Đang thời gian ôn thi hết học phần nhưng cả ngày Dũng chỉ chơi game với ngủ. Cậu bạn cùng phòng thì hôm nào cũng ở trên giảng đường từ sáng sớm đến chiều muộn mới về, mỗi lúc như thế Dũng đều tỏ vẻ khinh khỉnh, kêu học gì mà học lắm thế không biết. Nói là bạn cùng phòng, nhưng Dũng lại chẳng ưa nổi mấy đứa mọt sách. Đáng lẽ, phòng Dũng còn hai người nữa nhưng vừa kết thúc học kỳ một, cả hai đã rủ nhau xin bảo lưu để ôn thi lại đại học.
Gia đình Dũng không khá giả nhưng anh lại có thói hơn thua với bạn bè, kém miếng khó chịu, nên nhanh chóng gia nhập “Nhóm đại gia” của lớp. Hội này có bốn người, ngoài Dũng ra thì ba người còn lại đều là con nhà có điều kiện, thậm chí, trưởng nhóm này còn thuộc dòng dõi con ông cháu cha. Nói là cho Dũng nhập hội chứ bản thân anh cũng tự ý thức được mình chỉ là phận cu li, song chỉ cần có cái danh chơi với con nhà giàu thì Dũng cũng đã mãn nguyện rồi.
“Ở phòng chán quá! Tìm chỗ nào chơi đi!” Tin nhắn của trưởng nhóm hiện lên trong group chat.
“Hay lại vào bar bay?” Một người đưa ra ý kiến. “Hoặc, không thì lại tới chỗ đó?”
“Tao đang đi chơi với người yêu. Hẹn anh em khi khác nhé!” Một người khác nữa chen vào.
“Mẹ kiếp, bạn bè như…” Trưởng nhóm có vẻ phẫn nộ. “Mà thằng Dũng đâu, sao không thấy nó sủa lên câu nào thế?”
“Tao đây, tao đây!” Dũng thấy trưởng nhóm gọi đến tên mình thì vội vàng lên tiếng. “Đang dở trận game, anh em thông cảm!”
“Mẹ kiếp mày! Game game con khỉ! Hẹn nhau ở chỗ cũ. Thằng nào tới muộn, hết phần đừng kêu!”
Trưởng nhóm đã nói như vậy, Dũng chẳng thể làm gì khác, nhưng nghĩ nơi sắp đến rất đáng để bỏ ngang game liền chọn vội một bộ quần áo rồi chui vào phòng tắm, trước đó không quên mở ca khúc đang thịnh hành thời gian gần đây lên nghe. Tiếng nước chảy rào rào, hòa với giai điệu dễ nghe của bài hát khiến tâm trạng Dũng sảng khoái vô cùng.
Dũng mới thoa xà phòng lên người thì mất nước làm anh buột miệng chửi thề một câu. Anh cố vặn cái van màu đỏ nhưng chẳng có giọt nước nào chảy xuống cả. Bọt xà phòng làm mắt Dũng cay xè đến nỗi không thể mở ra. Anh định để truồng chạy ra ngoài lấy bình nước lọc tắm nốt thì nước đột nhiên có lại. Dũng nhăn mặt chửi đổng.
– Khốn kiếp! Điện nước cứ mất rồi lại có thất thường thế này thì sống làm sao nổi.
Chửi xong, Dũng lại vừa tắm vừa hát theo những giai điệu đang phát ra bên ngoài phòng tắm.
Bỗng, Dũng khựng lại, hai tay đưa ra trước mắt, nhìn trân trân. Rồi mắt Dũng mở lớn, hai con ngươi ngừng chuyển động khi hai bàn tay anh lúc này chỉ toàn là máu đỏ sẫm. Anh sợ đến nỗi ngồi thụp xuống sàn nhà, đầu từ từ ngẩng lên nhìn nước đang chảy xuống từ chiếc vòi hoa sen như thác máu.
“Áaaaaaa!”
Dũng hét lên thất thanh khi máu từ nãy tới giờ cứ rào rào đổ xuống đầu anh, loang lổ trên sàn nhà tắm, mùi tanh tưởi khiến Dũng lạnh cả sống lưng, bắt đầu nôn khan. Anh ra sức lê về góc phòng tắm, nhưng đột nhiên lại cảm nhận được như có thứ gì đang cọ vào chỗ đó của anh, ran rát. Dũng trừng mắt nhìn xuống, từ chỗ cống thoát nước, những sợi lông đen ngòm đang chui lên, lẫn với rác thải bốc mùi hôi thối quấn lấy chỗ ấy của Dũng rồi siết thật mạnh. Máu từ đó chảy ra, rồi…
“Roẹt!”
Một âm thanh sắc như dao vang lên, ngay sau đó, của quý của anh bị cắt phăng, lăn lông lốc trên sàn, máu bắn văng lên cả bốn bức tường của phòng tắm. Dũng hét lên điên dại, hai hàm răng cắn chặt vào nhau tứa máu, tay vô thức bịt chỗ đó lại nhưng máu vẫn cứ không ngừng chảy ra. Dũng bắt đầu gào khóc, muốn kêu cứu nhưng âm thanh lại không thể thoát ra khỏi cổ họng. Rồi anh nhìn thấy của quý của mình đang bị những sợi tóc kéo xuống cống thoát nước, lềnh phềnh trong biển máu đỏ lòm nên nhanh tay túm lấy. Tuy nhiên, dường như có một bàn tay mạnh mẽ nào đó đang điều khiển những sợi tóc khiến cho Dũng càng nghiến răng kéo lại thì lại càng bị kéo trôi đi tuồn tuột. Rồi tay Dũng bất động trong không trung, những sợi tóc theo đó trườn lên gương mặt đang cứng đờ, biến thành những con dao sắc nhọn đâm thẳng vào hai mắt Dũng khiến máu chảy ra tua tủa. Dũng buông của quý của mình ra, hai tay ôm lấy mắt, máu tuôn ra qua kẽ tay làm anh gào lên đau đớn.
Điện thoại của Dũng chợt chuyển sang một bài hát sôi động hơn, Dũng lúc này mới ý thức được mình đang thần hồn nát thần tính. Dòng thác máu biến mất, thay vào đó chỉ là những dòng nước trong vắt, mát lạnh đang đều đều đổ xuống người Dũng, hai mắt anh cũng còn nguyên, cũng chẳng có sợi tóc đen nào chui lên từ miệng cống cả.
Dũng thở gấp, rồi ngồi dựa hẳn lưng vào tường, hai chân duỗi thẳng như người chết. Bỗng anh hốt hoảng sờ vào chỗ đó, rồi thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra nó vẫn còn nguyên.
Dũng tắt nước, quyết định không tắm nữa, cũng chẳng thèm mặc gì mà cứ thế ôm quần áo định bụng đi ra ngoài, dẫu sao trong phòng lúc này cũng chỉ có mình anh. Nhưng, cửa phòng tắm đột nhiên không chịu mở ra. Nghĩ cậu bạn cùng phòng về rồi khóa bên ngoài nên Dũng từ trong nói vọng ra.
– Mày đóng cửa phòng tắm của tao à?
Không có ai trả lời, chỉ có tiếng nhạc vẫn vang lên đều đều.
– Tao không đùa đâu đấy nhé! -Dũng sắp không giữ được bình tĩnh. -Mẹ kiếp thằng kia, mày có mở cửa cho bố mày không thì bảo.
Vẫn chỉ có tiếng nhạc vang lên đều đều.
Lúc này, Dũng bắt đầu hoảng sợ, đập cửa liên hồi. Đột nhiên, điện trong phòng tắm vụt tắt, Dũng từ từ quay người lại, ngay lập tức, một gương mặt đầy máu lao vút về phía Dũng.
“Roẹt… roẹt… roẹt…”
Bên ngoài, tiếng nhạc đã dừng.
– Sáng hôm sau cậu bạn cùng phòng về thì phát hiện Dũng nằm sõng soài trong phòng tắm, máu me bê bết, kiểm tra thì cậu ấy đã chết. Và… và…
Quân đột nhiên ấp úng, gương mặt nhăn nhó. Gia Huy thấy vậy liền giục.
– Và gì nữa?
– Và… và… -Quân lắp bắp. -Của quý của Dũng đã biến mất!
Cả Gia Huy, Lan Phương và Vân Vân đều đang chăm chú lắng nghe câu chuyện của Quân, nhưng ngay tức thì, Lan Phương đã nhìn ra vấn đề.
– Nhưng sao anh biết đó là vong hồn của Ngọc?
Quân lúc đầu hơi lúng túng, song sau đó cũng bình tĩnh trả lời Lan Phương.
– Anh cũng chỉ là đoán đại vậy thôi! Không chắc chắn lắm. Nhưng thời điểm Dũng chết là sau bốn chín ngày của Ngọc nên tất cả mọi người đều cho rằng chính Ngọc đã gây ra chuyện đó. Còn tại sao Ngọc lại làm vậy thì không ai giải thích được.
– Vậy còn công an thì sao? -Gia Huy cũng hỏi. -Còn cậu bạn cùng phòng của Dũng nữa. Theo logic bình thường thì cậu ta chính là người đầu tiên bị đặt vào vòng nghi vấn.
– Không sai! -Quân khẳng định. -Nhưng công an sau khi điều tra thì đã tìm ra chứng cứ ngoại phạm của cậu ta; đêm hôm đó cậu ta ở lại nhà bạn học bài không về phòng. Vụ án vì thế cũng đi vào ngõ cụt vì tại hiện trường không hề tìm thấy thêm manh mối gì ngoài cơ thể không toàn vẹn của Dũng.
– Thế còn chiếc điện thoại của Dũng thì thế nào? -Vân Vân cũng đặt ra nghi vấn. -Công an có tìm được gì từ đó không? Có khi nào bị trộm đột nhập không?
– Không! -Quân lắc đầu. -Chiếc điện thoại của Dũng vẫn còn nguyên, đồ đạc trong phòng không mất mát gì; cũng không có dấu vết của sự đột nhập. Với lại, trộm gì lại đi trộm… cái đó cơ chứ?
Đến đây thì cả ba đều bế tắc; ngay cả công an cũng không tìm ra được gì thì làm sao bọn anh có thể giải quyết được cơ chứ. Khi tất cả đang còn nghĩ ngợi thì Lan Phương bất thình lình đứng lên.
– Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi! Em đi ra đằng này một lát.
– Em muốn đi đâu? -Gia Huy lo lắng hỏi. -Hay để anh đi với em?
– Dạ không cần đâu! Cũng ở ngay đây thôi ạ!
Lan Phương nói xong thì rảo bước đi, dáng hình mảnh mai chìm vào trong bóng đêm đen kịt. Gia Huy vẫn còn dõi theo vì không an tâm, nhưng câu nói của Quân đã lập tức kéo anh trở lại với câu chuyện còn dang dở.
– Gia Huy, bây giờ cậu bảo tớ phải làm sao?
Quả thực lúc này Gia Huy vẫn chưa nghĩ ra phương án giải quyết. Anh vốn định đến đây để cầu siêu cho vong hồn của Ngọc nhưng bây giờ thì anh chắc chắn Ngọc chưa thể siêu thoát. Cái chết của Ngọc không đơn giản, và còn cả cái chết kỳ lạ của Dũng nữa. Nếu theo lời Quân kể thì hai cái chết có liên quan đến nhau, nhưng Dũng và Ngọc thì có mối liên hệ gì cơ chứ?
Càng về đêm không khí càng lạnh hơn nên Gia Huy định cùng mọi người về ngủ rồi tối mai sẽ quay lại. Vân Vân và Quân cũng đồng ý, nhưng Lan Phương thì không thấy đâu.
Lúc này, Quân bất giác nhìn vào bên trong ký túc xá, rồi tự nhiên hai mắt trợn trừng. Trước mắt cậu là một khoảng sân rộng lớn với một cây phượng cổ thụ, cành khẳng khiu, trơ trụi lá. Nhưng, nhưng… ở trên một cành cây, một người con gái đang ngồi vắt vẻo nhìn xuống khoảng sân trống trơn đó, chiếc váy trắng lơ lửng trong không trung. Rồi bất ngờ, người con gái ấy quay mặt về phía Quân, một gương mặt nát bét đang ngoác mồm cười trong đêm đen u tịch.
– Áaaaaaaaaaaa. Không… không… không…
Quân hét lên thất thanh khiến Gia Huy và Vân Vân giật mình. Trong khi đó, mặt Quân không còn một giọt máu, vội vàng chạy tới núp sau lưng Gia Huy, miệng không ngừng cầu xin.
– Tớ xin cậu! Tớ không biết gì cả! Tha cho tớ! Tha cho tớ!
– Quân, cậu sao vậy? Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!
Gia Huy lẩm nhẩm đọc những câu trong cuốn sách cổ, một lát sau Quân mới hoàn hồn trở lại. Nhưng cũng từ đó, anh ta bắt đầu khóc như mưa, toàn thân lạnh toát.
– Không ổn rồi! -Gia Huy nói với Vân Vân. -Chị gọi cho Lan Phương đi, chúng ta phải về ngay. Tình hình của Quân mà còn ở lại đây nữa, chắc sẽ có chuyện nghiêm trọng xảy ra mất.
Vân Vân lập tức rút điện thoại ra bấm gọi cho Lan Phương. Đoạn, cô nhăn mặt nhìn Gia Huy thông báo.
– Con bé không nghe máy!
– Sao lại thế?
Gia Huy hoảng hốt, rồi anh lấy điện thoại của mình gọi cho Lan Phương nhưng vẫn là kết quả đó.
Bất ngờ, Quân bên cạnh ngừng khóc lóc, anh ta ngồi khoanh chân, thẳng lưng, hai tay đặt trên hai đầu gối như người ngồi thiền. Một giọng nói ma mị phát ra từ miệng Quân khiến cả Gia Huy và Vân Vân đều lạnh gáy.
“Cô… ấy… sắp… tìm… ra… rồi. Sắp… tìm… ra… rồi… ha… ha… ha”
Những tràng cười man rợ lại vang lên. Gia Huy nhìn tứ phía nhưng không thể xác định được vong hồn của Ngọc chính xác đang ở đâu, lúc này chỉ có Hoàng Anh là nhìn thấy Ngọc đang ngồi trên đùi Quân, chiếc lưỡi dài thò thẳng vào miệng Quân, điều khiển anh ta nói ra những lời ma quái.
Một lúc sau, những tràng cười chợt dứt, Quân lại bắt đầu khóc lóc, những người đi đường chú ý khiến Gia Huy và Vân Vân vô cùng khó xử. Đúng lúc này Lan Phương chợt xuất hiện, vừa nhìn thấy cô, Gia Huy đã lên tiếng, giọng sốt sắng.
– Em đi đâu mà anh và chị Vân Vân gọi không bắt máy vậy?
– Xin lỗi! Em không để ý điện thoại.
Lan Phương nói ngắn gọn, ngữ khí vô cùng lạnh lùng không giống với mọi khi. Rồi cô một mạch đi tới chỗ Quân, nhìn thẳng vào anh ta. Quân vừa nhìn thấy Lan Phương thì ngừng khóc, hai mắt lờ đờ như người mất hồn.
– Anh Quân này… -Giọng Lan Phương nghe rất lạnh lẽo. -Vừa nãy anh có nhắc tới “Nhóm đại gia” phải không?
– Đúng vậy! -Quân đột nhiên tỉnh táo trở lại.
Gia Huy và Vân Vân lúc này vẫn đang quan sát Lan Phương. Sau khi nghe cô hỏi như vậy thì cũng tự thừa nhận ban nãy đã bỏ sót chi tiết đó.
– Có phải trong đó… -Lan Phương tiếp tục. -Có một người tên là Đăng phải không? Hơn thế nữa… anh ta cũng đã chết.
“Có… đúng… không?”
Quân như chết đứng, trừng mắt nhìn Lan Phương, sống lưng lạnh toát, miệng mấp máy những từ đứt quãng.
– Sao… sao em biết?