Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 64: Tiếp theo là ai? (2)



Những gì Chu Hải nói khiến Sở Mộng Hàm thở dài, xem ra hôm nay phải lội xuống cống rồi.

Chu Hải đem chiếc răng cho Tên Điên xem.

“Chân răng đã hoàn chỉnh, phân tích theo tình trạng thì đầu răng hơi phẳng, có chỗ lõm, lộ ra ngà răng (1).

Ngà răng: là một lớp cứng, dày, là phần chiếm khối lượng và thể tích chủ yếu của răng và tạo nên hình dạng cơ bản của răng. Trên một chiếc răng bình thường, ngà răng không lộ ra ngoài mà nằm dưới lớp men răng, được men răng che phủ hoàn toàn. Ngà răng bao phủ toàn bộ ống tủy và tủy răng, trừ phần lỗ chân răng.

Ngà răng tuy không cứng chắc như men răng nhưng lại có độ đàn hồi tốt hơn, không giòn và dễ vỡ như men răng. Ngà răng tự nhiên có màu vàng nhạt, xốp và có tính thấm. Độ cứng của ngà răng ở cổ, thân và chân răng tương tự nhau. Tuy vậy, tùy theo vùng, độ cứng của ngà có sự khác biệt. Ngà răng cứng nhất nằm ở khoảng cách tủy 0,4 – 0,6mm cho tới giữa lớp ngà. Ngà răng mềm hơn ở gần tủy răng. Ngà răng ở vùng ngoại vi tương đối mềm.

Đây là mài mòn cấp độ 4, tuổi của nạn nhân vào khoảng từ 25 đến 35 tuổi.”

Tên Điên gật đầu, sau đó ngồi xuống tập trung đo chiều dài và đường kính từng chiếc xương, sau đó áp dụng công thức tính toán, một lát sau đã cho ra kết luận.

“Nạn nhân cao khoảng từ 1m55 đến 1m60.”

“Là phụ nữ?”

Chu Hải gật đầu, nhìn qua Sở Mộng Hàm đang kinh ngạc.

“Đúng thế.

Được rồi, chúng tôi muốn xuống hiện trường xem một chút, nói anh công nhân kia dẫn đường cho chúng tôi đi.”

Sở Mộng Hàm gật đầu, quay lại xắp sếp, sau đó đi tới lấy đồ khảo sát thực địa liền mảnh trong tay Lương Hồng Cương, mặc vào.

“Tôi cùng anh xuống xem một chút.” (2 chương 66 – 67 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)

Chu Hải không cản, dù sao tự mình quan sát hiện trường rất có ích trong việc phá án.

“Mập Mạp bị viêm họng nên không cần xuống, cậu và Tên Điên ở trên đây chờ tin tức, đồng thời đi tới cục quản lý đô thị tìm bản đồ cống thoát nước ở khu vực này, tôi muốn biết những thứ này từ đâu chảy tới.

Cậu Lương không biết thối, có thể cùng tôi và chi đội Sở xuống dưới!”

Khóe miệng Lương Hồng Cương giật giật, không biết thối cũng xem là một ưu điểm được sao?

Thấy Chu Hải đã mặc đồ khảo sát thực địa, mang ủng và găng tay cao su, cậu ta cũng lấy đồ từ trong tay Tên Điên mặc vào.

Ba người chuẩn bị xong, cuối cùng là đeo mặt nạ chống độc vào, bắt đầu xuống cống.

Cầu thang dẫn xuống cống cực kỳ ẩm ướt và dớp dính, sau khi đi qua cầu thang chật hẹp thì xuống dưới cống tương đối rộng rãi, vali dụng cụ và sọt vớt xương cũng được đưa xuống dưới.

Cả ba đi theo người công nhân kia về phía giao lộ trong đường cống.

Đây là lần đầu tiên Chu Hải đi xuống dưới lòng đất của thành phố Đông Nam, không ngờ nó cũng giống như hệ thống cầu vượt vậy, có rất nhiều lối đi khác nhau.

Không gian trong cống rất rộng, bên cạnh đường nước chảy có một đường nhỏ rộng khoản 1m để cho công nhân có thể đi lại kiểm tra, tu sửa.

Dưới ánh đèn, ở dưới này không tối nhưng mùi thối rữa rất nồng nặc.

Phía trước là một ngã ba, ngay vị trí chỗ rẽ, một đống tạp chất tích tụ thành một diện tích không nhở, gây ứ đọng trong rãnh nước.

Người công nhân chỉ vào chỗ này, nói.

“Những chiếc xương đó được tìm thấy ở chỗ này!

Ở đây đã được dọn qua một lần.” Chu Hải gật đầu, nhìn hướng chảy của dòng nước.

“Nếu phán đoán dựa theo kinh nghiệm của anh, thì những thứ bị ứ đọng ở đây chảy tới từ hướng nào?”

Người công nhân ngồi xuống nhìn dòng nước, chỉ về phía đối diện và phía bên phải của anh ta.

“Dòng nước ở hai đường ống này có thể chảy tới đây.”

“Vậy anh có biết mỗi đường ống này nối tới từ đâu không?” (2 chương 66 – 67 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)

“Đường ống ngay trước mặt chúng ta là từ phía phố đi bộ, đường đó sẽ được nạo bùn một lần một năm vào mùa xuân, dù sao ở đó cũng có nhiều cửa hàng ăn uống nên hàm lượng dầu mỡ trong nước rất cao, bùn cũng rất nhiều.

Còn đường ống ở bên phải là từ phía 3 chung cư đối diện dẫn đến, lúc trước khi kết nối các đường ống lại với nhau thì đường ống phía bên đó được xây cao hơn.

Do đó, đôi khi nước sẽ chảy ngược về hướng phố đi bộ bên này. Vì vấn đề này nên hai bên đã rất nhiều lần ầm ĩ với nhau, chúng tôi cũng bị khiếu nại rất không ít lần.

“Vậy với kinh nghiệm của anh, đống lộn xộn chỗ phát hiện số xương kia, đã bị ngâm ở đây bao lâu rồi?”

“Ý cậu là đống này?”

“Vâng.”

“Số xương đó, đoán chừng đã ở đây khoảng hơn một tuần, cậu xem, xung quanh không có bùn, chỉ vì xương tương đối dài cho nên đã chui vào được.”

Chu Hải gật đầu.

Tiểu Lương đã bày ra dụng cụ bắt đầu tìm kiếm, một lát sau đã có thu hoạch là mấy cái xương sườn.

Chu Hải bật ngón cái lên với anh ta.

Nhìn qua Sở Mộng Hàm.

“Xem ra chúng ta phải kiểm tra bùn dưới hai đoạn đường cống này, cô sắp xếp người xuống đây giúp chúng tôi tìm kiếm đi!

Trên xe Tên Điên còn mười mấy bộ đồ thực địa.”

Sở Mộng Hàm là người biết lượng sức, cô biết lượng công việc ở đây rất nhiều nên lập tức lấy điện thoại ra sắp xếp người.

Toàn bộ bùn trong hai đường cống này đều phải dựa vào sức người để tìm kiếm, mười người công nhân và cảnh sát, cùng với người của Chu Hải bắt đầu quá trình tìm kiếm.

Đường cống ở đây rất nhỏ, hai bên lại không có lề để đi nên phải lội nước để tìm kiếm.

Nói là nước nhưng mùi hôi thối so với mùi thối rữa của xác chết trôi cũng không khá hơn là bao, rất nhiều cảnh sát ở phía sau bắt đầu nôn khan.

Chu Hải đi đầu tiên, có lẽ đường này thông với hướng 3 chung cư nên lượng dầu trong nước không lớn, cảm giác khá hơn nhiều, nhưng đường nối với phố đi bộ bên kia liên tiếp truyền đến tiếng nôn mửa, cảm giác của những người bên này tốt lên không ít.

Độ dính của bùn rất kinh khủng, mỗi lần bước đi đều phải dùng sức nhổ chân lên mới được, mỗi bước tiến thực sự không dễ dàng.

Đi về phía trước khoảng 150m, Chu Hải vấp một cái, cả người té về phía vách tường, may mà Lương Hồng Cương ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo anh lại. (2 chương 66 – 67 đã được cập nhật tại truyenngontinh(chấm)com)

Sở Mộng Hàm ở phía sau la to.

“Anh Hải, nhìn phía dưới chân!”

Lúc này Chu Hải mới cúi đầu, chiếu đèn pin xuống, chỗ dưới chân anh lập tức sáng lên.

Vì bị Chu Hải giẫm phải, nên một khúc ruột dợn lên, nhưng từ góc độ của Chu Hải thì anh nhìn thấy một thi thể.Chu Hải dời bàn chân đang giẫm lên thi thể ra chỗ khác, vịn tường để đứng vững.

Lương Hồng Cương bước tới giúp đỡ, hai người dùng sức kéo khối thi thể từ trong bùn ra.

Dùng lớp nước trong ở bên trên dội trôi lớp bùn trên thi thể.

Mắt Chu Hải sáng lên, toàn bộ khối thi thể hiện ra.

Đây là xác của một người phụ nữ, phần tìm được là một đoạn xương hông bắt đầu từ khoảng cách 4 ngón tay trên rốn xuống hết phần âm đ*o, phần đầu của xương đùi không phải bị chém đứt, tất cả vị trí bị chém đều là chỗ các khớp nối.

Các cơ quan nội tạng đã bị rơi ra từ phần cắt ở phía trên của khối thi thể, ruột đã phình to ra gấp hai lần và chuyển sang màu xanh nhạt.

Lương Hồng Cương giơ lên một túi vật chứng cỡ lớn nhất, nhưng trông không có vẻ gì là chứa đủ.

“Đem cái sọt kia tới, trải túi vật chứng bên dưới. Đến đây phụ một tay đi.”

Một nam cảnh sát phía sau lưng Sở Mộng Hàm vịn tường đi tới.

“Tôi tới đây!”

Chu Hải liếc mắt nhìn anh ta.

“Nếu như muốn nôn thì phải hướng về phía khác mà nôn, không được nôn trên thi thể.”

Người kia gật đầu, ba người hợp sức đặt thi thể và nội tạng bị rơi ra vào trong sọt.

Sở Mộng Hàm nhìn Chu Hải, Chu Hải biết cô vội, nhưng đây không phải là việc sốt ruột sẽ giải quyết được.

“Nạn nhân là nữ, thời gian tử vong là vào khoảng 72 đến 120 tiếng trước. Nhiệt độ trong cống thoát nước thấp hơn nhiệt độ ở bên ngoài, đồng thời thi thể bị ngâm trong nước, tốc độ thối rữa sẽ giảm xuống.

Thi thể rất lớn nên khoảng cách nó bị trôi đi cũng không quá xa, lát nữa chúng ta phải tìm kiếm tỉ mỉ ở phía trước, nhất là những vị trí có nắp cống.

Tin xấu nhất chính là, số xương cốt đã phát hiện trước đó cùng với khối thi thể này không phải là cùng một người.”

“Hai người?”

Chu Hải gật đầu, dùng cánh tay phải đẩy gọng kính trên mắt.

Thời gian tử vong của số xương kia là trên một tháng, cái này chỉ mới từ 3 đến 5 ngày.

Được rồi, đưa thi thể này lên đi, chúng ta tiếp tục tìm.”

Chu Hải nói xong lại tiếp tục đi về phía trước, vừa đi 7 – 8 bước, đột nhiên anh dừng lại, ngẩng đầu lên.

Người phía sau vô thức dừng lại, nhìn xuống phía dưới chân Chu Hải.

Không có phát hiện gì, Sở Mộng Hàm bước tới chỗ Chu Hải, vỗ vai anh.

“Tại sao không đi tiếp?”

Chu Hải giơ tay lên, chỉ về phía nắp cống trên đỉnh đầu.

“Nhìn xem, kia là cái gì?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.