Vi Tử Giả Đại Ngôn

Chương 8: Con Sứa Khốn Khổ



Mời nhấn thích (hình trái tim) ở cuối trang để gom like từ từ tạo động lực cho mình nha!

Một đề cử 90 điểm cũng sẽ bonus chương nè!

– —————————————

Sáng sớm hôm sau, giám đốc Bàng nhanh chóng tới văn phòng tổ 2.

Đẩy cửa vào xem xét, thấy chỉ có Mập Mạp và Lương Hồng Cương đang ở đó, cửa ban công cũng không đóng, mặt mày tối sầm bước vào.

“Pháp y Chu chưa tới sao?”

Lương Hồng Cương nhanh chóng đứng dậy, “Pháp y Chu tới rồi, vừa mới lên lầu ba đến khoa xét nghiệm.”

“Cậu Từ, cậu là người làm lâu năm ở trung tâm. Phải nhắc nhở pháp y Chu, gấp gáp lên, cục rất xem trọng vụ án này. Vụ án của mấy người tiến triển thế nào rồi?”

Mập Mạp nhét phân nửa cái bánh bao nhân thịt vào mồm, xém nữa nghẹn chết.

Chớp mắt rất lâu, bày vẻ mặt khó hiểu nhìn giám đốc Bàng.

“Vụ án nào cơ?”

Giám đốc Bàng tức giận, lông mày run rẩy dựng lên, chỉ tay vào Từ Bưu mập mạp, mắng.

“Vụ nào nữa! Chẳng phải là chuyên án 10/6 sao? Trong tay đang giữ vụ án nào còn không biết sao?”

Mập Mạp tỉnh ngộ gật đầu, lúng túng chụp tóc.

“À! Sếp phải hỏi chuyên án 10/6 chứ! Đêm qua phá xong rồi, nghi phạm đã nhận tội rồi! Tôi cứ tưởng tổ chúng tôi lại tiếp nhận thêm vụ án gì.”

Khuôn mặt giám đốc Bàng chuyển từ thịnh nộ sang kinh ngạc.

“Phá xong?”

“Ừ! Phá xong rồi. Từ lúc phát hiện vụ án đến khi nghi phạm nhận tội, không đến 48h.

Lưu Đại nói, khắc họa nghi phạm của pháp y Chu tương đối chính xác. Còn nói, muốn khen thưởng tổ 2 chúng tôi nữa!”

Bộ dạng không nhanh không chậm của Mập khiến cả người giám đốc Bàng bốc hỏa.

Một vụ mưu sát không có đầu mối, lại có thể được phá trong vòng 48h, việc này có thể được xem là kỳ tích.

Giám đốc Bàng gật đầu, cố gắng làm cho nếp gấp trên khuôn mặt ông trông có vẻ nhẹ nhàng.

“Phá rồi sao không báo cáo? Các cậu bổ sung báo cáo gấp, hoàn thiện hồ sơ vụ án.”

Giám đốc Bàng nói xong, không đợi Mập Mạp trả lời, nhanh chóng rời khỏi văn phòng tổ 2, tiếng bước chân xa dần.

Trừ toàn thể thành viên của tổ 4 và tổ 5 đều đi học, thành viên các tổ còn lại đều ở đây.

Cửa văn phòng tổ 2 không được đóng lại, tất cả mọi người đều nghe rõ rành rành những chuyện vừa rồi.

Trong mắt Mập Mạp hiện ra mấy tia gian xảo, ý định của anh ta chính là muốn cho bọn người hóng hớt nghe thấy.

Theo Chu Hải làm việc, thật hả giận.

Lương Hồng Cương ngồi bên cạnh kinh hồn bạt vía, vừa muốn há miệng, liền bị Mập Mạp lấp một cái bánh bao nhân thịt chặn miệng lại.

Hai mươi phút sau, từ khoa xét nghiệm của chị Tăng, Chu Hải cầm các loại báo cáo khác nhau, đi xuống lầu dưới.

Trong hành lang, gặp pháp y Cao, Chu Hải khẽ gật đầu chào, pháp y Cao lách mình nhường đường.

Pháp y Cao không vội vàng như thường ngày, đưa tay ngăn Chu Hải lại.

“Pháp y Chu, nghe nói chuyên án 10/6 của các cậu được phá trong vòng 48h sao?”

Lập tức Chu Hải dừng lại, gật đầu.

“Đúng vậy!”

Pháp y Cao nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Chu Hải, vỗ vỗ bả vai anh.

“Đúng là dân du học, giỏi thật!”

Chu Hải nói một cách khách quan: “Pháp y như chúng ta cũng không làm gì nhiều, chủ yếu là cảnh sát hình sự mặt ra giúp sức là nhiều.”

Pháp y Cao cười ha hả, “Trẻ tuổi nhưng không tệ. Cái tuổi này mà có thể trầm ổn và tỉnh táo như thế này đúng là hiếm thấy, khi nào rãnh chúng ta hãy cùng nhau nói chuyện một phen.”

Nói xong, pháp y Cao lên lầu.

Chu Hải biết, pháp y Cao đang duỗi cành ô liu (cầu hòa, mong muốn hòa bình).

Mặc dù Chu Hải không giỏi giao tiếp, còn luôn trưng ra một khuôn mặt không biểu cảm, nhưng tất cả mọi chuyện đều không rơi khỏi tầm mắt anh.

Đến trung tâm đã nửa tháng, tất cả mọi người đều đang quan sát anh.

Hiện tại, chuyên án 10/6 đầu tiên thắng lợi, mới có thể mở ra buổi nói chuyện ngày hôm nay.

Chu Hải nhanh chóng bước về văn phòng, Lương Hồng Cương tranh thủ đóng kỹ cửa phòng.

Hai người kia hạ giọng, kể lại một lần chuyện giám đốc Bàng bực tức chạy tới hỏi tội tổ bọn họ, sinh động như thật.

Chu Hải gật đầu, “Vậy hôm nay thu thập báo cáo, nộp luôn đi.”

Mập Mạp và Lương Hồng Cương bày ra vẻ mặt sụp đổ trong nháy mắt, Mập Mạp cay đắng đếm đếm đầu ngón tay.

“A! Hải, hôm kia tới hiện trường lúc rạng sáng, hôm qua cũng gần 22h mới xong việc về nhà. Nếu hôm nay thu thập toàn bộ báo cáo, chẳng lẽ lại phải tăng ca sao?”

Chu Hải không ngẩng đầu lên, ngồi vào bàn làm việc mở thư mục trong máy tính ra.

“Làm cho xong, ngày mai còn hoạt động khác.”

Mập Mạp và Lương Hồng Cương trao đổi với nhau ánh mắt nghi ngờ.

“Hoạt động gì?”

“Không phải cậu muốn mời cơm sao?”

Chu Hải nói một câu, Mập Mạp tịt lửa, chẹp chẹp miệng.

“A ~ A ~ Vậy cũng được.”

Ngày hôm sau, khi mặt trời ngã về tây.

Trên bãi biển trước vườn bách thảo của thành phố Đông Nam, toàn bộ đều là quầy đồ nướng, hải sản nướng, thịt xiên nướng, bia lạnh, kinh doanh vô cùng náo nhiệt.

Khi màn đêm buông xuống, người trên bãi biển càng lúc càng đông.

Ba người ngồi trên một chiếc bàn tròn, ăn hải sản nướng, uống bia Đông Nam.

Bỏ một nắp vỏ hàu, rồi đặt trên vỉ nướng, thịt hàu bị lửa than nướng co lại, hơi sủi bọt.

Chu Hải nhặt một con hàu lên, nhẹ nhàng cắt lớp cơ dính vào bề mặt nhẵn nhụi bên trong bằng dao nhỏ, chấm chút nước tương hải sản bỏ vào miệng.

Trên khuôn mặt lúc nào cũng cứng đờ, dường như chỉ có khi hưởng thụ đồ ăn ngon mới có thể nhìn thấy chút biểu lộ.

Mập Mạp là động vật ăn thịt, một mực tấn công thịt dê nướng, trước mặt đã tán loạn một đống xiên que “vắng thịt”.

Nhìn tướng ăn của Chu Hải, Mập Mạp liếm môi một cái.

“Hải à, hàu nướng thật sự ngon như vậy sao?”

Chu Hải gật đầu, “Ngon.”

Mập Mạp đưa tay nhặt một con, hơi nóng khiến anh ta gần như ném con hàu xuống bãi biển, la đau, thả con hàu ra, rụt lại, chạm mấy ngón tay lên tai.

“Thôi thôi, nóng quá.”

Lương Hồng Cương học cung cách của Chu Hải, kẹp con hàu, lấy dao nhỏ cắt đứt lớp cơ dính đầy đặn, chấm nước tương, ăn một miếng.

“Ừm ~ Nướng vừa chín, rất béo rất mọng nước, không ngờ hàu nướng ăn ngon đến vậy.”

“Ngày bé, tôi thường đến bãi biển này để bắt hải sản. Mang tất cả những gì thu thập được nướng lên ăn tại chỗ.

Có điều muốn ăn cá, sò hay hến, cần hiểu kết cấu giải phẫu của bọn chúng, như vậy mới có thể ăn một cách hoàn mỹ.”

Mập Mạp đưa tay che miệng Chu Hải.

“Đồ Hải trâu bò, bây giờ đang là thời gian nghỉ ngơi, có thể không mang đồ đang ăn đi giải phẫu được không?”

Chu Hải nhún vai, nhận con hàu Lương Hồng Cương cho anh.

Chấm đồ chấm cay thả vào miệng, một luồng chất lỏng nổ tung, cảm giác này không cách nào miêu tả được.

“Nó ngon, nhưng tôi vẫn thích ăn thịt dê nướng hơn.”

Lương Hồng Cương cầm lên một xâu thịt ngửi ngửi, lấy dao đa năng cắt ra nhìn một chút.

“Đây là thịt dê sao? Xem tin tức người ta hay nói: rất nhiều chỗ dùng thịt heo, thịt ức vịt, thịt cáo bán kèm với đầu dê.

Màu đậm, kết cấu mỏng, không giống thịt dê.”

Mập Mạp vứt xiên thịt trong tay xuống, tức giận nhìn Lương Hồng Cương.

“Cậu Lương, cậu trở thành truyền nhân của Hải rồi ~ ”

Chu Hải nở nụ cười hiếm hoi.

“Anh Hải, tại sao anh học pháp y?”

Chu Hải suy nghĩ chốc lát, “Đây di nguyện của cha mẹ tôi, nên tôi chuyển qua học hai chuyên nghiệp.”

“A ~”

Lương Hồng Cương buồn bã, không chờ cậu nói thêm gì, cách đó không xa truyền đến một trận hô hoán.

“Có bác sĩ không? Ở đây có người bị sứa đốt ~”

Chu Hải cầm găng tay dùng một lần lên, nhanh chóng chạy tới.

Dưới ánh đèn, một người đàn ông trung niên to lớn nằm nhoài trên bờ cát, không ngừng rên rỉ, trên lưng ông ta còn một con sứa không trọn vẹn, giãy dụa, cái giá của việc làm còn người bị thương là chết, con sứa này đúng là khốn khổ.

“Tôi là bác sĩ, giữ chặt anh ta, tôi sẽ lấy con sứa ra. Mập Mạp đi tìm đá lạnh. Tìm ông chủ lấy mấy lon soda luôn!”

Những lời của Chu Hải làm dịu đám đông đang náo loạn, mấy thực khách nhanh chóng đè chân tay người đàn ông trung niên lại.

Anh đeo găng tay dùng một lần vào, nhanh chóng giật con sứa ra.

Mượn ánh đèn, dùng dao nhỏ cạo sạch xúc tu còn xót lại trên người ông ta, Mập Mạp và Lương Hồng Cương chạy tới.

Anh nhận lon soda xối lên lưng người kia, âm thanh bọt khí vỡ tan, người kia dường như đỡ khó chịu.

“Dùng quần áo sạch bọc đá lại, xoa lên vết thương, nhanh chóng đưa tới bệnh viện, vẫn cần phải điều trị giải mẫn cảm (điều trị dị ứng).”

Một người phụ nữ cúi đầu về phía Chu Hải, “Cảm ơn bác sĩ! Anh công tác tại bệnh viện nào?”

Động tác tháo găng tay của Chu Hải khựng lại, nghiêng người liếc nhìn.

“Tôi là bác sĩ pháp y!”

– ——————————————–

Người dịch: Chikahiro

Dịch và đăng tải độc quyền tại


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.