Vô Lại Kim Tiên II

Chương 69: Bồ Đề Diệu Thụ



Lại nói trên Đông Hải, ngàn vạn oán linh tụ tập cùng một chỗ rất lâu không tiêu tan, ngưng kết thành một cỗ cường đại oán khí, bao phủ cả bầu trời, khiến thiên địa cũng thất sắc. Cho dù là thời thượng cổ yêu ma đại chiến, tuy đánh cho tam giới gần như sụp đổ, cũng không có oán khí cường đại như thế.

Oán khí kia chính do hồn phách của những người chết oan tụ tập mà thành. Oán khí cường đại bao phủ toàn bộ chiến trường, đúng là làm người ta khiếp sợ.

Ngàn vạn đại quân đánh nhau, tiếng kêu xuyên thẳng qua chin tầng trời đi rất xa, ngay cả Thiên đình cũng bị chấn động. Huyết nhục tung tóe, tràng diện này chính là từ thời khai thiên lập địa tới nay cũng lần đầu tiên xuất hiện.

Tiên nhân có nhân quả phải kết thúc của tiên nhân, phàm nhân có nhân quả cần giải quyết của phàm nhân. Môn hạ chúng đệ tử của Cực Lạc cung xông thẳng đến Thục Sơn đệ tử, Hồng Bào lão yêu không chịu nhàn rỗi, vận khởi yêu quang bay thẳng vào, tế lên Thiên Ma kiếm chém thẳng vào đầu Khổng Lai Học.

Lão yêu trước kia ở Thúy Hà Sơn chính là yêu vương một phương, cùng những tiên đạo chính phái luôn đối đầu. Kể từ khi vào làm môn hạ của Cực Lạc cung, được Lâm Phong truyền cho Thượng cổ yêu tộc bí pháp, lại có Hồng mông huyền hoàng nhị khí tinh luyện Nguyên Thần pháp lực, thêm vào cửu chuyển Kim đan cùng vạn niên đào vương đại bổ, cho nên pháp lực tiến triển cực nhanh.

Hôm nay lại được Lâm Phong ban cho Thiên Ma kiếm, lại càng như hổ thêm cánh. Một đường xông vào đánh loạn xạ tơi bời. Lão ma âm thầm chém giết, không quản hắn là tiên gì, giết thẳng vào trong trận, tế lên Thiên Ma kiếm hướng thẳng đầu Khổng Lai Học chém tới.

Thục Sơn tuy có mười vạn môn nhân đệ tử, mỗi người lại có pháp lực cao thâm, nhưng Hồng Bào lão yêu trong tay có Thiên Ma Kiếm, những tên đệ tử Thục Sơn thuộc hạng thứ hai này làm sao có thể địch lại. Đi tới liền bị Hồng Bào lão yêu chém chết, bắt Nguyên Thần cắn nuốt.

Thử nghĩ thượng cổ yêu tộc bí pháp lợi hại bậc nào. Lúc Lâm Phong đem xác Thái Huyền trảm thành thân ngoại hóa thân, thu thập chân linh ý thức tán lạc ở tam giới của Yêu Hoàng, tất thu được rất nhiều bí pháp nham hiểm độc ác, thích hợp cho Hồng Bào lão yêu tu luyện.

“Hảo tặc tử, hôm nay sẽ dùng lão yêu ngươi tế cờ.” Khổng Lai Học giận dữ, hạ xuống Cửu Long hương đuổi tới. Đoạn tế lên Càn Khôn kính, cùng Hồng Bào lão yêu tranh đấu.

Càn Khôn kính chính là một thượng cổ pháp khí vô cùng lợi hại, nguyên là bảo vật của một vị Thái cổ Kim tiên. Thời thượng cổ yêu ma đại chiến, Ma giới đại ma thần cũng bị chết dưới Càn Khôn kính này, không ai không biết, uy danh vang khắp tam giới. Sau khi bị Thục Sơn khai phái tổ sư là Bạch Vân Kiếm đoạt được, liền truyền cho Thục Sơn chưởng môn là Thanh Huyền chân nhân.

“Thiên La tứ kiếm này không dưới Tiên Thiên thập đại thánh khí, tiểu cẩu ngươi lại tự tìm chết.” Hồng Bào lão yêu trong bụng mắng thầm, Thiên Ma Kiếm tức thời chém lên Càn Khôn kính. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, Càn Khôn liền bị hất bay ra ngoài, quang mang liền ảm đạm, theo đó tầng tầng tiếng rạn nứt có thể nghe thấy rõ ràng.

“Không tốt, Thiên Ma kiếm của lão yêu thật lợi hại, đúng là khó đối phó.” Khổng Lai Học kinh hãi. Hồng Bào lão yêu ở tại Thúy Hà Sơn ngoại trừ Hầu tử đang ở bên ngoài là yêu vương lợi hại nhất, thì kể từ khi vào làm môn hạ Cực Lạc cung, tu vi đạo hạnh tiến triển cực nhanh, Thiên Ma kiếm lợi hại không nói tới, chính là pháp lực tu vi so với hắn cũng cao hơn rất nhiều.

Vội vàng thu hồi Càn Khôn kính, Khổng Lai Học đau lòng suýt ngất. Càn Khôn kính này chính là một trong những pháp khí lợi hại nhất của Thục Sơn phái. Nếu không phải thân phận đặc thù, thì tuyệt đối không đến phiên mình được sử dụng Càn Khôn kính.

Hôm nay lại bị phá hủy mất đi linh tính, làm sao không khiến hắn đau lòng cho được.

Bất quá đau lòng cũng đã đau rồi, nhưng mạng nhỏ lại quan trọng hơn. Xem thấy Hồng Bào lão yêu giết đến đỏ cả mắt, sau khi sử Thiên Ma kiếm chém rụng Càn Khôn kính lại giết tới đây, nào dám lấy mạng nhỏ mình ra đùa giỡn, vội vàng khởi thân độn quang. Cũng không quan tâm quân binh bị chém giết thế nào, chỉ biết vùng ra chạy trốn.

Hồng Bào lão yêu cũng không đuổi theo, ỷ có Thiên Ma kiếm trong tay, thoải mái đồ sát Thục Sơn đệ tử.

Thục Sơn đệ tử vốn nhiều hơn môn hạ đệ tử Cực Lạc cung mấy chục lần, nên lúc nào cũng có hơn mười người vây công một người. Thải Y đích thực lần đâu tiên trải qua chiến trường huyết tinh này, bị hơn mười Thục Sơn đệ tử vây công, cũng chỉ có thể tế lên pháp bảo tực bảo vệ mình. Thải Y tế lên Thiên Tâm Đăng, đem Nghê Thường cùng Thanh Hà và Tiểu Thanh bảo vệ vào trong, nhất thời cũng không thể làm gì.

Chỉ là Thục Sơn đệ tử lấy nhiều đánh ít, hơn mười loại pháp bảo với những ánh sáng kì dị lưu chuyển thay nhau oanh kích, thì Thiên Tâm Đăng dù có năng lực phòng ngự cường thịnh trở lại, nhưng Thải Y nhị nữ tu vi có hạn, sợ là cũng không chống đỡ được bao lâu.

Cũng may Thiên La Tứ Kiếm tuy không phải một trong thập đại Tiên Thiên thánh khí, nhưng uy lực lại không kém là bao. Đã có nhiều Thục Sơn đệ tử chết dưới Thiên Tuyệt kiếm của tiểu Thanh, nên Thục Sơn đệ tử cũng cực kì cố kị Thiên La tứ kiếm trong tay tứ nữ, không dám toàn lực oanh kích Thiên Tâm Đăng.

Lão Chí Minh tế lên Đả Tiên Ấn, đích thực đã muốn liều mạng, cho dù phải nhập vào luân hồi lần nữa cũng không thể cho mấy vị sư tỉ phải chịu tổn thương, nếu không nhất định sẽ phụ lòng ân sư.

Ngao Liệt trong mình có Định Hải Thần Châu, liền đem hai mươi bốn khỏa Định Hải Thần Châu dùng Nguyên Thần luyện hóa. Định Hải Thần Châu này chính là tinh hoa ban đầu Tiên Thiên Quí Thủy. Tiểu Bạch Long thuận tay tế lên Định Hải Thần châu, dẫn động nước Đông Hải, cùng hơn mười Thục Sơn đệ tử không phân cao thấp.

Khổng Lai Học sau khi vùng thoát chạy đi, quân binh Đại Đường mất chủ tướng, làm gì còn tinh thần chiến đấu. Hơn nữa tuy Đại Đường gần trăm năm nay đạo giáo hưng thịnh, binh tinh tướng giỏi, nhưng Tứ Hải thủy quân chính do Thiên giới cai quản, thực lực vượt xa quân binh Đại Đường, hai bên va chạm nhau cơ hồ trong nháy mắt liền dễ dàng sụp đổ.

Tây Hải Thái Tử Ma Ngang sau khi nhận được tin tức liền mang theo thủy quân Tây Hải, Bắc Hải, Nam Hải chạy đến tương trợ, từ ba mặt đem tàn quân Đại Đường bao vây lại. Mỗi người đều giết đến máu chảy thành sông, vô số Nguyên Anh mất thân thể gào thét chạy trốn tứ phía. Ngàn vạn oán linh không cam lòng vào luân hồi chuyển kiếp, tụ tập trên cao hồi lâu không chịu tản đi, đúng thật là vô hạn thê lương.

Hồng Bào lão yêu cũng không đuổi theo Khổng Lai Học, quay đầu lại, tế lên Thiên Ma kiếm, chém vào Thục Sơn đệ tử. Mấy cỗ Nguyên Thần cỡ hài nhi vừa mới thoát ra, đã bị Hồng bào lão yêu chụp lấy, cắn nuốt chuyển hóa thành pháp lực.

Thục Sơn đệ tử thấy lão ma hung tàn, lại không người nào ngăn được Thiên Ma Kiếm, đem tất cả đánh cho tan xác, nào dám đem mạng nhỏ mình ra đùa giỡn. Vô duyên sao lại đi chịu chết, thêm vào đại sư huynh Khổng Lai Học đã vùng thoát chuồn đi. Có người đầu tiên rời đi, tức thời quát một tiếng, khởi thân độn quang lâm trận bỏ chạy.

Thục Sơn đệ tử tất cả đều là nhất lưu Thiên tiên, mỗi người pháp lực đều tinh thâm, nghe tiếng quát liền chạy khỏi cuộc chiến, chỉ khổ cho binh tướng Đại Đường bị đẩy ra làm bia đỡ đạn. Tứ Hải thủy quân bao vây tứ phía, giết đến máu chảy thành sông, tiếng gào khóc vang lên thảm thiết.

Tây Hải Long Thái Tử Ma Ngang một đường giết thẳng đến, cùng Ngao Liệt hội hợp. Thải Y nhị nữ vẫn chưa hết hoảng sợ, xông tới nói: “Nếu Thục Sơn đệ tử đã rút, những binh tướng này đều vô tội, chúng ta hãy thu binh về, không nên tạo nhiều sát nghiệp.”

Ngoại trừ Hồng Bào lão yêu, những người khác cũng không phải hạng người ham giết chóc. Lúc này Ngạo Liệt mới thu binh về Long cung không để ý tới nữa.

Khổng Lai Học bởi vì là con của Thục Sơn chưởng môn, luôn được trưởng bối sư môn dung túng hết mức, nên khó tránh tự cao tự đại, nổi lên ý định với Tứ Hải long tộc. Không nghĩ tới lại hao binh tổn tướng, chính mình còn xém chút táng thân dưới Thiên Ma kiếm. Sau khi trở về Trường An, oán khí trong lòng mãi không tiêu tan, nên quay về Thượng Khung Sơn, hướng trưởng bối khóc lóc kể lể.

Thanh Huyền chân nhân luôn yêu thương con nên trong lòng cảm thấy bức thiết, hơn nữa Khổng Lai Học lại than thở khóc lóc van xin, tức thời cảm thấy hơi tức giận, vỗ án mắng: “Buồn cười, Thục Sơn ta chính là Thượng Thanh nhất mạch, chính là Tiên đạo danh môn chánh phái. Cực Lạc cung chỉ là một đám phỉ đạo yêu tà tụ tập, Cực Lạc cung chủ không nói, chính là môn hạ đệ tử cũng có thể chèn ép Thục Sơn ta, thử hỏi làm sao có thể nuốt trôi cục tức này.”

Lập tức mời mấy vị Thục Sơn trưởng bối đang tiềm tu xuất sơn, lại mời nhiều Kim Tiên hay giao hảo với Thục Sơn, tất cả đều đến trong thành Trường An, quyết tâm đòi lại thể diện.

Đường vương Huyền Tông vốn chỉ là một tượng gỗ. Tuy biết Khổng Lai Học làm hao binh tổn tướng, cảm thấy đau lòng vạn phần, nhưng cũng không thể làm gì. Khi biết Khổng Lai Học mời Thục Sơn trưởng bối đến đây, hòng đòi lại thể diện, cũng làm như không thấy, chỉ cười lạnh trong bụng: “Hoàng mao tiểu nhi, không biết trời cao đất rộng, đúng là báo ứng.”

Mấy vị Thục Sơn trưởng bối cùng với những tiên nhân được mời đến đều là nhất lưu thiên tiên đã đặt một chân vào Kim tiên đại đạo. Càng bước vào kim tiên đại đạo thì lại càng không để quân vương phàm giới vào trong mắt, dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn còn muốn hơn Thái cổ Long kình vốn phách lối rất nhiều.

Đường vương quan sát, cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể tăng thêm vài phần cừu hận ở trong lòng.

Khổng Lai Học có được mấy vị trưởng bối làm chỗ dựa, nhất thời lòng tin tăng lên gấp trăm lần, liền chỉnh hợp binh tướng, một lần nữa quyển thổ trọng lại( ngóc đầu trở lại).

Phạm Âm lượn lờ, Phật quang chiếu khắp. Tây Thiên thế giới cực lạc, Lôi Âm Bảo Tự, vạn Phật chi chủ sau khi dừng niệm nam mô A Di Đà Phật, ba nghìn Phật đà liền tản đi. A Di Đà Phật ngồi yên một lát, đoạn dụng thủ nhất chỉ, một gốc Bồ Đề thụ bên cạnh Công Đức Trì quang hoa đại thịnh, thoáng một cái biến thành pho tượng Kim Thân Phật đà, miệng niệm: “ A Di Đà Phật”.

A Di Đà nói: “Ngươi vốn là Bồ Đề Diệu Thụ, từ khi thế giới cực lạc sinh ra, đã ở Công Đức Trì nghe giảng đại đạo, là Tây Thiên Phật Tử hộ pháp gia trì của ta. Hôm nay đại kiếp nạn đến, kiếp số của ngươi đã đủ, sắp đạt viên mãn, nên ta ban cho ngươi làm Bồ Đề tổ sư phật, gia trì vô lượng đại chức Kim thân chính quả, là Phật tử thứ mười trong ba ngàn chúng Phật.

Bồ Đề tổ sư Phật sắc mặt từ bi, hạ xuống liên hoa bái lạy.

A Di Đà chỉ lặng yên ngồi, không nói gì.

Sau khi Bồ Đề tổ sư Phật lạy xong, cũng không nói lời nào, lập tức quay tròn, một lượng lớn chân linh liền hạ xuống đi luân hồi chuyển kiếp.

Lại nói Tiểu Bạch Long sau khi thắng lợi, trong nội tâm cũng không hết bất an, chỉ muốn báo cho sư môn tai nạn này. Sau khi cùng các vị sư tỷ đệ thương nghị liền tự mình trở về Hồng Mông thế giới thỉnh tội. Không nghĩ vừa mới ra khỏi Đông Hải, liền thấy một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, mơ hồ giống đế vương, rơi vào trong Nam Hải quận của Đại Đường.

Tiểu Bạch Long nghi hoặc, muốn đi dò xét xem tột cùng là gì, nhưng lại sợ trì hoãn thời gian, đành phải tạm thời buông bỏ nghi ngờ trong lòng, một đường khởi thân độn quang đến Đông Thắng Thần Châu. Yên lặng một lát, chỉ thấy sắc trời trước mắt liền sáng rực lên, Hồng Mông huyền hoàng nhị khí bay lượn lờ, hiện ra một đại thế giới.

Cực Lạc tiên phủ giống như ở trước mắt, mà cũng tựa như ở chân trời. Tiểu Bạch Long trong lòng biết Hồng Mông thế giới này rất huyền diệu, nếu khởi thân độn quang mà chạy, thì sợ rằng đi cả trăm triệu năm cũng không tới được Cực Lạc tiên phủ. Do vậy liền thu hồi độn quang, đi bộ hướng Cực Lạc cung mà đến.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.