Võ Lâm Ngoại Sử

Chương 27: Giang Hồ Kỳ Nam Tử (3)



Ngoài cửa chợt vọng vào một trận cười rộn rã.

Một thiếu niên anh tuấn mặc áo gấm sang trọng đẩy cửa bước vào: – Âu Dương huynh, gia đinh nhà anh thật giỏi, tôi còn đang tơ lơ mơ chưa tỉnh hẳn, chúng lại báo có mèo hoang xông tới đây. Biết tôi có tài phục hổ hàng long, nhất định nhờ tôi phải tới đuổi mèo. Nhưng cái con mèo hoang này cũng thật là nhức óc.

Hùng Miêu Nhi hét vang một tiếng, tung mình lộn người, lướt qua cái bàn, chồm đến trước mặt thiếu niên, nắm vạt áo hắn, vừa cười vừa mắng: – Tiểu lưu manh, tự mình khen mình, tự biên tự diễn, trừ cái trò trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi có gì hay ho? Lại dám tự vỗ ngực khoe khoang cái tài hàng long phục hổ. Coi chừng gió lớn tới cuốn cái đầu lưỡi của ngươi.

Thiếu niên kia cũng cười ha hả: – Không tốt! Mèo này càng ngày càng hoang dã.

Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: – Gần đây ngươi dẫn dụ bao nhiêu cô gái? Thành thực khai mau!

Thiếu niên còn đang định giễu cợt thêm, chợt thấy Kim Vô Vọng và Thẩm Lãng. Hắn tỏ vẻ thích thú, sải chân bước đến, mỉm cười vòng tay: – Hai vị huynh đài này, một như cổ bách thương tùng, một như lâm phong ngọc thụ. Âu Dương huynh, sao không mau giới thiệu cho tiểu đệ.

Âu Dương Hỉ nãy giờ vẫn cười đùa, thật sự chẳng nhớ tên Thẩm Lãng và Kim Vô Vọng.

Hắn trả lời hàm hồ: – Vị này là Kim đại hiệp, đây là Thẩm công tử. Tên này đây chính là Vương Lân Hoa Vương công tử. Ba vị đều là rồng quý trong thiên hạ, chắc sau này sẽ thân nhau hơn.

Kim Vô Vọng lạnh lùng “hừ” một tiếng. Thẩm Lãng đứng lên vòng tay mỉm cười đáp lễ.

Rồi mọi người ngồi xuống bàn tiệc, lại cùng nhau nói cười vui vẻ.

Âu Dương Hỉ: – Vương huynh, mèo hoang vốn là tìm anh đấy, lại không chịu nói vì sao. Anh mau hỏi hắn đi.

Vương Lân Hoa háy mắt: – Mèo hoang mà tìm thì chẳng phải chuyện tốt. Khó trách mấy ngày nay, tôi ngắm mây ngắm gió ngoài cửa sổ cảm thấy có điềm không hay, nên đóng cửa nằm nhà tránh họa.

Hùng Miêu Nhi cười: – Anh lầm rồi! Lần này tôi tới đây, không muốn bạc, cũng chẳng cần rượu. Chỉ là mang hai tuyệt sắc giai nhân tới cho anh thưởng thức.

Thẩm Lãng cười thầm… “Mèo này tuy không mấy tâm cơ, nhưng khi cần cũng có nhiều thủ đoạn đánh động lòng người.”

Vương Lân Hoa ngửa mặt cười to: – Anh tìm tôi vì chuyện ấy, giết chết tôi cũng chẳng tin. Thôi, hai vị tuyệt sắc giai nhân kia xin anh giữ mà thưởng thức. Tiểu đệ sợ mình không đủ phước.

Hùng Miêu Nhi cười mắng: – Chớ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử! Giai nhân đã tới, muốn hay không anh cũng phải nhìn. Chẳng qua là…

Nói tới đây, anh nháy mắt rồi ngưng lại…

Vương Lân Hoa hỏi vội: – Thấy cái con mắt hay háy kia là biết có chuyện rồi. Chẳng qua là… là cái gì? Thôi nói mau đi kẻo mọi người sốt ruột.

Thẩm Lãng và Âu Dương Hỉ cùng bật cười.

Hùng Miêu Nhi thủng thỉnh: – Chẳng qua là… muốn thấy được nhan sắc của hai vị giai nhân này không dễ, phải có khả năng.

Vương Lân Hoa hỏi tới: – Khả năng gì?

Hùng Miêu Nhi: – Tôi hỏi anh, ngoài mấy trò múa đao đi thương, mài mực viết chữ, thổi sáo hát ca, nhìn trời coi quẻ, cầm tay bắt mạch… anh còn giỏi gì nữa?

Vương Lân Hoa nheo mắt: – Ngần ấy thứ còn chưa đủ sao?

Hùng Miêu Nhi: – Không những chưa đủ mà còn thiếu nhiều!

Vương Lân Hoa lắc đầu cười: – Đồ vô lại! Đòi hỏi quá, tiếc là tôi không biết bộ dáng của lão nhân gia. Nếu không, tôi cải trang ra ông chỉ để đập anh một trận.

Hùng Miêu Nhi vỗ mạnh lên bàn, lớn tiếng: – Chính là cái đó!

Vương Lân Hoa và Âu Dương Hỉ đều giật mình nhảy nhổm, cùng bật thốt: – Là cái gì?

Hùng Miêu Nhi hét tướng: – Là thuật dịch dung! Anh cũng biết thuật dịch dung, đúng không? Đừng có mà lắc đầu, đã mở miệng rồi muốn lấy lại cũng không được.

Vương Lân Hoa cười khổ: – Biết thì sao?

Hùng Miêu Nhi: – Hai vị tuyệt sắc giai nhân kia bị người ta dùng thuật dịch dung che đi nhan sắc. Nếu anh có thể khôi phục dung nhan của hai nàng, coi như tôi phục anh sát đất.

Vương Lân Hoa khẽ chớp mắt như đang có tâm sự: – Hai vị cô nương kia là ai?

Hùng Miêu Nhi: – Tôi cũng không rõ. Chỉ biết một nàng họ Bạch.

Vương Lân Hoa như âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm: – Là họ Bạch…

Rồi mỉm cười nói tiếp: – Tôi tuy thật cũng biết sơ cái thuật dịch dung. nhưng chỉ có thể dễ dàng cải trang ra người khác. Còn phục hồi dung mạo, chắc tôi phải thử một lần…

Hùng Miêu Nhi mừng rỡ: – Như vậy là đủ rồi, theo tôi!

Chu Thất Thất và Bạch Phi Phi được đưa vào một gian phòng rộng. Hùng Miêu Nhi kéo Vương Lân Hoa vào trước. Thẩm Lãng cùng mọi người theo sau.

Vừa thấy Vương Lân Hoa, tim Chu Thất Thất cơ hồ như muốn ngưng đập, toàn thân tê dại. Nàng không ngờ Hùng Miêu Nhi lại đưa nàng tới tên ác ma đáng sợ này.

Lúc còn trong tay ác tặc áo xanh, nàng cảm thấy Vương Lân Hoa chưa đáng sợ như lão. Bây giờ gặp hắn khi vừa thoát khỏi tay ác tặc kia, nàng lại sợ run.

Nàng ngó Thẩm Lãng trân trân. Chỉ cần thấy Thẩm Lãng, nàng vơi đi nỗi sợ hãi, hận sao Thẩm Lãng chẳng nhìn nàng.

Hùng Miêu Nhi: – Anh mau xem, có phục hồi nhan sắc cho hai nàng được không?

Vương Lân Hoa cúi đầu, quan sát cẩn thận.

Chu Thất Thất tuy sợ, nhưng cũng vui mừng. Nàng tin Vương Lân Hoa có thể khôi phục hình dáng cũ cho mình. Nàng thầm nghĩ đến sự an bài kỳ diệu của tạo hóa, nào ngờ đâu chính hắn lại cứu nàng. Nàng âm thầm nghĩ ngợi… “Ông trời, đa tạ ông an bài! Chỉ cần hồi phục thanh âm, chuyện thứ nhất là nói ra hết bí mật của hắn. Không biết hắn sẽ nghĩ sao?”

Nghĩ tới đây, lần đầu tiên trong mấy ngày liên tiếp nàng cảm thấy hơi vui. Nàng sợ Vương Lân Hoa sẽ phát hiện ra sự kinh hãi, ngậm ngùi, hoan hỉ trong mắt, liền nhắm mắt lại.

Vương Lân Hoa quan sát gương mặt của hai nàng đến xuất thần. Mọi người cũng nín hơi tĩnh khí lẳng lặng đứng xem.

Độ chừng hai chung trà, Vương Lân Hoa đứng lên, thở dài tặc lưỡi: – Đúng là diệu thủ!

Hùng Miêu Nhi lo lắng: – Sao hả? Cứu được không?

Vương Lân Hoa không trả lời, lại nói: – Nhìn cái thủ pháp dịch dung này, dường như là bí kĩ của phái Sơn Tả Tư Đồ…

Hùng Miêu Nhi mừng rỡ cướp lời: – Không sai! Anh quả nhiên tài giỏi. Anh có thể nhìn ra được lai lịch của thuật dịch dung này, nhất định có cách phá giải.

Vương Lân Hoa: – Tuy tôi có thể thử, nhưng…

Hắn thở dài nói tiếp: – Kẻ cải trang hai vị cô nương này đã dùng đến tuyệt kĩ, không một tì vết, không một sơ hở…

Hùng Miêu Nhi không nhịn được ngắt lời: – Nghĩa là sao?

Vương Lân Hoa nhíu mày: – Với người đời, gương mặt của hai nàng chỉ là hai gương mặt cực kỳ xấu xí. Với tôi, đó lại là hai tác phẩm nghệ thuật tuyệt luân. Tôi sao đành hủy chúng đi?

Hùng Miêu Nhi nghe qua hết hồn, ngẩn người một lúc, rồi mắng lớn: – Tiểu quỷ, đồ súc sinh!

Vương Lân Hoa lắc đầu thở dài: – Đúng là người thô lỗ, không hiểu được chuyện tao nhã như vậy.

Hùng Miêu Nhi kéo tay hắn: – Tao nhã cũng tốt, thô lỗ cũng hay, chỉ cần khôi phục nhan sắc cho hai nàng, chịu hay không?

Vương Lân Hoa tủm tỉm: – Gặp mèo hoang này, thôi thì tôi cũng đành đốt đàn nấu hạc, phá đi tuyệt phẩm. Buông tay người ta ra đã!

Hùng Miêu Nhi cười hăng hắc, buông tay hắn ra: – Còn nữa, hai nàng còn bị á khẩu, một nàng thì bị thêm thuốc tê liệt cơ bắp. Y thuật của anh cao minh, cứu luôn được không?

Vương Lân Hoa trầm ngâm: – Tôi cũng thử luôn. Nhưng nếu tôi phải ra sức như thế, các anh không thể nhàn rỗi. Khi tôi cần các anh giúp sức, không được từ chối.

Vô tình hay hữu ý, hắn nhìn thẳng vào Thẩm Lãng.

Thẩm Lãng mỉm cười: – Nếu tiểu đệ có thể giúp được gì, xin huynh đài cứ tự nhiên.

Mặt Vương Lân Hoa giãn ra: – Một lời đã định!

Hắn đưa mắt nhìn Âu Dương Hỉ.

Âu Dương Hỉ bật cười: – Đã là phúc thì không phải là họa, mà là họa muốn chạy cũng không thoát. Vương đại công tử cần gì, xin cứ nói.

Vương Lân Hoa: – Được, rửa tai nghe cho kỹ… bốn vò giấm đen thượng hạng, bốn vò rượu trắng thượng hạng, mười cân muối tinh, bốn cây vải trắng loại tốt nhất…

Âu Dương Hỉ cười hì hì: – Anh định mở lò ngâm giấm hay tiệm tạp hoá?

Vương Lân Hoa không để ý, nói tiếp: – Hai bồn đồng mới cỡ lớn nhất, hai cây kéo mới, hai con dao nhỏ mới, bốn cái lò con, bốn nồi đồng cũng cỡ lớn nhất, hai trăm cân than đượm. Còn nữa, mau gọi gia đinh nhà anh, trong vòng nửa canh giờ, phải giặt sạch sẽ hai cây vải trắng và cắt may hai cái áo dài cho tôi cùng Thẩm huynh, chẳng cần khéo, chỉ cần giữ cho thật sạch sẽ.

Hùng Miêu Nhi bật cười: – Nghe anh đòi những thứ này, tưởng đâu anh muốn mở tiệm tạp hóa, rồi lại như muốn làm bà mụ hay đồ tể. Định thịt hai cô nương này sao?

Âu Dương Hỉ cũng cười: – Khổ là tôi đây, trong nửa canh giờ bắt tôi phải chuẩn bị đủ mấy món ấy, có khác chi hắn muốn lấy mạng tôi.

Hắn tuy tố khổ, nhưng trên mặt lại nở nụ cười tươi. Nếu Vương Lân Hoa thành công, dĩ nhiên mọi người sẽ kính nể, làm gia chủ cũng được nở mặt lây. Ai cũng từng nghe qua “thuật dịch dung”, nhưng không mấy người được nhìn tận mắt. Tuy Âu Dương Hỉ là lão giang hồ, mãi đến hôm nay mới có cơ hội chứng kiến cái “thuật dịch dung” kỳ diệu này.

Hắn vội vã đi ngay, lo chuẩn bị những thứ Vương Lân Hoa đòi hỏi.

Chưa đầy nửa canh giờ, Âu Dương Hỉ đã đáp ứng đầy đủ mọi thứ. Lò lửa đã đốt lên, nước trong nồi đồng đang sôi sùng sục.

Vương Lân Hoa lấy một áo dài trắng mặc vào, đưa cái còn lại cho Thẩm Lãng: – Phiền Thẩm huynh mặc áo này vào trợ giúp tiểu đệ được chăng?

Thẩm Lãng mỉm cười: – Xin tuân lệnh!

Hùng Miêu Nhi nhấp nhỏm: – Còn tôi? Anh muốn tôi làm gì?

Vương Lân Hoa nghiêm mặt: – Anh thì ngoan ngoãn đi ra ngoài chờ.

Hùng Miêu Nhi ngẩn người: – Đi ra ngoài? Tôi không được ở đây nhìn sao?

Âu Dương Hỉ cười: – Hắn muốn anh ra ngoài, còn không mau đi. Chúng ta…

Vương Lân Hoa ngắt lời: – Anh cũng phải đi ra.

Âu Dương Hỉ giật mình: – Tôi? Ngay cả cả tôi cũng không được nhìn?

Vương Lân Hoa nghiêm mặt: – Tiểu đệ ra tay lần này phải hết sức bình tâm tĩnh trí, không thể bị quấy rầy. Chỉ cần một sơ suất nhỏ, sợ sẽ tổn thương hai vị cô nương kia. Lúc đó, cho dù thần tiên cũng không cứu được. Chẳng những hai anh, mà cả Kim đại hiệp cũng xin tạm thời ra ngoài.

Kim Vô Vọng “hừ” một tiếng, xoay người bước ra khỏi phòng. Âu Dương Hỉ cùng Hùng Miêu Nhi nhìn nhau, lộ vẻ thất vọng tràn trề, cúi đầu than thở lủi thủi đi ra.

Vương Lân Hoa đóng chặt các cửa, màn che cũng buông xuống. Ánh sáng bên ngoài không lọt vào được trong phòng. Ánh lửa từ lò than chập chờn lấp loé, tạo nên cảnh thần thần bí bí.

Thẩm Lãng lẳng lặng đứng yên nhìn hắn chờ đợi. Nước trên lò đang sôi.

Vương Lân Hoa chăm chú nhìn Thẩm Lãng: – Tiểu đệ mời bọn họ tạm thời lánh mặt, chỉ vì không muốn tiết lộ bí mật của ‘thuật dịch dung’, chắc Thẩm huynh cũng hiểu.

Thẩm Lãng mỉm cười: – Không sai!

Vương Lân Hoa trầm giọng: – Âu Dương Hỉ cùng Hùng Miêu Nhi đều là bạn tốt của tiểu đệ bao nay, còn Thẩm huynh cùng tiểu đệ mới lần đầu quen biết. Tiểu đệ không muốn tiết lộ bí mật cho hai người họ, lại nhờ Thẩm huynh tương trợ, trong chuyện này tự nhiên có nguyên nhân Thẩm huynh tài trí hơn người, chắc cũng thấy điều kỳ lạ đó.

Thẩm Lãng vẫn mỉm cười: – Đệ cũng đang muốn thỉnh giáo.  

Vương Lân Hoa: – Tuy rằng chúng ta chỉ mới sơ giao, nhưng đệ chưa từng gặp qua ai có được phong thái như Thẩm huynh. Tiểu đệ hết sức khâm phục.

Thẩm Lãng: – Đa tạ khen tặng! Tại hạ bình sanh cũng hay dò lòng người. Nếu nói về khẳng khái hào sảng, thì nhất là Hùng huynh. Nếu bàn về tâm tư trí tuệ minh mẫn, văn thái phong lưu, trong thiên hạ không ai có thể sánh cùng Vương huynh.

Chàng ngưng chút, rồi nói tiếp: – Nay huynh nói vậy, chắc phải có duyên cớ khác. Nếu không…

Vương Lân Hoa không đợi chàng nói hết đã ngắt lời: – Không sai, tiểu đệ thật là có duyên cớ khác. Tiểu đệ thật lòng muốn cùng Thẩm huynh đặc biệt kết giao tình.

Thẩm Lãng: – Duyên cớ này thật là thú vị.

Vương Lân Hoa: – ‘Rất’ thú vị!

Thẩm Lãng: – Thú vị như thế, anh nói thêm chút?

Vương Lân Hoa không trả lời ngay, trầm ngâm một thoáng, rồi nói tiếp: – Khi Âu Dương huynh giới thiệu tiểu đệ cùng Thẩm huynh, đã không nói tên của anh, phải không?

Thẩm Lãng: – Âu Dương huynh có thể chưa nghe qua tên của tiểu đệ, hay nghe rồi lại quên, đây cũng là chuyện bình thường.

Vương Lân Hoa: – Tôi đoán được tên của anh.

Thẩm Lãng nheo mắt cười: – Bản lãnh vậy sao?

Vương Lân Hoa: – Đại danh của anh là Thẩm Lãng?

Thẩm Lãng tỏ vẻ ngạc nhiên: – Không sai, anh đã đoán đúng. Nhưng sao anh có thể đoán được tên tôi? Chắc đã có người nói với anh về tôi?

Nghe hai người nói chuyện, Chu Thất Thất vừa thẹn thùng vừa vui mừng. Nàng thầm mong Vương Lân Hoa đừng nói ra tên Thẩm Lãng, rồi lại muốn hắn nhắc đến tên chàng. Nàng không muốn Vương Lân Hoa ra tay đánh Thẩm Lãng, lại hận sao Thẩm Lãng không một quyền đập chết Vương Lân Hoa. Nàng muốn nhìn xem Vương Lân Hoa đối với Thẩm Lãng ra sao, nghe hắn nói những gì.

Vương Lân Hoa: – Sau này anh sẽ tự hiểu vì sao tôi lại biết tên anh.

Hắn xoay người đi, mở vò giấm ra, không nhìn Thẩm Lãng, tay hơi run rẩy.

Chu Thất Thất thở phào nhẹ nhõm, không biết là buồn hay vui. Tâm trạng của nàng lúc này rất phức tạp, ngay chính bản thân nàng cũng không hiểu.

Vương Lân Hoa đem vò giấm đến trước mặt Bạch Phi Phi. Hơi nồng bốc lên làm cô nhắm mắt lại.

Ước độ chung trà, Vương Lân Hoa: – Phiền Thẩm huynh mang nồi nước sôi lại giùm.

Thẩm Lãng đang lẳng lặng nhìn hắn, liền đưa tay nhấc nồi lên. Nồi nước đang sôi sùng sục nóng bỏng trên lò than hồng, vậy mà chàng cầm trên tay như không cảm thấy sức nóng.

Vương Lân Hoa tuy không nhìn thẳng, nhưng nét mặt có chút đổi thay… là ngạc nhiên, là khâm phục, là hâm mộ, là đố kỵ? Hay là bao gồm cả mấy tâm tình kia?

Hắn đem giấm đổ vào nồi nước, vẫn để trước mặt Bạch Phi Phi. Lần này nước sôi hoà vào giấm, mùi giấm chua bốc lên nồng nặc, khiến Bạch Phi Phi nhắm mắt chặt hơn. Khi nồi nước giấm đã bốc hơi hơn phân nửa, khoé miệng của Bạch Phi Phi đã có thể cử động. Vương Lân Hoa lấy vò rượu đổ vào nồi nước giấm. Hơi nóng sặc mùi rượu cay nồng khiến Bạch Phi Phi trào nước mắt.

Sức nóng từ mấy lò than khiến gian phòng nóng hừng hực, Thẩm Lãng cùng Vương Lân Hoa người đẫm mồ hôi.

Vương Lân Hoa đổ nồi nước vào bồn tắm: – Lại phiền Thẩm huynh cởi quần áo vị cô nương này, rồi đặt nàng vào bồn.

Thẩm Lãng hoảng hồn, vội lên tiếng: – Sao phải cởi áo quần?

Vương Lân Hoa: – Vì lỗ chân lông của nàng đã bị thuốc dịch dung bế tắc, phải dùng nước nóng thông lỗ chân lông, mới có thể giải cứu.

Vừa nói hắn vừa lấy ba cái bình nhỏ đựng chất bột màu trắng từ trong ngực áo, bỏ ít bột vào bồn, rồi bật cười: – Đường đường một đấng nam nhi, lại không dám cởi áo quần nữ nhân?

Thẩm Lãng quay đầu lại, thấy ánh mắt Bạch Phi Phi lộ vẻ kinh hoàng lẫn thẹn thùng.

Chàng khẽ than: – Chuyện gấp cứu người không thể không làm. Xin cô nương thứ tội!

Chậm rãi đưa tay tới áo Bạch Phi Phi.

Hùng Miêu Nhi và Âu Dương Hỉ đi tới đi lui không ngừng, đầy vẻ lo lắng, chẳng khác gì đàn ông đang chờ hiền thê sanh hài tử. Kim Vô Vọng tuy ngồi yên bất động, nhưng ánh mắt dường như cũng mất chút bình tĩnh.

Từ trong phòng truyền ra tiếng lửa than, tiếng nước sôi, tiếng nước đổ vào bồn, tiếng dao kéo, tiếng rên khe khẽ.

Hùng Miêu Nhi chợt cười: – Nghe mấy tiếng này tưởng hai người họ đang làm thịt dê ở bên trong. Không biết hai vị cô nương kia ra sao?

Âu Dương Hỉ cũng cười: – Nếu hắn chịu cho tôi nhìn một cái, thì hắn có muốn gõ lên đầu, tôi cũng cam lòng.

Hùng Miêu Nhi gật đầu thở dài: – Nếu không phải là…

Chợt có tiếng thét kinh hãi từ trong phòng truyền ra, rồi tiếng quát khẽ, dường như là thanh âm của Thẩm Lãng.

Kim Vô Vọng lập tức đứng lên, định xông vào. Hùng Miêu Nhi vội vàng kéo hắn lại.

Kim Vô Vọng cả giận: – Ngươi muốn gì?

Hùng Miêu Nhi cười: – Huynh đài đâu cần khẩn trương như vậy. Người như Thẩm huynh còn sợ xảy ra chuyện không hay? Nếu Kim huynh đột ngột xông vào, Vương Lân Hoa mà giật mình làm hư việc, khi đó phải làm sao? Hai vị cô nương kia sẽ thế nào?

Kim Vô Vọng trầm ngâm rồi “hừ” lạnh, hất tay Hùng Miêu Nhi ra, trở lại chỗ ngồi. Hắn cũng nghĩ không có gì Thẩm Lãng không đối phó được.

Bên trong lại vang lên tiếng tay chân đánh nhau. Kim Vô Vọng lại biến sắc đứng lên.

Âu Dương Hỉ cũng cau mày: – Tiếng gì vậy?

Hùng Miêu Nhi trầm ngâm: – Chắc Vương Lân Hoa đang gỡ chất dịch dung trên mặt hai vị cô nương?

Âu Dương Hỉ vuốt cằm: – Cũng không sai…

Kim Vô Vọng tuy vẫn lặng yên, nhưng có lẽ cũng cho rằng Hùng Miêu Nhi nói đúng. Hắn vừa ngồi xuống lại có tiếng thét từ sau cửa phòng.

Lần này như là giọng của Vương Lân Hoa.

Âu Dương Hỉ tái mặt định xông vào, nhưng Hùng Miêu Nhi đã nhanh tay kéo hắn lại.

(Hết hồi 9)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.