Đồng thời, Tần Hoài An cũng nhìn thấy tin tức trên mạng.
Video và hình ảnh cô bị đòi nợ đều được tung lên mạng, dẫn đầu hot search.
Đột nhiên gả cho người thừa kế tập đoàn Chử thị mọi người nhìn vào không biết có bao nhiêu người ghen tỵ, mà xuất thân thấp kém của cô càng khiến người ta chỉ trích.
Tin này vừa tung ra, cư dân mạng vô cùng thích thú. Một mặt chế giễu thân phận tồi tệ của cô, buộc tội cô vô ơn phụ nghĩa, cắt đứt mối quan hệ khi cha nuôi gặp khó khăn…
Tần Hoài An thấy mấy lời bình luận ác ý trên mạng thì cô chau mày.
Sau khi nghĩ lại, gây chuyện ồn ào như vậy, bên Chử Chân Phong chắc chắn biết trước mình. Với lập trường của anh sẽ không khoanh tay ngồi nhìn đâu.
Ngược lại Tần Hoài An rất bình tĩnh. Chuyện này vẫn nên giao cho Chử Chân Phong xử lý. Dù sao cô cũng không làm được gì.
Cất điện thoại, cô quyết định viết đơn đăng ký tham gia dự án đó,
Vừa xuống lầu thì cô thấy cái hộp để trên bàn trà.
Cô mơ hồ có ấn tượng, mở hộp ra, bên trong quả nhiên có giấy chứng nhận bất động sản, phía trên cònc ó một tấm thiệp viết tay đính kèm: Tặng chị dâu Tần Hoài An.
Đây là món quà gặp mặt mà đám người Tịch Sơn Lâm tặng cho “mợ Chử”.
Tần Hoài An chau mày, cầm tấm thẻ, chuẩn bị mở hộp, chờ Chử Chân Phong về thì trả lại anh.
Lúc này tiếng chuông lại vang lên.
Là ai đây?
Trong lòng nghi ngờ, Tần Hoài An đi tới phòng khách, nhìn thấy hai mẹ con bên ngoài cửa.
“Còn không ra mở cửa.”
Chu Vân Nguyệt mắng chửi dữ dội, đồng thời nhấn chuông cửa.
“Mẹ, căn nhà này tốt quá rồi. Mẹ có chắc chị đang ở đây không?” Chung Cảnh Nghi hỏi, tay còn cầm điện thoại chơi game.
“Chị cái gì? Cô ta là kẻ vong ân!” Chu Vân Nguyệt quở cậu ta một câu, ra sức đạp mạnh vào cửa biệt thự: “Tần Hoài An, cô mau cút ra đây cho tôi …”
Lời vừa dứt, Tần Hoài An chậm rãi xuất hiện trong sân.
“Chu Vân Nguyệt, bà tới đây làm gì?”
Cô đi tới trước mặt hai người, vẻ mặt lạnh lùng hỏi, cũng không mở cửa cho họ.
Hai tay Chu Vân Nguyệt chồng lên lan can, trừng mắt nhìn cô: “Đều tại cô! Cô không chịu đưa tiền ra. Nhà họ Chung cũng không chịu trách nhiệm. Một mình cô chuồn mất, bây giờ đám chủ nợ kia quậy tới tận nhà! Tôi không tìm cô thì tìm ai?”
“Tôi từng nói, tôi sẽ không đưa tiền cho bà, còn nữa …”
Tần Hoài An lạnh lùng lên tiếng: “Tôi đã quyết định cắt đưứt quan hệ với các người. Sau này chuyện của các người, đừng tới tìm tôi.”
“Hừ! Cô nằm mơ đi!”
Chu Vân Nguyệt tức cười, nhìn ra phía sau, bà ta thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi nói cô biết. Hôm nay cô phải đưa tiền, nếu không hai mẹ con tôi sẽ không về đâu, sẽ ở lại chỗ này! Dù sao bây giờ trong nhà toàn là chủ nợ, bà đây không thèm về đâu!”
Tần Hoài An luôn quan sát phản ứng của bà ta, nhìn thấy phía sau bà ta, cô vô tình nhìn qua, kết quả, vẻ mặt bỗng dưng khó coi.
“Bà cố tình dụ phóng viên tới đây phải không?”
Cách đó không xa, có vài phóng viên đang cầm máy ảnh.
Chu Vân Nguyệt đe doạ: “Hôm nay cô xem mà làm đi! Nếu không giúp tôi giải quyết chuyện này, tôi sẽ trực tiếp nói với phóng viên, cô và Chử Trầm Lâm là vợ chồng giả. Cô là đồ giả mạo! Tới lúc đó … Hừ, chắc chắn cô còn thảm hơn chúng tôi!”
Tần Hoài An bỗng đơ ra.
Cô biết rõ tính của Chu Vân Nguyệt, ép bà ta thì không chừng bà ta thật sự làm vậy.
Cân nhắc lợi và hại, Tần Hoài An mở cửa: “Các người vào trước rồi nói chuyện.”
Dù gì, bây giờ cô không có tiền gọi cho Chu Vân Nguyệt.