Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 41



Bà ta lập tức vươn tay: “Mười lăm tỷ!”

Chử Chân Phong lại cau mày, nhìn trên nhìn dưới đánh giá Tần Hoài An, hỏi lại Chu Vân Nguyệt: “Tần Hoài An đáng giá này à?”

“Vậy… chín tỷ?” Chu Vân Nguyệt hơi thấp thỏm, dù sao tiền này là lừa của Chử Chân Phong chứ không phải ai.

Chử Chân Phong cười khẩy: “Sáu tỷ.”

Chu Vân Nguyệt cắn môi, gật đầu: “Thành giao!”

Sáu tỷ này thanh toán xong nợ nần còn có thể dư một chút, so với không bòn rút được gì vẫn hơn!

Chử Chân Phong viết cho bà ta một tờ chi phiếu: “Biết nên làm như thế nào rồi chứ?”

“Cậu yên tâm đi, sau này Tần Hoài An chính là người của cậu, tôi chắc chắn sẽ quản vững miệng của mình! Tuyệt đối không lộ một khe nào!” Chu Vân Nguyệt lấy được tiễn, vui vẻ dắt Chung Cảnh Nghi rời đi.

Tần Hoài An thấy hai người cò kè mặc cả, sau đó chính mình bị “Bán” như thế thì sao có thể không tức giận.

Cô biết Chu Vân Nguyệt tham lam, lại không ngờ bà ta tham đên mức không hạn cuối như vậy!

Dù gì cô cũng gọi bà ta là “Mẹ” suốt năm năm, vậy mà bị bà ta xem như hàng hóa bán cho người khác.

Nhưng lý trí giúp cô nhịn xuống tức giận, quay sang hỏi Chử Chân Phong: “Cậu Chử, anh có ý gì đây?”

Chử Chân Phong nhìn cô một cái, khẽ nheo mắt lại.

Vừa rồi khi Chu Vân Nguyệt nói muốn bán cô thì rõ ràng cảm xúc của cô đã mất khống chế, nhưng chỉ thoáng chốc đã trở nên bình tĩnh như không có việc gì vậy.

Khả năng tự khống chế mạnh mẽ như vậy làm Chử Chân Phong không nhịn được nhìn cô thêm mấy lần.

Trong lòng anh sinh ra một tia nghiền ngẫm: “Vừa rồi cô không nhìn thấy hay sao? Tôi dùng sáu tỷ mua đứt cô, sau này tôi yêu cầu gì cô phải làm nấy đấy! Biết chưa hả?”

Tần Hoài An cau mày, lạnh nhạt hỏi lại: “Chẳng lẽ cậu Chử không biết mua bán nhân khẩu là phạm pháp à?”

“Nhưng tiền của tôi đúng là tiêu pha vì cô, chẳng lẽ cô không nên thỏa mãn nhu cầu của tôi à?”

Tần Hoài An nghẹn lời, tức giận không phát tác được, nghiến răng mắng: “Vô liêm sỉ.”

Vệ Nam đứng bên cạnh tuy không dám nói cái gì nhưng cũng không nhịn được oán thầm, cậu chủ nhà mình làm như thế đúng là… quá không biết xấu hổ.

Thấy Tần Hoài An tức giận, Chử Chân Phong hơi nhếch môi cười, khôi phục vẻ nghiêm túc.

Anh trầm giọng phân phó: “Vệ Nam, cho người theo dõi chặt Chu Vân Nguyệt cho tôi, nhìn xem bà ta tiêu tiền vào đâu, đồng thời có tin gì của Chung Nhật Tâm thì lập tức báo cho tôi.”

Bố mẹ nuôi của Tần Hoài An đúng là phiền toái, cần phải giải quyết, anh không muốn bất cứ kẻ nào có thể uy hiếp mình.

Vệ Nam sửng sốt, lập tức phản ứng lại: “Vâng.”

Tần Hoài An cũng hiểu được, kinh ngạc nhìn về phía Chử Chân Phong.

Anh cho Chu Vân Nguyệt tiền là muốn… thả dây dài câu cá lớn?

Cho nên… vừa rồi anh nói mấy câu kia là đang trêu đùa cô.

A, đàn ông!

Trên đường, Tần Hoài An dần bình tĩnh lại.

Tuy cách Chử Chân Phong xử lý chuyện khiến người rất tức giận, nhưng không thể phủ nhận là hiệu quả vô cùng.

Ít nhất không cần lo lắng Chu Vân Nguyệt lại gây sự nữa, có khi còn tìm được tung tích của Chung Nhật Tâm cũng nên.

Nghĩ đến đây, Tần Hoài An cũng không nhăn nhó nữa, nói với Chử Chân Phong: “Cảm ơn cậu Chử đã giúp tôi.”

Chử Chân Phong không buồn nhấc mắt: “Cũng không coi như giúp cô, dù sao chuyện này bươi ra cũng ảnh hưởng đến danh dự nhà họ Chử.”

Tần Hoài An nghe thế nhạy bén mà nói: “Thế thì sáu tỷ kia cũng không quan hệ gì đến tôi, không cần tính là tôi nợ đúng không?”

Lúc này Chử Chân Phong mới nhìn cô, trên mặt thoáng qua chút ý cười, hừ lạnh một tiếng: “Cũng không thể trông cậy cô trả lại cho tôi đi?”

“…”

Tần Hoài An cảm thấy bản thân bị tiền tài xúc phạm.

Về tới biệt thự, Chử Chân Phong xuống xe trước, không quay đầu lại đi thẳng.

Tần Hoài An vừa định đuổi theo đã bị Vệ Nam gọi giật lại.

“Cô Tần.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.