Mỹ chần chừ đứng trước cổng bệnh viện, không dám bước vào. Một tay cô ôm bụng, ở đó có đứa con trai đã gần ba tháng tuổi của cô và bạn trai. Rồi bỗng nhiên Mỹ bật khóc, trong đầu là đoạn ký ức vừa mới xảy ra chưa lâu, khi bố mẹ biết chuyện và đã nổi cơn thịnh nộ, quyết từ mặt cô vì cảm thấy xấu hổ với hàng xóm láng giềng. Không những thế, bạn trai cô, cũng là bố của đứa con sắp chào đời thì lặn mất tăm sau khi đã để lại dòng tin nhắn duy nhất “Em đừng tìm gặp anh nữa! Còn đứa con, nếu em không nuôi nổi thì đem bỏ đi!” Thời khắc đó, đất trời như sụp đổ trước mắt Mỹ. Cô hận tất cả; hận bố mẹ, hận bạn trai, nhưng hận nhiều nhất chính là sinh linh đang nằm trong bụng. Bởi vì nó mà cuộc đời Mỹ không nơi nương tựa, thân xác ngày càng hao mòn vì ăn uống không đủ chất, bạn bè thì xa lánh cho rằng Mỹ là loại con gái dễ dãi nên chịu hậu quả như vậy cũng đáng. Chính vì vậy, Mỹ quyết định sẽ không để đứa bé được chào đời.
Mỹ gạt nước mắt bước vào trong, nhanh chóng tìm tới khoa Sản. Cô lấy số thứ tự rồi ngồi ở dãy ghế chờ đến lượt. Mỹ nhìn khung cảnh trước mặt mà mắt cay xè, cô không ngờ lại có nhiều cô gái đến đây phá thai như vậy. Người đi một mình như Mỹ, người đi cùng chồng hay bạn trai, gương mặt ai cũng thoáng sợ hãi.
Đã sáu giờ tối mà vẫn chưa đến lượt Mỹ. Lúc này, một nữ ý tá bước ra, nói bằng cái giọng khinh khỉnh với Mỹ và hai người phía trước đi cùng với người yêu.
– Hết giờ! Ngày mai hãy quay lại!
Mỹ gần như đã đứng bật dậy, từ ngữ trong miệng chợt bật ra theo phản xạ.
– Không được! Ngày mai không được!
– Thế thì mời đến bệnh viện khác!
Người y tá lườm Mỹ -rồi bỏ đi với điệu bộ vội vã, hai người đến phá thai cũng ra về, chỉ có Mỹ là vẫn ngồi trước căn phòng thủ thuật đang khóa kín. Cô bất giác bấu chặt vào bụng mình, tròng mắt chợt đỏ ngầu khi nghĩ tới đứa con muốn bỏ ngay lập tức nhưng lại chưa thể bỏ.
– Chào em!
Một giọng nói ấm áp vang lên; Mỹ ngước lên nhìn thì trước mặt cô là một bác sĩ rất đẹp trai. Anh ta đang khom người mỉm cười với cô, làn da trắng bệch và đôi mắt u tối khiến cô giật mình. Mỹ nhìn bảng tên trên chiếc áo blouse trắng thì biết anh ta tên Huân.
– Anh có mở một phòng khám ở gần đây. -Huân chìa ra cho Mỹ một mảnh giấy, trên đó ghi một địa chỉ. -Ba mươi phút nữa là anh hết ca. Nếu em đang gấp thì cứ đến địa chỉ này, giá cả chỉ bằng một nửa ở bệnh viện thôi.
Huân nói xong, dúi tờ giấy ghi địa chỉ vào tay Mỹ rồi bỏ đi. Nhìn theo bóng lưng rộng của anh ta, chẳng hiểu sao Mỹ lại cảm thấy rùng mình. Cô nhìn trân trân vào địa chỉ ghi trên giấy. Địa chỉ cũng chỉ cách bệnh viện một cây số là cùng.
Mỹ ngồi ở một quán nước nhỏ đối diện với căn nhà hai tầng của Huân trong lúc đợi anh về. Bà bán nước nhìn Mỹ rồi đột nhiên hỏi.
– Cô là người yêu của bác sĩ Huân hả?
Rồi chẳng đợi cô đáp lời, bà cụ đã tiếp tục, vừa nói vừa nhai bỏm bẻm.
– Cậu này đúng là đẹp trai lại giỏi giang, thảo nào các cô gái lại mê như điếu đổ vậy. Ngày nào cũng có một cô tới đây tìm. Họ cứ đến vào giờ này đổ đi, giống như cô, chắc do cậu Huân còn phải làm hết việc ở bệnh viện nữa.
Mỹ không giải thích mà chỉ cười lấy lệ. Cô đang định hỏi gì đó thì thấy xe máy của Huân dừng trước cổng. Cô vội trả tiền rồi tiến tới chỗ Huân. Rất nhanh chóng, Huân đi trước, Mỹ theo sau; ở bên kia đường, bà cụ bán nước dõi trông theo đôi nam nữ, lắc đầu thở dài.
Huân vừa cười vừa dẫn Mỹ vào trong, Mỹ cũng cười lại một cách gượng gạo. Huân bảo Mỹ ngồi ở bàn uống nước, còn mình vào trong rửa ráy một chút. Mỹ quan sát bên trong căn nhà có vẻ hơi cũ kỹ so với nhìn từ ngoài, bụi bặm cũng bám đầy trên thành cửa sổ được đóng kín. Mỹ nghĩ công việc bác sĩ bận rộn nên Huân không có thời gian dọn dẹp cũng là điều đương nhiên. Ở chính giữa nhà kê độc một chiếc bàn và một chiếc ghế, đèn trên tường cũng là loại ánh sáng tối khiến cô hơi rùng mình, rón rén rót nước uống. Một lúc sau Huân trở ra với áo trong đã đổi thành màu đen kịt, bên ngoài vẫn khoác áo blouse trắng. Huân ra hiệu cho Mỹ đi theo mình xuống cầu thang.
Mỹ hơi chần chừ, tự hỏi sao không phải là cầu thang đi lên trên tầng kia thì Huân quay lại.
– Những việc này… -Huân nhìn Mỹ khiến cô hơi giật mình. -… nên làm ở chỗ ít người để ý.
Câu nói của Huân vô tình đánh động lòng trắc ẩn trong Mỹ. Cô đột nhiên nghĩ về đứa bé trong bụng, nhưng chân vẫn vô thức theo Huân bước xuống những bậc thang. Càng đi, phía trước càng tối tăm. Mỹ sợ hãi quay lại nhìn thì không thấy một chút ánh sáng nào nữa cả.
– Anh sống ở đây một mình sao? -Mỹ muốn nói chuyện gì đó cho đỡ sợ nên lên tiếng hỏi Huân.
– Trước đây anh sống cùng người yêu. -Tiếng Huân nghe kèn kẹt trong không khí. -Nhưng từ lúc cô ta mang đứa con trong bụng của anh đi theo thằng đàn ông khác thì anh sống một mình. Cô ta bảo anh bận rộn cả ngày, không thể chăm sóc cô ta và con thì để người khác làm thay. Gì chứ? Thứ đàn bà khốn nạn!
Dẫu không thể nhìn thấy gương mặt của Huân nhưng Mỹ có thể đọc được sự tức giận qua giọng nói của anh ta. Cô không hỏi thêm gì mà tiếp tục đi theo.
Cuối cùng, Huân và Mỹ cũng đã xuống tới căn hầm. Cô nhìn thấy Huân cứ bước đi trong bóng tối một cách rất thành thạo, còn cô thì hết vấp phải thứ này đến thứ khác. Lúc này, Huân chợt bật công tắc trên bờ tường, hai căn phòng được khóa kín đối diện với nhau hiện ra trước mắt Mỹ. Những hình vẽ màu đỏ kỳ dị trên từng cánh cửa khiến Mỹ chùn bước, rồi vô thức lùi lại. Còn Huân, trong lúc đó đã mở khóa một căn phòng, ra hiệu cho Mỹ cùng vào trong.
Một mùi tanh tưởi xộc thẳng vào mũi. Bỗng nhiên, cô giật mình, rồi ngồi thụp xuống, răng va vào nhau lập cập. Trước mắt Mỹ là một chiếc giường với một dải nilon bên trên dính đầy máu; xung quanh là đủ loại dụng cụ y tế. Huân đang chỉnh cho đèn chiếu thẳng xuống giường, rồi đột nhiên quay lại nhìn Mỹ lúc này đã sợ đến nỗi không nói nên lời.
– Em… em… không… -Mỹ run rẩy, hai tay tự động chắp vào nhau.
– Em làm sao cơ? -Huân hỏi lại, ánh mắt sắc như dao nhìn Mỹ.
– Em… không… muốn… bỏ… đứa… bé… nữa…
Mỹ nói, rồi loạng choạng quay ngoắt ra cửa trong tư thế bò. Cô bò bằng cả hai tay hai chân, nước mắt đột nhiên trào ra. Ngay khi cô tưởng như sắp thoát thân thì cánh cửa từ từ đóng lại. Mỹ ngước nhìn lên; đó là Huân trong chiếc áo blouse trắng và trên môi là một nụ cười tà mị.
Tiếp đó, Huân thô lỗ nắm lấy cổ chân Mỹ, kéo lê trên sàn nhà, mặc cô vừa kêu la vừa khóc lóc. Hai bàn tay Mỹ cào trên nền nhà đến toác cả móng, bật máu nhưng Huân vẫn không dừng lại. Khi đã đến giữa phòng, hắn đột nhiên dừng lại. Mỹ hoảng loạn quay lại nhìn; hắn không cười thành tiếng, nhưng kiểu nhếch môi của Huân cũng đủ khiến Mỹ sợ đến nỗi hồn xiêu phách lạc. Hắn ném cô ra chỗ gần chiếc giường rồi mạnh bạo xé toạc chiếc áo sơ mi mỏng tang, nhìn chằm chằm vào chỗ bụng nhô lên với vẻ thích thú. Đột nhiên, hắn đưa tay ra vuốt ve bụng Mỹ khiến cô cảm thấy ớn lạnh. Chưa dừng lại, hắn với cây kéo, cắt nát chiếc quần dài màu đen của Mỹ, để lộ ra cơ thể trần truồng của người con gái. Hắn hau háu nhìn Mỹ như muốn nuốt chửng, liếm mép như một con dã thú chuẩn bị xông vào con mồi của mình. Mỹ co cả hai chân lại, ra sức cầu xin nhưng đáp lại chỉ là những cơn đau thấu tận xương tủy khi giờ đây Huân đã đè cả thân hình của mình lên người cô, ra sức mơn trớn, ra sức cào cấu. Máu trên người Mỹ tứa ra, hắn liền đưa lưỡi liếm một cách ngon lành.
Thỏa mãn thú tính, Huân giật phăng tấm nilon đầy máu đang phủ trên giường trong khi Mỹ lúc này đã nằm bẹp một chỗ như xác chết, chỉ có đôi mắt vẫn mở to nhìn từng chuyển động của hắn, hai dòng nước mắt chảy ra khi cô nhận ra mọi thứ đã quá muộn. Huân bế thốc cơ thể đầy những vết thương của Mỹ đặt lên bàn, tay với một con dao mổ vẫn còn vương vết máu, mắt trừng trừng nhìn vào bụng Mỹ. Đột nhiên, miệng hắn cứ lặp đi lặp lại những âm thanh gai người.
– Loại đàn bà hư hỏng này không cần con nữa. Vậy thì để chú giải thoát cho con, bé ngoan.
Lan Phương ngã vật ra ghế, bất tỉnh nhân sự. Lúc này, mưa bên ngoài đột nhiên tạnh hẳn, bầu trời lại trong xanh, đèn hành lang cũng sáng trở lại. Mọi người vây quanh Lan Phương, một người chạy đi tìm bác sĩ.
Lan Phương tỉnh lại nhưng bên cạnh chẳng có ai. Người phụ nữ đến chăm người nhà nói Gia Huy vừa mới đi đâu đó. Bóng ma của Mỹ vẫn đang bên cạnh cô. Cuối cùng thì cô đã hiểu rõ mọi chuyện, Huân không phải là con người, chứ đừng nói là bác sĩ. Hắn chính xác là một kẻ sát nhân mặc áo blouse trắng, vậy mà rất nhiều bệnh nhân đã sẵn sàng giao tính mạng mình cho hắn. Thật sự không biết ngoài Mỹ, hắn đã hủy hoại bao nhiêu cô gái khác nữa. Nhưng vẫn còn một điều mà Lan Phương chưa thể giải đáp, đó là Huân đã đem bào thai của Mỹ đi đâu sau khi giết cô?
Lan Phương nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối. Cô cố chờ Gia Huy thêm một lúc nữa để kể hết tình hình, nhưng mãi mà vẫn không thấy cậu quay lại. Bất ngờ lúc này, hồn ma của Mỹ bay vèo ra khỏi phòng, Lan Phương cũng vội vã đuổi theo. Trước mặt họ, Huân đang đóng cửa và chuẩn bị ra về. Lan Phương nhìn hồn ma của Mỹ đang vất vưởng, ý nghĩ giúp cô siêu thoát vụt đến. Không chần chừ thêm, Lan Phương gọi một chiếc xe ôm rồi bám theo ngay sau kẻ sát nhân.
Nhân lúc Huân đang tắm trên tầng hai, Lan Phương, với sự dẫn dắt của hồn ma Mỹ, lẻn xuống tầng hầm theo lối cầu thang. Hồn ma Mỹ bay lờ lờ phía trước, Lan Phương nhón chân theo sau, chẳng mấy chốc đã đứng giữa hai căn phòng như Mỹ từng đứng.
Hồn ma của Mỹ bay qua lại trước cửa căn phòng, nơi mình từng bỏ mạng, từ hai hốc mắt máu lại trào ra. Nhưng căn phòng đó đang khóa kín, trong khi, căn phòng đối diện lại khép hờ. Rất đáng ngờ, Lan Phương tò mò mà tiến lại gần.
Cô đẩy cửa, âm thanh ma mị và những hình ảnh ghê rợn ngay lập tức đập vào mắt cô. Lan Phương thất kinh ngã quỵ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào những chiếc bình bằng thủy tinh được bày biện khắp căn phòng, xung quanh mỗi bình đều được gắn dây nháy chớp chớp. Còn bên trong, bên trong là…
Lan Phương còn chưa kịp hoàn hồn thì hồn ma của Mỹ đã bay vèo vào trong, lơ lửng trước một chiếc bình. Bên trong đó là một bào thai được ngâm cùng một chất lỏng màu vàng nhơm nhớp. Rồi Mỹ khóc như mưa, máu tuôn ra như suối, vòng tay giơ ra phía trước ôm trọn chiếc bình vào lòng.
Nhìn cảnh tượng đó, Lan Phương biết rằng đó là bào thai con của Mỹ. Còn việc tại sao Mỹ nhận ra thì cô không thể giải thích, chỉ biết rằng với vẻ đau đớn cùng cực như thế thì chắc chắn không thể sai được. Cô từ từ bước vào trong; mặc kệ Mỹ đang ôm chiếc bình đựng một bào thai, gào khóc đau đớn, cô tiến đến gần chiếc ghế sofa ở giữa phòng, đưa mắt nhìn xung quanh. Dường như, Lan Phương có thể tưởng tượng ra mọi thứ đã diễn ra trong căn phòng này và điều đó khiến cô cảm thấy ghê tởm. Ngay trên chiếc ghế này là Huân đang ngả lưng ra sau, hai chân vắt chéo, thong thả ngắm nghía từng chiếc bình một. Từng sinh linh chập chờn giữa những ánh đèn màu khiến hắn có cảm giác thích thú và thỏa mãn. Tiếng khóc của trẻ nhỏ hòa với tiếng nhạc du dương đang phát ra từ chiếc máy hát, những đôi mắt non nớt của chúng đang nhìn hắn càng khiến hắn thỏa mãn, khóe môi nhếch lên một cách tà mị.
Hóa ra đó là những điều mà Huân luôn làm bấy lâu nay; hiếp dâ*, giết người và cướp đoạt bào thai để thỏa mãn những ham muốn bệnh hoạn của mình mà cô tin chắc là bắt đầu từ lúc người yêu hắn bỏ đi.
“Tách!”
Âm thanh khô khốc vang lên khiến Lan Phương choàng tỉnh, vội nhìn ra cửa. Cánh cửa đang dần đóng lại bởi bàn tay của kẻ sát nhân. Cô lao tới nắm lấy cạnh cửa, ra sức kéo. Nhưng đột nhiên cánh cửa lại mở ra một cách nhẹ nhàng. Xuất hiện giữa vùng tối là gương mặt quỷ dị đang nhếch miệng cười với Lan Phương.
Lan Phương còn đang ngẩn người thì hắn đã lao tới, bóp chặt cổ cô rồi đẩy vào trong. Lan Phương ra sức vẫy vùng nhưng càng cố, tay hắn càng siết chặt. Rồi đột ngột hắn ôm lấy cô, mắt nhắm hờ, mũi hít lấy hít để mùi nước hoa dìu dịu thoang thoảng trên người cô.
Cùng lúc đó, âm thanh từ chiếc máy hát lại được phát lên, đều đều.
Gia Huy và Vân Vân đã tìm khắp bệnh viện mà không thấy Lan Phương đâu, ngay cả nhà xác cũng đã đến nhưng không có, gọi điện thoại thì báo thuê bao. Cả hai bắt đầu lo lắng. Gia Huy nhớ lại những biểu hiện lạ lùng của Lan Phương mấy ngày nay, đột nhiên chạy thẳng về hướng khoa Sản; Vân Vân không hiểu đầu cua tai nheo gì song vẫn chạy theo.
Đúng lúc cả hai gặp Huân đang mở cửa phòng. Gia Huy chạy tới hỏi.
– Bác sĩ cho em hỏi, anh có thấy Lan Phương ở đâu không ạ?
Huân hơi bất ngờ, sau đó bình tĩnh lại, trả lời cụt lủn rồi mở cửa bước vào phòng của mình.
– Anh không!
Vân Vân vò đầu bứt tai, trong khi Gia Huy đột nhiên trừng mắt nhìn vào căn phòng qua cánh cửa gỗ đã đóng kín. Ánh mắt anh hoảng hốt, miệng lẩm bẩm.
– Trên người anh ta… có mùi nước hoa của Lan Phương.