Việt Ma Tân Lục

Quyển 4 - Chương 25: Bí mật của thắng



Không biết đã qua bao lâu, có thể là nửa tiếng, một tiếng, hay mới mười lăm phút? Vừa rồi đi tắm, Thắng đã bỏ quên đồng hồ trong nhà tắm nên bây giờ không rõ giờ giấc. Chỉ biết chưa bao giờ trong đời, anh ta cảm thấy thời gian lại trôi đi một cách chậm chạp như vậy.

Anh ta nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Đột nhiên, tiếng động ở phòng bên kia dừng lại. Tất cả lại chìm vào tĩnh lặng, tĩnh lặng đến mức ngột ngạt, dường như có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Thắng dường như cảm thấy hơi thở hôi thối, tanh tưởi của nó lởn vởn quanh mình. Anh ta nín thở, nhìn chằm chằm vào cửa, run rẩy chờ đợi. Nhưng đợi một lúc vẫn không có chuyện gì xảy ra. Nó đang đi tìm dưới tầng một? Hay nó không đập vỡ được cửa gỗ nên đã bỏ đi rồi?

Mấy phút đồng hồ nữa trôi qua, không gian vẫn im lìm như thế. Thắng rón rén đứng dậy, nghiêng tai cố gắng lắng nghe. Nhưng không có gì cả, một chút âm thanh cũng không có. Cảm giác hôi thối đó có phải lại là ảo giác của anh ta không? Nghĩ đến đây, đột nhiên Thắng nhớ tới Gia Huy, chàng thanh niên trẻ tuổi đó đã cứu anh ta đêm qua. Nếu không có Gia Huy, sợ rằng lúc ấy anh ta đã hoảng loạn đến mức tự cào xé mặt mình rồi.

Đột nhiên Thắng thấy hối hận vô cùng. Tại sao anh ta có thể ấu trĩ tới mức nghĩ rằng rời khỏi buôn làng quỷ tha ma bắt đó thì sẽ được an toàn? Ít ra ở đó còn có nhiều người cùng ngồi trong nhà rông buổi tối, còn có Gia Huy với chiếc chuông vô cùng thần kỳ kia. Thắng muốn gọi điện thoại nhờ Gia Huy cứu. Nhưng suy nghĩ này càng khiến anh ta hối hận hơn. Bởi điện thoại di động bỏ ở phòng bên, điện thoại bàn thì ở dưới tầng một, mà dù có điện thoại thì anh ta cũng không biết số của Gia Huy để gọi.

Anh ta rất muốn chửi mắng bản thân ngu ngốc, tại sao lại rời khỏi chỗ đó, để bây giờ phải một mình đối mặt với con ma lai đáng sợ như thế này. Bên ngoài vẫn tịnh không một tiếng động, Thắng thử nghiêng người, di chuyển thật nhẹ, cố không phát ra âm thanh nào, rón rén như một con mèo mò đến gần cửa để lắng nghe.

Nhưng chỗ đó, cửa đã bị chặn bởi chiếc giường đơn. Nếu leo lên giường, rất dễ phát ra tiếng động, anh ta không dám làm gì khinh suất, nên chỉ có thể nghiêng tai, nghe ngóng.

“ẦM! ẦM!”

Tiếng kính rung lắc, những cuốn sách trên giá rung bần bật làm Thắng giật bắn mình, suýt nữa nhảy lên. Anh ta vội bưng miệng để tránh hét lên. Người Thắng run bần bật trong lớp chăn mỏng.

Đột nhiên anh ta quỳ sụp xuống, lạy lấy lạy để, miệng không ngừng cầu xin.

– Xin hãy tha cho tôi, tôi trót dại, tôi không có tội gì cả. Xin hãy tha cho tôi… hãy tha cho tôi!

Vừa nghe những lời này, tiếng động bỗng ngừng lại. Thắng mừng rỡ, vội vàng sì sụp quỳ lạy.

– Tôi không hại cô mà, xin cô tha cho tôi. Cô quên rồi sao, tôi còn giúp cô nữa. Tôi giúp đưa cô ra ngoài ánh sáng, giúp cô sống lại một lần, xin hãy tha cho tôi…

Nhưng tiếng ầm ầm lại vang lên dữ dội hơn. Thắng run rẩy chắp tay, đập đầu lia lịa xuống đất.

– Cô cần gì, vàng mã gì tôi cũng đốt cho cô. Tôi sẽ cúng gà lợn cho cô ăn, xin hãy tha cho tôi.

Nửa năm trước, trong một chuyến buôn “hàng” qua Thái Lan, tình cờ Thắng gặp được một ông thầy cúng cao tay. Vui câu chuyện với mấy tay bạn, hắn đã xin thầy một lá bùa. Vốn lúc đó hắn đang có xung đột với một băng nhóm khác, nhưng khi hắn về, thủ lĩnh hai phe đã giải quyết êm xuôi, nên hắn cũng không cần dùng đến lá bùa đó nữa.

Mấy ngày trước, trong cơn mưa gió, Thắng tỉnh dậy đi tiểu thì thấy Nay trở về, đầu tóc, người ngợm ướt sũng nước mưa. Chiếc áo vải Nay mặc còn nhàu nhĩ. Chỉ vừa nhìn là Thắng đã biết ngay có chuyện gì vừa xảy ra. Thắng hung dữ lao vào chất vấn Nay. Nay cắn răng cúi đầu. Cơn giận dữ xộc lên tận óc, không một thằng đàn ông nào chịu được cảnh vợ sắp cưới của mình ngủ với thằng khác, Thắng tức giận tát Nay mấy cái. Ai ngờ Nay hất Thắng ra, vùng chạy. Thắng hậm hực quay trở lại chỗ ngủ, nằm ôm nỗi giận cả tiếng đồng hồ, đến khi gần sáng mới ngủ được.

Sáng hôm sau người nhà Nay phát hiện Nay đã ăn lá ngón tự tử rồi. Thắng biết mọi chuyện, nhưng không biết thằng người yêu Nay là ai. Không ngờ chỉ mấy tiếng sau đã thấy thằng đó tự mò đến.

Thì ra chính là thằng Hiao mồ côi trong buôn. Thắng căm nó lắm, tính lần sau sẽ bảo mấy thằng đàn em dần cho nó một trận. Nhưng Thắng còn chưa kịp làm gì thì đã bị Hiao đánh cho một trận nằm bẹp giường. Nỗi hận trong Thắng càng lớn. Vừa cướp vợ vừa đánh người, không trả thù thì Thắng không sống được mất.

Lúc này Thắng chợt nhớ đến lá bùa xin được của ông thầy người Thái Lan. Thầy đó nói con ma trong lá bùa này rất mạnh, nó có thể gây ra cái chết vô cùng đáng sợ. Lúc đó lửa hận làm mù lý trí. Thắng lập tức đốt lá bùa, đọc bài khấn ông thầy bảo, chỉ có ba câu, nhưng Thắng cũng không hiểu nghĩa những câu đó là gì.

Đêm hôm đó, Thắng có cảm giác ngửi thấy mùi tanh tưởi, hôi thối, nhưng không biết từ đâu phát ra, cứ nghĩ chắc do ở trong căn nhà bẩn thỉu nên mới ngửi thấy mùi đó.

Đến sáng hôm sau, người dân trong buôn phát hiện ra cái chết của Hiao. Thắng mừng lắm. Vậy là thù đã được trả. Thắng sung sướng vô cùng, thầm nghĩ lá bùa này thật linh nghiệm, sau này có dịp phải xin thêm mấy lá phòng thân, xử hết những kẻ đối đầu với anh ta.

Tiếp sau đó là cái chết của con R’chom. Thắng biết đó không phải do con ma lai gây ra. Nhưng anh ta không dám lên tiếng, bởi duy chỉ có anh ta biết rõ, con ma đó từ đâu mà ra, và tại sao nó giết người. Tiếp đến là cái chết của con và vợ R’ô. Lúc này Thắng cảm thấy khinh bỉ cả buôn làng. Anh ta buôn hàng cấm nhưng cũng không độc ác như bọn họ. Mẹ ruột xé xác con sơ sinh. Cả buôn làng thiêu sống một người. Mẹ kế đập chết, mổ bụng con của chồng. Tất cả bọn chúng còn ác hơn con ma lai của anh ta gấp mấy lần.

Thắng đã nghĩ rằng sau khi giết xong Hiao thì con ma lai sẽ rời đi, nhưng không, đến cái chết của R’chom thì Thắng bắt đầu run sợ. Anh ta lờ mờ cảm thấy bất an. Đến hôm qua anh ta đã biết chắc con ma lai đó chưa đi, vẫn quanh quẩn đâu đó quanh buôn tìm mồi. Và Thắng -kẻ thả nó ra -sẽ là con mồi tiếp theo. Lá bùa đã bị quật ngược, kẻ thả nó ra lại bị nó truy sát.

Sách trên giá rơi xuống rào rào. Con ma lai cực kỳ phẫn nộ. Mỗi cú đập của nó khiến giá rung lên bần bật như sắp đổ ụp đến nơi. Chẳng mấy chốc đã nghe tiếng kính vỡ bên ngoài cửa sổ.

Thắng nhảy dựng lên, lao ra giữ chặt giá sách, nhưng một quyển sách dày nặng rơi bịch xuống đất. Một cái đầu lù xù tóc, máu me be bét che hết cả khuôn mặt thò ra nơi chỗ trống mà quyển sách vừa rơi xuống. Thắng hét lên, vội lùi bật lại. Cái đầu lắc lắc mấy cái, chui được qua cái lỗ nhỏ trên giá sách. Máu trên trán chảy ròng ròng. Nó tiến thẳng đến chỗ Thắng.

Thắng cuống quýt bỏ chạy, vấp phải thành giường suýt ngã. Cánh cửa duy nhất trong phòng đã bị anh ta khóa và chèn giường. Anh ta tuyệt vọng dựa vào tường, lẩy bẩy cầu xin con ma lai tha mạng.

Nó chẳng nói chẳng rằng, bay đến trước mặt Thắng. Bộ ruột lòng thòng quấn quanh cổ Thắng, còn hàm răng nanh dài ngoằng, trắng nhởn phập mạnh xuống giữa mặt Thắng. Thắng chỉ kịp rú lên một tiếng rồi im bặt, tắt thở. Căn nhà lại chìm vào yên tĩnh.Vân Vân ngồi bật dậy, cứ thấy bồn chồn trong người. Cô đi đi lại lại trong góc nhà rông. Đêm nay, mọi người lại tụ tập ở đây, khuôn mặt ai cũng mỏi mệt.

Đột nhiên thấy hơi đau bụng, cô kéo tay Lan Phương, thì thầm.

– Chị đau bụng quá, hình như đến ngày…

– Em có mang băng vệ sinh đấy, mình qua nhà sàn lấy đi.

Vân Vân gật đầu, nhưng vì sợ nguy hiểm nên họ rủ cả Gia Huy đi cùng. Ba người trở lại nhà sàn, Gia Huy và Lan Phương đứng ở đầu cầu thang đợi Vân Vân đi vào “xử lý”. Vân Vân cố gắng thao tác thật nhanh, lúc đang kéo quần lên, cô thấy dưới chân mình lênh láng máu đỏ. Vân Vân giật nảy mình, khung cảnh này y hệt trong giấc mơ của cô hôm qua. Cô hốt hoảng bỏ chạy ra cửa, nhưng vừa chạy được hai bước, cánh cửa sổ khép hờ đã bung ra, một cái đầu máu me be bét bay lơ lửng đến gần.

Cái ruột của nó vươn thẳng đến Vân Vân, hàm răng nanh trắng ởn cũng chực giữa mặt Vân Vân mà cắn tới.

– Hoàng Anh, cứu em!

Vân Vân hét lên. Cô ngã nhào xuống đất, hai tay che mặt. Khúc ruột trơn nhẫy quấn quanh cổ cô, siết chặt từng chút một. Cảm giác ngạt thở giống y như đêm qua, liệu đây có phải một giấc mơ khác? Vân Vân cố hét lên, nhưng tiếng kêu cứu tắc nghẹn nơi cổ họng.

Vừa lúc này, cảm giác bóp nghẹt ở cổ được nới lỏng. Vân Vân nhìn lên, thấy Hoàng Anh đang ra sức tấn công con ma lai. Vừa thở được, cô lập tức kêu lên gọi Gia Huy.

Gia Huy và Lan Phương xông ngay vào phòng. Con ma lai cuống cuồng tìm cách chạy trốn nhưng chiếc chuông với hoa văn kỳ dị của Gia Huy đã chụp xuống.

Vậy là buôn làng đã được trả lại sự bình yên, cả buôn đều vui mừng cảm ơn Gia Huy pháp lực cao cường, bắt được con ma đáng sợ đó. Vân Vân là người vui nhất, bởi trong giờ phút sinh tử cận kề, Hoàng Anh đã xuất hiện kịp thời cứu cô. Mấy ngày trước, Hoàng Anh bỗng cảm thấy hồn khí rất kỳ lạ, nhưng anh không nói cho Vân Vân biết sự thật, chỉ nói rằng muốn về nhà thăm lại kỷ niệm xưa. Vân Vân cũng chẳng nghi ngờ nhiều, dặn anh cẩn thận rồi cùng Gia Huy và Lan Phương đi Tây Nguyên. Hóa ra có kẻ đã đụng chạm vào mộ phần của Hoàng Anh, hình như muốn hãm hại anh, nhưng chúng không tiêu diệt được anh ngay lập tức, chỉ có thể khiến hồn lực của Hoàng Anh tổn hao, dần dần mà hồn phi phách tán. Hoàng Anh đã xử lý ổn thỏa, có điều anh vẫn chưa tìm ra được kẻ đứng đằng sau chuyện này là ai? Hắn muốn gì? Tối nay đột nhiên anh cảm thấy bồn chồn, bất an nên lập tức đi tìm Vân Vân. Cũng may anh tới kịp, nếu không…

Bọn họ đang cùng uống rượu cần trong nhà rông thì đột nhiên Gia Huy đứng dậy, vừa chạy ra ngoài vừa móc điện thoại trong túi ra. Cũng may điện thoại anh còn mấy phần trăm pin.

Lan Phương và Vân Vân mỉm cười nhìn theo Gia Huy, họ đang vô cùng tự hào vì những gì đã làm được, nhưng đột nhiên mặt Gia Huy lộ vẻ căng thẳng, lúc anh quay trở lại, ánh mắt chất chứa nỗi lo lắng.

– Em phải về, nhà em có việc gấp!

HẾT TẬP 4


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.