Võ Lâm Ngoại Sử

Chương 15: Hoạn Nạn Lộ Chân Tình (1)



Kim Bất Hoán thọc gậy vào người Kim Vô Vọng đang nằm lăn trên đất, cười khúc khích: – Chắc đại ca rất ngạc nhiên khi gặp tiểu đệ ở đây?

Hai tiếng “đại ca” làm cho Thẩm Lăng giật mình. Chàng không ngờ họ lại là hai anh em. Chàng thầm nghĩ… “Kim Bất Hoán thật độc ác. Thủ đoạn này đối với địch nhân còn quá đáng, huống chi đem đối phó anh em của mình. Tên này đúng không bằng cả súc sinh.”

Kim Bất Hoán: – Đại ca cứ nghĩ những cơ quan trong cổ mộ này thiên hạ không ai biết. Anh Hai đã quên thằng em này cũng là một tay lão luyện.

Kim Vô Vọng nghiến răng, trợn mắt, quát lớn: – Đồ súc sinh! Quân sói lang! Sao ngươi chưa chết?

Kim Bất Hoán cười khẩy: – Người như tiểu đệ, trời già chưa cho chết. Nhưng đại ca vừa thấy mặt đã nguyền rủa đệ như vậy, thật mất tình anh em quá.

Kim Vô Vọng phẫn nộ mắng: – Cha ta nhận ngươi làm nghĩa tử, dưỡng dục thành người, lại truyền cho võ nghệ. Vậy mà chỉ vì một ít sản nghiệp, ngươi dùng trăm phương ngàn kế hại ta, khiến ta không chỗ dung thân, phải lưu vong nơi miền biên ải, trải qua thập tử nhất sanh.

Hắn giận đến khàn cả giọng, chẳng thể nói thêm.

Kim Bất Hoán cười: – Đại ca nên biết, đệ nay nổi danh là đại hiệp Kiến Nghĩa Dũng Vi, anh chỉ là nô của Khoái Lạc Vương chuyên đi thu tài đoạt vật. Giang hồ bằng hữu ai tin được những lời vu khống của anh? Đệ mà có giết đại ca, còn được khen là vì nghĩa diệt thân nữa chứ. Đến lúc ấy, tiếng tăm của Vì Nghĩa Diệt Thân Kiến Nghĩa Dũng Vi Kim Bất Hoán sẽ vang rền thiên hạ.

Hắn cao hứng ngửa mặt cười vang.

Kim Vô Vọng tức quá mắng to.

Chu Thất Thất cũng lớn tiếng: – Đồ ác tặc! Quân súc sinh!

Thẩm Lãng bỗng nhiên hỏi: – Có phải Kim huynh đã thả bọn người Phương Thiên Lý và Triển Anh Tùng?

Kim Bất Hoán: – Không sai! Sao Thẩm tướng công biết?

Thẩm Lãng mỉm cười: – Kim huynh thả họ ra khỏi cổ mộ, những người ấy không chỉ cảm kích vô cùng, mà còn đem chuyện đó lan truyền khắp giang hồ. Kim huynh sẽ vang danh về hành vi nghĩa hiệp này. Khi đó Kim huynh tìm họ, muốn gì có nấy. Chẳng hơn ở đây ép người sao? Tiếc cho vị Kim Vô Vọng kia, chẳng làm được gì khác hơn là trơ mắt nhìn cái danh vị đại hiệp của Kim huynh.

Kim Bất Hoán bật cười hăng hắc: – Sanh ra ta là cha mẹ! Hiểu được ta chỉ có Thẩm tướng công!

Thẩm Lãng vỗ tay: – Cái tuồng vui mà Kim huynh diễn thật đặc sắc vô cùng. Nhưng tại hạ vẫn không hiểu vì sao Kim huynh muốn tại hạ thưởng thức tuồng vui này?

Kim Bất Hoán cười khành khạch: – Vì tại hạ biết rõ Thẩm huynh xem mà thích nhất định sẽ có thưởng. Tại hạ đang chờ lãnh thưởng đây.

Thẩm Lãng cười ha hả: – Tại hạ sớm biết trò vui này chẳng phải chỉ xem không. Thôi Kim huynh cần gì, cứ nói ra đi.

Kim Bất Hoán: – Thẩm tướng công quả là thông minh tuyệt đỉnh, chẳng qua là…

Hắn cười khặc khặc nói tiếp: – Chẳng qua là quá thông minh! Nhìn cái thông minh của Thẩm tướng công, tại hạ tự hỏi… ‘Trời già kia đã sinh Kim Bất Hoán, sao lại sinh thêm Thẩm Lãng?’ Giang hồ có người như Thẩm tướng công, thì Kim Bất Hoán này tìm đâu ra chỗ đứng.

Thẩm Lãng: – Quá khen! Cảm kích… cảm kích…

Kim Bất Hoán: – Tại hạ chẳng phải ác nhân, nhưng vì cuộc sống sau này, không thể không có lòng muốn hại Thẩm tướng công. Tiếc rằng với tài cán của tại hạ, hại sao nổi Thẩm tướng công.

Thẩm Lãng cười: – Kim huynh hào sảng thẳng thắn. Bội phục vô cùng!

Kim Bất Hoán: – Mãi tới hôm nay mới có cơ hội…

Bước đến bên cạnh Chu Thất Thất, hắn mỉm cười nói tiếp: – Thẩm tướng công xem, Chu cô nương vừa có tài sản bạc triệu, thông minh trinh trắng, dung mạo tuyệt sắc, lại hết lòng hết dạ với tướng công. Chắc người đã tu từ bao nhiêu kiếp trước, kiếp này mới tốt số như vậy. Nếu lỡ Chu cô nương có gì bất trắc, thì thật đáng tiếc vô cùng.

Thẩm Lãng cố ý cười lớn: – Chu cô nương đang đàng hoàng ở đây, lại có Từ thiếu hiệp anh hùng một bên bảo vệ, thì làm sao có chuyện gì bất trắc? Kim huynh đùa sao?

Kim Bất Hoán: – Không sai! Tại hạ chỉ đùa thôi.

Hắn nghiêng người đụng nhẹ vào Chu Thất Thất, cằm của nàng chạm lưỡi kiếm của Từ Nhược Ngu, một dòng máu đào rỉ ra trên chiếc cổ trắng ngần. Chu Thất Thất cắn chặt răng không lên tiếng. Từ Nhược Ngu thoáng biến sắc.

Kim Bất Hoán cười hăng hắc: – Ô! Thì ra tại hạ chẳng nói đùa, chắc Thẩm tướng công đã thấy? Trời nắng mưa không biết, người hoạ phúc chẳng hay! Lỡ mà tại hạ té mạnh chút, thì còn gì là gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn của Chu cô nương.

Thẩm Lãng: – Nguy hiểm thật, cũng may mà…

Kim Bất Hoán chợt sậm mặt, cười gằn: – Tới bây giờ ngươi còn ra vẻ tù mù không hiểu? Cho ngươi biết, nếu muốn Chu Thất Thất an toàn ra khỏi nơi đây, ngươi phải đáp ứng ta ba điều kiện.

Thẩm Lãng vẫn cười: – Kim huynh mới rồi đối với tiểu đệ thân thiện như vậy, nay lại trở mặt vô tình, làm tiểu đệ khó chịu hết sức.

Kim Bất Hoán cười gằn, chẳng nói chẳng rằng, vung tay tát mạnh vào mặt Chu Thất Thất.

Thẩm Lãng biến sắc, nhưng lại cười ngay: – Thật ra thì Kim huynh có điều chi phân phó, không cần Chu cô nương, tiểu đệ cũng sẵn sàng đáp ứng. Sao Kim huynh lại đối xử với một cô gái liễu yếu đào tơ như vậy.

Kim Bất Hoán lạnh lùng: – Thứ nhất, ta muốn ngươi thề giữ kín chuyện hôm nay.

Thẩm Lãng: – Cái này dễ dàng thôi, tại hạ vốn không phải là người lưỡi dài nhiều chuyện.

Kim Bất Hoán: – Thứ hai, ta muốn ngươi kiếp này vĩnh viễn không đối nghịch cùng ta. Cũng đáp ứng sao?

Thẩm Lãng: – Được!

Kim Bất Hoán chợt cười quỷ bí: – Ngươi đáp ứng dễ dàng như vậy, ta thật chẳng yên lòng. Kim mỗ cả đời cẩn thận, dứt khoát không làm chuyện khiến ta chẳng yên lòng.

Thẩm Lãng: – Phải làm sao Kim huynh mới có thể yên tâm?

Kim Bất Hoán móc trong ngực áo ra một thanh chuỷ thủ, đặt trước mặt Thẩm Lãng, lạnh lùng: – Dĩ nhiên là ta sẽ yên lòng nếu ngươi chết, nhưng ta với ngươi không thù không oán, sao nhẫn tâm lấy mạng ngươi.

Nhìn Thẩm Lãng chằm chằm, hắn chậm rãi: – Ta chỉ muốn cánh tay cầm kiếm của ngươi. Nếu ngươi tự chặt cánh tay phải, ta sẽ đưa Chu Thất Thất không chút tổn thương ra khỏi cổ mộ này.

Mặc dù cổ còn dầm dề máu tươi, hai má cũng bị sưng đỏ, Chu Thất Thất vẫn không nhíu mày hay nhăn mặt, nhưng lúc này kinh hãi la to: – Anh, … anh không thể đáp ứng hắn. Ngàn vạn lần không thể đáp ứng hắn…   

Kim Bất Hoán giơ tay tát thẳng vào mặt nàng.

Chu Thất Thất thét lớn: – Đánh chết ta đi! Anh… không cần lo cho em, đi mau đi. Những tên súc sinh này không ngăn được anh đâu.

Cơ thịt bên tai Thẩm Lãng không ngừng co giật.

Chàng chậm rãi: – Thân thể tóc da cha mẹ sinh thành, tại hạ sao dám tự ý tổn thương. Huống chi, tự chặt cánh tay phải rồi, Kim huynh hẳn sẽ lấy mạng của tại hạ. Tại hạ còn…

Đột nhiên phi thân.

Nhưng chàng vừa động, tay trái Kim Bất Hoán đã nắm tóc Chu Thất Thất, tay phải lại rút ra một thanh chuỷ thủ khác kề ngay cổ nàng, lạnh lùng thốt: – Từ lão đệ có lòng thương hương tiếc ngọc, nhưng ta chỉ là một tên lỗ mãng không hiểu phong tình. Chỉ cần tay ngươi nhúc nhích, người đẹp của ngươi sẽ hoá ra thây lạnh.

Thẩm Lãng nắm chặt hai tay, nhưng chân không dám tiến thêm nửa bước.

Dù bị kéo ngã, đôi mắt đẹp long lanh ngấn lệ, Chu Thất Thất vẫn lớn tiếng: – Không cần lo cho em… không cần lo cho em… Anh đi đi… anh đi nhanh đi…   

Lòng Thẩm Lãng như bị ngàn kim châm chích, chán nản trở về băng đá, ngồi xuống.

Kim Bất Hoán cười đanh ác: – Ngươi chưa mềm lòng sao? Chu Thất Thất đã từng cứu mạng ngươi. Hôm nay dùng một cánh tay đổi mạng cho nàng, có gì không đáng?

Thẩm Lãng ngồi đó đẫn đờ, không nói… không động…

Kim Bất Hoán: – Nếu ngươi không đáp ứng, ta cũng chẳng biết làm sao, chỉ mời ngươi thưởng thức một tuồng vui khác.

Chuỷ thủ đưa xuống, thân áo trước của Chu Thất Thất mở ra, để lộ khuôn ngực trong suốt như ngọc của người thiếu nữ, một dòng máu tươi thấm qua đường đao rạch, hơi thở của nàng đã trở thành tiếng rên khe khẽ.

Kim Bất Hoán gằn gằn: – Đáp ứng chưa?  

Chu Thất Thất cắn răng: – Anh… ngàn vạn lần chớ đáp ứng hắn… Chặt tay rồi… chúng chẳng tha mạng anh đâu… Anh đi đi…

Kim Bất Hoán: – Ngươi nhẫn tâm nhìn ân nhân cứu mạng, cũng là tình nhân như vậy sao? Ngươi nhẫn tâm…

Hắn vừa nói vừa đưa mũi đao từ ngực Chu Thất Thất đến tận ngọc phúc hương tề. Máu tươi thấm ra trên da thịt đầy đặn trắng ngần đang không ngừng run rẩy, như một bức tranh diễm tuyệt thê lương.

Thẩm Lãng chợt cúi người nhặt thanh chuỷ thủ: – Được!

Kim Bất Hoán ngửa mặt cười to: – Phục rồi sao!

Chu Thất Thất nghiến răng hét thảm: – Không! Đừng! Tánh mạng của anh…

Ngay cả Kim Vô Vọng cũng nhắm nghiền hai mắt. Thẩm Lãng nắm chặt thanh chuỷ thủ, bàn tay tái nhợt, cánh tay run rẩy kịch liệt, gân xanh nổi đầy trán, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm mặt chàng.

Ánh thép loé sáng.

Chu Thất Thất thét lên kinh hoàng.

Thanh chuỷ thủ trên tay Kim Bất Hoán bị lưỡi kiếm của Từ Nhược Ngu đánh văng.

Kim Bất Hoán phẫn nộ quát: – Ngươi… điên rồi sao?

Từ Nhược Ngu mặt mày tái mét, giận dữ quát lớn: – Ta tưởng ngươi là con người, ngờ đâu ngươi không bằng loài heo lũ chó! Từ Nhược Ngu đường đường là một chính nhân nam tử, đầu đội trời chân đạp đất, há có thể cùng loài súc sinh làm chuyện vô lương?

Vừa nói vừa xuất kiếm, hướng Kim Bất Hoán công ra bảy chiêu.

Thẩm Lãng hết sức vui mừng, lập tức chạy đến bên mình Chu Thất Thất, kéo áo che kín thân nàng. Chu Thất Thất bấy giờ mới định thần, được người yêu ôm chặt trong lòng, không nhịn được bật khóc nức nở.

Kim Bất Hoán vừa giận vừa sợ, mắng to: – Tiểu súc sinh vô ơn bạc nghĩa, chẳng lẽ ngươi quên đại kế của chúng ta, chẳng lẽ ngươi quên rằng chỉ cần Thẩm Lãng chết, Chu Thất Thất sẽ là của ngươi. Dừng tay, còn không dừng tay!

Từ Nhược Ngu nghiến răng không nói, chẳng những không ngừng tay, mà còn ra chiêu nhanh hơn. Hắn mang danh “Thần Kiếm Thủ” chẳng phải nhờ may mắn. Nay trong cơn tức giận, hắn thi triển luôn cả những chiêu thức mà thường ngày chắc sẽ chẳng dùng đến, vung lên “Sưu Hồn Đoạt Mệnh Truy Phong Thất Thập Nhị Kiếm”, từng chiêu từng thế mang nặng sát khí, những đường kiếm liên tiếp theo nhau như muốn truy hồn đoạt mệnh đối phương.

Kim Bất Hoán tuy là hạng gian xảo, nhưng võ công cũng không phải hư danh. Vừa rồi vì bị tấn công bất ngờ nên tạm lui, nay thi triển tuyệt kĩ Cái Bang “Không Thủ Nhân Bạch, Thập Bát Lộ Đoản Tiệt Thủ” đối phó với những đường kiếm hung mãnh của Từ Nhược Ngu, dần dần cân bằng thế trận.

Kiếm quang chớp động, bóng người bay lượn, gió nổi lên phần phật khiến những ngọn đèn trên vách cũng lay động, chập chập chờn chờn chẳng khác gì lửa quỷ.

Chu Thất Thất ngưng được tiếng khóc, nghẹn ngào: – Anh, khoan lo cho em, bắt ác tặc Kim Bất Hoán. Em… em… em phải rút gân lột da hắn mới hả được giận.

Thẩm Lãng dịu dàng: – Được, em chờ anh…

Kim Bất Hoán vội công ra ba chiêu, lui về sau mấy bước, hét lớn: – Dừng tay! Nghe ta nói…

Từ Nhược Ngu: – Bây giờ ngươi như chuột trong rọ, như cá trong lưới, còn lời gì để nói?

Kim Bất Hoán cười nhạo: – Sẽ có một ngày, ngươi phải hối hận.

Hắn dựa lưng vào vách, một tiếng động khẽ vang, vách đá chợt nứt ra, Kim Bất Hoán xoay người lách qua khe hở. Kiếm của Từ Nhược Ngu đưa tới, khe hở đã khép lại, mũi kiếm thép đụng mạnh vào đá… nhoáng lửa.

Thẩm Lãng dậm chân: – Thật đáng chết, quên đi hắn còn trò này.

Từ Nhược Ngu: – Chúng ta đuổi theo…

Kim Vô Vọng bỗng chậm rãi nói: – Cổ mộ này bí đạo chằng chịt, các ngươi đuổi không kịp đâu.

Từ Nhược Ngu phẫn nộ: – Ngươi đã biết vậy, sao không nói sớm?

Kim Vô Vọng thản nhiên: – Ngươi là huynh đệ của ta, hay hắn là huynh đệ của ta?

Thẩm Lãng cười khổ: – Không sai! Từ huynh cũng không thể trách hắn.

Từ Nhược Ngu ngửa mặt thở dài, buông thõng tay, trường kiếm rơi xuống đất.

Chu Thất Thất khẽ liếc Thẩm Lãng: – Lỗi anh đó, nếu không vội tới lo cho em, hắn sao thoát được?

Thẩm Lãng cười gượng ôm vai nàng, dịu dàng: – Em yên tâm, một ngày nào đó, anh sẽ bắt hắn quỳ dưới chân em, tùy em xử trí cho hả cái giận hôm nay.

Chu Thất Thất nép mình vào ngực chàng, chớp mắt: – Thật ra bây giờ em cũng không hận hắn. Không những không hận, mà còn… còn cảm kích hắn.

Thẩm Lãng ngạc nhiên: – Anh không hiểu…

Chu Thất Thất: – Nếu hắn không đối xử với em như thế, sao em biết được lòng anh tốt với em. Thường ngày anh đối với em lạnh như băng lãnh, nay lại có thể vì em mà chết. Chỉ cần biết vậy, đối với em khổ sở cỡ nào cũng không sao.

Nàng khẽ khép mắt, trên đôi mi dài cong vút còn long lanh hạt lệ trong suốt, nhưng đôi má đã lúm đồng tiền yêu kiều diễm lệ… nụ cười tiên tử.

Từ Nhược Ngu thấy nàng mới trải qua thời khắc hiểm nguy khuất nhục, giờ dường như đã quên hết thảy. Hắn đã hiểu nàng một lòng một dạ với Thẩm Lãng. Chàng đối tốt với nàng, chính là hạnh phúc của nàng. Tất cả những người khác đối với nàng ra sao, dù tốt dù xấu, là hung là ác, nàng cũng chẳng quan tâm.

Nghĩ tới đây, Từ Nhược Ngu chợt cảm thấy ảm đạm trong lòng, cúi đầu đi tới trước mặt Thẩm Lãng, thở dài: – Đệ nhất thời không nghĩ, để kẻ gian lợi dụng, giờ đây thật…

Thẩm Lãng hắng giọng cười, cắt lời: – Từ huynh đã biết sửa lỗi, dũng khí này không phải ai cũng làm được. Huynh sau này ắt sẽ trở nên danh hiệp. Nếu hôm nay tiểu đệ có thể làm bạn với Từ huynh, thật không gì vui hơn.

Từ Nhược Ngu: – Nếu vậy tiểu đệ…

Liếc qua Chu Thất Thất, đột nhiên im miệng, xoay người chạy nhanh ra ngoài.

Thẩm Lãng vội gọi: – Từ huynh xin dừng bước.

Từ Nhược Ngu: – Núi cao sông dài, sau này còn có ngày gặp lại. Cầu chúc Thẩm huynh cùng Chu cô nương hạnh phúc đến bạc đầu.

Lời chưa dứt, người đã mất dạng.

Chu Thất Thất: – Hắn cũng là người tốt, sau này chúng ta cũng nên giúp hắn.

Thẩm Lãng cười khổ: – Em không muốn người khác tới giúp đã coi như không tệ.

Kim Vô Vọng chợt lên tiếng: – Người khác đều đã đi rồi. Bây giờ ngươi muốn làm gì ta thì cứ ra tay.

Thẩm Lãng mỉm cười, một tay giữ cổ tay trái của hắn, tay kia giải huyệt cho hắn.

Kim Vô Vọng ngẩn người.

Thẩm Lãng: – Tại hạ không dám thất lễ với võ lâm hào kiệt. Kim huynh là anh hùng, tại hạ phải lấy lễ tương đãi.

Kim Vô Vọng thoáng lộ vẻ cảm kích, nhưng vẫn lạnh lùng: – Tôi chỉ là tù nhân hạ cấp, sao dám bàn chuyện anh hùng?

Thẩm Lãng chỉ cười không nói, buông luôn cổ tay trái của hắn ra.

Chu Thất Thất biến sắc định hỏi… “Anh không sợ hắn chạy sao?”

Thẩm Lãng đã nháy mắt bảo ngưng.

Kim Vô Vọng sững sờ.

Hắn chẳng có ý chạy đi, sắc mặt chợt trắng chợt xanh như tâm tình đang bất định, rồi đột nhiên lớn tiếng: – Tôi biết người chắc đang có chuyện cần. Người vừa lấy lễ anh hùng tương đãi, tôi không thể lấy dạ tiểu nhân đáp trả. Cần tôi làm gì, xin cứ nói.

Thẩm Lãng lại cười: – Phiền huynh đài đưa chúng tôi ra khỏi cổ mộ này trước, rồi sẽ nói thêm.

Kim Vô Vọng lẳng lặng giải huyệt cho A Đổ, với tay lấy ngọn đèn trên vách đá, xoay người bước ra ngoài.

Thẩm Lãng đỡ Chu Thất Thất lên vai. Lúc này nàng mới ghé tai chàng hỏi nhỏ: – Anh không sợ hắn chạy sao?

Thẩm Lãng: – Hắn nhất định sẽ không chạy.

Chu Thất Thất thở dài: – Đàn ông các anh làm việc không giải thích được. Em càng thấy lại càng không hiểu.

Thẩm Lãng mỉm cười: – Tâm ý các thiếu nữ, trên đời có mấy nam nhân hiểu được.

Chu Thất Thất chớp mắt: – Đúng nha! Một người cũng không có. Anh cũng vậy… Lòng em đối với anh thế nào, anh thật sự không biết hay giả bộ không biết?

Thẩm Lãng vờ như không nghe. Chu Thất Thất hé miệng muốn cắn chàng, nhưng khi đôi môi anh đào chạm tai chàng, chỉ là nhẹ nhàng một nụ hôn.

Nàng lặng lẽ thở dài: – Đi thôi!

Tuy nàng nói rất khẽ, Thẩm Lãng lại nghe được, tủm tỉm: – Em quên còn ai ở đây sao?

Chu Thất Thất trừng mắt nhìn Hoa Nhị Tiên đang nằm trong góc, hậm hực: – Cái thứ người vong ân phụ nghĩa, chết ở đây là tốt nhất.

Thấy Thẩm Lãng không nhúc nhích, nàng lại nói: – Sao ngớ ngẩn vậy, còn không mau đỡ bà?

Thẩm Lãng bật cười: – Hận bà muốn chết, rồi lại phải cứu. Khi thương thì thương đến phát điên, lúc hận lại muốn lấy mạng người. Đây chính là cái tâm ý các nàng thiếu nữ. Ai hiểu cho được?

Cắp lấy Hoa Nhị Tiên rồi bước ra ngoài thạch thất. Kim Vô Vọng quả nhiên vẫn đứng đợi phía trước, tay cầm ngọn đèn ngây người nhìn lại.  

Chu Thất Thất đưa mắt nhìn quanh, không thấy A Đổ, liền cau mày: – Tiểu quỷ kia đâu?

Chưa dứt câu, sau lưng đã có tiếng cười khúc khích: – Tiểu quỷ đây!

Từ khúc quanh A Đổ chạy nhanh tới, lưng vác một túi lớn trông rất nặng nề, vai đeo trường cung dài hơn cả người nó. A Đổ đi lại nhanh nhẹn vô cùng, khinh công của nó coi bộ cũng rất khá.

Chu Thất Thất mỉm cười nghĩ ngợi… “Tiểu quỷ này cũng thật dễ thương, tinh linh hài tử chẳng khác chi Bát đệ. Chu Bát mà làm bạn với nó, nhất định sẽ rất vui.”

Nghĩ tới Chu Bát, nàng vừa lo vừa giận, nghiến răng: – Nếu Bát đệ có bề gì, ta mà không lột da rút gân Hoa Nhị Tiên mới là lạ.

Mỗi khi nàng nổi giận, là muốn lột da rút gân kẻ khác. Nhưng nếu thấy ai bị rút gân lột da, chắc nàng sẽ co giò vọt đi cho lẹ.

Kim Vô Vọng cầm đèn đi trước. Hắn rất quen thuộc đường đi lối bước trong cổ mộ này. Nhờ ánh đèn, Thẩm Lãng có thể quan sát chung quanh. Kiến trúc bên trong ngôi mộ cổ nguy nga tráng lệ không thua gì cung điện đế vương, những cơ quan chi tiết hết sức tinh xảo, những bí đạo chằng chịt phức tạp thật khó tưởng tượng.

Nghĩ đến chi phí kiến tạo ngôi mộ này, Thẩm Lãng thở dài: – Không biết đây là lăng mộ của vị đế vương chí tôn nào?

Chu Thất Thất: – Sao anh biết đây là lăng mộ của đế vương chí tôn?

Thẩm Lãng than: – Xây một toà lăng mộ như thế này phải tốn kém rất nhiều nhân lực tiền tài, đó là chưa kể còn phải hy sinh bao nhiêu sinh mạng. Nơi này, một thạch một trụ, từng ngọn đèn, những cơ quan, tất cả đều là sự kết tinh của tài trí con người cùng máu và nước mắt. Trừ những bậc đế vương chí tôn, ai có thể huy động được bấy nhiêu nhân lực vật lực, ai lại có thể nhẫn tâm đến thế.

Kim Vô Vọng lạnh lùng: – Huynh đài đã lầm.

Thẩm Lãng ngẩn người: – Đây không phải là lăng mộ đế vương chí tôn sao?

Kim Vô Vọng: – Không phải của đế vương chí tôn, mà là của võ lâm chí tôn.

Hắn im lặng một chốc rồi nhỏ giọng: – Huynh có nghe qua danh của Cửu Châu Vương Thẩm Thiên Quân?   

Thẩm Lãng: – Cũng có nghe qua!

Kim Vô Vọng: – Người trong giang hồ hiện thời chỉ biết họ Thẩm là một thế gia lâu dài nhất trong lịch sử của võ lâm. Con em Thẩm gia trong hai trăm năm trải qua bảy lần đại hoạ, vẫn có thể trung hưng gia đạo. Nhưng ít ai biết rằng trước đó hơn trăm năm, còn có một thế gia khác, chẳng những uy vọng, thanh thế, võ công không thua gì Thẩm gia, lịch sử còn lâu dài hơn, có thể từ triều đại Hán Đường.

Thẩm Lãng bật thốt lên: – Huynh đài muốn nói đến Trung Nguyên Cao thế gia?

Kim Vô Vọng: – Không sai! Lăng mộ này do chủ nhân cuối cùng của gia sản họ Cao xây cất.

Thẩm Lãng: – Chủ nhân cuối cùng? Chẳng lẽ là Cao Sơn Thanh?

Kim Vô Vọng: – Chính y! Người này vốn là một nhân tài xuất chúng, võ công tuyệt thế. Trung Nguyên Cao gia truyền tới đời của y là giàu sang tột cùng, vinh hiển bậc nhất. Vậy mà đến lúc tuổi già, tánh tình của y chợt biến, mê tín dị đoan đến mất ăn mất ngủ, không tiếc hao phí gia tư để xây nên cái cổ mộ này, lại còn giấu không cho con cháu đời sau biết.

Chu Thất Thất ngạc nhiên: – Vì sao vậy? Chẳng lẽ y không muốn hưởng hương hoả của con cháu?

Kim Vô Vọng: – Y quá mê tín dị đoan, tin rằng nếu đem tiền tài cùng chôn khi chết, lúc đầu thai có thể hưởng thụ của cải đó. Y giấu không cho cháu con biết chỗ giấu kho tàng, vì sợ sau khi y chết, hậu nhân sẽ lấy sản vật tiêu xài.

Chu Thất Thất: – Nhưng những người mai táng y phải biết chứ…

Kim Vô Vọng ngắt lời: – Trước lúc chết, y đem toàn bộ gia sản cùng võ công bí cấp gia truyền của họ Cao vào cổ mộ, sau đó niêm phong cửa, lẳng lặng ở trong này chờ chết.

Chu Thất Thất kinh hãi: – Điên, người này đơn giản là người điên!

Kim Vô Vọng thở ra một hơi dài: – Mấy trăm năm, hơn mười đời, tiếng tăm hiển hách, võ lâm thế gia có một không hai, tất cả đều bị hủy trong tay người điên này. Hậu nhân của Cao gia sau này cứ mãi đi tìm kiếm kho tàng, chẳng lo làm ăn sinh sống, ngay cả võ công cũng không chịu trau dồi. Sau đời Cao Sơn Thanh, con cháu họ Cao nghèo mạt, có kẻ phải đi ăn mày. Võ lâm thế gia một thời uy danh hiển hách, dần dần cũng bị diệt vong.

Họ đã tới gần cửa ra của cổ mộ, Chu Thất Thất đưa mắt nhìn ánh nắng ban mai từ ngoài chiếu vào, hít thật sâu không khí trong lành buổi sớm, lòng nàng phảng phất một nỗi buồn man mác.

Thẩm Lãng cũng xúc động, buồn bã thở dài: – Trách sao hậu nhân của Cao gia không ra sức phấn đấu, lại cứ lưu lạc đến nơi này.

Chu Thất Thất: – Nếu em biết được trong lăng mộ tổ tiên có kho tàng trân bảo, cũng chẳng muốn làm chi khác. Đây cũng là nhân thế thường tình, đâu trách họ được.

Thẩm Lãng lặng lẽ thở dài, đi thêm được hai bước đột nhiên dừng lại, trầm giọng hỏi: – Không lẽ hơn trăm năm qua chưa ai đặt chân vào cổ mộ này?

Kim Vô Vọng: – Lúc tôi mướn người khai quật cổ mộ, đã lưu ý xem xét, nhận thấy rõ ràng, trong cổ mộ này tuyệt không có dấu ngoại nhân. Nơi linh cữu của Cao Sơn Thanh, nắp quan còn chưa đóng hẳn, có lẽ lúc ấy y đã hoàn toàn kiệt sức. Bên cạnh quan tài, có chiếc chén ngọc bể lăn trên đất, như y còn đang cầm chén ngọc lúc tắt thở. Một tay của bộ xương khô còn đang cố với tới cơ quan để đóng nắp quan tài. Các cơ quan bí mật khác trong mộ cũng hoàn toàn không có dấu tay người. Có thể nói, hơn trăm năm qua, không ai bén mảng đến nơi này.

Thẩm Lãng cau mày: – Nếu vậy, của cải châu báu, võ công bí cấp, nhất định còn lưu lại trong cổ mộ, có lẽ Kim huynh chưa phát hiện ra thôi.

Kim Vô Vọng cười lạnh: – Các hạ yên tâm! Nếu trong mộ có trân bảo, tôi đã tìm ra rồi. Tới bây giờ mà tôi vẫn chưa tìm ra bất kỳ thứ gì, coi như cái cổ mộ này hoàn toàn trống rỗng.

Thẩm Lãng im lặng hồi lâu, rồi thở dài: – Nếu ai khác nói, tại hạ quyết sẽ chẳng tin, nhưng là Kim huynh, tại hạ không thể nghi ngờ. Chẳng qua là… gia sản kia thật sự đã đi đâu? Chẳng lẽ y không mang theo vào trong mộ? Hay… y đã táng tận toàn bộ gia sản xây dựng lăng mộ này?

Chàng chợt ngửa mặt cười lớn, cao giọng: – Sao tôi lại khổ cực suy nghĩ tới tiền bạc của người khác làm gì?

Theo sát sau lưng Kim Vô Vọng, chàng bước ra ngoài cổ mộ.

Buổi ban mai mùa đông, bão tuyết đã ngưng, một vùng trắng bạc lung linh lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

Chu Thất Thất cười duyên: – Đây chính là cái đáng yêu của anh. Chuyện gì anh cũng có thể nói đó rồi quên đó, chẳng để trong lòng.

Đang cười nói bỗng la lên: – Nhưng anh không thể quên Bát đệ, mau giải huyệt cho Hoa Nhị Tiên, hỏi coi bà ta giấu cậu ấy ở đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.