Hai năm sau….
Tư Lam giờ đây đã trưởng thành hơn, không còn là cô thiếu nữ mười bảy tuổi năm nào, đường cong trên cơ thể ngày càng chuẩn và hoàn hảo.
Cô thấy mình sống ở nước ngoài hai năm đấy cũng học tập nhiều kinh nghiệm rồi đến lúc cô phải trở về rồi, Tư Lam vừa xuống máy bay đã nhìn thấy Tiêu Phàng và Trí Nam.
Vẫn ở đây, vẫn hai con người này nhưng bây giờ khác rồi họ đã chính thức trở thành một đôi rồi, Tư Lam rất ngạc nhiên khi hai người đã chính thức đính hôn rồi.
Tư Lam cũng vui mừng cho họ lắm vì cuối cùng cô bạn xinh đẹp dễ thương của Tư Lam cũng có người rước rồi, thật ra là hôm đó Tiêu Phàng đi xem mắt.
Hồi tưởng lại….
Tiêu Phàng ngồi ở quán cà phê khá lâu, rốt cuộc người đàn ông này là cái thá gì mà làm cô phải chờ đợi chứ, bản thân cô cũng không phải người kiên nhẫn chờ đợi.
“Xin lỗi tôi tới trễ” giọng nói có chút quen thuộc vang lên.
“Trí Nam? Sao cậu lại ở đây?” Tiêu Phàng há hốc mồm kinh ngạc.
“Tớ đi xem mắt, không lẽ cậu là đối tượng xem mắt của tớ sao?” Trí Nam cũng ngạc nhiên không kém.
“Tớ bị gia đình ép đi!!” Tiêu Phàng buồn rầu nói.
“Tớ cũng vậy” Trí Nam cũng buồn không kém.
“Hay đi uống vài ly đi!! Lâu rồi không gặp, bác sĩ như cậu thật không có thời gian để đi chơi” Tiêu Phàng ngán ngẫm nói.
“Còn cô chủ nhỏ như cậu thì suốt ngày cứ đi xem mắt vậy sao? ” Trí Nam trêu đùa.
Lâu ngày gặp lại, ngay ngày định mệnh ấy, Tiêu Phàng và Trí Nam đã đi uống rất nhiều và họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên bây giờ phải đính hôn để chịu trách nhiệm.
Kết thúc hồi tưởng….
“Hahahaa” Tư Lam cười lớn nhìn hai con người này, đúng là rượu bia luôn là thứ gây hại, nhưng nhờ vậy mà họ đã nhận ra tình cảm của nhau, tình yêu đích thực của họ không phải đâu xa lạ mà là gần ngay trước mắt tại bao năm qua họ không kịp nhận ra thôi.
“Thấy hai người như vậy tớ vui rồi” Tư Lam nâng tách trà lên uống.
“Tư Lam, thầy Thái…. có liên lạc cho cậu không?” Câu hỏi cuta Tiêu Phàng làm cô đứng hình vài giây.
“Không, cũng hai năm rồi, chắc anh ấy lấy vợ sinh con rồi” Tư Lam cười giọng có chút thê lương.
“Tớ cũng không nghe tin tức gì” Tiêu Phành khẽ vỗ vai cô an ủi.
“Không sao, sau này sẽ tìm được người khác thôi”
“Chị em lâu ngày gặp lại hay là đi uống vài ly đi!!” Tư Lam đứng dậy đề nghị nói.
“Tư Lam, chúng ta đi ăn thôi đừng uống có được không?” Trí Nam nói, vì chuyện xấu sẽ xảy ra nếu Tư Lam uống vì lần này không có Thái Trạch Dương bên cạnh giúp họ rồi.
“Sao thế? Đi thôi!!” Tư Lam đứng dậy lôi hai người đi theo.
Thái Trạch Dương ngồi làm việc, anh bỏ công việc làm giáo viên của mình và quay trở về tiếp quản công ty của ba anh, bây giờ công ty ngày càng hưng thịnh.
Thái Trạch Dương nổi tiếng trong giới thượng lưu suốt hai năm này, ngày ngày đều có người cung cấp tin tức về cô cho anh, cô làm gì? Học hành? Tất cả mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của anh.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân đã về nước rồi, bây giờ họ đang đi chơi” một giọng nói bên điện thoại truyền đến.
“Tôi biết rồi” Thái Trạch Dương thở nhẹ, ngừng công việc của mình, anh đứng dậy mỉm cười.
“Chào mừng em trở về, thiếu phu nhân của tôi” giọng nói lạnh lùng vang lên, anh khẽ kéo cà vạt lõng ra.
“Hai năm này, thật sự rất nhớ em”
Phía Tư Lam, họ ở quán karaoke, hát hò ăn uống, hôm nay là ngày vui, đến khi uống say, Tư Lam lần này không còn là người đeo bám người khác như trước đây nữa.
Mà cô ngược lại lôi hai con người nào đó ra taxi đưa họ về, còn cô thì đi dạo quanh thành phố, có chút men say trong người nên cô không giữ được thăng bằng ngã vào lòng người nào đó.
“Cô không sao chứ?” Giọng nói quen thuộc vang lên.