Nghe tiếng gõ cửa, Chu Thất Thất mừng thầm, hy vọng Hùng Miêu Nhi và Kim Vô Vọng sẽ vào giải cứu Thẩm Lãng.
Vương Lân Hoa chỉ đáp một câu thì bên ngoài lại lặng yên.
Chu Thất Thất vừa thất vọng, vừa lo lắng. Nàng đau đớn đưa mắt nhìn Thẩm Lãng. Nàng vốn không dám nhìn, cứ lại phải nhìn.
Thẩm Lãng vẫn đứng đó, vẫn nụ cười quen thuộc trên môi, chẳng có vẻ gì là bị trúng độc.
Chu Thất Thất vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, trong rượu không có độc. Nằm mơ nàng cũng không thể tin được chuyện này.
Lại nghe tiếng Vương Lân Hoa: – Phần sau này, đệ không cần trợ giúp. Thẩm huynh ra tay nãy giờ chắc cũng đã mệt mỏi. Hay là ngồi xuống nghỉ ngơi.
Thẩm Lãng cười: – Vậy phiền Vương huynh lao nhọc.
Chàng cũng cảm thấy hơi mệt, ngồi xuống, mi khép lại ngay, toàn thân không động, nụ cười khóe miệng cũng tan dần, ngả ngửa vào lưng ghế thiếp đi.
Chu Thất Thất mới vừa yên tâm, lại thấy dáng Thẩm Lãng thế kia, lòng đau như cắt, nước mắt lưng tròng.
Thẩm Lãng rốt cục đã trúng quỷ kế của Vương Lân Hoa. Linh tính con gái của nàng chưa từng đoán sai, đúng là rượu kia có độc.
Vương Lân Hoa lạnh lùng nhìn Thẩm Lãng, mỉm cười quỷ bí, đi tới trước mặt Chu Thất Thất, cúi đầu nhìn nàng.
Mắt Chu Thất Thất như toé lửa, hận sao không đốt được con người độc ác này.
Vương Lân Hoa lại dịu dàng, âu yếm nhìn nàng. Tay trái hắn giải huyệt trên người nàng, tay phải vỗ nhẹ vào á huyệt. Dù Chu Thất Thất đã có thể nói được, nhưng hô hấp chưa thông suốt, giọng nói cũng chưa rõ ràng. Nàng định cắn răng không nói tiếng nào.
Vương Lân Hoa mỉm cười: – Chu cô nương có gì muốn nói, xin cứ tự nhiên.
Bạch Phi Phi mở to mắt, chồm người lên như muốn ngồi dậy.
Vương Lân Hoa phất ống tay áo cách không điểm huyệt ngủ của cô.
Chu Thất Thất kinh hãi: – Ngươi? Sao ngươi biết ta là Chu… Chu…
Vương Lân Hoa cười buồn ngắt lời: – Vừa qua nghe tiếng nàng thở gấp, ta cảm thấy hơi quen. Trong chớp mắt ta đã đoán ra nàng, bởi ta đã từng nghe qua hơi thở khả ái ấy. Ta bắt đầu hối hận, sao đến lúc này mới nghĩ ra, sao ta lại đem nàng trao tận tay Thẩm Lãng. Ta giăng bẫy rồi tự mình dẫn thân vào.
Chu Thất Thất vừa xấu hổ vừa tức giận, biết hắn đã nhớ những tiếng thở dồn này khi xoa bóp các huyệt “thiểu âm” của mình nơi thạch thất.
Vương Lân Hoa lại cười nói tiếp: – Chỉ tiếc Thẩm tướng công của nàng chưa từng nghe cái hơi thở đáng yêu kia, hắn nằm mơ cũng không nghĩ là nàng.
Chu Thất Thất nghiến răng: – Ngươi… ác ma… ngươi…
Vương Lân Hoa thản nhiên: – Bởi không biết, nàng có hét hắn cũng chẳng nhận ra. Chỉ có tại hạ là nhận ra nàng mà thôi.
Chu Thất Thất: – Ngươi… súc sinh…
Vương Lân Hoa cười đắc ý: – Không sai, ta là súc sinh. So với vị đại anh hùng của nàng, súc sinh đây lại mạnh hơn. Nàng đã không tin lời ta. Nàng nhìn cái bộ dáng của hắn kìa, một ngàn Thẩm Lãng không bằng một Vương Lân Hoa.
Chu Thất Thất căm hận: – Ngươi còn mặt mũi khoác lác cái quỷ kế đó sao? Nam nhân trong thiên hạ đã bị ngươi bôi nhọ. Nếu ngươi thật có bản lãnh giết chàng, ta cũng phục ngươi. Nhưng ngươi ra tay kiểu này, ta… ta thành quỷ cũng không tha ngươi.
Vương Lân Hoa cười: – Chỉ tiếc nàng còn sống nhăn, không làm quỷ được.
Chu Thất Thất rít lên: – Chàng chết, ta chết theo chàng.
Vương Lân Hoa nhướng mắt: – Hắn chết? Ai nói hắn chết?
Chu Thất Thất ngẩn người: – Ngươi, ngươi chưa bỏ độc hại chết chàng sao?
Vương Lân Hoa cười dịu dàng: – Nếu ta giết hắn, nàng sẽ hận ta cả đời. Nàng là người con gái duy nhất trên đời ta yêu thương thật dạ. Sao ta đành để nàng hận ta cả một đời?
Chu Thất Thất vừa mừng vừa sợ: – Nhưng chàng, chàng…
Vương Lân Hoa: – Hắn chỉ bị thuốc ngủ mà thôi. Nàng yên tâm! Thuốc này hoàn toàn không có độc tính. Hắn tỉnh lại cũng không biết mình đã bị mê, chỉ có cảm giác vừa thiu thiu ngủ.
Chu Thất Thất: – Vì sao ngươi làm vậy?
Vương Lân Hoa: – Ta muốn nàng thấy ta mạnh hơn. Nếu hắn thật sự thông minh như nàng nói, sao lại trúng kế của ta?
Chu Thất Thất: – Chàng là quân tử, nên không đề phòng cái quỷ kế của tiểu nhân.
Vương Lân Hoa bật cười: – Không sai! Hắn là quân tử. Ta là tiểu nhân. Nàng cũng là tiểu nhân. Tiểu nhân xứng đôi vừa lứa với tiểu nhân. Nàng không xứng với hắn. Sẽ có một ngày, nàng nhận ra chỉ có ta mới thật sự xứng với nàng thôi. Sẽ có một ngày, nàng trở lại bên ta. Sao nàng cứ phải chờ cái ngày đau thương đó? Theo ta bây giờ, nàng sẽ tránh được lệ rơi.
Chu Thất Thất nổi giận: – Câm họng! Ta thà gả cho heo cho chó, cũng không bao giờ gả cho ngươi. Ngươi không bằng cả loài súc sinh như heo như chó. Ngươi đừng mơ tưởng hão.
Vương Lân Hoa cười: – Nàng hận ta cũng tốt, mắng ta cũng hay, nhưng đừng bao giờ quên những gì ta đã nói với nàng hôm nay.
Chu Thất Thất nghiến răng đầy căm hận: – Ta không quên, chết cũng không quên! Nhưng nếu ta là ngươi, thì đã giết ta cùng Thẩm Lãng rồi.
Vương Lân Hoa nhíu mày: – Sao ta phải giết nàng? Ta sao đành lòng hại nàng?
Chu Thất Thất cười lạnh: – Nếu ngươi không giết, ta sẽ nói cho Thẩm Lãng những mưu gian bí mật của ngươi. Ta sẽ nói chàng giết ngươi.
Vương Lân Hoa cười lớn: – Ta cũng muốn nàng làm như thế, nếu không sao ta lại thả nàng? Sao ta còn nói với nàng những lời này?
Chu Thất Thất thấy hắn cười đắc ý như thế, cũng có chút kinh dị: – Ngươi không sợ?
Vương Lân Hoa cười: – Nàng cứ nói ra sẽ biết ta sợ hay không.
Thẩm Lãng chợt cựa mình.
Vương Lân Hoa ngưng nói, tay trái kéo miếng da gần mí mắt của nàng lên, tay phải cầm cây kéo cắt một đường, rồi dùng dao rạch xuống làn da dịch dung. Thủ pháp của hắn thuần thục, nhanh nhẹn, khéo léo vô cùng.
Dù Chu Thất Thất đã có thể nói, nhưng nàng sợ nếu lên tiếng sẽ làm Vương Lân Hoa bị phân tâm mà lệch đường dao, tổn thương dung nhan của mình, nên cắn răng nhịn, ngậm miệng không nói.
Thẩm Lãng ngáp dài vươn vai đứng dậy.
Chàng nhìn quanh rồi bỡ ngỡ gượng cười: – Vẫn chưa xong? Sao đệ lại ngủ thiếp đi?
Vương Lân Hoa không dừng tay, miệng đáp: – Thẩm huynh chỉ thiu thiu chút mà thôi. Tiểu đệ muốn làm cho xong chuyện. Huynh tới đây mà xem.
Thẩm Lãng cười: – Tiểu đệ thật cũng muốn thấy dung nhan của nàng.
Vương Lân Hoa: – Cô nương kia là quốc sắc thiên hương. Cô nương này chắc cũng chẳng thua kém. Thẩm huynh mở to hai mắt mà nhìn.
Miệng nói, tay cầm dao đã chia năm xẻ bảy lớp da giả trên mặt Chu Thất Thất. Hắn phất tay, những mảnh da bay đi. Gương mặt thật của Chu Thất Thất hiện ra trước mắt Thẩm Lãng.
Ngay cả rất điềm tĩnh, Thẩm Lãng cũng không khỏi kinh hãi la lên.
Tiếng la vừa lọt ra ngoài cửa, Kim Vô Vọng phóng mình mở cửa chạy vào.
Hùng Miêu Nhi muốn ngăn cũng không kịp, lập tức vào theo. Thấy Chu Thất Thất, anh cũng hết hồn thét lớn.
Thẩm Lãng vội vội vàng vàng: – Chu Thất Thất, sao lại là em?
Hùng Miêu Nhi cũng ngây người lẩm bẩm: – Là nàng? Sao lại là nàng?
Hai người có ngờ đâu, đi mòn đế giày tìm không được Chu Thất Thất, thì ra nàng đã ở bên mình từ lâu.
Chu Thất Thất đột ngột nhảy lên, xuất chưởng như gió đánh vào hai đại huyệt của Vương Lân Hoa, “Kiên Tỉnh” ở vai phải và “Huyền Cơ” nơi ngực trái.
Hắn như đoán được, nghiêng mình tránh dễ dàng.
Hùng Miêu Nhi và Thẩm Lãng hoảng hồn, vội giữ chặt hai tay nàng.
Thẩm Lãng nắm chặt cổ tay phải của nàng, trầm giọng: – Thất Thất, em điên à? Sao lại ra tay đánh Vương công tử?
Hai tay của Chu Thất Thất bị kìm chặt, mặt mũi đỏ bừng, chân đá lung tung, la lớn: – Buông tay! Giữ em lại làm gì? Mau buông tay để em lột mặt tên ác tặc này.
Vương Lân Hoa mỉm cười: – Tại hạ khổ cực giải cứu, nàng lại muốn lột da tại hạ. Cái này là nghĩa lý gì đây?
Thẩm Lãng gượng cười: – Có lẽ thần trí nàng còn chưa thanh tĩnh!
Chu Thất Thất dậm chân la lớn: – Anh không biết gì hết! Em rất tỉnh táo, chỉ có anh mới mơ hồ.
Vương Lân Hoa: – Nếu thần trí cô nương thanh tĩnh, sao lại lấy oán trả ân?
Chu Thất Thất cả giận, hét lớn: – Ngươi còn lớn mồm dựng chuyện? Nếu không phải vì ngươi, ta đâu bị rơi vào cái cảnh hôm nay? Ta… ta… ta muốn liều mạng cùng ngươi.
Vương Lân Hoa cười khổ: – Tại hạ chẳng hiểu nàng đang nói gì. Thẩm huynh, Âu Dương huynh, Miêu huynh… ba vị hiểu được chăng?
Hùng Miêu Nhi: – Tôi chả hiểu cái gì cả. Chu cô nương, nàng…
Chu Thất Thất phẫn nộ quát: – Im miệng!
Thẩm Lãng gắt: – Người im miệng là em!
Chu Thất Thất dậm chân: – Tức chết đi! Tức chết đi thôi! Anh không biết gì hết! Ác ma Vương Lân Hoa này là kẻ đã bắt Thiết Hóa Hạc, Triển Anh Tùng…
Thẩm Lãng giật mình, cau mày nhìn Vương Lân Hoa.
Vương Lân Hoa lại cười: – Chu cô nương có cần thuốc an thần chăng? Tại hạ cùng cô nương chẳng quen chẳng biết, sao nàng ngậm máu phun người?
Chu Thất Thất: – Chẳng quen chẳng biết? Ngậm máu phun người? Đồ ác tặc, súc sinh! Ngươi dám làm, sao không dám nhận?
Vương Lân Hoa dáng vẻ ngơ ngác: – Tại hạ dám làm cái gì? Bất quá tại hạ chỉ ra tay cứu nàng mà thôi. Cứu nàng là sai? Thẩm huynh, anh phải phân xét tình lý chuyện này.
Thẩm Lãng thở dài: – Vương huynh nói không sai. Có lẽ nàng còn…
Chu Thất Thất đã tức đến tột cùng, nhảy đá lung tung, lộ cả đôi chân trắng ngọc…
Thẩm Lãng đành phải chế ngự huyệt đạo thân dưới của nàng: – Em bình tĩnh chút nào?
Chàng nghĩ cũng hơi quá đáng, nên nhỏ nhẹ vỗ về: – Em cũng hiểu anh chỉ muốn tốt cho em.
Chu Thất Thất tức điên: – Anh… anh… Phải mà khi nãy Vương Lân Hoa một dao giết chết anh, anh mới biết ai là sai lầm, ai là người điên.
Thẩm Lãng cười khổ: – Vương huynh sao lại muốn giết anh, em…
Chu Thất Thất dậm chân: – Anh còn nói… anh… Tức chết đi được, tức anh chết thôi…
Âu Dương Hỉ cũng không nhịn được, vội lên tiếng: – Cô nương có chuyện gì thì từ từ mà nói…
Chu Thất Thất hét lớn: – Ta không từ từ! Ta… ta đang muốn phát điên. Thôi các ngươi giết ta cho rồi. Ta tức quá chẳng còn muốn sống.
Nàng đang nói thật mà chẳng ai tin, còn nghĩ nàng điên khùng. Nàng tức đến bật khóc.
Ai nấy nhìn nhau chẳng biết nói sao.
Bạch Phi Phi đi tới dịu dàng nói: – Chu cô nương, xin chớ khóc! Nàng phải bình tĩnh mới nói chuyện được? Nóng nảy như vậy, cô nương chỉ thua thiệt mà thôi.
Chu Thất Thất phát cáu, quát lớn: – Ai cần cô lo? Tôi có thua thiệt cũng là chuyện của tôi. Cô cút ngay đi, cút ra xa kia mà đứng… Tôi không muốn thấy mặt cô.
Bạch Phi Phi cúi đầu, ủ rũ đi ra, nước mắt rưng rưng.
Thẩm Lãng: – Cô ấy có ý tốt, sao em lại như vậy?
Chu Thất Thất ấm ức nghiến răng: – Em muốn thế thì sao? Cô ấy là người tốt, còn em là kẻ điên. Anh đi ngay qua bên kia mà lo cho cô ấy. Bỏ mặc em…
Bạch Phi Phi bật khóc.
Vương Lân Hoa lấy ra một viên thuốc: – Dáng điệu cô nương như thế này, chỉ sợ thần trí đang bấn loạn. Hoàn thuốc này có thể giúp nàng trấn tĩnh. Thẩm huynh khuyên nàng dùng đi.
Thẩm Lãng nhìn Chu Thất Thất… mắt đỏ… tóc xoã… chẳng khác gì bộ dáng khùng điên.
Chàng nhận lấy hoàn thuốc: – Đa tạ Vương huynh!
Chu Thất Thất la lớn: – Không, em không muốn… Thuốc của hắn nhất định có độc, hại em chết không được, sống không xong.
Thẩm Lãng không lý sự với nàng, chỉ đưa viên thuốc bên miệng nàng, nhỏ nhẹ: – Em ngoan nghe lời, dùng thuốc này…
Chu Thất Thất nghiêng đầu qua hướng khác: – Em không dùng, đánh chết em cũng không… Anh đừng ép em! Em mà dùng thuốc này vào, sẽ vĩnh viễn không nói ra được bí mật của hắn.
Thẩm Lãng chần chờ, rồi thở dài: – Vậy em bĩnh tĩnh, từ từ nói chuyện. Anh không ép em.
Chu Thất Thất run giọng: – Được! Em bĩnh tĩnh, từ từ nói chuyện. Đừng buộc em!
Lòng nàng đã lạnh, miễn cưỡng khuất phục.
Vương Lân Hoa cười nhạt: – Thuốc này có độc sao?
Hắn lấy lại hoàn thuốc, đưa vào miệng nuốt xuống, rồi ngửa mặt cười: – Nếu có độc, tôi chết rồi!
Thẩm Lãng thở dài lắc đầu: – Thất Thất, em còn gì để nói?
Chu Thất Thất lệ rơi đầy mặt: – Em van anh, chớ tin hắn! Nhất cử nhất động của hắn là có mưu gian kế xảo. Hắn… hắn là người độc ác nhất trên đời này.
Vương Lân Hoa: – Chu cô nương, nàng cùng tôi có thù oán chi, sao vu oan tôi như thế?
Chu Thất Thất: – Thẩm Lãng, anh nghe em nói… Đêm hôm đó, sau khi chúng ta tách ra, em ngẫu nhiên gặp bọn Triển Anh Tùng trong rừng vắng. Thần trí họ đều đã si ngốc ngây ngô…
Nàng cố ngăn đôi dòng nước mắt, kể chuyện mình gặp bọn Bạch Vân mục nữ, nấp dưới gầm xe, gặp Vương Lân Hoa nơi đình vườn thần bí, bị mỹ phụ tóc mây bắt giam vào địa thất…
Tính nàng vốn luôn chân thật. Thẩm Lãng không thể không tin.
Vương Lân Hoa cười nhạt: – Thẩm huynh tin được chuyện hoang đường như vậy sao?
Thẩm Lãng không trả lời, ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi.
Vương Lân Hoa: – Không lẽ Thẩm huynh chẳng nghĩ ra, nếu nàng nói thật, chuyện cơ mật như vậy, sao tại hạ lại thả cọp về rừng, sao lại thả nàng?
Âu Dương Hỉ tiếp lời ngay: – Đúng rồi! Vương huynh dĩ nhiên phải sợ Chu cô nương tiết lộ chuyện cơ mật, làm sao có thể thả nàng.
Thẩm Lãng vẫn lặng yên, đưa mắt nhìn Chu Thất Thất.
Nàng cúi đầu nói nhỏ: – Lẽ tất nhiên là có nguyên nhân, chỉ vì… chỉ vì…
Dù trời sanh nàng với cá tính mạnh mẽ, nhưng phải nói những chuyện xảy ra nơi địa thất, những thứ tình yêu dây dưa lằng nhằng, nàng thật chẳng muốn.
Thẩm Lãng lại giục: – Chỉ vì cái gì? Em nói mau đi…
Chu Thất Thất cắn răng, ngẩng đầu nhìn lên trần, lớn tiếng: – Được rồi! Chỉ vì… tên họ Vương kia bảo rằng hắn yêu tôi. Tôi nói với hắn tôi yêu họ Thẩm. Bị tôi khích quá, hắn muốn tôi đưa Thẩm Lãng đến cùng tranh cao thấp, nên thả tôi ra.
Mọi người nghe một thiếu nữ nói như vậy, cũng không khỏi sững sờ. Hùng Miêu Nhi không giấu được vẻ thống khổ buồn đau trong ánh mắt.
Vương Lân Hoa sặc cười: – Chu cô nương càng nói càng hay. Tuy nàng là thiên tiên hóa thân, nhưng yêu sâu đậm vậy có thể đâu trong một sớm một chiều.
Chu Thất Thất run giọng: – Ngươi còn không nhận? Ngươi nhiều lần muốn hại Thẩm Lãng cũng vì duyên cớ này? Chính ngươi vừa nói, ta là người con gái duy nhất trên đời ngươi yêu thương thật dạ.
Vương Lân Hoa lại cười to ngắt lời: – Tôi mới vừa nói? Thẩm huynh có nghe chăng?
Thẩm Lãng cười khổ lắc đầu.
Chu Thất Thất: – Hắn nói rõ ràng. Lúc đó anh đã bị trúng mê dược của hắn mà ngủ thiếp đi. Hắn nhân cơ hội đó nói chuyện với riêng em.
Vương Lân Hoa: – Cô nương cứ nói tôi nào là muốn hại, nào là đánh mê Thẩm huynh. Nếu thật vậy, sao tôi không thừa lúc huynh đang ngủ mê mà giết cho rồi. Các vị nghĩ trên đời có người đần như vậy sao?
Mọi người đều im lặng.
Chu Thất Thất lớn tiếng: – Lúc đó, ngươi đã nhận ra ta, ngươi thuốc chàng chỉ vì muốn nhân cơ hội nói chuyện cùng ta. Chính ngươi còn nói, vì không muốn bị ta hận chung thân, nên không dám giết chàng.
Vương Lân Hoa: – Khi đó, ngay cả Thẩm huynh cũng không nhận ra nàng, sao tôi có thể? Huống chi, ngay cả tôi đã thật nhận ra nàng, biết rõ nàng sẽ nói ra bí mật của mình, sao tôi lại cứu nàng, để nàng có thể nói chuyện? Chẳng lẽ tôi điên? Chẳng lẽ tôi muốn tự hại mình?
Nghe tới đây, chẳng ai tin vào lời của Chu Thất Thất nữa.
Chu Thất Thất nhìn mọi người, tức muốn phát điên, nghiến răng nghiến lợi: – Ngươi là ác ma, ta làm sao biết được quỷ kế của ngươi?
Vương Lân Hoa cười: – Nàng không biết, vì câu chuyện này hoàn toàn chỉ là một giấc mơ. Một giấc mơ hoang đường và hết sức thú vị.
Chu Thất Thất nói thật, lại chẳng ai tin. Oan ức này không gì sánh nổi!
Nàng đau đớn: – Chẳng lẽ không ai tin tôi ?
Không tiếng trả lời!
Vẻ mặt của mọi người đã thay lời nói.
Chu Thất Thất nhìn bốn phía, quá đau lòng, bật khóc thành tiếng, khóc đến thương tâ mà chẳng ai an ủi.
Hùng Miêu Nhi bỗng nói: – Cũng có cách chứng minh lời của Chu cô nương!
Âu Dương Hỉ mừng ra mặt: – Mèo có chủ ý gì?
Hùng Miêu Nhi: – Nếu Chu cô nương nói thật, nàng có thể dẫn chúng ta đến nơi kia.
Chu Thất Thất ngưng khóc, mừng rỡ nói lớn: – Không sai! Tôi đã nói là tôi có thể dẫn các người tới đó. Họ Vương kia cũng phải đi, xem ngươi còn lời gì để nói!
Thẩm Lãng thở dài: – Thật ra chuyện này vốn không cần chứng minh, nhưng vì chiều nàng, chắc chỉ có cách này. Hy vọng Vương huynh không chấp nhất mà cùng đi một chuyến.
Vương Lân Hoa cười: – Huynh không ngỏ ý tôi cũng muốn đi, xem nàng còn lời gì để nói!