Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 57: Họa diệt môn (10)



Sáng sớm hôm sau, Chu Hải vừa bước vào văn phòng, đột nhiên phát hiện bóng dáng của Lưu Đại.

“Lưu Đại?”

Lưu Đại gật đầu.

“Không cần kinh ngạc, trời vừa sáng tôi muốn gặp cậu ngay.”

Chu Hải hơi cau mày, nghi ngờ hỏi.

“À! Có tin tức gì từ Sở Mộng Hàm sao?”

Lưu Đại sờ sờ sống mũi, mặt mày mỏi mệt, chắc chắn là cả đêm hôm qua không ngủ.

“Bên phía Sở Mộng Hàm tiến triển cực kỳ thuận lợi.”

Chu Hải bất ngờ, anh tưởng Lưu Hán Đông sẽ trốn chạy, dù gì chuyện cũng đã bại lộ, trong tâm thức người ta sẽ muốn chạy trốn, nhưng anh ta lại để bị bắt, một là quá tự đại, hai là anh ta thực sự không làm gì cả!

Dù sao, sức mạnh như vậy không phải thứ người thường có thể có được.

“Tối hôm qua, Sở Mộng Hàm gửi tin về. Sáng sớm ngày 25 tháng 8, người con rể Lưu Hán Đông này đã gọi điện cho thuyền trưởng.

Anh ta nói phải tới bệnh viện để tiêm thuốc nên không thể về kịp, anh ta bảo thuyền trưởng không cần chờ, cứ về thành phố Đông Nam trước, anh ta sẽ đón xe về sau.

Sở Mộng Hàm nghe xong liền gấp gáp liên hệ cục cảnh sát ở đó hỗ trợ bắt người.

Mặt khác, trong phòng của Lưu Hán Đông trên thuyền chở hàng, cũng tìm được bàn chải đánh răng và lược gỗ của anh ta, họ đã đưa chúng về Đông Nam, không chừng bây giờ đã có kết quả so sánh rồi.

Mãi đến hơn 22h, bọn họ mới tìm thấy Lưu Hán Đông tại một bệnh viện gần đó.

Anh ta đang được tiêm thuốc, người cũng đang sốt mơ mơ màng màng, hình như vừa mới tỉnh lại. Hỏi bác sĩ tình hình khám bệnh, họ nói anh ta bị viêm phổi cấp.

Sở Mộng Hàm đưa Lưu Hán Đông về Đông Nam, suốt đường đi không nói gì với anh ta về vụ án.

Về tới Đông Nam, anh ta nhanh chóng được đưa đến bệnh viện để điều trị.”

Lương Hồng Cương chạy vào, trong tay cầm một đống báo cáo, đưa cho Chu Hải, thấy Lưu Đại đang ở đó, cậu ta chào hỏi một chút rồi đi ra ngoài.

Chu Hải không xem, mà quăng xấp báo cáo lên bàn.

“Thuận lợi như vậy, tại sao anh còn bày ra vẻ mặt khổ não đó?”

Lưu Đại thả tay xuống.

“Vấn đề là Chu Húc Bằng không khai một chữ nào, còn nói mình oan uổng.”

Kết quả này cũng không vượt quá dự kiến của Chu Hải, nên anh không đào sâu vào nó, chỉ nhìn Lưu Đại nói.

“Đồng thời, cũng không giống là nói dối phải không?”

Lưu Đại gật đầu, “Đúng vậy! Có lẽ, suy nghĩ của cậu là đúng.

Nhưng DNA lưu lại trên vành tai Trương Quân Nhã phải giải thích thế nào?

Con dao dính máu trong xe phải giải thích thế nào?

Anh ta hoàn toàn không biết và không cách nào giải thích được.

Anh ta nói, ngày 15 tháng 7.

Sau khi anh ta và Trương Quân Nhã chia tay, anh ta cũng không gặp lại Trương Quân Nhã, điều này cũng được đồng nghiệp của anh ta xác nhận. Đồng nghiệp của anh ta nói, vào giữa tháng 7, Chu Húc Bằng có một khoảng thời gian không vui.

Cứ luôn nói mình xúi quẩy, bị cắm sừng mà vẫn không biết, có con dễ dàng như vậy anh ta cũng không nhận. Thời điểm đó, vì an ủi bác sĩ Chu, bọn họ đã cùng đi uống rượu, trong số đó còn có một đồng nghiệp bị quẹt xe, phù hợp với thời gian trong ghi chép bảo hiểm.

Mọi thứ càng lúc càng hỗn loạn!”

Chu Hải gật đầu, tuy Lưu Đại không nói nhưng anh đã biết Chu Húc Bằng không phải hung thủ.

Nhưng làm sao hung thủ có được DNA của anh ta? Lại còn bôi DNA của anh ta lên vành tai Trương Quân Nhã.

“Chờ chút! Chúng ta quên mất dấu răng!”

Lưu Đại ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đang nheo lại của Chu Hải.

“Dấu răng?”

Chu Hải đứng dậy một cách kích động.

“Có thể so sánh dấu răng!

Vết cắn trên vành tai của Trương Quân Nhã, cho thấy răng cửa có hình xẻng, chỉ cần lấy mẫu răng cắn của Chu Húc Bằng, chúng ta có thể làm so sánh rồi.”

Lưu Đại gật đầu, lập tức vui vẻ nhướng mày.

“Được lắm!”

Nói rồi ông bấm điện thoại, bảo người đưa Chu Húc Bằng tới.

Chu Hải cũng thừa dịp xem qua báo cáo mà Lương Hồng Cương đem tới.

DNA lấy được từ môi của 5 nạn nhân đồng nhất với Lưu Hán Đông.

Một phần khác trong báo cáo thể hiện, Lưu Hán Đông và đứa bé trai kia không có quan hệ máu mủ.

Lưu Đại để điện thoại xuống, Chu Hải đưa báo cáo cho ông ta.

“Đối với nghi phạm Lưu Hán Đông: chứng cứ đầy đủ, có cả động cơ, đứa bé trai kia không phải con ruột của anh ta.

Có thể chính thức phê duyệt bắt người!”

Lưu Đại lật sơ báo cáo qua một lần, rồi gọi điện cho Sở Mộng Hàm.

“Này! Mộng Hàm, chứng cứ buộc tội Lưu Hán Đông đã có đầy đủ, cô tới bệnh viện thương lượng rồi đưa người về đây.”

Sở Mộng Hàm đáp ‘vâng’ rồi cúp máy.

Ngay lúc đó, một tràng tiếng gõ cửa truyền đến, Mập Mạp cầm mô hình mẫu vết cắn của Chu Húc Bằng và ảnh chụp hiện trường với tỉ lệ 1:1, bước nhanh vào.

Gương mặt nghiêm túc, đưa hai thứ đó cho Chu Hải, dựa vào nét mặt của anh ta, Chu Hải đoán được là có vấn đề.

Anh nhanh chóng đứng dậy tiếp nhận mô hình răng, căn chỉnh nó với vết cắn trên bức ảnh, hai cái răng cửa của Chu Húc Bằng hơi nhô ra bên ngoài, đồng thời ở giữa có một đường thẳng rất rõ ràng, hoàn toàn không khớp với bức ảnh.

Dù Lưu Đại là người ngoài nghề cũng có thể nhìn ra được, đây không phải là vết cắn của cùng một người.

“Không tương xứng!”

Chu Hải và Mập Mạp gật đầu, Chu Hải chỉ vào vết cắn nói.

“Người lưu lại vết cắn này mới chính là thủ phạm thật sự!

Về phần DNA tìm thấy ở đó, có thể là trên kẹo cao su, hoặc những băng gạc cũ mà Chu Húc Bằng đã dùng để băng bó vết thương, có rất nhiều cách để lấy được chúng.

Một chiêu ve sầu thoát xác này, đúng là quá lợi hại!”

Lưu Đại thở dài một tiếng, Mập Mạp không hiểu, hỏi.

“Tại sao hung thủ lại lựa chọn Chu Húc Bằng làm dê thế tội?”

“Có lẽ là do thuận tiện! Trong số những bạn trai cũ của Trương Quân Nhã, người mà hung thủ dễ dàng tiếp cận nhất chỉ có anh ta!”

Lưu Đại rùng mình.

“Cậu vẫn nghi ngờ Phương Thanh?

Động cơ của anh ta là gì?

Theo chúng tôi biết, gia cảnh của anh ta không tệ, không chênh lệch với nhà họ Trương là bao, còn về phụ nữ thì anh ta quen bạn gái còn nhiều hơn cả Trương Quân Nhã!”

Chu Hải không ngừng sờ nắn cán dao giải phẫu trong túi, cảm giác lành lạnh khiến anh tỉnh táo lại, bây giờ không thể nôn nóng được, dù hung thủ có chuyên nghiệp 100%, cũng không thể giả tạo toàn bộ vết tích tại hiện trường được.

Ngoài vết tích còn có tử thi, cũng là thứ không thể nói dối!

Về phần lý do, chỉ có hung thủ biết!

Thứ cần tìm bây giờ chính là chứng cứ, ngoài dấu răng của Phương Thanh không còn bằng chứng nào khác, dù có thể dùng dấu răng để đối đầu, thì vẫn thiếu chứng cứ hữu ích.

Đột nhiên ngón tay Chu Hải dừng lại, anh giật lấy máy ảnh trong tay Mập Mạp, bắt đầu lục ảnh.

Lưu Đại và Mập Mạp không nói gì, chỉ nhìn động tác của Chu Hải.

Sau một hồi tìm kiếm không ngừng, cuối cùng Chu Hải lật ra tấm hình chụp lòng bàn tay của Trương Quân Nhã, một dấu ấn cỏ bốn lá rất rõ ràng.

“Mập Mạp chuyển nó qua máy tính, phóng đại lên!”

Mập Mạp lấy dây cáp ra, nhanh chóng kết nối với máy tính, thao tác lốp đốp một hồi, hình ảnh đã được mở ra trên máy vi tính, đồng thời anh ta phóng to dấu ấn đó lên toàn màn hình.

Có rất nhiều chi tiết nhỏ hiện ra, dấu ấn này được tạo thành từ những viên tròn nhỏ, Lưu Đại và Mập Mạp suy nghĩ rất lâu, cũng không biết dấu này được tạo thành từ vật gì.

Mập Mạp cau mày, không ngừng rung chân, chỉ hận không thể dán mặt vào màn hình.

“Nhìn rất quen, là thứ gì nhỉ? Nhẫn? Đồng hồ? Đồng hồ của đàn ông cũng không có dạng trang trí như vậy!”

Chu Hải chỉ vào dấu ấn hình vòng hạt tròn.

“Đây là nạm kim cương, tuy không nhìn thấy vật phẩm thật, chỉ nhìn vào dấu ấn này cũng thấy được, thứ đồ này vô cùng tinh xảo, kích thước khoảng 9×9 li.

Có phải mặt dây chuyền?”

Mập Mạp lắc đầu.

“Mặt dây chuyền có hai mặt, không thể tạo thành dấu ấn dạng này, vật này có thể là một cái ghim cài áo trên người hung thủ, thời điểm Trương Quân Nhã bị sát hại đã nắm qua, do đó mới lưu lại dấu ấn này.”

Chu Hải bừng tỉnh.

“Cài tay áo!”

Nhạc chuông điện thoại Lưu Đại vang lên theo tiếng nói của Chu Hải, ông ta nhanh chóng nhấc máy, trong nháy mắt, âm thanh đầy lo lắng của Sở Mộng Hàm vang lên.

“Lưu Đại, người không còn ở đây nữa.”

Lưu Đại đứng bật dậy.

“Nói rõ đi, ai không còn ở đó!”

“Lưu Hán Đông, Lưu Hán Đông không còn ở bệnh viện nữa, mất tích rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.