp, không thua gì Bắc Thượng Quảng.

Phải biết một mình thành phố Đông Nam chiếm một nửa thu nhập của tỉnh Lỗ Đông.

Do đó nơi này không thiếu những chỗ xa hoa đắt tiền.

Lần này Tên Điên thật sự điên rồi, anh ta đưa mọ người đến khu trung tâm giải trí Thái Đông!

Không một ai ở thành phố Đông Nam này không biết, phí ở nơi này cao bao nhiêu, bọn họ chỉ là những người công ăn lương bình thường, có muốn đi cũng phải thật sự cân nhắc.

Lúc ăn cơm, Mập Mạp nhìn Tên Điên uống bia, nói.

“Tên Điên, có thành ý là tốt rồi! Không cần phải đưa chúng tôi tới đây, ra bờ biển, uống bia, hóng gió, luyên thuyên một chút là được rồi!”

Tên Điên đưa tay ngăn ba người lại.

“Đừng nói vậy! Việc hôm nay là yêu cầu mãnh liệt của vợ tôi, cô ấy nói tôi phải chiêu đãi mọi người thật tốt.

Nghĩ cách vì tôi, bảo tôi phải thẳng thắn.

Bạn bè đáng tin cậy như vậy nên hôm nay tôi sẽ tiêu thoải mái!”

Mọi người đều cười không ngậm được mồm, cũng không ra sức từ chối nữa, cùng nhau bước vào Thái Đông.

Có Mập Mạp ở đây thì không cần lo không khí nhàm chán, anh ta lôi Lương Hồng Cương lên hát “bài ca con thỏ” (兔子歌), lầy đến mức hát tiếp bài “quả táo nhỏ” (小苹果), hai người còn bắt chước mấy động tác múa trên quảng trường, khóe mắt Chu Hải thể hiện rõ ý cười.

Qua ba hồi bia, nhìn đồng hồ đã gần 24h.

Chu Hải đứng dậy.

“Giải tán đi! Hôm nay uống cũng nhiều rồi, gọi xe về đi.”

Mập Mạp ngăn động tác gọi điện của Chu Hải lại, giở trò cười hề hề.

“Ở đây có dịch vụ “chở giùm”, không thể từ chối. Đến lúc người đến, anh sẽ chỉ hận là xe mình không tốt, không xứng với cô gái “chở giùm” xinh đẹp như vậy mà thôi.”

Tính tiền xong, bọn họ đi thang máy lồng kính xuống dưới.

Lúc thang máy nhảy đến số 4 thì dừng lại, ở đó có người bấm thang máy, Chu Hải đang đứng gần cửa liền lùi xuống hai bước, tránh xa cửa thang máy.

Cửa vừa mở, một nam thanh niên trẻ tuổi đang đỡ một người đàn ông trung niên đầu hói bước vào. Gã đàn ông trung niên cả người nồng nặc mùi bia rượu, trong miệng đang lẩm bẩm gì đó.

Đang lúc thang máy chuẩn bị đóng lại, một người phụ nữ mang giày cao gót chạy vội tới.

Tốc độ hoàn toàn không bị đôi giày cao gần một tấc dưới chân ảnh hưởng chút nào.

Cô ấy gọi với về hướng thang máy.

“Chờ tôi với!”

Chu Hải nhíu mày, thoáng nghĩ ngợi nhưng vẫn đưa tay giữ cửa.

Người phụ nữ nhanh bước xông vào, trực tiếp đứng cạnh Chu Hải, thuận thế ôm lấy cánh tay anh, dính sát.

“Em đã nói là gặp bạn ở tầng 4 rồi mà, sao lại muốn đi mà không chờ em chứ?”

Giọng nói õng ẹo, mặt mày ai oán, bất luận là ai nhìn vào cũng sẽ nhận định hai người này là một cặp đôi, đang giẫn dỗi nhau.

Chu Hải cảm giác rõ ràng cánh tay anh đang dán vào trước chỗ “mềm mại” của cô, làn da cô thơm mát, có một sự quyến rũ không nói ra được.

Có điều cô ta lại vân vê một chút da thịt ở mặt trong cánh tay, lời cảnh cáo này khiến Chu Hải khá khó chịu.

Có lẽ bia làm anh hơi choáng, không ngờ Chu Hải lại nhịn hành động đó của cô ta, không đẩy ra với vẻ ghét bỏ, anh biết chắc chắn là cô có lý do để làm vậy, có lẽ là cô theo dõi hai người đàn ông kia nên mới xông vào thang máy.

Mập Mạp nhìn chằm chằm nửa mặt Chu Hải, hai mắt mở to, Tên Điên và Lương Hồng Cương định lên tiếng, liền bị anh ta kéo kéo quần áo ở sau lưng.

Dù Mập Mạp không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng Chu Hải không né tránh, cho thấy hai người có thể quen biết, hoặc anh không phản đối những hành động như vậy của phụ nữ, hiện tại bọn họ nên im lặng theo dõi tình hình thì hơn.

“Đinh” thang máy ngừng ở tầng một, thanh niên trẻ tuổi khoác tay gã đàn ông trung niên lên cổ mình, hai người ra ngoài.

Khi Chu Hải ra khỏi thang máy, anh hơi quay người nhìn Mập Mạp, khẽ lắc đầu.

Mập Mạp hiểu rằng anh không muốn anh ta đi theo mà cũng đừng lo lắng.

Mập Mạp lo lắng nhíu mày, người phụ nữ bên cạnh Hải, nhan sắc và dáng người rất có “giá trị”, chỉ cần nhìn cũng có thể khiến người ta chảy máu mũi, xem ra đêm nay, Hải khó có thể giữ được sự trong trắng.

Anh ta kéo Lương Hồng Cương và Tên Điên lại, nhỏ giọng nói.

“Chúng ta đi thôi, không cần phải để ý đến Hải!”

Lương Hồng Cương đẩy kính mắt.

“A! Chắc chắn là anh Hải không biết người đó, chúng ta thật sự có thể mặc kệ sao?”

Mập Mạp liếc Lương Hồng Cương một cái, một tay đập xuống đỉnh đầu cậu ta.

“Đồ heo! Đó là diễm ngộ (1)! Nếu là tôi, dù biết rõ là nhện tinh, nhưng trước khi chết cũng sẽ nếm thử. Chúng ta không thể làm hỏng chuyện tốt của Hải được!”

Bây giờ Tên Điên nhìn ai cũng từ một thành hai, Mập Mạp nói gì anh ta cũng đều cười hì hì nói ‘hay’.

Mập Mạp lắc đầu một cách bất đắc dĩ, mang theo hai “đứa con” lên xe.

Lúc này, Chu Hải bị người phụ nữ đưa ra cổng lớn, bọn họ đứng song song với hai người đàn ông kia, chờ người giữ xe đưa xe tới.

Hai chiếc xe đồng thời được đưa lên, Chu Hải ngồi vào ghế lái, người phụ nữ ngồi bên cạnh, không còn biểu cảm ngọt ngào lúc nãy nữa, mặt mày vô cùng hứng thú, nhìn chằm chằm Chu Hải.

“Đuổi theo chiếc xe phía trước đi!”

Nói rồi cô ấn vào tai nghe bên tai phải.

“Cậu bị lộ rồi, rút đi, tôi sẽ theo hắn.”

Chu Hải nổ máy, đạp vào chân ga, chiếc xe lao ra ngoài.

Bám theo sau chiếc Camry, anh điều chỉnh khoảng cách không xa không gần.

Cô gái kia nghiêng đầu liếc Chu Hải một chút.

“Nhanh lên một chút đi!”

Chu Hải lách tay lái, bây giờ xe của anh đang đi trên cùng một làn với chiếc xe đó.

Nửa tiếng sau, xe đi càng lúc càng xa, chỉ một chút nữa thôi nó sẽ tiến vào đường cao tốc, nếu thật sự tiếp tục đi xa hơn, đó chính là hướng ra khỏi thành phố.

“Cô bảo người tới đón đi, giờ tôi cần dừng xe.”

Cô ta hơi sững lại, liếc mắt một cách bất nhã, đưa tay vỗ vỗ gò má Chu Hải.

“Nè! Anh muốn làm gì vậy hả? Đuổi theo chiếc xe phía trước đi, tôi đang thi hành nhiệm vụ đó.”

Chu Hải nhíu mày, người phụ nữ này có bị ngốc không, một người thi hành nhiệm vụ không có ai hỗ trợ, đồ đần cũng biết đó là hành động không được phê duyệt, hoặc là tự ý hành động, đêm hôm khuya khoắt như thế này còn đưa theo anh ra khỏi thành, là có ý gì?

Tiền xăng phải báo ai?

Chu Hải lách tay lái, dừng lại bên đường, mở khóa cửa xe.

“Xuống đi!”

Vừa nói vừa nhấn mở dây an toàn ghế phụ, người phụ nữ kia tức đến phát run, xuống xe, nhìn chằm chằm Chu Hải qua cửa sổ xe, tức giận la lên một câu.

“Gan anh to đấy, tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này!”

Nói rồi, cô ta lập tức quay người, biến mất trong màn đêm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.