Vô Hạn Lưu Cất Giữ Nỗi Sợ

Chương 12: 12: Biệt Thự Cổ Cũ Kỹ Kết Thúc



Đến lúc này, ý thức của bà chủ mới dần dần rút đi, Tạ Kim Tịch ngược lại thì ngày càng tỉnh táo lại.

Anh cảm giác được là mình đang bị lôi đến nhà tắm, một lát chắc chắn cũng là anh bị phanh thây.

Ý thức của Tạ Kim Tịch đang vùng vẫy, nhưng dưới trạng thái bị quỷ ám, chút vùng vẫy bằng ý thức của con người đó thật là yếu ớt đến đáng thương.

Tạ Kim Tịch lại nghe thấy một giọng nữ đang ngâm nga bài ca dao quái gở kia, câu ca dao cuối cùng lại là câu nghi vấn ấy.

“Cô ấy hỏi tên đồ tể cầm theo con dao,
Thịt của tôi đang ở đâu?”
Ý thức của Tạ Kim Tịch vẫn còn ở bên trong phòng vệ sinh nằm bên hông được oán quỷ đắp nặn ra lần nữa, anh cảm thấy mình bị quăng vào bồn tắm, cà vạt càng ngày càng siết chặt.

Lúc nầy, anh chợt nghe một tiếng thét rống, có thứ gì đó nặng nề rơi vào trong ban công.

Mùi máu tanh phân tán ra cùng với tiếng đàn ông gào thét đau đớn, đã kích thích giác quan của Tạ Kim Tịch.

Tạ Kim Tịch trong ý thức hư ảo thấy tên đồ tể giơ dao lên, thân dao phản xạ tia sáng ảm đạm của ngọn đèn trần trong phòng vệ sinh, giống như thần chết giương cao lưỡi liềm.

Anh liều mình bắt lấy cái sự kích thích giác quan nhất thời này, vào trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc, dưới sự thúc đẩy của nỗi sợ hãi tột cùng về cái chết, ý thức của Tạ Kim Tịch đang vùng vẫy điều khiển môi lưỡi và cổ họng đã tê cóng của chính mình, vắt ra hai chữ yếu ớt gần như không thành âm…
“Lon… Đồ…”
Một giọng đàn ông khàn khàn mỉa mai đột nhiên vang lên:
“Thịt của mày ở trong lon đồ hộp!”
Ngay giây tiếp theo Tạ Kim Tịch cảm thấy người mình nhẹ đi, luồng hơi lạnh lẽo khủng bố đang đè trên người anh đã bị bắn ra ngoài.

Cơ thể anh vốn bị cố định ở ban công, dù trong ý thức anh có vùng vẫy thế nào đi chăng nữa, trên thực tế cơ thể anh vẫn y nguyên đứng thẳng không hề động đậy trên ban công.

Bà chủ oán quỷ ám lên trên người anh không biết vì sao bị bắn ra, cơ thể Tạ Kim Tịch lập tức rã rời ngã xuống.

Tạ Kim Tịch nghe thấy tiếng chói tai của con dao kéo xước trên mặt sàn ban công, làn da còn có thể cảm nhận được hai luồng hơi lạnh lẽo đang dây dưa vào nhau.

Chuyện gì đây?
Giờ? Tới giờ rồi à?
Không… Hình như vẫn chưa tới.

Sự điên cuồng và thù hận của bà chủ vẫn còn sót lại trong ý thức của Tạ Kim Tịch, luồng hơi lạnh lẽo khống chế cơ thể anh đã biến mất, quả tim đập nhanh hết sức, dẫn dòng máu tươi ấm hướng đến toàn thân, người anh bắt đầu ấm lại.

Tạ Kim Tịch suy đoán bởi vì mình đã ở trong phòng khách vạch trần chuyện Lâm Văn bị bà chủ oán quỷ bám vào người, còn mượn dao giết thi phá hủy cái xác trung gian của bà chủ, cho nên mới bị bà chủ nhắm vào trước, để anh thể nghiệm trọn vẹn một phát đau đớn, sợ hãi và tuyệt vọng của bà chủ lúc sinh thời.

May thay anh nhớ tới lon đồ hộp rơi khỏi tay, khi Lý Hưng Sinh chết…
Nếu như trong bài ca dao đã nhắc đến tủ lạnh, còn hỏi rốt cuộc thịt của bà chủ đang ở đâu, thì không có khả năng trùng đáp án.

Liên kết với thời điểm Lý Hưng Sinh chết, lon đồ hộp cầm trong tay rơi xuống đất, đoán chắc chính là lon đồ hộp.

Tạ Kim Tịch nắm lấy dây ga giường vào trong tay, tiếng kêu thảm thiết bên tai từ từ yếu đi.

Là giọng của Triệu Cảnh Thước…
Giác quan tự khôi phục, Tạ Kim Tịch nhận ra nguồn gốc của tiếng rên rỉ thảm thiết.

Tuy anh không nhìn thấy, nhưng ngửi thấy mùi máu tanh bay trong không khí, lắng nghe tiếng rên rỉ càng ngày càng yếu, nghĩ cũng biết có lẽ Triệu Cảnh Thước bị thương không nhẹ.

Căn cứ vào nồng độ mùi máu tươi, nếu giờ vẫn không tới, e rằng không mấy chốc Triệu Cảnh Thước sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Chết tiệt, chết tiệt, rốt cuộc là còn bao lâu nữa mới tới 0 giờ?
Tạ Kim Tịch tựa lên bức tường ngoài cùng bao quanh ban công, dốc sức lui vào một xó, cố gắng tránh xa hai luồng hơi đang dây dưa vào nhau.

Trước đó anh bị quỷ ám nửa đoạn đầu đã bị mất giác quan đối với bên ngoài, không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng bây giờ trên ban công chỉ có Triệu Cảnh Thước bị thương nặng gần chết, Thường Hạo Tồn thì không thấy đâu.

Thường Hạo Tồn dự là đã leo ra ngoài rồi, kết cục… Có thể tưởng tượng ra được.

Nếu leo ra ngoài có thể sống sót, tại sao Triệu Cảnh Thước vẫn còn ở ban công, Thường Hạo Tồn chắc chắn là đã chết.

Vậy bây giờ phải làm sao đây?
Cũng không biết đến cùng hai con quỷ đó phân rõ thắng bại trước, hay là giờ tới trước.

Tạ Kim Tịch điên cuồng cầu khấn ở trong lòng tốt nhất là giờ tới trước, bằng không trong hai con quỷ này dù con nào thắng, nó cũng sẽ lấy mạng anh và Triệu Cảnh Thước.

Làm cái gì đây? Rốt cuộc phải làm gì đây?
Không được, không thể hoảng được, phải tỉnh táo, tỉnh táo lên.

Tuy không biết rốt cuộc còn bao nhiêu thời gian, nhưng việc duy nhất anh phải làm ở hiện tại đó chính là kéo dài thời gian!
Triệu Cảnh Thước đã từng nói khi giờ tới một cái, bọn họ sẽ rời khỏi mảnh thế giới này ngay, miễn là vẫn còn một hơi thở thì tất cả đều có thể khôi phục lại như cũ.

Anh không được hoảng, không được từ bỏ.

Trước đó Thường Hạo Tồn và Triệu Cảnh Thước leo ra ngoài gặp phải chuyện không may, là bởi vì bà chủ oán quỷ ám lên người anh, nhưng linh hồn của gã sát nhân ngoài biệt thự vẫn đang lảng vảng, ma quỷ theo thời gian trôi có thể phá bỏ quy tắc giết người.

Bây giờ quỷ sát nhân và bà chủ oán quỷ đã mắc đánh nhau, so sánh mà nói thì bên ngoài biệt thự an toàn.

Không được, không thể ở lại ban công được.

Bởi vì anh không biết cách 0 giờ cuối cùng còn bao nhiêu thời gian, nếu hai con quỷ này mà phân rõ thắng bại xong, mặc kệ con nào thắng, anh cũng sẽ chết.

Huống chi anh ở lại ban công, cũng sợ bị hai con quỷ đánh nhau tác động trúng.

Anh nhất thiết phải trốn, cho dù không có tác dụng cũng phải tránh xa cái ban công này ra.

Có như vậy đến khi quỷ đuổi bắt anh, chí ít còn có thể câu được mấy giây.

Bây giờ có thể kéo dài thời gian thêm bao lâu thì cứ kéo, dù là chỉ một giây, hi vọng sống sót cũng tăng lên một phần.

Tạ Kim Tịch cấp tốc cầm dây ga giường vòng quanh buộc một nút thắt trên eo, toàn thân anh hiện giờ không có sức, anh biết rõ với tình trạng này của mình không có cách nào an toàn leo xuống dưới tầng, cho nên dây có dài hay ngắn cũng không quan trọng.

Thật sự không được nữa thì anh cứ treo lơ lửng ở tường ngoài biệt thự, vậy cũng coi như là đã ở bên ngoài biệt thự.

Còn về Triệu Cảnh Thước, hiện tại bản thân anh còn khó giữ được an toàn, thật sự là bó tay rồi.

Hơn nữa Tạ Kim Tịch thiên về hướng chiến thắng sẽ là con quỷ sát nhân, bởi vì tình trạng của biệt thự đang đảo ngược, rất có thể sẽ tái hiện cái màn gã sát nhân giết chết bà chủ lại lần nữa.

Đã vậy, nếu con quỷ sát nhân thắng, rất có khả năng nó sẽ chọn giết Tạ Kim Tịch bên ngoài biệt thự đầu tiên.

Tóm lại, khả năng sống sót cực kỳ nhỏ bé, việc Tạ Kim Tịch có thể làm cũng chỉ là trốn, có thể trốn được bao xa thì cứ trốn!
Tạ Kim Tịch vịn bức tường lửng ở mép ban công rồi ngồi lên trên, bởi vì không nhìn thấy cộng thêm vừa mới bị nhập, hành vi của anh bị giới hạn nghiêm trọng, chỉ có thể dựa vào lần mò.

Ngay thời điểm anh nắm chặt sợi dây chuẩn bị đi xuống dưới, bất thình lình có đôi bàn tay túm lấy hai chân anh.

???
Luồng hơi u ám lạnh lẽo quen thuộc quấn lên chân, trong chớp nhoáng Tạ Kim Tịch lại chung ý thức với bà chủ.

Ngay sau đó một sự đau đớn giằng xé tâm can đến từ hai cánh tay, dưới sự đau đớn kịch liệt ý thức của Tạ Kim Tịch hầu như trở nên mơ hồ, cơ thể không kiểm soát được mà ngửa về phía sau rơi xuống dưới.

Tạ Kim Tịch chỉ cảm thấy có một sức lực rất lớn đến từ giữa eo mình, dây ga giường mà anh quấn chặt trên eo sắp bị đứt rồi.

Kế tiếp là tiếng xé vải nối tiếp nhau, lúc cảm giác mất trọng lượng kéo tới một lần nữa, trong đầu Tạ Kim Tịch chỉ có một ý nghĩ cuối cùng đó chính là——
Thù với oán cái đếch gì hả…
… …
Trước mặt là một không gian tối tăm, Tạ Kim Tịch suýt nữa đã cho rằng mình đã chết.

Trong bóng tối trước mặt dần dần hiện ra ánh sáng trắng lóa mắt, ánh sáng trắng đó lay động, góc nhìn thay đổi thất thường, mắt của Tạ Kim Tịch đột ngột đối diện với cái xác không đầu trong bồn tắm.

Đựu.

Một câu chửi bậy kẹt trong cổ họng anh.

Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì đây?
Sao lại là phòng vệ sinh của biệt thự, còn là bồn tắm nữa?
Đây là… Nối tiếp đoạn chưa xem hết khi anh bị bà chủ nhập?
Cảnh tượng trước mặt giống hệt như xem phim chiếu bóng bắt đầu thay đổi nhanh chóng, Tạ Kim Tịch thấy tên hung thủ sau khi chặt đầu người xuống, nghiêm túc ngắm nghía dáng vẻ tuyệt vọng dữ tợn trước khi chết của bà chủ nửa ngày, sau đó vui thích mà cầm lấy tóc của cái đầu buộc lên vòi sen, treo cái đầu người ở trên đó.

Ngay dưới cái nhìn lom lom của đầu người trên vòi hoa sen, gã tìm đủ loại công cụ, phanh thây giải thể cái xác trong bồn tắm.

Tạ Kim Tịch bị ép xem một loạt thao tác của gã sát nhân, mấy lần tởm lợm đến nỗi mắc ói nhưng lại không thể ói ra được, đoạn hình chiếu này y như nhồi thẳng vào trong đầu anh, anh muốn dời mắt không xem cũng không được.

Nhất là lúc gã sát nhân đó phanh thây, góc nhìn của Tạ Kim Tịch còn bị đổi với cái đầu người treo trên vòi sen.

Ngay sau đó gã sát nhân rời khỏi phòng vệ sinh không biết đi đâu, kiếm được một đống lon rỗng, gã móc nội tạng của thân người ra, kèm theo thịt bị xẻo xuống phân loại cho vào trong lon.

Làm trống ngăn dưới tủ lạnh, nhét xương đùi, xương tay các tứ chi to lớn khác vào tủ lạnh, đặt các lon đồ hộp đóng kín nắp lên ngăn trên.

Còn về đầu người, trong đoạn hình chiếu này Tạ Kim Tịch không thấy tên hung thủ xử lý nó như thế nào, nhưng sự việc chưa kết thúc tại đây.

Phỏng chừng gã sát nhân sợ có người nhận ra điều bất thường, nên đã làm giả hợp đồng thuê nhà, nói dối là bà chủ đã dọn khỏi nơi này và cho gã ta thuê căn biệt thự này.

Gã sinh sống trong căn biệt thự của bà chủ, nhưng ban đêm bắt đầu nghe thấy những tiếng động lạ.

Tiếng xê dịch cọt cà cọt kẹt, tiếng bò, tiếng cửa tủ lạnh đóng mở, dù tên hung thủ có độc ác tàn nhẫn đến đâu, trong lòng cũng sẽ có sợ hãi.

Những tiếng động và dấu vết lạ lùng đó, tất cả đều tỏ rõ một chuyện—— Linh hồn của bà chủ vẫn đang lẩn quẩn trong căn biệt thự này.

Tại thời điểm hung thủ bị tra tấn đến mức tinh thần suy sụp, chuẩn bị rời khỏi căn biệt thự, gã lại nhận ra mình đi ra biệt thự rồi, nhưng dù đi thế nào cũng không thể đi ra khỏi khu biệt thự này, có đi thế nào cũng không đi được đến nhà mình ở sát bên cạnh.

Gã đã bị nhốt trong căn biệt thự này rồi.

Quỷ hồn của bà chủ đang chơi gã, muốn cho gã cảm nhận nỗi sợ hãi và tuyệt vọng của mình khi còn sống một lần.

Hung thủ không dám vào biệt thự, chỉ dám lảng vảng bên ngoài biệt thự, mà gã không có cách nào để đi vào biệt thự khác hoặc rời khỏi nơi này.

Không có nước và đồ ăn, không tới ba ngày gã sẽ cứ vậy mà chết khát, chết đói, nhưng đi vào biệt thự tìm nước và đồ ăn, thì phải đối mặt với quỷ hồn bà chủ.

Sau nhiều lần đấu tranh, khát khao muốn có được đồ ăn nước uống thậm chí còn đánh bại luôn cả nỗi sợ với quỷ hồn, tên hung thủ điên lên đỉnh điểm chuyện gì cũng dám làm, cho rằng gã có thể giết bà chủ một lần, thì cũng có thể giết bà chủ lần hai.

Mà vào khoảnh khắc ấy gã xông vào biệt thự, gã nhìn thấy thứ đợi gã đằng sau cánh cửa, là xác bà chủ ngoắt nga ngoắt ngoéo ráp nối lại với nhau.

Cái đầu người chao đảo, rớt xuống khỏi cái xác được ráp lại, nở nụ cười với hung thủ.

Hình ảnh chiếu đến đây kết thúc, Tạ Kim Tịch cảm thấy cuối cùng mình cũng đã lấy lại quyền khống chế cơ thể, đột nhiên ngồi bật dậy.

Nhìn xung quanh một vòng, anh phát hiện mình đã không còn ở trên ban công hay xung quanh căn biệt thự cũ kỹ kia nữa…
Hiện tại, vậy mà anh đang ở trên chiếc giường trong phòng của mình.

?
Chuyện gì nữa đây? Tình huống gì đây?
Tất cả mọi thứ trong phòng đều mang hình dạng anh quen thuộc nhất, giường, tủ quần áo, bàn học…
Tạ Kim Tịch nâng hai cánh tay lên, thấy hai cánh tay mình đều ở đây.

Giây phút cuối cùng ấy anh ngã khỏi ban công, bởi vì đồng cảm với bà chủ, nên lúc bà chủ bị gã sát nhân chặt hai cánh tay, anh cảm thấy hai cánh tay mình cũng đã bị chặt lìa theo.

Cho nên, cuối cùng là sao? Chẳng lẽ những chuyện xảy ra trước đó… Là mơ à?
Tác giả có lời muốn nói:
Câu chuyện đầu tiên tới đây kết thúc.

Lấy cảm hứng từ « The Conjuring » 1 & 2, rất muốn viết về cái loại cảm giác kinh khủng lần lượt phô niệm ra trong tình tiết thường ngày, nhưng không biết làm sao hình như chưa có tới… Orz
Câu chuyện tiếp theo công sắp ra sân é!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.