Lão nhân cao gầy lẳng lặng cúi đầu thở dài, rồi kể tiếp: – Cuối tháng mười một năm ấy, tuyết bắt đầu rơi. Võ lâm quần hùng vì muốn tới Hành Sơn trước hết, bỏ mặc thi thể người thân trên đường không màng mai táng. Mặc cho những thi thể kia nằm phơi trong tuyết lạnh. Sau lão phu biết được, hơn một trăm tám mươi cao thủ võ lâm bỏ mạng dọc đường đến Hành Sơn. Lúc này có một người đã hy sinh thời giờ quý giá, bỏ công chôn cất từng thi thể.
Từ Nhược Ngu chen lời: – Phải chăng đó chính là Vạn Gia Sinh Phật Tử Ngọc Quan?
Lão nhân cao gầy: – Không sai! Kiến thức của Từ thiếu hiệp quả thật uyên bác.
Từ Nhược Ngu dương dương tự đắc: – Tại hạ từng nghe gia sư nói, Tử Ngọc Quan đại hiệp làm việc chính trực, võ lâm nhân sĩ không khỏi không kính ngưỡng. Chỉ tiếc người cũng bỏ mạng ở Hành Sơn, lại chết thật thảm, diện mạo bị ám khí ‘Thiên Vân Ngũ Hoa Miên’ hủy hoại, không còn nhận ra. Thật là ông trời phụ kẻ hiền lương…
Ai mà khen hắn kiến thức uyên bác, hắn lại càng thao thao bất tuyệt, đem hết câu chuyện thảy thảy nói ra. Lão nhân cao gầy vừa buột miệng khen một câu, giờ đang thở dài bóp cổ tay.
Lão im lặng, chẳng biết buồn hay giận, rồi thong thả nói tiếp: – Lúc đó, đám võ lâm hơi có kiến thức đã biết rằng bằng vào lực của một người thì không cách nào đoạt được chân kinh, nên đã tụ tập đồng đạo cùng nhau liên thủ. Có những kẻ âm hiểm xảo trá từ trong khích bác ly gián, không chỗ nào không vì, cũng có những người không màng danh lợi chẳng muốn tranh giành, nhưng bị đồng môn sư đệ hay đồng đạo bạn tốt lấy tình thân đánh động mời tới trợ thủ, mà vô tình cũng bị cuốn vào cái dòng nước xoáy này.
Ngưng lại một chút, lão nói tiếp: – Hung đồ thì một lòng muốn đoạt chân kinh chống lại thiên hạ. Hiệp nghĩa chí sĩ lại sợ chân kinh bị ác đồ đoạt đi đại loạn giang hồ. Ai cũng muốn giành lấy chân kinh. Chỉ trong vòng ba ngày, Hồi Nhạn Phong trên dãy Hành Sơn tụ tập hơn hai trăm cao thủ.
Lão nhân này đem chuyện xưa kể lại bằng một giọng run run xúc động lòng người: – Đám võ lâm cao thủ đến từ bốn phương tám hướng. Chẳng những có thất đại phái chưởng môn nhân, mà còn có không ít ma đầu đã lui khỏi giang hồ, và những danh hiệp đã quy ẩn lâu năm. Hai trăm người kết thành hai mươi bảy nhóm, triển khai liên tục mười chín ngày ác chiến.
Lão ảm đạm thở dài: – Mười chín ngày đó, Hồi Nhạn Phong kiếm khí ngất trời, chim muông tản mạn. Vô luận là ai, cho dù võ công cao thâm đến đâu, chỉ cần đến Hồi Nhạn Phong, cũng đừng mơ gì đến an toàn tính mạng, bởi xung quanh đều là cường địch, bốn bề nguy hiểm bủa vây. Tánh mạng mỗi người như ngàn cân treo sợi tóc. Trung Châu Kiếm Khách bị người ám toán khi đang ăn cơm. Vạn Thắng Đao Từ lão tiêu đầu bị giết trong lúc ngủ. Người người lo lắng đề phòng, ngay cả khi ăn lúc ngủ cũng trở nên cực kỳ nguy hiểm. Bao ngày liên tiếp sinh tử đánh giết, hơn nữa tâm tình lúc nào cũng khẩn trương, khiến cho nhân trí mất dần. Có những người thường ngày khiêm nhường lễ độ, lúc này cũng thay đổi thành cuồng đồ. Chưởng môn phái Hành Sơn Ngọc Huyền Tử đạo trưởng, năm ngày không ăn uống đối phó với địch nhân, đến ngày thứ sáu đã điên cuồng giết luôn người bằng hữu tri kỉ Thạch Kỳ đạo nhân, rồi tự nhảy xuống vực sâu vạn trượng, thi thể nát tan.
Một tiếng động vang lên khiến người kinh tâm động phách, là Hoa Tứ Cô quá xúc động, bàn tay run rẩy buông lơi chén rượu xuống đất vỡ tan.
Lão nhân cao gầy khẽ khép vành mi: – Sau mười chín ngày ác chiến, hai trăm cao thủ chỉ còn lại mười một người, cũng đã bị nội thương khá nặng, võ công khí lực khó phục hồi. Bao nhiêu tinh hoa trong chốn võ lâm chôn vùi trên Hồi Nhạn Phong nơi dãy Hành Sơn đó. Hơn năm trăm năm qua, giang hồ tranh giết lớn nhỏ, nếu bàn về sát phạt thương vong thê thảm nhất, cũng chính nơi này.
Nói tới đây, lão nhắm nghiền đôi mắt, hai giọt nước mắt nhẹ lăn xuống gò má. Lão nhân cao gầy này chính là Bất Bại Chi Kiếm Lý Trường Thanh, lão nhân bệnh kia là Thiên Cơ Địa Linh Nhân Trung Chi Kiệt Tề Trí, còn lão nhân râu ria là Khí Thôn Đấu Ngưu Liên Thiên Vân. Huynh đệ kết nghĩa ba người là những kẻ sống sót sau trận Hành Sơn. Ba người họ đến nay vẫn mang nỗi ưu tư dằn vặt, nên nhắc tới đây không cầm nổi lệ rơi.
Trong đại sảnh bốn bề tĩnh lặng.
Sau một hồi lâu, Lý Trường Thanh lại lên tiếng: – Cái đau lòng hơn hết, chuyện này căn bản chỉ là một âm mưu. Tôi, Tề Trí đại ca, Liên Thiên Vân tam đệ, Thiếu Lâm Hoằng Pháp đại sư, Võ Đương Thiên Huyền đạo trưởng, cùng với Cửu Châu Vương Thẩm Thiên Quân đại hiệp, cuối cùng đã tới nơi chôn giấu bảo vật theo lời đồn đại. Khi đó, chúng tôi sức hơi đã cạn, hợp lực sáu người mới đẩy được tảng đá trước động. Thế nhưng, trong động lại trống không, trên vách có năm chữ to đỏ chói… ‘Các vị đã bị lừa!’
Tuy đã bao năm sau, nhưng khi nói đến năm chữ này, giọng nói của lão vẫn trở nên run rẩy, ngửa mặt thở ra một hơi dài, nói tiếp: – Bọn tôi sáu người khi thấy năm chữ này, trừ Tề đại ca, ai cũng giận đến ngất xỉu. Khi tôi tỉnh lại, được biết Thẩm đại hiệp cùng Hoằng Pháp đại sư, không ngờ… không ngờ… đã chết trong động… Hai vị buồn trời thương người, nghĩ đến bao nhiêu võ lâm đồng đạo bị lừa bỏ mạng, tự trách tự thẹn đập đầu vào vách đá tự tận. Thiên Huyền đạo trưởng thương thế nặng nhất, miễn cưỡng về đến núi Võ Đương thì tử vong. Chỉ có ba huynh đệ chúng tôi, huynh đệ ba người… một mực sống trộm… sống đến ngày nay…
Giọng nói nghẹn ngào, rồi dần tắt lịm…
Mọi người cũng đã nghe tin đồn trên giang hồ, dù đã biết kết cục của câu chuyện năm xưa, nhưng giờ đây vẫn áy náy động tâm. Thậm chí cả thiếu niên lãng tử kia cũng ảm đạm cúi đầu.
Kiều Ngũ chợt vỗ bàn nói lớn: – Tuy sinh tử vô thường, lại có nặng có nhẹ. Cái mạng của Lý lão tiền bối nặng như thái sơn, đâu thể nói ‘sống trộm’! Nếu Lý lão tiền bối cũng mất mạng ở Hành Sơn năm đó, thì hôm nay làm gì có Nhân Nghĩa Trang chủ trì công đạo giang hồ.
Lý Trường Thanh buồn rầu: – Sau trận Hành Sơn, tuy cả hai bên hắc bạch đều bị thương tổn khá nặng. Nhưng cứ hai mươi cao thủ trong bạch đạo anh hiệp thì đã mất đến mười chín mạng. Bên hắc đạo phần lớn tâm kế thâm trầm, thấy nguy hiểm đã kiếm đường rút lui, nên bị chết ít hơn. Vì thế mà cục diện của võ lâm thay đổi, ‘chánh tiêu tà trường’. Tề đại ca nghĩ ra đăng bản cáo thị treo giải thưởng, như một cách kiềm chế hành động của ác nhân. Với cách này, không chỉ khích lệ những thiếu niên anh hùng vung tay thế thiên hành đạo, mà ngay những kẻ trong hắc đạo cũng vì tham tiền thưởng mà tàn sát lẫn nhau.
Hoa Tứ Cô lên tiếng khâm phục: – Tề lão tiền bối quả nhiên tài trí hơn người, không hổ danh Thiên Cơ Địa Linh Nhân Trung Chi Kiệt.
Lý Trường Thanh nói tiếp: – Lúc bấy giờ số bạc cần quá lớn, anh em chúng tôi đã đi quyên góp khắp tám phương bốn hướng. Mười tám nhà hào phú trong giang hồ cũng khẳng khái mở hầu bao, nhưng số lượng vẫn là có hạn. Bỗng nhiên, hậu nhân của Cửu Châu Vương Thẩm Thiên Quân đại hiệp nhờ người đưa tới toàn bộ tài sản ngàn vạn lượng của Thẩm gia. Lòng hào phóng này có thể nói là độc nhất vô nhị tự cổ chí kim.
Kiều Ngũ thán phục: – Thẩm đại hiệp xưa vang danh thiên hạ, hậu nhân của người cũng chẳng kém chi. Thẩm công tử nay ở nơi nào, Kiều mỗ cũng muốn kính người một chén.
Lý Trường Thanh: – Huynh đệ chúng tôi từng liên tục hỏi thăm về tung tích của Thẩm công tử. Người nhà nói từ khi hiến hết gia tài, Thẩm công tử một thân một mình lưu lạc thiên nhai. Lúc ấy, công tử chỉ chừng hơn mười tuổi, đã có lòng như thế, khí phách như thế, thật cũng làm người kính phục.
Liễu Ngọc Như buông tiếng thở dài: – Cô gái nào gả cho thiếu niên như vậy, coi như đã sống một đời người.
Từ Nhược Ngu lạnh lùng: – Trên đời, thiếu niên anh hùng hiệp nghĩa khẳng khái, chưa chắc chỉ có một Thẩm công tử kia.
Liễu Ngọc Như nhìn hắn cười lạnh: – Trong số đó hẳn nhiên có các hạ?
Thiếu niên lãng tử mỉm cười nối lời: – Từ huynh thì nhất định rồi!
Từ Nhược Ngu quắc mắt: – Ngươi xứng xưng huynh gọi đệ với ta sao?
Thiếu niên lãng tử cười: – Quả nhiên không xứng! Xin lỗi…
Liễu Ngọc Như đưa ánh mắt mỉa mai nhìn chàng, giọng nói đầy ý khinh miệt: – Nam nhân vô dụng, làm mất mặt hết cả nam nhân.
Thiếu niên lãng tử vờ như không nghe được. Kiều Ngũ cau mày. Hoa Tứ Cô nhìn chàng đầy thiện cảm.
Lý Trường Thanh ho khan một tiếng, rồi cất giọng nói tiếp: – Huynh đệ chúng tôi thành lập Nhân Nghĩa Trang đến nay cũng đã hơn chín năm. Trong chín năm này, đụng chạm địch nhân không dưới trăm lần. Sau trận Hành Sơn, công lực của huynh đệ chúng tôi mười phần đã mất hết chín. Nếu không nhờ Trung Phó Nghĩa Hữu Lãnh gia tam huynh đệ liều mạng lui địch, Nhân Nghĩa Trang đã sớm tan thành mây khói. Tuy tiền thưởng do Nhân Nghĩa Trang phát ra đã hơn mười vạn lượng bạc, nhưng số lượng gom góp năm xưa vẫn chưa dùng tới. Đây là nhờ Lãnh Nhị có tài kinh doanh. Một năm bốn mùa, người ở ngoài bán buôn bôn tẩu, kiếm nhiều lợi tức, đã đủ chi dụng cho trang. Nhờ cái nghĩa khí ngút trời của ba anh em họ, chẳng vì danh cũng không vì lợi, Nhân Nghĩa Trang mới có thể đứng vững cho tới hôm nay. Còn huynh đệ ba người chúng tôi, chẳng qua là nhờ người khác thành danh. Cái hư danh này, nói đến cũng thật xấu hổ vô cùng.
Liễu Ngọc Như mỉm cười: – Lý lão tiền bối quá khiêm tốn rồi. Nhưng hôm nay, lão nhân gia cho vời bọn vãn bối tới đây, vẫn chưa biết có điều chi phân phó?
Lý Trường Thanh trầm giọng: – Tuy bảo vật Hành Sơn năm xưa chỉ là một âm mưu, nhưng Hành Sơn ngày nay lại trở thành nơi phát sinh tài phú kinh người.
Kim Bất Hoán mở to con mắt duy nhất: – Tài phú chi?
Lý Trường Thanh: – Tới được Hồi Nhạn Phong là hơn hai trăm cao thủ đã thành danh. Những người này tự biết lên núi rồi khó lòng sống sót trở về, sợ võ công của mình bị thất truyền, nên đều đem theo bí cấp võ công cùng một ít di vật. Những người này, hoặc là không có truyền nhân, hoặc truyền nhân đã bỏ mạng trên đường, hoặc là truyền nhân không ở bên cạnh, rốt cục chỉ có đem di vật bí cấp chôn giấu nơi bí mật. Nếu may ra họ còn sống sót thì tới lấy, bằng không thì ai người có duyên sẽ tìm được. Lúc ấy, Tử Ngọc Quan được võ lâm giang hồ khen tặng là anh hùng chân chính, lòng dạ bồ tát, trọng nghĩa khinh tài. Hơn nửa số võ lâm cao thủ kia đã hết lòng tín nhiệm hắn, nên khi chôn giấu di vật bí cấp chẳng ai tị hiềm. Thậm chí vài người còn đem chỗ ấy nói cho hắn, để lỡ nếu mình ra người thiên cổ, thì nhờ hắn đem di vật bí cấp an bài.
Lý Trường Thanh thở dài nói tiếp: – Sau trận Hành Sơn sống sót trở về, mười một người thì hết bảy tám đã đem di vật bí cấp nhờ vả Tử Ngọc Quan. Nhưng khi bọn họ đến nơi chôn giấu thu hồi di vật bí cấp, thì vật đâu không thấy chỉ thấy tờ giấy nhỏ trên viết… “Các vị đã bị lừa!”
Chưa ai từng nghe qua dư âm này của vụ Hành Sơn, nên mọi người cùng rúng động trong lòng.
Từ Nhược Ngu lên tiếng: – Nhưng Tử tiền bối cũng đã trúng độc mà chết…
Lý Trường Thanh ngắt lời: – Không ai tận mắt nhìn thấy cái chết của Tử Ngọc Quan, làm sao biết được hắn thật sự đã chết? Hắn có thể đã đem áo quần của mình mặc vào một thi thể nào đó. Khi Tề đại ca nghiên cứu chữ viết lưu lại trong động ‘các vị đã bị lừa’, bút tích hoàn toàn đồng dạng cùng nét chữ của Tử Ngọc Quan. Cẩn thận mà nghĩ, những kẻ nghe được tin đồn ‘Vô Địch Bảo Giám’, mười thì cũng năm sáu nghe được từ chính miệng của Tử Ngọc Quan nói lại. Những người này vì đã hết sức tín nhiệm cái danh của hắn, vô tình đem ‘truyền thuyết’ kia nói lại cho người khác. Vì vậy mà tin đồn thất thiệt cứ càng ngày càng lan rộng.
Lão lộ vẻ oán hận: – Hắn làm như thế, chẳng những đem hết cao thủ một lưới tận diệt, lại khiến cho những bí cấp võ lâm hơn phân nửa bị thất truyền, hại võ lâm khó có thể khôi phục nguyên khí. Hắn lại cướp được rất nhiều bí tịch võ công, nếu luyện thành sẽ tự tôn tự tác. Khi đó hắn tung hoành thiên hạ xưng hùng xưng bá, ai có thể ngăn cản được? Những năm này hắn còn chưa hiện thân, ắt đang luyện những võ công huyền bí của các môn phái. Khi thành công hắn sẽ xâm nhập Trung Nguyên, nhiễu loạn giang hồ, giành ngôi bá chủ.
Nghe tới đây, ai cũng rúng động trong lòng. Mọi người lặng im không dám nhiều lời.
Im lặng hồi lâu, Thiên Pháp đại sư chậm rãi nói: – Nếu thật như thế, thì người này quả đúng là đại gian đại ác nhất trong chốn giang hồ hơn ngàn năm qua. Tuy vậy, những chuyện này vẫn chưa thể hoàn toàn xác định đều là do họ Tử gây nên. Lý lão tiền bối nghĩ có đúng chăng?
Giọng nói từ tốn, từng tiếng rõ ràng, phân tích sự lý công bình chánh đại, không hổ là truyền nhân của Thiếu Lâm Hoằng Pháp đại sư năm xưa.
Lý Trường Thanh thở dài: – Đại sư nói cũng đúng! Đây chính là lý do mà huynh đệ chúng tôi mời các vị tới đây. Nguyên là ba năm sau trận Hành Sơn đẫm máu kia, chúng tôi đột nhiên được biết, nơi Ngọc Môn Quan ngoài biên ải bỗng đâu xuất hiện một kỳ nhân. Người này hành tung ẩn hiện, thiện ác không chừng. Đáng chú ý hơn hết là hắn tinh thông võ công bí truyền của các môn phái. Mỗi lần ra tay, đều là những chiêu thức của các phái khác nhau. Có người tận mắt thấy hắn sử dụng võ học bí truyền của Võ Đương, Thiếu Lâm, Nga Mi, Không Động, Côn Lôn ngũ đại phái, những chiêu thức mà ngay cả đương kim chưởng môn nhân cũng chưa từng biết qua.
Ai ấy nhìn nhau biến sắc.
Lý Trường Thanh nói tiếp: – Người này tiêu xài xa xỉ cũng là thiên hạ vô song, một ngày chi tiêu hơn vạn lượng bạc. Mỗi khi xuất hành, tùy tùng trên dưới trăm người. Chẳng ai biết tên tuổi lai lịch của hắn. Chỉ biết rằng hắn tụ tập ác đồ du đãng nơi quan ngoại, khuếch trương thế lực dần tới Trung Nguyên, dường như có ý đồ tranh ngôi bá chủ võ lâm.
Từ Nhược Ngu bật thốt lên: – Chẳng lẽ người này chính là Tử Ngọc Quan?
Lý Trường Thanh thở dài: – Vừa nhận được tin về người này, Tề đại ca đã nghi hắn chính là Tử Ngọc Quan, liền thuê người thám thính về lai lịch của hắn. Mặt khác, lại mướn người đi khắp thiên hạ thu thập tư liệu có liên quan tới Tử Ngọc Quan. Huynh đệ ba người chúng tôi, càng biết về lai lịch của Tử Ngọc Quan, càng cảm thấy hắn thật khả nghi đáng sợ.
Thiên Pháp đại sư trầm ngâm nói: – Không sai! Thiên hạ chỉ biết Vạn Gia Sinh Phật Tử Ngọc Quan lúc đã thành danh. Trước đó thật không ai biết gì về lai lịch của hắn.
Từ Nhược Ngu lại hỏi: – Chẳng lẽ trước lúc thành danh, lai lịch hắn có điều chi bí ẩn?
Lý Trường Thanh trầm giọng: – Huynh đệ chúng tôi đã tốn hao hơn năm mươi vạn bạc, huy động hơn trăm người, rốt cục cũng tìm ra lai lịch của hắn. Chúng tôi đã sao chép lại tất cả tư liệu thu thập được. Nay mời các vị xem qua trước, rồi chúng ta cùng nhau thương lượng.
Lão trải rộng một cuộn giấy lớn treo lên tường, mắt đăm đăm nhìn ra cửa sổ như đề phòng ngoại nhân thâm nhập. Một chú tiểu đồng đưa tới tám cuộn giấy trắng cùng tám bút nghiên, phân phát cho người trong đại sảnh mỗi người một tờ một bút.
Cuộn giấy trải rộng trên tường đầy chữ, chia ra làm hai phần.
Phần bên trái viết:
Tên họ: Trước lúc hai mươi tuổi – Tử Lượng. Từ hai mươi tới hai mươi sáu tuổi – Tử Anh Minh. Hai mươi sáu tới ba mươi bảy tuổi – Tử Lập. Sau ba mươi bảy tuổi – Tử Ngọc Quan.
Lai lịch: Phụ thân – Tử Nhất Bình, là một tay cự phú; Mẫu thân – Lý Tiểu Thúy, thiếp thứ bảy của Tử Nhất Bình; Huynh đệ tổng cộng mười sáu người, Tử Ngọc Quan đứng hàng thứ mười sáu. Thuở bé thiên tư thông minh, giỏi nhái giọng người, giỏi bắt chước người, tinh thông các ngôn ngữ nhiều địa phương. Sau khi thành danh tự xưng là Trung Châu Nhân Sĩ, người trong thiên hạ chẳng ai nghi ngờ.
Năm mười bốn tuổi, hơn ba mươi mạng người nhà một đêm vô cớ bị tàn sát. Tử Ngọc Quan một mình tiếp quản gia tài. Cả ngày giao du cùng giang hồ đệ nhất dâm tặc phái, “Uyên Ương Hồ Điệp”. Tán tận gia sản sau ba năm. Khi ấy, hắn xuất gia làm tăng sĩ.
Môn phái: Mười bảy tuổi đầu nhập Thiếu Lâm làm tăng nhân chuyên việc bếp núc, sau vì học trộm võ công bị trục xuất. Hai mươi tuổi gia nhập “Thập Nhị Liên Hoàn” bang, được bang chủ Thiên Nam Nhất Kiếm Sử Tùng Thọ yêu mến, thu làm môn hạ, truyền cho võ nghệ. Sáu năm sau, Tử Ngọc Quan tư thông cùng ái thiếp của Sử Tùng Thọ là Kim Yến, trộm tiền tài cùng nhau bỏ trốn. Sử Tùng Thọ trong cơn giận dữ phát động toàn gia đệ tử truy nã. Tử Ngọc Quan không chỗ dung thân, chạy ra quan ngoại, dâng Kim Yến cho Sắc Ma Thất Tâm Ông để tiến thân. Luyện thành võ công Thất Tâm Phái trong vòng mười năm. Sắc Ma Thất Tâm Ông bỗng nhiên vô bệnh mà chết. Tử Ngọc Quan trở lại Trung Nguyên mang danh trọng nghĩa khinh tài, trước là liên hợp anh hào hai bên sông làm cỏ “Thập Nhị Liên Hoàn” bang, sau đả thương Thiên Nam Nhất Kiếm Sử Tùng Thọ, danh chấn thiên hạ.
Tướng mạo: Mặt trắng như ngọc, mày xệ, mắt xếch, mũi quặp, môi dày, có nốt ruồi đen bên khoé miệng, giữa mày có u thịt. Tính thích ăn mặc đẹp, quần áo lựa chọn kỹ càng, yêu thích màu tím, hai tay thon trắng như tay phụ nữ, ngón giữa tay trái đeo chiếc nhẫn kim loại sắc tím, mỗi khi nói chuyện thường khoa tay ra dấu như muốn khoe tay đẹp hoặc nhẫn lạ.
Sở thích: Tửu lượng mạnh, thích Đại Khúc, Mao Đài, và Trúc Diệp Thanh; thích ăn ốc sên, hàu, rắn nướng tái; không ăn thịt heo. Tinh thông thuật cỡi ngựa, thường lấy roi giục ngựa phi nước đại, có khi ngựa chết. Thích đánh bạc, không cần thắng, chỉ muốn sự kích thích. Thích săn bắn. Thích gái đẹp, tính cực dâm.
Đặc điểm: Có tài ăn nói lịch thiệp, giỏi đoán ý người, thích kết bạn cùng anh hào. Thường mỉm cười khi nói chuyện. Rất sạch sẽ, giết người xong rửa tay rất kỹ, vất bỏ binh khí nếu bị nhuốm máu. Vẽ và viết rất đẹp.
Cuộc đời của Tử Ngọc Quan được tóm lược đơn sơ trên giấy, muôn màu muôn vẻ, tràn đầy đam mê tội ác. Người đọc qua thất đảm kinh hồn.
Phần bên phải của cuộn giấy viết:
Tên họ: Ngọc Môn Quan ngoại nhân tự xưng Khoái Lạc Vương, tên thật không rõ.
Lai lịch: Không rõ.
Môn phái: Không rõ, lại tinh thông các tuyệt học bí truyền của các môn phái trong thiên hạ.
Tướng mạo: Mày xệ, mắt xếch, râu dài, mũi quặp, giữa hai mày có thẹo. Thích sửa soạn, có người chuyên môn mỗi ngày gội chải râu tóc. Thích chưng diện áo quần, hết sức xa hoa. Khi nói chuyện thường hay vuốt râu, như ý khoe bàn tay đẹp. Ngón giữa tay trái có đeo ba chiếc nhẫn bằng kim loại màu tím, có thể dùng làm ám khí khi cần.
Sở thích: Tửu lượng rất cao, thích ăn món lạ, không ăn thịt heo; Bên người lúc nào cũng có mỹ nữ; Thường cùng cự phú đánh cuộc trên vạn lượng bạc.
Đặc điểm: Thích nói thích cười; Mỗi ngày chi phí hơn vạn lượng bạc; Sạch sẽ quá đáng, đuổi khách hơi lộ dơ bẩn. Bên mình luôn có ba mươi sáu kị sĩ, đều là những thiếu niên anh tuấn; Tinh thông thuật cỡi ngựa; Sử dụng trường kiếm, chỉ có mười ba chiêu thức, nhưng quỷ kỳ ác độc, ít võ lâm cao thủ thành danh thoát mười ba chiêu kiếm này. Có bốn thủ hạ thân tín gọi là tứ đại sứ… tửu, sắc, tài, khí. Bốn người này có nhiệm vụ cực kỳ đặc biệt. “Tửu” sứ sưu tầm rượu ngon. “Sắc” sứ kiếm chọn mỹ nữ. “Tài” sứ quản lý tiền tài. “Khí” sứ theo sát bên hắn không rời, nếu có người vô lễ với hắn, khí sứ lập tức rút kiếm lấy đầu kẻ ấy. Cả bốn người tính tình cổ quái, võ công cao siêu khó lường.
Mọi người đọc xong phần này, mắt trợn trắng, miệng há hốc, chẳng nói nên lời.
Chờ cho mọi người đọc xong, ghi nhớ những điểm chính, Lý Trường Thanh trầm giọng hỏi: – Các vị có nhận ra hai người này có gì giống nhau chăng?
Từ Nhược Ngu giành nói trước hết: – Hai người này có ít nhất mười ba điểm giống nhau, mặt trắng, mày xệ, mắt xếch, mũi quặp, môi dày, tay đẹp, xa hoa, háo sắc, thích rượu ngon, thích đánh cuộc, thích món lạ, không ăn thịt heo, trên tay có đeo chiếc nhẫn lạ, khi nói chuyện hay ra dấu tay. Vuốt râu cũng coi như là ra dấu tay, phải không?
Hắn nói một hơi mười ba điểm giống nhau, vẻ mặt dương dương tự đắc.
Vậy mà Liễu Ngọc Như lại lạnh lùng: – Còn hai chỗ, công tử không nhìn ra.
Từ Nhược Ngu cau mày: – Hai chỗ nào?
Liễu Ngọc Như: – Một, Tử Ngọc Quan có nốt ruồi ở mép, Khoái Lạc Vương lại để râu dài. Hai, Tử Ngọc Quan có u thịt giữa mày, Khoái Lạc Vương giữa mày có thẹo. Hai điểm này tuy nhỏ, nhưng cũng rất đáng chú ý. Còn những điểm nhỏ khác như thích nói cười, thích giao du bè bạn, quá dễ nhận ra, tôi không thiết phải nói tới.
Từ Nhược Ngu đỏ mặt: – Ồ? Phải không?
Hắn quay đầu đi, nâng chén rượu ngửa cổ uống cạn, chẳng nhìn Liễu Ngọc Như.
Lý Trường Thanh: – Từ thiếu hiệp nói không sai. Liễu cô nương càng thêm cẩn thận. Tuy nhiên, ngoài những điểm này, còn có rất nhiều chỗ cần lưu ý hơn.
Liễu Ngọc Như cũng đỏ mặt: – Ồ? Phải không?
Lý Trường Thanh: – Các vị có nhìn ra chăng, những người thân của Tử Ngọc Quan đều chết thảm. Ngay cả cha mẹ anh chị em cũng không ngoại lệ. Nguyên nhân chết thảm của họ không chừng có liên quan đến hắn, có thể thấy con người này tàn nhẫn vô tình. Trong trận Hành Sơn, Tử Ngọc Quan đã được nhiều người giao phó bí cấp võ công cũng như trân bảo. Có phải chăng vì vậy mà Khoái Lạc Vương biết được nhiều võ công bí truyền của các môn phái trong thiên hạ. Tử Ngọc Quan có thể hãm hại thân nhân, phản bội sư môn, thậm chí dâng cả người chung gối để mưu danh cầu lợi, bán đứng bạn bè không chỉ một lần, thì còn chuyện gì hắn chẳng dám làm.
Lão càng nói giọng càng thêm phẫn hận, hai mắt như phát lửa, giận dữ: – Tổng tất cả các điểm, có thể nhận định Tử Ngọc Quan cùng Khoái Lạc Vương thật ra chỉ là một.
Mọi người suy nghĩ trước sau, không còn nghi ngờ nữa, ngay cả Thiên Pháp đại sư cũng khẽ vuốt cằm thở dài lẩm bẩm: – Người này quá xa xỉ, ngày sau tất sẽ tự thiêu.
Lý Trường Thanh: – Đại sư nói không sai, người này dục vọng quá nhiều, tính thích xa xỉ, tự mình đã sinh nghiệp chướng. Nếu ta chờ tới ngày hắn tự thiêu, thì e rằng đã quá trễ. Đến lúc đó, thêm bao nhiêu người phải chết dưới tay hắn?
Thiên Pháp đại sư vuốt cằm thở dài không nói.
Lý Trường Thanh chậm rãi: – Huynh đệ chúng tôi hôm nay mời các vị tới đây, chính là muốn cùng các vị đồng tâm hiệp lực vạch mặt người này. Tuy hắn hiểm độc gian trá, nhưng các vị là đương kim cao thủ trong giang hồ. Nếu các vị cùng chung sức, việc trừ họa lớn này cho võ lâm chẳng mấy khó khăn.
Lão nói xong, trong đại sảnh yên lặng bao trùm. Ai nấy đều mang sắc mặt nặng nề, có người cúi đầu suy nghĩ sâu xa, có người ngửa mặt xuất thần, cũng có người chỉ cau mày không nói.