Lục Minh mím môi, mở miệng thốt ra những lời lạnh như băng: “Cô sẽ hối hận vì chuyện đã làm ngày
hôm nay.” “Rầm” một tiếng, cánh cửa không chút lưu tình đóng sập vào.
Quảng cáo
Khi quản gia Ngô cầm tài liệu Lục Minh cần đi tới phòng sách của anh, thì Lục Minh đã thay sang quần áo đơn giản mặc ở nhà, đứng ở trước cửa sổ sát đất, bình tĩnh ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Quản gia Ngô đặt tài liệu xuống, nhìn bóng lưng lạnh lùng xa cách mọi người cả ngàn dặm của Lục Minh, cung kính nói: “Ngài Lục, tài liệu hợp tác với nhà họ Cảnh đều ở đây ạ.”
Lục Minh như thể không hề nghe thấy, cũng không trả lời lại, vẻ mặt bình thản tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Quản gia Ngô cũng lấy chiếc di động mình nhặt được trong phòng để lên bàn, nhắc nhở: “Đây là di động của cô Cảnh ạ.”, sau đó thức thời lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Căn biệt thự một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
Lục Minh đứng trước cửa sổ, nhìn về phía cổng chính trong sân. Trời còn chưa tối hẳn, đèn đường đã sáng rồi. Cảnh Y Nhân ra khỏi biệt viện, rẽ trái, đi tới bến xe buýt ở phía bên đường đối diện.
Đứng ở trạm dừng còn có mấy người, cô không biết phải nói với những người kia cái gì, ngón tay út chỉ vào tấm bảng quảng cáo phía sau trạm dừng xe.
Nhìn thấy bảng quảng cáo, đôi mắt Lục Minh càng thêm sâu thẳm, khí lạnh quanh người càng dày hơn. Tấm bảng quảng cáo ở trạm xe buýt là biển quảng cáo sô-cô-la Cảnh Hi mới chụp. Dáng vẻ đẹp trai rạng rỡ, trên tay cầm một viên sô-cô-la bỏ vào miệng.
Bên dưới hình sô-cô-la còn có một dòng chữ dài: “Tình yêu của tôi đối với em đặc mịn như tơ.”
Có lẽ bởi vì lạnh nên khi nói chuyện Cảnh Y Nhân vẫn xoa xoa hai cánh tay. Chẳng bao lâu sau, một chiếc xe buýt đi đến, cảnh Y Nhân liền lên xe. “…” Lục Minh mặt lạnh nhướn mày lên, có vẻ hơi bất ngờ. Trên người cô không có lấy một đồng, thế mà dám ngồi xe. Xe buýt biến mất trong tầm mắt của Lục Minh, anh vẫn không hề cử động, bình tĩnh nhìn điểm dừng xe buýt đã không một bóng người.
Vẻ mặt anh bừng tỉnh. Phiền muộn!
Ngay cả Lục Minh cũng không biết rằng tâm trạng của anh bị Cảnh Y Nhân gây ảnh hưởng lớn như thế nào. Anh xoay người trở lại bàn làm việc, lật lại các hạng mục đã hợp tác đầu tư cùng nhà họ Cảnh sau khi kết hôn với Cảnh Y Nhân một năm vừa rồi.
Anh nhìn những chữ cái lít nha lít nhít, giống như vô vàn con kiến đang bò trên giấy, một chữ cũng không vào đầu. Anh buồn bực khép tài liệu lại, ném sang một bên. Tầm mắt rơi vào chiếc điện thoại di động còn mới được để bên cạnh. Anh nhớ là những ngày vừa rồi không thấy cảnh Y Nhân dùng di động. Cô ấy thật sự biết dùng di động sao? Ngón tay sạch sẽ, thon dài của Lục Minh cầm di động lên, dùng ngón cái mở màn hình. Trong di động có một trò chơi, anh đăng nhập vào. Lục Minh bình tĩnh nhìn một đống hình họa người cổ đại đang đứng tụ tập bên trong màn hình, hình thù kỳ dị, quần áo khác nhau, người thì đi tới đi lui, người thì bay qua bay lại. Phía sau còn mang theo cả một con yêu quái nhỏ đang bú sữa.
Từ trước tới giờ Lục Minh không có hứng thú với các trò chơi, nhưng hiện giờ, anh thấy một nhân vật nữ đứng ngay giữa màn hình, chính cái tên trên đỉnh đầu của cô ta là Y Nhân, đã hấp dẫn sự chú ý của anh.
Bên cạnh cô có một chàng trai tóc đỏ, quần áo trang bị màu vàng chói lọi, đang chạy quanh cô gái tên Y Nhân. Trên đầu chàng trai có hai chữ “Cảnh Hi.”
Ngay khi Lục Minh nhìn xem “Cảnh Hi” đang làm gì thì đột nhiên di động “bíp bíp” hai tiếng, một tin nhắn mật được gửi đến. Cảnh Hi nói: “Chị mới mất mạng hả? Tôi làm cho chị cái trang bị màu tím này.”
“He he! Có phải rất vui không. Gọi một tiếng anh trai muah muah, thì tôi đưa cho chị.”
Quảng cáo
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!