Vô Lại Kim Tiên

Chương 43: Hoàng Tử Điện Hạ



Khi Lâm Phong đến tiền sảnh, Khải Lâm Na chính đang chiêu đãi khách nhân.

Ngồi ở khách tịch thủ vị (ghế đầu bên khách) là một vị thanh niên quý tộc 20 tuổi, chính đang với Khải Lâm Na tán gẫu một vài cái gì đó.

Kim tử bất luận để ở đâu đều có thể phát sáng, dùng cái ví dụ này hình dung vị nam tử quý tộc này lại cực kỳ thích đáng, một đầu tóc dài vàng kim phất phơ hấp dẫn con mắt của Lâm Phong, gương mặt tuấn mĩ đao vọt búa đục khiến Lâm Phong cũng không nhịn được sinh ra một ít đố kị, trên khuôn mặt tuấn mĩ vĩnh viễn điểu khắc vẻ tươi cười cách thức quý tộc ưu nhã.

Tỏa tử hoàng kim chiến giáp làm nổi lên thân người rắn rõi hoàn mĩ của hắn, khí chất quý tộc thượng vị khái quát đầy đủ, lồng ngực khoét một đồ án kị sĩ bạch ngân tinh mĩ, trong tay kị sĩ cầm một trường kiếm phát tán quang huy thánh khiết, tượng trưng thân phận tôn quý của hắn —- giáo hội thần điện kị sĩ.

Trên mảnh giáp của cửa tay áo một đóa uất kim hương tử sắc đại biểu thân phận hoàng thất tôn quý của hắn —- Tam hoàng tử điện hạ Hải Phi Tư của Lãng Nguyệt đế quốc.

Tựa hồ hoàn mĩ của tạo vật chủ đều tập trung ở trên người của một mình hắn, như quả Lâm Phong là một nữ nhân, cũng không có chút nghi vấn có thể điên cuồng yêu nam tử thanh niên này, may mắn Khải Lâm Na tịnh không bị vị tam hoàng tử điện hạ này mê đảo, khiến trong lòng Lâm Phong thăng bằng sơ sơ một chút.

Lâm Phong đi vào đại sảnh, Khải Lâm Na tới nghênh đón, hướng tới vị quý tộc trẻ đó ra hiệu, mỉm cười nói: “Lĩnh chủ đại nhân, vị đây chính là Lãng Nguyệt đế quốc tam hoàng tử điện hạ Hải Phi Tư các hạ.” Quay người lại giới thiệu Lâm Phong, “Vị đây chính là Khố Khắc Sâm Đạt lĩnh chủ đại nhân Lâm Phong của chúng tôi!”

Hải Phi Tư là một vị quý tộc thượng vị rất có phong độ thân sĩ, tư thái ưu nhã hành một lễ nghi tiêu chuẩn quý tộc, hơi hơi mỉm cười, nói: “Lâm Phong lĩnh chủ đại nhân tôn quý, rất vui mừng có thể biết ngài!”

“Không cần khách khí!” Lâm Phong hồi một lễ, mời vị hoàng tử điện hạ này lần nữa ngồi xuống, nhân khi bọn thị nữ mĩ lệ dâng lên nước ép ngọt ngào của Nguyệt tinh linh cho khách nhân, quan sát xung quanh vài cái, không khỏi thầm đố kị, vị tam công tử này lại có thể lại là một vị suất ca siêu cấp so với Khải Lực Tây không vô lễ, thế nào có thể không khiến hắn thân là nam nhân giống nhau cực kì đố kị.

Không chỉ như thế, trong tùy tùng vị tam công tử này mang theo lại có thể có hai thánh kị sĩ, một vị sách pháp sư, hai vị kiếm thần cùng bảy vị pháp sư cấp cao, Lâm Phong tuy không có chân thật chi nhãn của Long tộc, nhưng cũng có thể vừa thấy liền nhìn rõ thực lực mạnh yếu của đám người này.

Thế trận lớn thế này càng thực sự khiến hắn có chút mơ hồ, làm không rõ tên khốn này chạy đến lãnh địa của mình làm gì, quét mắt nhìn hai thanh niên nam tử một xấu một đẹp, Lâm Phong không ngừng kinh nghi, lại có thể là băng sương cự hạc cùng một hỏa phượng hoàng, xem, huyết dịch chảy trong huyết quản của Lâm gia tử đệ một nửa chính là huyết dịch cao quý của bất tử điểu, bất thình lình thấy được một hỏa phượng hoàng, Lâm Phong càng thực sự có chút hiếu kì.

Bởi vì quan niệm vào trước là chủ, Long tộc cùng Thiên Hạc gia tộc đều là thịnh sản sửu nam, hỏa phượng hoàng này lại cực kì anh tuấn, lập tức phủ định suy đoán trước kia của hắn, xem ra tứ đại hoàng kim gia tộc cũng không hoàn toàn là sửu nam thôi, chí ít suất ca hỏa phượng hoàng này thì là một điểm cũng không thua kém tam hoàng tử điện hạ với Khải Lực Tây.

Chính khi đang quan sát hỏa phượng hoàng đó, suất điểu này lại hướng về hắn nhấp nháy mắt, Lâm Phong sững sờ, cười ha hả hướng về hắn dựng ngón giữa xuống, làm suất điểu này vẻ mặt ngỡ ngàng, không biết là ý tứ gì.

Lâm Phong gần như cười lật bụng, đợi sau khi thị nữ dâng lên nước ép, lúc này mới hướng về Hải Phi Tư vào thẳng vấn đề hỏi: “Không biết tam hoàng tử điện hạ tới Khố Khắc Sâm Đạt có chuyện gì, như quả nói thuận tiện xin thỉnh càng nên nói thẳng!”

Hải Phi Tư hơi hơi mỉm cười, đáp: “Lĩnh chủ đại nhân tôn quý, là thế này, Lãng Nguyệt đế quốc cùng Lạc Nhật đế quốc mấy đời giao hảo, giúp đỡ lẫn nhau, ta lần này đi sứ quý quốc một là đại biểu phụ hoàng với quý quốc lại nối tiếp truyền thống hữu nghị lưỡng quốc, hai là còn phải tới Hồng Thập Tự Sâm Lâm xử lí chút việc, thành thử thuận đường tới bái phỏng lĩnh chủ đại nhân một lần.”

“Mẹ, quý tộc đúng là quý tộc, nói lời lên đều cả miệng mùi vị quý tộc, Lạc Nguyệt đế quốc chúng ta cùng Lãng Nguyệt đế quốc lại có truyền thống hữu nghị rắm thúi!” Lâm Phong trong lòng thầm chỉ trích, đồng thời lại thầm chửi tên khốn này nói quá nhiều, nói một đống lớn lời thừa, còn không nói rõ hắn tới tìm ta làm gì.

“Hữu nghị của ngài đủ cảm động bốn biển!” Lâm Phong cũng học làm câu ngữ điệu xa lạ, nói: “Thỉnh các vị trước thưởng thức một lần nước ép ngọt ngào từ Tinh Linh chi Đô, sau khi xong chúng ta lại nói hữu nghị!”

Hải Phi Tư kinh ngạc hỏi: “Nguyệt tinh linh nhất tộc trước giờ không cùng nhân loại qua lại, chẳng lẽ lĩnh chủ đại nhân đã lấy được hữu nghị của Nguyệt tinh linh nhất tộc?”

Lâm Phong hơi hơi mỉm cười, đáp: “Không giấu các vị, kì thật ta cũng là ngoại tịch tinh linh, phò mã hiện nhiệm của Nguyệt tinh linh!”

Hải Phi Tư lộ ra biểu tình bừng tỉnh, lại quan sát Lâm Phong vài lượt, không khỏi nghi ngờ trong lòng, lông còn chưa mọc đủ nữa, liền đem Nguyệt tinh linh nữ vương tán đến tay, còn cướp nữ nhân của Tạp Đặc đồ bỏ đi đó, tiểu tử này còn thực sự không kém.

Thưởng thức một ngụm nước màu xanh trong chén tuyết trúc, Hải Phi Tư lộ ra một biểu tình hưởng thụ, nửa buổi mới động dung nói: “Là nước ép la lị thượng đẳng nhất của Tinh Linh chi Đô, 5 năm trước ta từng ở Thần Vũ đế quốc có may mắn hưởng dụng qua loại nước quý này, lĩnh chủ đại nhân khoản đãi thịnh tình như thế, Hải Phi Tư nhận đến thẹn!”

Mấy người khác cũng là biểu tình hưởng thụ, bọn họ còn chưa có thưởng thức qua đặc sản của Nguyệt tinh linh vậy.

Lâm Phong thầm cười, loại nước ép này đối với quý tộc nhân loại mà nói đương nhiên là có vật hiếm thấy có tiền cũng mua không được, thế nhưng ở Tinh Linh chi Đô lại nhiều đúng là dùng thùng đến đựng, nếu vị tam hoàng tử điện hạ này biết hạ nhân trong phủ hắn đều uống nước ép tinh mĩ của Tinh Linh chi Đô, không biết có thể thổ huyết hay không.

Tán dóc vài câu nói hình thức kiểu quý tộc, Hải Phi Tư giới thiệu mấy vị tùy tùng của hắn, Lâm Phong chỉ nhớ hỏa phượng hoàng đó tên gọi là Cận Bố, băng sương cự hạc tên gọi là Khắc Duy Tư, kẻ khác một người đều không nhớ.

Lâm Phong rất có hứng thú theo dõi hỏa phượng hoàng Cận Bố, nháy nháy mắt nói: “Cận Bố suất ca tôn quý, huynh là một bất tử điểu hỏa phượng hoàng sao?”

Mấy người khác giật mình, Hải Phi Tư càng đậm, đánh chết hắn cũng nghĩ không minh bạch Lâm Phong là thế nào biết Cận Bố là hỏa phượng hoàng.

Cận Bố lại cười hi hi đáp: “Không cần kì quái, trong huyết quản của Lâm gia bọn họ chảy huyết dịch Chu Tước gia tộc chúng ta, cũng tính là một vị ngoại tịch hỏa phượng hoàng, Lâm tiểu tử có thể nhìn rõ thân phận của ta một chút cũng không kì quái!”

Lâm Phong lúc này mới tỉnh ngộ nói: “Là ta sơ suất, quên đi lĩnh chủ đại nhân cũng là một vị ngoại tịch hỏa phượng hoàng!”

Lâm Phong lại cười tít mắt nhìn Cận Bố nói: “Nếu ta cũng tính là nửa đồng tộc của huynh, vậy huynh sau này không bằng hỗn tạp với ta thôi, ta bảo chứng huynh nổi tiếng, quyền thế, muốn gì có đó!”

Cân Bố lập tức gương mặt đỏ rực, ấp úng nửa ngày không biết phải nói gì, mấy người khác cũng là ngơ ngác nhìn nhau, đều không liệu được lại có thể vô sỉ như vậy, trước mặt tam hoàng tử điện hạ liền đào góc tường.

“Nói đùa, mọi người không cần để ý!” Lâm Phong ha ha liền cười, có thể đùa bỡn thái điểu này một lượt cũng là một chuyện vui sướng phi thường, thấy mọi người đều lộ ra biểu tình buồn bực, mới nhìn sửu nam Khắc Duy Tư, nói: “Băng sương cự hạc Khắc Duy Tư các hạ tôn quý, thủ hạ của ta cũng có hai vị đồng tộc của các hạ, lát nữa ta để bọn họ tới ôn chuyện với các hạ!”

Cái này thực sự là giật nảy mình, tất cả mọi người đều khiếp sợ.

Khắc Duy Tư kinh nghi không ngừng, hỏi: “Lĩnh chủ đại nhân có thể để bọn họ tới hay không?”

Lâm Phong cười đáp: “Đương nhiên có thể!” Tức thì phân phó thân vệ đi gọi vợ chồng son Thụy Đức Lạp với Mã Lệ Kiều.

Không đợi quá lâu, Thụy Đức Lạp cùng Mã Lệ Kiều quả thực sự tới, Khắc Duy Tư tức thì kinh hãi kêu một tiếng: “Thụy Đức Lạp, Mã Lệ Kiều, thế nào có thể là hai người các ngươi?”

Đôi vợ chồng son ngẩn người, hiển nhiên không liệu được ở nơi đây có cũng thể thấy được đồng tộc, trong lòng đại hỉ lập tức vây tới lôi kéo việc nhà với Khải Duy Tư tên sửu nam này, lại cả lĩnh chủ đại nhân cũng không quan tâm.

Hải Phi Tư nhìn Lâm Phong, trong lòng kinh nghi không ngừng, không phải nói thủ hạ của tên tiểu tử này chỉ có một vị long kị sĩ sao? Thế nào hiện tại lại lòi ra hai băng sương cự hạc. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Lâm Phong nói: “Tam hoàng tử điện hạ trước khi đến Hồng Thập Tự Sâm Lâm, nghĩ nhất định là có yếu sự đợi xử lí, như quả nói cần ta giúp đỡ đừng ngại nói thẳng!”

Lão phụ thân để Mông Huyền cùng đi với vị hoàng đế tương lai của Lãng Nguyệt đế quốc này tới Khố Khắc Sâm Đạt, có lẽ không ngoài là muốn để hắn bán một điểm nhân tình cho vị tam hoàng tử điện hạ này, dù sao Lãng Nguyệt đế quốc cùng Lạc Nhật đế quốc cũng lại không phải lâm quốc, không có xung đột lợi ích gì, bán cho vị tam hoàng tử điện hạ này một điểm nhân tình, đối với Lâm gia chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu.

Vị tam hoàng tử điện hạ này cũng có tai nghe, nghe nói tên khốn này hùng tài đại lược, tuyệt đối đa số quý tộc của Lãng Nguyệt đế quốc đều là người ủng hộ kiên định của hắn, hoàng đế bảo tọa tương lai của Lãng Nguyệt đế quốc đã là vật trong túi của hắn.

Hải Phi Tư cũng không ra vẻ, thẳng thắn nói: “Khảng khái cũa lĩnh chủ đại nhân đủ soi sáng đại lục, ta lần này tới Hồng Thập Tự Sâm Lâm là phải tới Bích Thủy Hàn Đầm lấy một gốc Huyền Âm Thảo, nghe nói chỉ có thố trứ của Hồng Thập Tự Sâm Lâm mới biết thông thuộc đường tới Bích Thủy Hàn Đầm, như quả nói có thể, cũng thỉnh lĩnh chủ đại nhân giúp ta giới thiệu thổ trứ của quý địa, nói cho cùng ta với bọn họ tịnh không quen biết!”

“Bích Thủy Hàn Đầm?” Lâm Phong ngẩn người, truyền thuyết ở đáy đầm của Bích Thủy Hàn Đầm sinh trưởng một loại thảo dược danh quý, cũng chính là Huyền Âm Thảo Hải Phi Tư nói, loại thảo dược này có công hiệu khởi tử hồi sinh, tên khốn này lấy Huyền Âm Thảo làm gì? Lấy thân phận tam điện tử của hắn tự thân tới mạo hiểm, chẳng lẽ là lão phụ thân của hắn sẽ sớm chết? Lâm Phong trong lòng ngầm phỏng đoán.

Tạm thời không nói những cái này, tuy nhiên ai đều biết Bích Thủy Hàn Đàm ở sâu trong Hồng Thập Tự Sâm Lâm, nhưng rốt cuột ở nơi đâu, lại là không có người biết.

Thổ trứ?

Lâm Phong tịnh không nhận những thổ trứ này có thể đế được Hàn Thủy Bích Đàm, Hồng Thập Tự Sâm Lâm là một trong tam đại cấm địa, lại là sâm lâm lớn nhất toàn đại lục, hơn nữa nghe nói ở sâu trong Sâm Lâm còn có thần thú, cho dù cường giả thánh cấp đụng phải thần thú cũng là hữu tử vô sinh, thổ trứ nào có bản lĩnh đó.

Bất quá, cuối cùng không thể đả kích lòng tin của vị tam hoàng tử điện hạ này phải không?

Lâm Phong nói: “Là bằng hữu, ta vô cùng nguyện ý giúp tam công tử điện hạ cái bận này, bất quá những thổ trứ đó biết vị trí đích xác của Hàn Thủy Bích Đàm hay không ta không dám bảo chứng!”

Hải Phi Tư đáp: “Như thế đành nhọc sức lĩnh chủ đại nhân, không quản có thể dò la được manh mối hay không, ta cũng đều ghi nhớ tình hữu nghị của lĩnh chủ đại nhân!”

Khách sáo vài câu, Lâm Phong để Khải Lâm Na chiêu đãi nhóm quý khách này đi xuống nghỉ ngơi, tự tới hậu viện, gọi Ngải Lâm Uy Na tới thư phòng hỏi: “Các nàng sinh hoạt ở Hồng Thập Tự Sâm Lâm trên vạn năm, có thể từng biết vị trí đích xác của Bích Thủy Hàn Đàm chăng?”

Ngải Lâm Uy Na trên mặt còn là một biểu tình núi băng không đổi, đáp: “Bích Thủy Hàn Đàm ở trung tâm nhất của Hồng Thập Tự Sâm Lâm, thuộc hạ đã từng đi qua một lần, nói bất quá thuộc hạ cũng không dám bảo chứng có thể lần nữa tìm được Bích Thủy Hàn Đàm!”

Lâm Phong ngạc nhiên hỏi: “Nàng không phải đi qua một lần sao? Vì sao còn tìm không được?”

Ngải Lâm Uy Na đáp: “Bích Thủy Hàn Đàm là nước mắt của nữ thần Băng Tuyết hóa thành, phiêu du bất định, vĩnh viễn cũng đều không có vị trí cố định, 5000 trước thủ hạ cũng chỉ là ngẫu nhiên chạm qua một lần, vị trí đại khái chính là ở trung tâm nhất của Hồng Thập Tự Sâm Lâm!”

Lâm Phong kinh ngạc, thế giới này thực sự là không thiếu cái lạ, Bích Thủy Hàn Đàm lại còn có thể di động, thực sự là cổ quái, còn cái gì nước mắt của nữ thần Băng Tuyết hóa thành, tấm tắc, không được, hắn vốn dĩ chính là người có lòng hiếu kì đặc biệt nặng, nghe Ngải Lâm Uy Na nói, lòng hiếu kì tức thì bị khêu chọc lên.

Lâm Phong hỏi: “Nàng có bao nhiêu chắc chắn có thể tìm được Bích Thủy Hàn Đàm?”

Ngải Lâm Uy Na trầm mặc một hồi, đáp: “Không được 50% chắc chắn.”

Lâm Phong cười nói: “Có chút hi vọng dù sao vẫn tốt hơn không có hi vọng, nàng đi chuẩn bị một lượt, sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát!”

Ngải Lâm Uy Na đáp một tiếng, vừa muốn lui xuống, Lâm Phong lại nói: “Xin nhờ, nàng đừng luôn luôn sa sầm gương mặt, nói như quả nàng có thể cười bình thường một cái có thể càng thểm mĩ lệ!”

Ngải Lâm Uy Ba ngẫn người, lộ ra vẻ tươi cười.

Bất quá, vẻ tươi cười này của nàng ta so với khóc còn khó nhìn hơn lại khiến Lâm Phong khóc cười không được, vung vung tay để nàng lui xuống.

Khi Lâm Phong tìm đến Thụy Đức Lạp, vợ chồng son đang cùng Khắc Duy Tư tên sửu nam này thiên nam địa bắc huyên hoang khoác lác, đúng lúc Thụy Đức Lạp dồn sức thổi phồng lĩnh chủ đại nhân cường hãn như thế nào, Khắc Duy Tư tên sửu nam này thực sự không tin, tại chỗ liền muốn đọ sức với Lâm Phong một trận.

Lâm Phong nào có tâm tình nhàn nhã thu thập hắn, một cước trực tiếp đá ra, mới hỏi Thụy Đức Lạp, “Thăm dò ra chưa, phải lão phụ thân của Hải Phi Tư tiểu tử đó sẽ sớm chết hay không?”

Loại chuyện này không dễ dò hỏi trực tiếp, đành phải để Thụy Đức Lạp hướng về vị đồng tộc này của hắn thăm dò trong bí mật.

Thụy Đức Lạp đáp: “Hoàng đế của Lãng Nguyệt đế quốc không có chuyện, là lão nương của tiểu tử đó sớm phải chết, lão nương của tiểu tử này là hoàng hậu của Lãng Nguyệt đế quốc, như quả không có sự ủng hộ của lão nương hắn, tiểu tử này sợ rằng có chút phiền phức, bởi vậy hắn mới nôn nóng như thế dẫn một nhóm lớn thành viên nòng cốt đi tìm Bích Thủy Hàn Đầm tìm Huyền Âm Thảo!”

Mã Lệ Kiều len lén liếc lĩnh chủ đại nhân, lại từ phía sau kéo tay áo của Thụy Đức Lạp, nhỏ giọng nói: “Chàng thế nào nói lời khó nghe như vậy!”

Thụy Đức Lạp hì hì cười khan một tiếng, “Ta là học theo lĩnh chủ đại nhân!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.