Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 55: Họa diệt môn (8)



“Đúng!

Chính là ý này!

Nhưng Trương Quân Nhã không có khuynh hướng bạo lực.

Cô ta cảm thấy mỗi nhân cách đều nên có bạn trai của riêng mình, nên mới quen mấy người bạn trai cùng một lúc.

Nhưng mà đối với Trương Quân Nhã ba người là ba cá thể độc lập.

Bọn họ nói cô khống chế cảm xúc không tốt, đó chính là lúc nhân cách khác đột nhiên xuất hiện, do đó họ không thể tiếp thu được một nhân cách khác có thẩm mỹ và đạo đức khác mình.”

Mập Mạp chớp chớp đôi mắt nhỏ, nghe đến mê mẫn.

“Wow!

Ghê thật, nếu một nhân cách phạm tội, các nhân cách khác gần như không thể nào biết được, chẳng phải như vậy là không thể kết tội rồi sao?”

Chu Hải lườm anh ta một cái.

“Những người đa nhân cách có sự phân liệt nhân cách, dẫn đến sai lệch nhận thức và năng lực khống chế của bản thân rất yếu, do đó sẽ bị hạn chế khả năng chịu trách nhiệm hình sự.

Tức là họ chỉ chịu trách nhiệm hình sự đối với 8 loại tội phạm đặc biệt nghiêm trọng, nhưng mức độ của sự trừng phạt cũng nhẹ.”

Mập Mạp cười, vỗ vai Chu Hải.

“Đừng nghiêm túc như vậy, tôi phụ trách điều hòa không khí, anh phụ trách chuyên môn là được rồi!”

Chu Hải không để ý đến Mập Mạp.

“Tìm bác sĩ chuyên khoa tâm lý, hỏi là biết.”

Lưu Đại nghiêng đầu, nhìn viên cảnh sát trung niên phụ trách ghi chép hỏi, vẻ mặt người kia hơi lúng túng. (truyenyy(chấm)com)

“Tên anh ta là Phương Thanh, một trong những người bị tình nghi, anh ta là bác sĩ tâm lý, ý anh ta nói cũng giống như pháp y Chu vậy.

Nhưng tôi thấy anh đã được đưa vào đối tượng điều tra nên không ghi lại những lời nói đó.

Anh ta nói, Trương Quân Nhã tìm mình để kiểm tra vấn đề về tâm lý, không phải yêu đương, chúng tôi nghĩ rằng anh ta đang chối.

Do đó anh ta vẫn đang chờ để thẩm vấn dưới lầu một, tạm thời chưa có ghi chép gì của anh ta.”

Lưu Đai giận dữ, đập mạnh sổ ghi chép đập xuống bàn.

“Các cậu có thể tập trung vào công việc hơn không hả, một điều tra viên lâu năm như cậu, đừng nói với tôi là một xíu nhạy cảm cũng không có?

Đây là kiểu làm việc đối phó, hay là muốn trốn tránh công việc, coi như không phải trách nhiệm của mình? (truyenyy(chấm)com)

Có phải là các cậu chỉ luôn nghĩ đến việc nhanh chóng tìm được người, định tội danh, sau đó kết án, sẽ không còn áp lực của vụ án diệt môn nữa, sau đó về nhà với vợ con không?

Nếu có thứ suy nghĩ đó thì xéo ngay cho tôi.”

Chu Hải đưa tay ngăn Lưu Đại đang nổi giận lại.

“Lưu Đại, đừng nóng, ông nói ai đi cùng ông về đây?”

Người kia suy nghĩ một chút.

“Phương Thanh và Chu Húc Bằng, hai người này là bác sĩ, tôi cùng Trương Siêu đưa họ về vào buổi trưa, trên đường đi Phương Thanh rất phẫn nộ.

Một mực nói mình là bác sĩ tâm lý của Trương Quân Nhã. (truyenyy(chấm)com) Sau đó Chu Húc Bằng ở bên cạnh cũng ồn ào, thể hiện là không hiểu tại sao hai người họ lại bị cuốn vào án giết người này, nếu có thể bắt người tùy tiện như thế tại sao không tập trung vào điều tra những người tình nghi khác cho tốt.”

Mập Mạp chớp mắt, không ngừng lắc đầu.

“Phản ứng mạnh vậy sao?

Nếu thật sự không phải bắt nhầm người, thì đúng là một vở kịch vui!

Vào buổi họp lúc sáng, Sở Xinh Đẹp đã nói, danh sách bạn trai của Trương Quân Nhã là hơn 20 người, tất cả là do bạn cô ta và đồng nghiệp cung cấp thông tin. Tôi chỉ cảm thấy ánh mắt của quần chúng thật tinh tường.”

Chu Hải cũng có cùng suy nghĩ với Mập Mạp, anh nghiêng đầu về phía Lưu Đại.

“Tôi biết cậu Phương Thanh này, anh ta là bạn học cấp ba của tôi, tôi có cần tránh mặt hay không?”

Lưu Đại liếc nhìn Chu Hải. (truyenyy(chấm)com)

“Cậu là người thân của anh ta?”

“Không phải!”

“Nếu tất cả người quen đều phải tránh mặt, chắc tôi cũng không cần phải phá án nữa!”

Mí mắt Chu Hải run lên, việc này đúng là Lưu Đại trực tiếp bao che cho người của mình rồi, nhưng suy nghĩ về những lời nói của viên cảnh sát kia, Chu Hải rơi vào trầm tư.

Đột nhiên anh ngước lên nhìn viên cảnh sát.

“Chờ chút, làm sao anh ta biết là án giết người? Các anh nói sao?”

Viên cảnh sát bị Chu Hải hỏi bất ngờ, nên mất một lúc để nhớ lại.

Hình như ông ta không nói qua về vụ án, chỉ hỏi anh ta có biết y tá khoa nội tiết Trương Quân Nhã không thôi.

Sau đó hi vọng anh tới phối hợp điều tra, có vẻ như chưa từng nói qua là ai bị giết. (truyenyy(chấm)com)

“Chưa nói! Tôi còn tưởng chi đội trưởng Sở đã nói qua trước đó, cho nên…”

Lưu Đại đưa tay định nói gì đó đã bị giọng của Chu Hải ngăn lại.

“Chúng ta không còn nhiều thời gian, nếu Phương Thanh và Chu Húc Bằng chưa được thẩm vấn, vậy giờ làm đi!

Tôi muốn quan sát một chút, được không?”

Lưu Đại đồng ý, Chu Hải nhanh chóng viết vài ý ra giấy, đưa cho viên cảnh sát kia.

Sau đó, Lưu Đại, Chu Hải và Mập Mạp đi vào phòng kế bên để xem.

Gian phòng có một mặt kính thủy tinh, có thể nhìn qua phòng bên kia, căn phòng bên đó chưa tới 12 mét vuông, bên trong có một cái bàn và hai cái ghế.

Mập Mạp thu lại vẻ mặt cười đùa, nhìn đôi mắt Chu Hải. (truyenyy(chấm)com)

“Anh nghi ngờ ai?”

Chu Hải lắc đầu.

“Tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra, lấy máu của mấy người này thử xem?

“Buổi sáng đã lấy được bốn người, cậu Lương đã đưa cho chị Tăng.

Tôi vừa hỏi qua về hai người này rồi, lúc trưa phó chi đội đến bệnh viện đưa người về trung tâm đã lấy máu của họ ở đó rồi.”

“Chẳng lẻ vì lấy máu nên bọn họ đoán được gì sao?”

Lưu Đại liếc nhìn Chu Hải.

“Vụ án bình thường sẽ không ai đi lấy máu ngay lần đầu tới gặp người cả, những kiến thức cơ bản như vậy chắc chắn làm bác sĩ sẽ biết.”

Bọn họ đang nói thì cửa phòng bên kia mở ra.

Phó chi đội dẫn Chu Húc Bằng đi vào, người này ngồi ở ghế phía nam, chân trái không ngừng lắc. (truyenyy(chấm)com)

“Anh và nạn nhân có quan hệ thế nào?”

“Cô ta là bạn gái cũ của tôi!”

“Anh nói thêm về thời gian qua lại với nhau đi!”

“Sau tết nguyên đán năm vừa rồi, chúng tôi bắt đầu xác lập quan hệ, vừa mới chia tay gần đây.”

“Nguyên nhân là gì?”

Chu Húc Bằng thay đổi tư thế ngồi.

“Cô ta mang thai nhưng đứa bé không phải con tôi.”

“Ý anh là anh biết cô ta có thai với người khác?”

“Đúng vậy.”

“Sao anh biết?”

Trong nháy mắt, Chu Húc Bằng ngẩng ngay mặt lên, nhìn chằm chằm hai người cảnh sát, nét mặt thay đổi liên tục. (truyenyy(chấm)com)

“Các anh đã từng nghe qua vô sinh chưa?

Tôi đã sớm biết mình mắc chứng vô sinh.

Con đ-i-ế-m kia mang thai con người khác, muốn tôi đổ vỏ, chẳng lẽ tôi bị cắm sừng như vậy còn chưa đủ?

Đó là lý do chia tay!”

“Đêm 24/8 đến rạng sáng 25/8, anh đang ở đâu?”

“Tôi làm ca đêm, ngủ ở phòng trực ban, sáng sớm họp giao ban.”

Viên cảnh sát gật đầu.

“Được rồi, cậu Hồ đưa bác sĩ Chu ra ngoài phòng chờ đi, một lát sau sẽ có kết quả so sánh.”

Lưu Đại khoanh tay.

“Khá thú vị nhỉ, trông dáng vẻ, người này khá mạnh.”

Mập Mạp nhún vai bước tới.

“Mấu chốt là một người đàn ông không chịu được việc mình bị cắm sừng sẽ ám ảnh mà sinh ra ác tâm!

Xem ra người này cũng có động cơ.”

Không lâu sau, Phương Thanh được cậu Hổ dẫn vào, ngồi ở ghế phía nam.

Chu Hải và Phương Thanh đã 10 năm không gặp, Phương Thanh bây giờ trông rất trưởng thành, ngoại hình không thay đổi nhiều lắm, trên người còn mặc áo blouse của bệnh viện, trên ngực đeo thẻ nhân viên rất cẩn thận.

Anh ta ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm phó chi đội, ánh mắt không trốn tránh như Chu Húc Bằng, chỉ nhìn một cách bình thản.

Phó chi đội cũng không có chần chừ, nhìn tờ giấy Chu Hải đưa, nhanh chóng bắt đầu hỏi cung.

“Anh biết về tình trạng tâm lý của Trương Quân Nhã khi nào?”

– ——————————————–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.