Vô Lại Kim Tiên II

Chương 62: Định Hải Thần Châu



Lại nói năm đại kim tiên Ngọc Thanh môn hạ bày ra Ngũ Hành Yên La trận, đem Hoan Hỉ Phật, kim cương Bất đản Phật, bảo tràng Quang vương Phật cùng với ba Đại hộ pháp Ma giới vây ở trong trận. Chỉ thấy ngũ sắc hào quang khắp cùng trời đất, cùng cả thiên địa nối thành một mảnh, cuồn cuộn xoáy mù, rất đồ sộ.

Ba vị Phật tổ Tây Thiên pháp lực thông thần, đạo hạnh thâm hậu, sao không biết cái này là một trong tứ đại sát trận từ thượng cổ nên rất lợi hại. Bèn vội vàng hiện pháp tướng kim thân, bổn mạng Nguyên Thần Xá Lợi, phóng ra một mảnh Phật quang, bảo vệ tự thân, lưng tựa lưng đứng chung một chỗ, phương vị hỗ trợ lẫn nhau.

Ba vị hộ pháp Ma giới cũng biết sự quá nghiêm trọng, cũng là lưng tựa lưng đứng chung một chỗ, vận khởi bổn mạng ma thần hộ thể, cùng Tây Thiên ba vị Phật tổ không xâm phạm lẫn nhau. Có điều là ba tên ma đầu trong lòng có ý định khác.

Hắc bào thầm nghĩ: “Ba cái con lừa ngốc này pháp lực đều còn trên cả Ngọc Thanh môn hạ kim tiên rất khó đối phó. Ngọc Thanh môn hạ ngũ đại kim tiên với Định Hải Thần châu cũng là có muốn đoạt. Hay là trước chờ bọn hắn liều ngươi chết ta sống lẫn nhau”

Huyết ma cùng Cự Hạt cũng là đồng dạng tâm tư.

Hoan Hỉ Phật cảm thấy thầm nghĩ, “Định Hải Thần châu thân mình mặc dù không nhân quả, nhưng bởi bảo vật rồi lại liên quan đến không ít nhân quả. Ta mặc dù được Định Hải Thần châu, chỉ là hôm nay lại hãm thân ngũ hành Yên La đại trận, không được thoát thân.”

Năm vị kim tiên mặc dù đem ba Phật cùng ba ma vây ở Yên La đại trận trong , nhưng lại đều tự cảm thấy sốt ruột, Vân Trung Tử thầm nghĩ: “Hoan Hỉ Phật này là kim cương bất hoại Phật, Bảo tràng Quang vương Phật tại Tây Thiên là tối lợi hại trong ba nghìn Phật đà, đã tu thành Tứ trọng Vô pháp, pháp lực còn hơn cả chúng ta. Mặc dù bị vây ở trong Yên La đại trận, lại vẫn là khó đối phó.”

Bốn vị kim tiên cũng là cùng tâm tư như lão. Quảng Thành Tử vội nói: “Số trời có biến, các vị đạo huynh nhanh chóng động thủ, lấy thánh vật hồi cung giao nộp pháp chỉ, chớ để chậm trễ”

Dứt lời, cầm Hỗn Nguyên kim thước vào trong trận. Lắc mình một cái đã đến trước ba vị Phật, cười to nói: “Ba vị Phật tổ vọng động giận niệm, thật sự là tội quả không nhỏ.” Dứt lời không cần phải nói thêm nữa, tế lên Hỗn Nguyên kim thước chiếu Hoan Hỉ Phật đánh vào đầu.

Hỗn Nguyên kim thước chính là thánh vật của Ngọc Thanh, là một trong Tiên Thiên thập đại thánh khí. Hoan Hỉ Phật mặc dù đã tu thành vô lượng kim thân, có A Di Đà Phật gia trì đại chức chính quả, lại cũng không dám để cho cái Tiên Thiên thánh vật đánh vào bèn vội vàng nhảy ra. Tay kết ấn sen miệng quát mà phát lực, mười tám loại hàng ma pháp lực đều đổ xuống trên người Quảng Thành Tử.

Kim thân Bất Hoại Phật cùng Bảo Tràng Quang vương Phật vừa muốn tiến lên trợ trận, lại bị tứ tiên Vân Trung Tử theo sát vào trận ngăn lại. Hai người vây công lấy một khiến cho hai vị Phật tổ không tiếp ứng được.

Quảng Thành Tử vội vàng tế lên pháp kỳ hộ thân. Hỗn Nguyên kim thước vừa chuyển, đánh vào trên Kim thân của Hoan Hỉ Phật, Kim thân bị dính một đòn của Vô Lượng Kim thước liền kêu lên một tiếng đau đớn, lăn mấy cân đẩu vân. Nửa người thiếu chút nữa bị chấn nát..

Hoan Hỉ phật thầm nghĩ: “Thằng nhãi này có tiên thiên ngũ sắc pháp kỳ hộ thân, khó có thể công phá, lại có có Ngọc Thanh thánh vật trong tay, thật khó đối phó.”

Vội vàng thu hồi kim thân, vận khởi phật môn thần thông sư tử hống, vận công quát một tiếng, hư không chấn động kịch liệt, ngay cả ngũ sắc hào quang cũng bị chấn động quay cuồng. Năm vị kim tiên thất kinh, không dám khinh thường toàn lực trấn trụ trận pháp, cùng Tây Thiên ba vị phật tổ đánh tới thiên hôn địa ám.

Tuy biết ma giới tam đại hộ pháp còn đang nhìn chằm chằm bên cạnh, nhưng cũng đành bất chấp.

Hắc Bào ba người mắt thấy Ngọc Thanh ngũ đại kim tiên cùng Tây Thiên ba vị phật tổ đánh tới phong vân biến sắc, tự nhiên cũng vui vẻ ngồi xem hổ đấu, chỉ là trong bụng không ngừng tính toán.

Không cần nói ba ma đầu đang tính toán khi nào ném đá xuống giếng, lại nói Trấn Nguyên tử hóa thân cầu vồng vòng vo một hồi liền tới vùng trời Đông Hải, thấy ngũ sắc hào quang tận trời. Ngọc Thanh năm vị kim tiên cùng Tây Thiên ba vị phật tổ đang thủy hỏa bất dung, lại có ma giới tam đại hộ pháp nhìn chằm chằm, hình thức cực kỳ không ổn.

Trấn Nguyên Tử thở dài: “Ta từ khi hỗn độn khai mở liền ngồi trước tổ sư nghe đạo, tứ phương giữ gìn mới chưa nhiễm nhân quả. Chỉ là thánh nhân mệnh không thể trái, số trời không thể nghịch, đại kiếp nạn đã bắt đầu thì không thể né tránh, chỉ là không biết cụ thể bên trong. Một đường thiên cơ đến tột cùng ở đâu, không thể biết chắc được.”

“Tây Thiên không nhiễm nhân quả thì không phải Tây Thiên. Nhân quả không phải do người, cũng do kiếp nạn nổi lên. Hoan Hỉ phật làm Tây Thiên phật đà, cũng cùng Định Hải thần châu này không duyên cơ kết hạ nhân quả, có thể thấy được sự mờ mịt trong đó, đều là số trời.”

Trấn Nguyên tử chuyển thân tiến vào Yên La đại trận, miệng tụng đạo hiệu, tới trước Hoan Hỉ phật, nói: “”Phật tổ có lễ, đại kiếp nối lên. Phật tổ không ở Tây Thiên tích tu công đức, lại muốn dấn thân vào hồng trần thế tục, vô duyên cơ kết nhân quả, thật sự không ổn. Hay là sớm quay lại Tây Thiên mới là thượng sách.”

Ngọc Thanh năm vị kim tiên thấy một bạch y đạo nhân vô thanh vô tức tiến vào Yên La đại trận, liền biết đó là Ngọc Điệp do đệ nhất thân ngoại hóa thân của Trấn Nguyên Tử biến thành, lập tức thối lui đến trước kỳ môn, chủ trì trận pháp.

Tây Thiên ba vị phật tổ cùng ma giới ba đại hộ pháp lại kinh hãi thất sắc.

Hoan Hỉ phật thầm nghĩ: “Thích Già phật tổ không phải đi Ngũ Trang quang, sao Trấn Nguyên Tử này lại đến được đây.” Vội vàng hiện kim thân, toàn lực đề phòng, mặt cười nhưng lòng không cười nói: “Đạo huynh từ hỗn độn khai mở đã đắc đạo, cũng chưa từng chạm nửa điểm nhân quả. Vì sao muốn không duyên cớ chạm vào vũng nước đục này. Hay là nhanh chóng quay lại Ngũ Trang quán thì tốt hơn.”

Trấn Nguyên Tử cười nói: “Số trời khó dò, bần đạo sợ là không thể chỉ lo thân mình. Định Hải Thần châu cùng Tây Thiên phật môn vô duyên, Phật tổ hay là lưu lại thánh vật, mau chóng trở về Tây Thiên, miễn làm hỏng kim thân đạo quả.”

Kim Cương bất hoại phật mặc dù đã thành tựu kim thân chính quả, nhưng lại vô cùng nóng tính, cả giận nói: “Hảo Trấn Nguyên Tử, Tây Thiên ta cùng không đụng chạm, lại muốn thay Ngọc Thanh môn xuất đầu. Muốn làm chúng ta khó xử, vậy cũng muốn cùng ngươi phân cao thấp.”

Lúc này hiện pháp tướng kim thân, xuất Hàng Ma thiền trượng hướng đầu Trấn Nguyên Tử đánh tới.

Hoan Hỉ phật cùng Bảo Tràng Quang Vương phật đại kinh thất sắc. Trấn Nguyên tử này đã trảm ngũ niệm, khoảng cách đến hư không đại đạo chỉ còn vẻn vẹn một bước xa. Ba người mình tuy đã vào tứ trọng không pháp tướng chi cảnh, nhưng cũng tuyệt không phải đối thủ của Trấn Nguyên tử. Huông hồ trước mắt cũng không phải chân thân của Trấn Nguyên tử.

Mà so với bản thể chân thân lại càng thêm cường hãn, dùng một trong tiên thiên thập đại thánh khí Ngọc Điệp cắt làm thân ngoại hóa thân. Phật môn không sửa nguyên thần, không luyện pháp bảo, căn bản là tay không tấc sắt, làm sao có thể là đối thủ của Trấn Nguyên Tử.

Trấn Nguyên tử cười nói: “Phật tổ đã có sân niệm, tội quả không nhỏ.” Dùng một ngón tay, một đạo bạch quang trong trẻo bay ra, hóa thành một cự chưởng mạnh mẽ chụp vào Kim Cương Bất Hoại phật.

Kim Cương Bất Hoại phật tuy tính tình không tốt, nhưng cũng không ngốc, kinh hãi thất sắc vội phát lực quát lên. Phật quang đại thịnh, hai khỏa bổn mạng xá lợi nhỏ cỡ chén cơm tản mát vạn đạo kim quang, nâng bạch sắc đại thủ lên, trông khó khăn vô cùng.

Trấn Nguyên Tử vốn muốn dùng thần thông trước bắt lấy Kim Cương Bất Hoại phật. Hoan Hỉ Phật cùng Bảo Tràng Quang Vương phật trong lòng biết Kim Cương Bất Hoại phật tuyệt đối không ngăn cản được ngoại thân của Trấn Nguyên tử so với bản thể còn lợi hại hơn, vội vàng xuất mười tám đạo hàng ma pháp khí, hướng Trấn Nguyên tử đánh tới.

Trấn Nguyên Tử tuy không sợ, nhưng cũng không thể không duyên cớ bị mất da mặt mấy lần; liền vung tay áo, một đoàn bạch quang phóng ra.

Hoan Hỉ Phật cùng Bảo Tràng Quang Vương phật vội vàng thu hàng ma pháp khí. Kim Cương Bất Hoại phật cũng thừa dịp Trấn Nguyên tử phân thần, mạnh mẽ tránh khỏi uy áp của đại thủ. Hỏa khí cũng đã tiêu tan không ít, không dám lần nữa mạo hiểm.

Ma giới tam vị hộ pháp ở bên cạnh cũng thất kinh. Ba người bọn hắn cộng lại cũng không phải đối thủ của Hoan Hỉ phật, lại càng không thể so với cấp bậc chuẩn giáo chủ như Trấn Nguyên đại tiên. Chỉ sợ một đầu ngón tay đủ đâm chết bọn họ.

Ba ma đầu đều là hạng người giảo quyệt, mắt thấy chuyện không ổn liền muốn chuồn đi. Chỉ là thân hãm trong Yên La trận, Ngọc Thanh môn ngũ đại kim tiên dựng kỳ trên cửa, toàn lực chủ trì trận pháp vận chuyển. Muốn chạy trốn lại dễ dàng như nói sao, không khỏi âm thầm kêu khổ.

Trấn Nguyên Tử thân mình dừng lại, bạch quang đại thịnh trên đỉnh đầu, phân ra ba đạo cầu vồng, hóa thành ba bàn thay khổng lồ, chụp tới ba phật.

Ba phật đều hiện kim thân xá lợi, phật quang chiếu sáng, toàn lực chống cự.

Thình lình tay Trấn Nguyên Tử xuất ra dài ngàn trượng, hung hăng tát một phát lên Hoan Hỉ phật, làm cho nhóm Hoan Hỉ phật một phật thì xuất thế, còn hai phật thăng thiên, lăn lộn mấy vòng, mắt nảy đom đóm.

Hai mươi bốn khỏa hạt châu màu vàng sáng từ ống tay áo Hoan Hỉ phật bay ra. Kim Cương Bất Hoại phật cùng Bảo Tràng Quang Vương phật lập tức thất kinh, vội xả thân nhào tới muốn đoạt Định Hải thần châu.

Trấn Nguyên tử cười nói: “Tiên thiên thánh vật đều là tự có chủ, Phật tổ sao có thể vọng động tham niệm, không duyên cỡ làm hư kim thân đạo quả.”

Pháp lực thúc giục, đại thủ mạnh mẽ bổ xuống dưới, lại đem Kim Cương Bất Hoại phật cùng Bảo Tràng Quang Vương phật đánh cho lộn mấy vòng.

Đang ở bên tìm cơ hội trốn, ba ma đầu thấy Định Hải Thần Châu, làm sao có thể chống cự sức hấp dẫn của tiên thiên linh bảo, không chút suy nghĩ liền đánh tới.

“Khá lắm ma đầu, lưu ngươi không được.” Ngũ đại kim tiên chủ trì trận vận chuyển, tất nhiên thấy tình hình trong trận rõ ràng. Thấy Tây Thiên tam phật bị Trấn Nguyên Tử đánh cho bò lăn, nôn ra Định Hải thần châu, lập tức xông vào đại trận.

Quảng Thành Tử ngự Hỗn Nguyên kim thước, nhắm đầu đánh tới. Ba ma đầu biết lợi hại, vội vàng nhảy ra. Vân Trung Tử tay áo hất lên, thu lấy Định Hải thần châu, hướng Trấn Nguyên Tử nói: “Đạo huynh công đức vô lượng.”

Trấn Nguyên tử thở dài: “Nhân quả đến cùng sẽ có báo, đạo kiếp nạn bắt đầu thì tất sẽ gặp, thôi, thôi.” Dứt lời hóa thân cầu vồng, bay khỏi Yên La đại trận.

Hoan Hỉ phật cùng Kim Cương Bất Hoại phật, Bảo Tràng Quang Vương phật chẳng những mất Định Hải thần châu, còn mất da mặt. Ba Phật đạo hành thâm hậu, tự biết số trời không thể nghịch. Tuy nén giận, nhưng cũng không dám dây dưa, hóa thân kim quang hướng cực lạc thế giới mà đi.

Ba ma đầu thấy Tây Thiên ba phật chạy trốn, sao còn dám có nửa điểm ý nghĩ không an phận, vội vàng thân hóa hắc cầu vồng (lại mầu gì nữa đây), chạy mất dạng.

Vân Trung Tử cười nói: “Định Hải thần châu cùng giáo ta hữu duyên, chư vị đạo huynh mau về cùng giao nộp pháp chỉ.”

Quảng Thành tử bọn người vừa mới nói “Được” xong, bỗng một tiếng cười cạc cạc quái dị vang lên, hư không chấn động. Một cây gậy chống trời to lớn phá vỡ hư không, mang theo lờ mờ không gian loạn lưu, hung hăng đánh tới năm vị kim tiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.