Vô Lại Kim Tiên

Chương 3



Trong buổi cơm chiều với đại gia đình, Lâm Phong phải đến ăn tại hậu viện nơi gia gia cư ngụ. Đến nơi, thấy gia gia cùng mẫu thân chờ ở đó đã lâu. Phụ thân cùng hai vị ca ca cũng vừa đến. Hai vị ca ca và phụ thân của Lâm Phong rất giống nhau, tướng mạo uy nghiêm, khí độ bất phàm.

Đặc biệt là phụ thân, thân người trầm ổn, uy thế khiếp người, gương mặt cương nghị giống như hình tượng của một đao phủ, tinh quang ấn tàng trong mắt thể hiện vẻ trí tuệ vô biên, cử tay động chân đều thể hiện tư thế sát phạt quả đoán, thật xứng danh là một đại chiến thần.

Lâm Phong bước lại ngồi gần chỗ gia gia đã cấp cho, mĩm cười nhìn mọi người rồi hắng giọng nói: “Mọi người đều khỏe ạ!”

“Tiểu tình thánh à, chúng ta đều khỏe!” Lão gia tử tủm tìm cười nói: “Nghe nói tam thiếu gia cũa chúng ta vào lúc chiều đã khiến cho tiểu tử của Tỉnh Thái gia bại không còn đất chôn, lại còn làm cho Lộ Thiến Á tiểu nha đầu suýt chút nữa một kiếm tất sát, làm cho gia gia đây suýt chút nữa phải cười đến đánh rấm. Để coi cái lão khốn Tỉnh Thái gia đó sau này còn trước mặt ta dám diệu võ dương oai nữa không?”

“Gã tiểu Thái đó…” Lâm Phong đắc ý thêm vào: “…không biết cái câu “Độc thư vạn quyền, kỳ ý tự hiện” là gì. Trong sách tự có chỉ dẫn đường đi nước bước, bao hàm kế mưu đàng hoàng. Tuy nhiên, sau này đối phó với tiểu tử Tỉnh Thái Tiểu Miêu đó không phải là dễ dàng, xin đại ca đầu gỗ và Đại cung chủ gia gia ra mặt mới có thể quyết định!”

Lâm Khiếu Thiên giễu cợt nói: “Tiểu tử khốn kiếp, chỉ không gặp có bảy tháng mà ngươi đã chuyển sang lém lĩnh như vậy, xem ra phụ thân ta phải bỏ thêm một chút thời gian quản giáo ngươi rồi!”

Mẫu thân của Lâm Phong nghe vậy lập tức bất mãn nói: “Nếu có thời gian thì chàng bỏ ra tranh với Pháp Lạp Đế gia về cái khoản quân phí đi, Tiểu Tam thông minh đỉnh ngộ như vậy, đâu có chỗ nào cần chàng quản giáo!

“Ha Ha…” Lâm Khiếu Thiên thường ngày không sợ trời không sợ đất, chính là chỉ sợ có vợ thôi, nghe nói thế liền cười lớn co đầu rút cổ như con rùa vậy.

Lâm Phong nhìn thấy thế trong lòng không khỏi thương cảm cho phụ thân mình. Nam nhân sống trong tình cảm này, giống như khối đậu hủ thúi bị đạp cho nát nhừ. Đương nhiên, hắn chắc chưa hiểu rõ đạo lý “phu phụ tương kính như tân “.

Đại ca Lâm Long vờ không có chút hảo khí nào, nhìn hắn trừng trừng, Lâm Phong lập tức làm mặt quỷ, làm cho nhị ca Lâm Hổ không nhịn được thật thà nói: “Đệ có nói với đại ca rồi, nếu huynh hiện tại đi đi lại lại nhiều, chi bằng mấy ngày nay dạy cho tiểu tam vài kỳ chiêu, biết đâu được sẽ làm cho Đại cung chủ điện hạ nhất thời cao hứng gieo khăn tay cho huynh cũng không chừng!”

“Ha ha!” Lâm Long nguyên là người chân thật và tốt bụng, nghe thấy thế thì gương mặt ửng đỏ, cười bẻn lẻn mấy tiếng.

Cuối cùng thì lão gia tử cũng làm trung gian dàn xếp: “Tốt lắm! Hiện tại bắt đầu ăn uống. Mọi người cùng chúc cho Tiểu tam nhân họa đắc phúc, từ trong sách ngộ ra được đạo lý kinh nhân. Khiếu Thiên, con sau này cũng cần để mắt nhìn xa, Lâm Môn chúng ta nhất định là hoàng kim quý tộc duy nhất trên đại lục, cầm ngôi nhất gia chi chủ, con không được chỉ biết mang binh đi đánh mà bỏ qua các thứ khác!”

“Dạ vâng, thưa phụ thân đại nhân tôn kính!” Thấy phụ thân nghiêm mặt huấn thị, Lâm Khiếu Thiên không dám nói lời nào, chỉ luôn miệng vâng dạ.

Ngày đầu tiên từ thế giới khác đến đây, Lâm Phong che đậy mọi chuyện rất tốt, nên không bị Lâm gia trên dưới phát hiện có điều gì bất thường. Từ đó hắn tự tin nghĩ rằng, tại thế giới này chỉ có một mình hắn là biết Lâm Phong hiện tại không phải Lâm Phong ngày trước, còn người của Lâm Gia thì căn bản không thể nào biết được.

Hiện tại, hắn ngoại trừ một cái mạng nhỏ nhoi ra, còn các năng lực để sanh tồn khác đều không có. Điều này thật không tốt trong cái thế giới mà người nếu không có thực lực tất sẽ bị đào thải, diệt vong. Đó cũng không phải là kết quả mà hắn mong muốn. Truyện được copy tại Truyện FULL

Nguyên anh bị phá, hiện tại hắn chân chánh là kẻ trói gà không chặt.

Có điều Thái Cực Huyền Công mà trước đây hắn đã tu luyện lại là pháp môn công quyết không chính thống. Hắn khổ tu hơn mười năm dưới danh vị nhị đại đệ tử của Côn Lôn phái, bất quá phải bỏ luôn cái tiểu mệnh đễ luyện và luyện…

Tương truyền Thái Cực Huyền Công là do Nhân giáo Thánh nhân Lão Tử soạn ra, bị phong ấn trong Thái Cự Đồ. Lâm Phong nhờ kỳ duyên xảo hợp lấy được Thái Cực đồ, sau đó khi Lâm Vân đang không ngừng luyện huyền môn bát bảo kim thân thì bị mười lão tạp mao mặt dày Côn Lôn vây đánh.

“Sát thiên vạn các lão tạp mao đó, lão tử như quả còn mạng quay lại nhất định đưa các người xuống hoàng tuyền!” Nghĩ đến Côn Lôn phái cử những lão tạp mao này, Lâm Phong không nhịn được hận nghiến răng kèn kẹt.

Thái Cực Huyền Công vốn là thứ vô thượng tinh thần lực để ngưng luyện chính tông huyền môn bát bảo kim thân, khi kim thân đại thành có thể so sánh với nhục thân trước đây gia tăng sức mạnh lên hàng trăm vạn lần. Bất quá tinh thần lực này lại vô hình vô chất, để ngưng luyện thành thật thể kim thân, sự khó khăn gian nan không gì tưởng tượng được. Sự tình này không thể mong là được, chỉ là từ từ lấy mất thời gian của người luyện.

Rất may, trong huyết quản của Lâm Phong hiện tại có lưu trú dòng máu của bất tử điểu hoàng kim quý tộc, thể nội thiên sanh rất sung túc ma lực. Trước đây tiểu tử bất học vô thuật, hiện tại chung qui không biết có thể áp dụng được chút nào để tự bảo vệ hay không?

Ngày bình tĩnh qua đi rất nhanh, tính từ khi Lâm Phong đến thế giới này đã quá nửa năm rồi.

Hiện tại phụ mẫu đối với hắn tốt phi thường, lão gia tử đối với hắn cũng thanh nhãn hữu gia. Hai vì ca ca thì dị thường quan chiếu. Chuyện này không thể nói được Lâm Phong hưởng thụ cảm cảnh cha mẹ thương yêu, cả nhà đùm bọc, cảm kích phi thường. Chuyện đó cũng ảnh hưởng đến hắn, nên hết sức tỏ ra là một hiếu tử.

Có được một lực lượng hùng mạnh hậu thuẫn, về phương diện ma pháp Lâm Phong đã đạt được thành tựu kinh nhân, ví dụ như ngày hôm qua, hắn đã thành công trong việc triệu hoán cấp thứ sáu trong Hỏa hệ Ma Pháp – Đại Hỏa Cầu Thuật, hậu quả là bị phụ thân đánh đít.

Ai biết đâu được có ngày hắn dùng nó thiêu sống cái con tiểu miêu nhà Tỉnh Thái Gia thì sao. Mà có không bị chế thì cũng bị lột da. Đương nhiên, phụ thân chỉ là đánh vào đít hắn lấy lệ thế thôi, chủ ý là răn đe, chứ không sử dụng chút khí lực nào

***

Sau bữa cơm trưa, Lâm Phong như thường nhật chạy ngay vào Độc Thư Ma Vũ, là học viện sơ cấp của đế quốc, để đi học.

Hắn hiện tại là một trong những học trò ngoan, luôn không nghỉ học mà không có lý do chính đáng. Trường là nơi quy tụ của con cái hoặc đệ tử của quý tộc. Họ không có khó khăn gì ngoại trừ việc có rất ít học sinh. Đạo sư căn bản cũng không dám quản giáo những học sinh xuất thân từ tầng lớp quý tộc như thế này.

Hai hộ vệ do gia gia phái theo rành rẽ đường đi nước bước dẫn đường đến luyện võ trường của học viện. Quả nhiên, hôn thê tương lai của hắn, cô nhóc Lộ Thiến Á, đang dùng hai bàn tay nhỏ nhắn xoa chống ngang eo lưng, uy phong hướng về các vị con cháu con nhà quý tộc chung quanh đắc ý nói: “Các người là thứ gì thế, ai trong các ngươi có thể đánh bại bổn tiểu tỷ, bổn tiểu tỷ sau này sẽ cưới người đó!”

Các con em nhà quý tộc xung quanh đó quay đầu nhìn nhau, mắt anh nhìn mắt tôi, rốt cuộc không một người nào dám bước ra khiêu chiến.

“Không ai dám theo à? Sao lại để cho Lộ Thiến Á mẹ các ngươi bị ế chứ, sao lại dám thế?

Lâm Phong lập tức đổ vào thêm dầu vào lửa. Hắn quá rành tính hiếu thắng của cô nhóc Lộ Thiến Á này. Chỉ là mấy đứa tử đệ con nhà quý tộc này mới mười tuổi đầu, bất học vô thuật. Mới nghe tới đó đã lắc đầu rút cổ như thấy có quỷ vậy, nói gì tới gã tiểu miêu của Tỉnh Thái Gia, hắn chắc chắn không dám tái kiến cô nhóc man rợ này.

Bất quá, tiểu nha đầu mới 10 tuổi cũng đang trong giai đoạn thích đùa thích giởn với bạn đồng niên. Cô ả chẳng hiểu thế này là cưới với hỏi. Nhất định có người nào đó cố ý khơi dậy tính cách háo thắng cực mạnh của nàng. Lâm Phong thấy thế cũng rất tức giận. Gã nào dám lên đây đánh vợ tương lai của lão tử? Thằng nào mà hỗn thế, thằng cha nó!

Quả nhiên, chợt nghe tiếng hô lớn bên trong đám đông: “Lộ Thiến Á, ngươi nói thật không? Thế nếu có người nào đánh bại được ngươi, ngươi nhất định phải cưới hắn phải không?”

Lộ Thiến Á kiêu ngạo nói: “Đương nhiên là đúng, bổn tiểu tỷ nói là phải giữ lời, chừng nào ngươi có thể đánh bại được ta, ta sẽ cưới ngươi!”

Lâm Phong để tâm theo dõi câu chuyện. Người phát ngôn trong đám đông chính là một trong đám côn đồ Tỉnh Thái gia. Hắn là Tỉnh Thái tứ miêu, vây quanh còn có các tiểu miêu khác nữa. Tên Tỉnh Thái tứ miêu này lớn hơn Lộ Thiến Á khoảng sáu tuổi, võ công nhất định có căn cơ vững vàng. Lộ Thiến Á không biết trời cao đất dày là gì, dĩ nhiên không phải là đối thủ của y. Điều này dĩ nhiên tụi nhóc lưu manh này thầm hiểu rất rõ.

Lâm Phong tức khí, bài giáo huấn hôm qua nhanh chóng không còn chút ấn tuợng nào. Mắt thấy gã tiểu tử đó đắc ý đi đến khiêu chiến Lộ Thiến Á, lại còn phun ra những câu chửi dơ bẩn: “Lộ Thiến Á, ngươi quả là ngu, bị người khác bán cho Tỉnh Thái gia tiểu tử của ta lấy chút tiền, ngươi quả thật là ngu xuẩn.

Lộ Thiến Á lập tức trợn trừng đôi mắt hạnh, giận dữ quát: “Ngươi dám chửi ta?”

Lâm Phong cũng giận dữ hét lại: “Ta không chửi ngươi, nhưng phải đập cho cái đồ không biết trời đất ngu ngốc của ngươi mấy cái đã!”

Tỉnh Thái tứ miêu lập tức quay sang Lâm Phong mỉa mai: “Tưởng ngươi là ai, thì ra là Lâm gia tiểu tử. Lộ Thiến Á, ngươi trước hết hãy giáo huấn tên tiểu tạp chủng không biết trời đất là gì này!”

“Ha….ha” Quay một vòng nhìn mấy con mèo mướp của Tĩnh Thái Gia, Lâm Phong nói: “Cái bọn lưu manh các ngươi không nên đắc ý vội, để thiếu gia trước hết thu thập các người đã, nếu hôm nay không làm cho các người thành bầy mèo con tạp chủng treo lên xà nhà, lão tử quyết đổi họ!”

Lộ Thiến Á tức giận nói: “Ngươi dám thóa mạ ta? Ta phải đánh ngươi bò lê bò càng không còn cái răng ăn cháo mới được!” Dứt lời liền huy kiếm đâm tới.

Đến đây, để cho cái đồ tiểu nha đầu không biết trời đất ất giáp gì thấy như thế nào là Thiên ngoại Hữu thiên, nhân thượng hữu nhân!” Lâm Phong cười ha hả cực lớn, xuất thanh đoản kiếm phòng thân do gia gia tặng ra nghênh đón, cùng Lộ Thiến Á mở cuộc đấu.

Không thẹn là thiên tài võ học trăm năm có một của Pháp Lạp đế gia tộc, trong thời gian nửa năm, Lộ Thiến Á đã vượt qua Tích Tử Ngô Hạ của Mông Cổ, kiếm chiêu trong công có thủ, đấu khí đã tiến bộ một chặng đường dài, đầu mũi kiếm ẩn chứa chút đấu khí sắc nhọn.

Bất quá, Lâm Phong là người thế nào? Dù cho nguyên anh bị phá, nhưng sau nửa năm cần tu khổ luyện, tu vi đã đột phi mãnh tiến. Huống gì kiếp trước thân kinh qua hàng trăm trận chiến, kinh nghiệm quyết đấu phong phú vô cùng, do đó gặp chiêu chiết chiêu, dùng lực phá giải, đánh cho kiếm của Lộ Thiến Á rơi xuống đất, lớn tiếng hỏi: “Thể nào, không phục thì đấu lại?”

“Oa! Ta phải giết ngươi!” Chưa từng nếm mùi bại trận khiến Lộ Thiến Á đứng như si ngốc, không thể chịu đựng được đả kích này, lập tức òa khóc, thân người như hổ nhào vào Lâm Phong…

Các tiểu miêu của Tỉnh Thái gia nhìn kỹ mọi chuyện chợt dậy lên nỗi kinh sợ. Hai hộ vệ do lão gia tử phái theo cũng lo lắng làm ám thị cho thiếu gia.

“Sao, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ à?” Lâm Phong chửi một câu, thực sự hạ đoản kiếm về một bên, hộ trụ gương mặt, để cho Lộ Thiến Á phát tiết hỏa khí trên người hắn.

Không hiểu sao cô nhóc này trong lòng lại háo thắng như vậy. Thường ngày không ai dám đắc tội với Pháp lạp đế gia, dù cho có thể đánh thắng nàng thì các quý tộc tử đệ cũng cố ý xuống nước xin cầu hòa. Cô nhóc này chưa khi nào bị bại trận, Lâm Phong sở dĩ lần này triệt để đối phó với nàng, chính là vì hắn không muốn cho các tên tiểu lưu manh của Tỉnh thái gia chiếm tiện nghi dễ dàng.

Lộ Thiến Á ngắt nhéo hắn một trận, thế rồi từ thút thít đến òa khốc, vừa khóc vừa chạy biến đi.

Lâm Phong nhìn y phục bất thành dạng của mình, trong lòng không thể ngăn được cơn sầu muộn muốn chết, quay đầu nhìn gương mặt cười cười gian giảo của mấy tên nhà Tỉnh thái gia, trong tâm liền giận dữ, chỉ Tỉnh Thái tứ miêu nói: “Nhìn đây, có dám lăn xuống đây cùng thiếu gia quyết đấu?”

Quần miêu của Tỉnh Thái gia lập tức đại nộ, Tỉnh Thái tứ miêu tức giận nói: “Bất quá là đánh con gái, ngươi lấy gì đắc ý nào? Ta sẽ dạy cho tiểu tạp chủng ngươi chút kiến thức về sự lợi hại của ta!”

“Đừng nói lời thừa, lăn xuống đây!” Lâm Phong giương đoản kiếm chỉ Tỉnh Thái Tứ Miêu buông lời nguyền rủa độc ác: “Tỉnh thái gia tạp chủng, trời sinh Tỉnh thái gia các ngươi là thứ rẻ tiền, nam ăn trộm nữ bán thân, toàn bộ đều là phường hèn nhát. Thiếu gia hôm nay thế thiên hành đạo, vì dân trừ hại!”

“Cái đồ chết bầm nhà ngươi!” Tỉnh Thái Tứ Miêu hơi giận bốc lên đầu, gầm lên một tiếng, huy kiếm ném tới.

“Chết đi, đồ tạp chủng Tỉnh thái gia!” Lâm Phong vận khởi toàn bộ nguyên khí trong người, dùng ngự kiếm thuật điều khiển thanh đoản kiếm phóng tới Tỉnh Thái Tứ Miêu. Kim quang chợt lóe lên, liền sau đó là tiếng thét thàm khốc của Tỉnh Thái tứ miêu. Mạng của hắn đã lập tức ô hô ai tai bay xuống tuyền đài.

Thể nội Lâm Phong trống không, trong đầu xây xẩm, gần như chút xíu nữa là ngã gục xuống đất, không còn chút khí lực nào để thu hồi đoản kiếm, liền sát khí đằng đằng nhìn bọn Tỉnh thái gia quần miêu phán một câu: “Sau này xuất môn gặp thiếu gia cần coi chừng nhé!” Sau đó liền quay về báo cáo với lão gia tử sự việc của hắn. Hắn không còn cách nào khác, sự tình nghiêm trọng này dĩ nhiên phải để lão gia tử ra mặt lo liệu.

Lâm Hòa và Lâm Nhi hai tên hộ vệ thấy tam thiếu gia phất áo bỏ đi, cũng nhanh chóng chen qua hộ vệ của Tỉnh Thái Gia, lượm lên thanh đoản kiếm của Lâm Phong rồi nhanh chóng lên đường, tận dụng sự do dự của Tỉnh Thái Gia hộ vệ mà thoát đi.

Hết thảy bọn hộ vệ của Tỉnh Thái đều đứng im ngơ ngẩn. Họ không còn cách nào khác, Tỉnh Thái Tứ Miêu xảy ra chuyện, họ là hậu vệ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Nếu họ trở về thì khẳng định sẽ bị lão đại Tỉnh thái đại tuyền mang ra tiết hận. Do đó, bọn chúng trao đổi ánh mắt hỏi ý kiến nhau, rồi thúc dục Tỉnh Thái tiểu miêu đang đứng ngây ngốc ở đó mau trở về Tiểu miêu môn phi báo. Sau đó, đám người ai ai đều sợ hãi tìm đường nhanh chóng trốn đi. Họ muốn chạy đến một nơi nào đó, ai dám bảo họ không cưới được một bà vợ nào đó yên thân , không còn cố kỵ gì nữa, còn hơn là rơi đầu .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.