Kim Bất Hoán buông lời châm chọc, Chu Thất Thất bắt đầu nổi hung, Lãnh Đại xoay người giận dữ quát lớn: – Câm miệng!
Kim Bất Hoán ngẩn người: – Ngươi bảo ta câm miệng?
Lãnh Đại: – Chính là muốn ngươi câm miệng!
Kim Bất Hoán: – Ngươi không nhận ra ai bạn ai thù?
Lãnh Đại lớn tiếng: – Ta thà có thù như họ, còn hơn có bạn như ngươi.
Hắn muốn nói… “Bạn bè hạ tiện đáng sợ hơn địch nhân chính trực.”
Kim Bất Hoán có vẻ xấu hổ, nhìn Lý Trường Thanh như muốn nói… “Tiền bối để tôi tớ Nhân Nghĩa Trang vô lễ với tại hạ như vậy sao?”
Lý Trường Thanh như chẳng để ý đến cuộc đối thoại giữa hắn và Lãnh Đại, không nói không nhìn.
Kim Bất Hoán đảo mắt nhìn Lãnh Đại, rùng mình khi thấy ánh mắt lạnh như băng của Lãnh Đại đang chằm chằm nhìn hắn. Vẻ giận dữ trên mặt hắn bỗng dưng tan biến.
Hắn lớn tiếng cười ha hả: – Có lẽ tại hạ đã dùng lời nịnh bợ quá thô tục. Được! Tại hạ chẳng dám mở mồm. Xin Lãnh huynh cứ ra tay!
Lãnh Đại khinh bỉ cười nhạt, quay về phía Kim Vô Vọng, vòng tay: – Xin thỉnh giáo!
Chu Thất Thất cũng chẳng nói thêm. Nàng đã hiểu người bệnh hoạn ho hen gầy như que củi, Lãnh Đại, hẳn phải mang tuyệt kĩ. Nếu không, cái tên lấn hiền sợ ác Kim Bất Hoán quyết chẳng sợ hắn đến thế. Nàng mở to hai mắt chờ xem hai cao thủ giao tranh.
Kim Vô Vọng cùng Lãnh Đại mãi vẫn chưa xuất chiêu.
Hai người đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, đứng yên bất động, toàn thân trên dưới, mỗi nơi mỗi chỗ, phòng thủ chặt chẽ. Cả hai cùng biết, đối phương hiện thời tuy không công chẳng thủ, nhưng tư tưởng đang tập trung đề phòng đối phó với mọi tình huống. Ai ra tay trước phải có bản lãnh khống chế đối phương trong một chiêu, nếu không sẽ bại. Người xuất thủ trước phải dùng thế công. Lấy thế công làm chiêu đầu, thì thế thủ sẽ lộ sơ hở. Nếu không chiếm được phần thắng, đối phương sẽ lợi dụng điểm yếu này mà phản công. Người ra tay trước là đánh lúc đối phương đang phòng thủ chặt chẽ, khi bị phản kích, mình lại ở vào thế hở. Cao thủ tương tranh, không thể phạm sai lầm. Lãnh Đại nói “thỉnh” rồi thì cả hai cùng không nhúc nhích, không chớp mắt.
Đều là đương kim cao thủ võ lâm, Lý Trường Thanh, Thiên Pháp đại sư, và Kim Bất Hoán hiểu rõ tuy hai người chưa ra chiêu, nhưng thế trận đã rất khẩn trương. Mọi người nín hơi tĩnh khí, không dám phân tán thần trí của hai người.
Chu Thất Thất cũng nhận ra thực cảnh sinh tử trong đường tơ kẽ tóc, chăm chú quan sát hai tượng gỗ đứng yên bất động mà khiếp đảm kinh hồn. Nàng chưa từng chứng kiến một trận kịch chiến như vậy.
Tuy gió đông thét gào, nhưng không ai nghe được. Thời khắc này, mọi người cùng cảm thấy đất trời tĩnh mịch, không gian lắng đọng, chỉ có tiếng những con tim đang đập mỗi lúc một nhanh.
Lãnh Đại nhận ra thể lực của mình đang dần tiêu hao. Mặc dù chưa hề nhúc nhích, hắn lại cảm như đã trải qua trăm trận. Mồ hôi trên trán bắt đầu tuôn, chảy xuống hai gò má, khiến mặt hắn nhột nhạt như có vô số con kiến bò qua lại. Hắn cắn răng chịu đựng.
Trước mắt hắn mọi vật trở nên mờ ảo, xương khớp tứ chi cũng từ từ nhũn ra, toàn thân như bị ngàn kim châm chích. Hắn vẫn nghiến răng mà nhịn.
Trận đấu này không chỉ khảo nghiệm võ công, mà còn cả ý chí nhẫn nại của hai người. Hắn biết dẫu mình đang chịu khổ, đối phương ắt cũng chẳng dễ chịu hơn. Ai kiên trì hơn sẽ đắc thủ. Chịu đựng được qua thời điểm này là có thể chiến thắng trận sinh tử. Khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cực kỳ quan trọng, hắn phải ráng nhịn.
Hắn tự an ủi… “Lãnh Đại, ngươi không thể ngã. Kim Vô Vọng có thể cũng không chịu nổi, chỉ cần thêm một chốc… hắn sẽ ngã… chỉ thêm một chốc…” Hắn liều mạng chịu đựng, mở to hai mắt. Hắn biết chỉ cần nhắm mắt, mọi thống khổ sẽ không còn. Chuyện quá dễ dàng mà hắn không làm được.
Không chỉ Kim Vô Vọng và Lãnh Đại đang khổ sở khôn lường, mà ngay cả những người đứng quanh cũng mồ hôi đầy đầu, như chính mình đang trong cuộc kịch chiến.
Kim Bất Hoán chợt lặng lẽ kéo áo Lý Trường Thanh. Lão đưa mắt nhìn hắn, rồi cả hai xích lại gần nhau.
Kim Bất Hoán nói nhỏ: – Lý công nghĩ ai thắng ai thua?
Lý Trường Thanh trầm ngâm rồi cười khổ: – Nếu bàn về võ công cao minh, ý chí kiên nhẫn, kinh nghiệm giao chiến, phán đoán sáng suốt, thì hai người họ quả là kỳ phùng địch thủ, khó phân cao thấp!
Kim Bất Hoán vuốt cằm: – Không sai! Hai người họ tương xứng là giang hồ kiệt xuất. Thất đại cao thủ bọn tôi thật không bằng.
Lý Trường Thanh thở dài: – Muốn phân thắng bại, ngoài võ công, ý chí, kinh nghiệm, tỉnh táo, thể lực mạnh yếu cũng là một yếu tố quan trọng.
Kim Bất Hoán cười: – Lý công nói rất đúng.
Lý Trường Thanh buồn bã: – Lãnh Đại không thua gì Kim Vô Vọng, nhưng về thể lực… Những năm gần đây hắn làm việc quá sức, uống rượu quá độ, tinh lực cứ như thế mà hao mòn. Chỉ sợ Lãnh Đại… chỉ sợ hắn sẽ thí mạng…
Kim Bất Hoán: – Lúc đó thì sao?
Lý Trường Thanh cúi đầu: – Hai người giao tranh, mạnh được yếu thua, không thể miễn cưỡng. Chẳng qua…
Kim Bất Hoán ngắt lời: – Chẳng qua Lý công còn một tia hy vọng, mong sao Lãnh Đại may mắn đắc thủ. Khi hắn thật sự không chống nổi, thì người khác vào thay.
Lý Trường Thanh cười khổ: – Không sai! Ngoài ra đâu còn cách nào khác?
Kim Bất Hoán: – Sau trận Hành Sơn, công lực của Lý công bị hao tổn không ít. Lý công nghĩ…
Hắn bỏ lửng câu nói, chăm chú nhìn Lý Trường Thanh như dò xét.
Lý Trường Thanh: – Chẳng giấu Kim huynh, nếu tại hạ cùng người này động thủ, thắng ít bại nhiều.
Kim Bất Hoán: – Sau đó, Thiên Pháp đại sư sẽ ra thay. Lý công thấy đại sư có thể thắng được hắn chăng?
Lý Trường Thanh đăm chiêu: – Võ công người này cao sâu khôn lường, trừ phi hắn bị tổn hao khí lực sau bao lần giao đấu liên tiếp, nếu không…
Lão lại thở dài, im miệng không nói.
Kim Bất Hoán: – Công lực của hắn, tại hạ có biết ít nhiều.
Lý Trường Thanh: – Xin thỉnh giáo!
Kim Bất Hoán: – Hắn luyện võ chuyên về cần khổ, lại không gần nữ sắc. Tại hạ chưa thấy người thứ hai có thể luyện được như vậy. Nếu bàn về thể lực, tại hạ đã tận mắt chứng kiến, hắn xoay vòng giao đấu với hơn mười người, mà sắc mặt vẫn không thay đổi.
Lý Trường Thanh biến sắc: – Nếu thật như thế, chỉ sợ…
Kim Bất Hoán: – Chỉ sợ Thiên Pháp đại sư cũng khó thắng, phải không?
Lý Trường Thanh vuốt cằm thở dài: – Không sai! Thiên Pháp đại sư tuy công lực thâm hậu, nhưng cơ trí đối địch, chiêu thức kỳ quỷ, xuất thủ âm độc, thì không qua được người này. Đại sư cũng chỉ sợ bại nhiều thắng ít…
Kim Bất Hoán: – Nếu Thiên Pháp đại sư cũng không địch nổi hắn, tại hạ chẳng cần ra tay. Tại hạ tự biết mình không phải là đối thủ của hắn.
Lý Trường Thanh: – Cái này…
Lão buồn bã lắc đầu, vì biết lời của Kim Bất Hoán quả thật chẳng sai.
Kim Bất Hoán: – Cả năm người bọn ta đều không phải là đối thủ của hắn. Chẳng lẽ chúng ta trơ mắt nhìn hắn lần lượt đánh ngã cả bọn rồi nghênh ngang bỏ đi?
Lý Trường Thanh ngập ngừng: – Cái này… trừ phi…
Kim Bất Hoán: – Trừ phi?
Lý Trường Thanh ấp úng: – Trừ phi bọn ta đồng loạt ra tay.
Kim Bất Hoán nói tới nói lui cả nửa ngày chỉ muốn bức Lý lão thốt ra những lời ấy.
Hắn cười: – Phải vậy thôi! Đối phó với bọn ác ma cần gì phải giữ đạo nghĩa giang hồ. Thay vì đợi hắn lần lượt đánh ngã cả bọn, chi bằng bây giờ chúng ta cùng nhau xuất thủ.
Lý Trường Thanh cúi đầu suy tư, ngẩng lên… Công lực của Lãnh Đại gần như đã cạn. Ngược lại ánh mắt Kim Vô Vọng mỗi lúc một sáng.
Kim Bất Hoán hỏi dồn: – Lý công nói sao?
Lý Trường Thanh cắn răng: – Chắc chỉ còn cách ấy.
Kim Bất Hoán cười gằn, hướng về Kim Vô Vọng quát lớn: – Kim Vô Vọng, để mạng lại đây!
Như đã chuẩn bị từ trước, hắn vung tay tung ám khí thẳng vào người Kim Vô Vọng.
Kim Vô Vọng đang tập trung toàn bộ tinh thần vào cuộc đấu, làm sao tránh được ám khí bất ngờ bay tới…
Chu Thất Thất thét lớn. Kim Vô Vọng đã nhanh nhẹn chuyển người tránh được.
Hắn phóng mình đến bên Chu Thất Thất, lạnh lùng: – Kim Bất Hoán, ta đã đoán được cái tâm địa hiểm ác của ngươi, nên sớm đề phòng. Ngươi muốn dùng kế độc hại ta? Không dễ đâu!
Hắn chưa sử dụng toàn lực, mà Lãnh Đại đã chịu không nổi. Ai nghe qua bất giác rùng mình.
Kim Bất Hoán quát lên: – Mọi người mau đồng loạt ra tay, trói hai tên này lại.
Tuy hắn hò hét vang trời, nhưng lại không xuất thủ. Thiên Pháp đại sư nhìn Lý Trường Thanh. Lý lão khẽ vuốt cằm, hai người không nói, tả hữu giáp công. Trong chớp mắt, mỗi người đã ra ba chiêu. Kim Bất Hoán lúc này mới nhảy vào. Lãnh Đại xoay người trở ra. Liên Thiên Vân đứng yên, cúi đầu như đang trầm tư suy nghĩ.
Kim Vô Vọng tay trái bảo vệ Chu Thất Thất, tay phải vung lên cản lại ba chiêu, cười lạnh: – Lý Trường Thanh, ngươi nhìn Liên Thiên Vân kia.
Kim Bất Hoán la ầm: – Chớ quay đầu lại, coi chừng trúng kế!
Tuy Lý Trường Thanh cũng nghĩ như vậy, nhưng huynh đệ tình thâm, quan tâm quá mức, không nhịn được phải quay đầu lại, dù bị trúng kế cũng chẳng màng. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi lão cả kinh xám mặt. Liên Thiên Vân hai mắt nhắm nghiền, mặt mày tái xanh, miệng sùi bọt mép.
Lý Trường Thanh vừa giận vừa sợ, quát lớn: – Ngươi… ngươi đã làm gì hắn?
Kim Vô Vọng vẫn không ngừng chuyển động, gằn giọng: – Hắn đã nhiễm mê hương của ta trong lúc giao đấu. Nếu không có giải dược, độc sẽ bộc phát trong vòng hai canh giờ.
Lý Trường Thanh kinh hoàng: – Ác tặc, ngươi… ngươi muốn gì?
Kim Vô Vọng: – Ta muốn lấy mạng đổi mạng.
Kim Bất Hoán hét lớn: – Ngươi nghĩ chúng ta thả ngươi? Đừng mơ!
Hắn xuất ra ba chiêu cực độc, như hận chưa giết được ngay Kim Vô Vọng.
Kim Vô Vọng dễ dàng tránh được cả ba chiêu, nhếch mép: – Mơ?
Kim Bất Hoán: – Chỉ trong chốc lát, bọn ta sẽ tóm được ngươi, khi đó còn sợ gì ngươi không giao ra giải dược?
Lý Trường Thanh: – Đúng vậy!
Lão lại tham chiến, thi xuất những chiêu thức tàn nhẫn hơn.
Vì muốn cứu Liên Thiên Vân, Lãnh Đại cũng ra tay.
Chu Thất Thất lo lắng thầm nghĩ… “Sao Kim huynh lại làm vậy, chẳng phải tự hại mình sao?”
Kim Vô Vọng lại bật cười hăng hắc.
Kim Bất Hoán: – Cười cái gì? Ngươi còn cười?
Kim Vô Vọng: – Các ngươi nhìn đây?
Hắn tung lên những hạt nhỏ li ti đen nhánh. Mọi người hoảng hồn tưởng đâu hắn phóng ra ám khí, nhưng những hạt đen này chỉ nhắm vào hắn.
Hắn há mồm, hút hết vào trong miệng. Không ai giải thích được hành động đó.
Lý Trường Thanh không khỏi ngạc nhiên, liền hỏi: – Đó là gì?
Kim Vô Vọng: – Thuốc giải!
Hắn không nuốt những hạt kia mà chỉ ngậm trong miệng. Tuy tiếng nói trở nên ngọng nghịu, nhưng ai nấy đều nghe được rõ ràng.
Lý Trường Thanh thất sắc la lớn: – Thuốc giải? Ngươi… ngươi muốn nuốt thuốc giải?
Kim Vô Vọng: – Không sai! Nếu các ngươi không lập tức dừng tay, ta sẽ nuốt hết giải dược. Đây là những viên cuối, nếu ta nuốt hết, thì ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi lão Liên.
Lý Trường Thanh và Lãnh Đại chậm tay rồi từ từ dừng hẳn. Thiên Pháp đại sư cũng ngừng theo.
Tuy Kim Bất Hoán chưa muốn dừng tay, nhưng nào dám đơn thân giao đấu cùng Kim Vô Vọng, nên hắn cũng chẳng dám đánh thêm.
Hắn la lớn: – Kim Vô Vọng, nếu ngươi muốn chúng ta thả ngươi rồi mới giao thuốc giải, thì dứt khoát là không được. Nếu bọn ta muốn ngươi đưa ra thuốc giải trước, thì dù chúng ta có hứa, ngươi cũng chẳng tin? Thật sự ngươi muốn gì? Nói ra đi.
Kim Vô Vọng nắm chặt tay Chu Thất Thất, cười lạnh: – Ta muốn tới thì tới, muốn đi là đi, ai cản được ta? Cần gì phải hỏi các người thả hay không!
Không ai ngờ hắn nói ra những lời này.
Kim Bất Hoán: – Vậy ngươi muốn gì?
Kim Vô Vọng: – Ta muốn các người thả nàng.
Lý Trường Thanh: – Thả nàng? Chu cô nương?
Kim Vô Vọng: – Chính là thả Chu cô nương. Nàng vốn không liên quan đến chuyện này. Ta muốn các người cứ đứng yên, chờ khi nàng đi khuất, ta sẽ giao ra giải dược.
Lý Trường Thanh khẽ thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng lại nói: – Sao ta có thể tin ngươi?
Kim Vô Vọng lạnh lùng: – Tin hay không là tùy ngươi.
Lý Trường Thanh trầm ngâm, rồi nói: – Được!
Lão nhìn Thiên Pháp đại sư. Hắn khẽ vuốt cằm. Kim Bất Hoán hoàn toàn không muốn, nhưng khi thấy Lý Trường Thanh và Lãnh Đại đang chằm chằm nhìn mình, hắn lạnh người không dám lên tiếng phản đối.
Hắn lại bật cười lớn: – Thì ra ngươi chỉ muốn bọn ta thả Chu cô nương. Thật ra chẳng ai có ý đụng đến một sợi tóc của nàng.
Kim Vô Vọng cười khẩy, buông tay Chu Thất Thất, nhìn nàng khẽ nói: – Nàng đi nhanh đi!
Chu Thất Thất long lanh ngấn lệ, nàng cúi đầu hỏi nhỏ: – Anh thật muốn tôi đi sao?
Kim Vô Vọng lạnh lùng: – Nàng không đi sẽ liên lụy đến tôi.
Tuy hắn cố giữ giọng nói lạnh lùng băng lãnh, nhưng lồng ngực phập phồng như đang bị kích động mạnh.
Trong tình cảnh này, nếu là cô gái khác, sẽ khóc dầm dề, lôi thôi níu kéo… “Tôi không đi, tôi ở lại với anh. Chúng ta đánh cùng đánh, đi cùng đi, chiến cùng chiến, chết cùng chết.” Chu Thất Thất tuy rất đau lòng, lại biết rõ nói ra những lời này chỉ là vô ích. Xưa nay nàng hành động dứt khoát, không lằng nhằng như những nhi nữ thường tình.
Nàng chỉ dậm chân: – Được, tôi đi. Nếu sau này anh còn sống, tôi sẽ tìm anh. Anh chết, tôi… tôi báo thù cho anh!
Nói rồi cắn răng, xoay người vụt chạy.
Kim Vô Vọng đăm đăm nhìn theo bóng nàng, lâu thật lâu cũng không nhúc nhích, mãi đến khi thân ảnh của nàng mất hẳn vào giữa khoảng không mênh mông trắng bạc một màu bông tuyết.
Kim Bất Hoán lại bật cười: – Tội nghiệp! Cô nương kia quả thật vô tình vô nghĩa với Kim lão đại, nói đi là đi, không thèm nhìn lại.
Kim Vô Vọng nổi giận quát lớn: – Súc sinh thối!
Hắn phun mạnh vào mặt Kim Bất Hoán. Tên chột đang đắc ý, hoàn toàn không đề phòng. Những hạt li ti đen nhánh từ trong miệng Kim Vô Vọng bay thẳng vào mặt hắn. Diện mạo của hắn vốn đã rất xấu xí, lại thêm lấm chấm đen, trông rất bỉ ổi, khiến người buồn nôn. Kim Bất Hoán cảm thấy mặt nóng hừng hực đến phát đau, cả kinh đưa tay định vuốt mặt, thì bị Lãnh Đại giữ lại.
Kim Bất Hoán cả giận: – Ngươi làm gì vậy?
Lãnh Đại nhàn nhạt đáp: – Trên mặt ngươi là giải dược cứu mạng Tam lão gia. Nếu ngươi dám nhúc nhích lung tung, ta lấy mạng ngươi lập tức.
Kim Bất Hoán lạnh xương sống, đứng yên để mặc Lãnh Đại gỡ từng viên thuốc giải. Sự thóa mạ sỉ nhục của Kim Vô Vọng dành cho hắn đã được thực hiện ngay trên bản mặt thối tha.
Kim Vô Vọng ngửa mặt cao giọng cười cuồng ngạo, quát lớn: – Thuốc giải đã giao, các người muốn cùng nhau động thủ, thì xin mời!
Hai bóng người lao vút tới…
Chu Thất Thất không quay đầu lại, chạy thẳng một mạch hơn mười mấy trượng. Nàng nghiến răng cố ngăn dòng lệ, nhưng nước mắt cứ trào tuôn. Nàng càng cố dằn lòng, lại càng thêm đau, cuối cùng không nhịn được, bật khóc nức nở.
Khóc một hồi lâu, nàng chợt nhận ra mình đang đứng bên bụi cây khô, không biết mình đến từ đâu, cũng không biết dừng lại khi nào.
Trời không nắng, u ám ảm đạm.
Nàng lấy lại bình tĩnh lau nước mắt, thầm nhủ… “Chu Thất Thất chớ khóc, Kim Vô Vọng sẽ không chết. Chớ khóc, Kim huynh sẽ thoát.”
Rồi nàng lại bật khóc, dạ nát lòng tan… “Làm sao Kim huynh không chết? Làm sao Kim huynh thoát được? Tuy bọn kia từng người không phải là đối thủ của huynh, nhưng nếu cả bọn cùng ra tay, làm sao Kim huynh lấy một chọi bốn.”
“Không đúng! Tuy Kim huynh khó thắng được bốn người, nhưng muốn chạy thì dễ thôi. Cũng không đúng, bọn họ vây như vậy, sao Kim huynh chạy thoát?”
Nàng khóc rồi ngưng, ngưng rồi lại khóc, lầm bầm lầu bầu, lúc tự an ủi, khi tự mắng mình, cứ thế quẩn quanh, chỉ mình hành mình.
Rồi nước mắt như đã cạn, vì nàng nhịn được, hay vì không thể khóc thêm? Nàng nghiến răng thẳng người, nhìn quanh định hướng… “Ta không thể tìm về Thẩm Lãng. Hắn đối với ta như vậy, chết cũng không tìm hắn. Dù trên đời chẳng còn ai, ta vẫn nhất định không đi cầu hắn.” Nàng như thầm nói với chính đôi chân của mình. Đôi chân nhỏ lại như chẳng muốn nghe, cứ bước về hướng tìm Thẩm Lãng… “Ta đi đường này, cũng không phải đi tìm Thẩm Lãng, ta tìm… tìm ai khác… Trương Tam Lý Tứ, Vương Nhị ma tử… Ta cầu ai, dù bận rộn họ cũng sẽ giúp. Ta nhờ họ đi cứu Kim Vô Vọng.”
Kỳ thực chính nàng cũng biết đây chỉ là ảo tưởng, nhưng vẫn cứ nói. Có thể tự dối mình là điểm khác nhau giữa nữ và nam.
Bước chân vô tình đưa Chu Thất Thất tới tửu điếm ban trưa. Nàng đang rất mỏi mệt, tinh thần bấn loạn, cũng muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, tịnh tâm suy nghĩ.
Tiểu nhị nhận ra nàng, chào hỏi vồn vã: – Cô nương dùng chi? Đại gia kia đâu, tới sau hả? Tiểu nhân dọn bàn hai chỗ cho cô nương nhé?
Chu Thất Thất gắt: – Đừng lộn xộn!
Tiểu nhị giật mình sững sờ.
Chu Thất Thất nói luôn một hơi: – Gan rồng cánh phượng, vi cá nấu tương, đùi heo nướng mật, chân gấu trộn gỏi, tiên châm hầm trân châu, mang hết ra đây!
Lòng còn đang rối, nàng nào lưu ý đến chung quanh, chỉ thuận miệng nói ra những món ăn yêu thích. Những món này chỉ có đại gia hào phú mới dùng đến, tiểu nhị nơi trấn nhỏ chắc chưa nghe tới bao giờ.
Tiểu nhị trợn mắt há mồm, rồi cười trừ: – Tửu điếm không có những món này.
Chu Thất Thất lại gắt: – Vậy có cái gì?
Tiểu nhị bắt đầu quýnh lên: – Tửu điếm có nam bắc khẩu vị, có mì có cơm, mì chay mì thịt…
Chu Thất Thất lớn tiếng ngắt lời: – Được rồi, một tô mì thịt vậy.
Tiểu nhị lấy lại tinh thần: – Tới liền!
Hắn vừa giận vừa buồn cười… “Cái cô nương này ba hoa bốn vẻ, hỏi tới hỏi lui, rốt cục chỉ muốn một tô mì thịt.”
Chẳng mấy chốc, hắn đã bưng ra tô mì nóng hổi.
Hồi lâu Chu Thất Thất vẫn không động đũa. Tô mì nguội dần. Lúc này, ngay cả sơn hào hải vị chắc nàng cũng nuốt không trôi.
Ngoài đường chợt có người la thất thanh: – Đánh chết tôi rồi… đánh chết tôi rồi…
Một người vừa chạy vừa la, mặt mũi đầy máu. Trông hắn như không phải là người của võ lâm.
Chu Thất Thất chỉ liếc sơ, không để ý.
Đám tiểu nhị trong quán và mấy khách nhân đều giật mình biến sắc, chen nhau vây lấy hắn, rối rít hỏi: – Vương chưởng quỹ, thật ra là chuyện gì? Ai dám khi dễ Vương chưởng quỹ, chúng ta liều mạng với hắn!
Người bị đòn là chủ của tửu điếm này.
Vương chưởng quỹ: – Tôi đang tán dóc cùng lão Lý mập ở tiệm thịt quay, rằng xế trưa vừa rồi ở tửu quán có hai khách nhân, một tiểu cô nương xinh đẹp tuyệt trần lại đi cùng với một gã đàn ông, người không ra người quỷ không ra quỷ. Lão Lý đùa… ‘đoá hoa tươi cắm bãi cứt trâu!’ Hai tôi cùng cười ha hả. Bỗng đâu một tên cao to ngang tàng túm lấy tôi đập một trận. Tôi đây…
Hắn chợt há hốc miệng, bỏ lửng câu nói. Vị cô nương ‘xinh đẹp tuyệt trần’ đang bước tới trước mặt hắn, mặt lạnh như băng, đằng đằng sát khí.
Chu Thất Thất đưa hai tay gạt ngang, người chung quanh mặt mũi ngây ngô, tránh ra mở lối.
Nàng lạnh lùng nhìn Vương chưởng quỹ, hất hàm: – Nói lại nghe coi!
Vương chưởng quỹ: – Tôi đây đang nói… nói… nói… nói…, dạ không nói ra…
Chu Thất Thất nắm áo của hắn: – Ngươi nói ai giống quỷ?
Vương chưởng quỹ thất kinh lắp bắp: – Tôi… là tôi đây nói mình…
Chu Thất Thất: – Hình dáng người vừa đánh ngươi ra sao?
Vương chưởng quỹ: – Mày rậm mắt to…
Chu Thất Thất chẳng đợi hắn nói xong, đẩy hắn qua một bên, phóng mình chạy nhanh ra ngoài. Người đứng đầy hai bên đường phố như đang xem cảnh náo nhiệt.
Một nam tử cao to, tay trái cầm hồ lô rượu, coi xung quanh như chẳng có người, chân bước nghênh ngang.
Chu Thất Thất mừng rỡ la to: – Hùng Miêu Nhi… Hùng Miêu Nhi…
Nam tử ấy quay đầu lại, mày rậm mắt to, khí vũ hiên ngang, vạt áo mở phanh… Hùng Miêu Nhi!
Hùng Miêu Nhi và Chu Thất Thất vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, chạy nhanh tới ôm lấy vai nhau. Người hai bên đường nhìn họ sửng sốt.
Hùng Miêu Nhi bất kể.
Chu Thất Thất chẳng quan tâm. Giữa lúc này gặp được Hùng Miêu Nhi có khác chi nàng gặp lại người thân, hai hàng lệ trào ra như suối.
Chu Thất Thất run giọng: – Thật may gặp được anh. Tốt, thật tốt!
Hùng Miêu Nhi cười nói: – Thật tốt, thật hay, lại gặp nàng ở đây.
Chu Thất Thất: – Anh đi đâu tới đây?
Hùng Miêu Nhi: – Tìm nàng! Tôi đi tìm nàng. Còn nàng?
Chu Thất Thất: – Tôi… tôi đang tìm anh…
Hùng Miêu Nhi buột miệng: – Thật sao?
Cả hai cùng bật cười: – Đi, ta đi uống một chén.
Hai người cười tươi vui vẻ, vai sánh vai, tay nắm tay, cùng bước vào tửu điếm. Trong niềm vui hân hoan, cả hai hồn nhiên quên đi lễ giáo nam nữ cách biệt. Người đi đường tỏ vẻ khó chịu, lảng tránh ra xa. Vương chưởng quỹ đã trốn đâu mất biệt.
Hai người vào quán tự tìm chỗ ngồi. Không ai ra tiếp, họ cùng nhau uống rượu trong hồ lô, mỗi người một hớp.