Hắn chẳng trả lời, ôm Chu Thất Thất tới bên bờ vực thẳm, cúi đầu nhìn, bật cười: – Bản lãnh của gã si tình Hùng Miêu Nhi cũng thật cao cường, dùng móng mèo bám vào vách núi, cho tới bây giờ vẫn chưa rơi xuống đáy vực sâu.
Chu Thất Thất vừa vui mừng vừa ngạc nhiên, thốt lên: – Hắn… hắn còn chưa chết?
“Ác ma”: – Phải! Chưa chết, hắn đang cố bám vào đá leo lên, chỉ tiếc hắn sẽ không lên nổi. Nàng có muốn nhìn hắn lần cuối không?
Chu Thất Thất không dám nhìn “ác ma”, không dám mở mắt. Nàng có cảm giác hắn ôm nàng đưa ra bờ vực. Nàng run rẩy từ từ hé mắt. Dưới vực, mây khói mịt mù không thấy đáy, một người đang cố bám vào vách đá leo lên.
Chu Thất Thất đầu óc quay cuồng, vội vàng nhắm mắt lại: – Ta van cầu ngươi! Xin hãy cứu hắn.
“Ác ma” cười khẩy: – Cứu hắn? Tại sao ta phải cứu hắn?
Chu Thất Thất: – Hắn… hắn vì cứu ngươi mới rơi xuống đó.
“Ác ma” lớn tiếng: – Ta theo dõi các người, đến đây mới nghĩ ra cái diệu kế này để đưa hắn vào cõi chết. Chẳng lẽ nàng vẫn nghĩ rằng ta thật cần hắn cứu sao?
Chu Thất Thất: – Ngươi… ngươi ác ma, súc sinh!
“Ác ma” lại cười: – Không sai! Ta là ác ma. Nhưng đừng quên, chính nàng là người một hai bảo hắn phải cứu ta? Chính nàng mới là người đã hại hắn!
Chu Thất Thất chợt nhớ ra, Hùng Miêu Nhi đã mấy phen không chịu ra tay vì nghi ngờ, lại bị chính mình ép phải cứu người. Lòng như bị băm ra trăm ngàn mảnh, nàng đau đớn xót xa, bật khóc: – Hùng Miêu Nhi… Hùng Miêu Nhi… là tôi hại anh… là tôi hại chết anh…
Từ dưới đáy vực sâu, tiếng Hùng Miêu Nhi vọng lên: – Thất Thất… Chu Thất Thất… nàng đang ở đâu? Nàng có sao không?
Tiếng la tràn đầy tuyệt vọng lại chan chứa ân cần. Tuyệt vọng cho bản thân, ân cần cho Chu Thất Thất. Một người đang bên bờ sinh tử, không nghĩ tới mình mà lại quan tâm tới người khác. Đây cũng là một tình yêu vĩ đại.
Chu Thất Thất dạ nát lòng tan, thét lớn: – Miêu Nhi… tôi đây… Miêu Nhi…
Nàng giãy giụa, chỉ muốn nhảy xuống vực thẳm, nguyện cùng Hùng Miêu Nhi bỏ mạng tại đây.
Nhưng cánh tay của “ác ma” như một cái gông thép giữ chặt lấy nàng. Chu Thất Thất không vùng ra được, thì làm sao có thể lao đầu xuống vực thẳm kia.
Nàng vừa vùng vẫy vừa thét lớn: – Buông tay… buông ta ra!
“Ác ma” cười khanh khách: – Của quý như nàng làm gì có chuyện ta sẽ buông tay. Ta cực khổ trăm đường mới ôm được nàng, đâu dễ gì lại để cho nàng đi tìm cái chết. Từ giờ trở đi, tốt nhất là nàng đừng bao giờ nghĩ đến cái chết nữa.
Chu Thất Thất chỉ còn biết khóc lớn: – Trời ơi, ngay cả chết cũng không thể sao?
“Ác ma”: – Chết! Chết là chuyện kỳ quái nhất. Những ai muốn chết thì khó khăn lắm vẫn không chết được. Người không muốn chết lại chết quá dễ dàng.
Hắn tiện chân cho tảng đá gần đó một cước xuống vực sâu.
Tiếng đá va vào vách nghe đến rợn người.
Dưới vực thẳm vang lên một tiếng rú thảm thiết. Chu Thất Thất cũng la thất thanh. Tiếng thét của nàng chợt nghẹn lại, vì tiếng rú kinh hoàng kia đã tắt hẳn.
Không gian tĩnh lặng, gió đông ngưng thổi, tuyết đọng cành khô, đất trời ảm đạm.
Vạn vật hoàn toàn đứng lặng, như bức tranh ngột ngạt của cõi chết trong sự tịch mịch vô biên.
Trong đôi mắt đẫm lệ của Chu Thất Thất là một bức tranh sống động… hình ảnh Hùng Miêu Nhi bị tảng đá kia rớt trúng, toàn thân anh rơi xuống đáy vực sâu. Chỉ trong nháy mắt, thân thể cường tráng tràn đầy sức sống của người trai trẻ đã thành một đống thịt nát bấy máu me.
Chu Thất Thất điếng người. Một hồi lâu sau nàng mới cảm giác được vòng tay của “ác ma” vẫn đang ôm chặt mình. Hắn đi hướng nào, đi đến đâu, nàng không biết, cũng chẳng muốn biết.
Đối với nàng, giờ đây hướng đi chẳng còn ý nghĩa. Nàng đã rơi vào tay hắn, thì hướng đi nào cũng đều đưa đến địa ngục.
Địa ngục này ở trên đỉnh núi.
Hắn ôm nàng đi lên đỉnh núi.
Núi cao gập ghềnh khúc khuỷu như chẳng có đường đi, vậy mà hắn lại đi đứng hết sức dễ dàng, như rất quen thuộc đường núi quanh co này. Con đường này chẳng lẽ hắn đã đi qua nhiều lần? Con đường này sẽ dẫn tới đâu?
Trên đỉnh núi lạnh lùng hoang dã lại có một rừng thông nho nhỏ. Sau hàng thông xanh tuyết đọng như phảng phất một bức tường hồng.
Chu Thất Thất chợt la lớn: – Đứng lại!
Ác ma ngạc nhiên: – Đứng lại?
Chu Thất Thất: – Không sai! Đứng lại, ta muốn nói với ngươi vài lời.
Hắn lại càng ngạc nhiên: – Muốn nói với ta vài lời?
Gương mặt của Chu Thất Thất tái nhợt rồi đỏ ửng. Đôi mắt tuyệt vọng của nàng bỗng trở nên kích động lạ kỳ, nửa như đắc ý nửa như tức giận.
Chẳng lẽ nàng đã vớ được chiếc phao cứu mạng trong lúc sắp chết chìm?
Nàng lớn tiếng: – Ta bảo ngươi đứng lại, ngươi phải đứng lại liền. Ta hỏi ngươi cái gì, thì ngươi phải trả lời ngay. Rõ chưa?
Hắn nhịn không được bật cười ha hả: – Bé cưng, từ lúc nào cưng có thể ra lệnh cho ta? Từ đâu cưng có ý tưởng lạ lùng đó?
Chu Thất Thất xẵng giọng: – Ngươi nghĩ ta không biết ngươi là ai sao?
Ác ma hỏi ngược lại: – Biết thì sao?
Chu Thất Thất: – Ngươi là thủ hạ của Khoái Lạc Vương, họ Tư Đồ, là sắc sứ chuyên đi tìm mỹ nữ về cho lão. Bây giờ ngươi muốn dâng ta cho lão làm… làm… cơ thiếp…
Hắn cười mỉm: – Không sai! Rồi lại như thế nào?
Chu Thất Thất: – Nếu bây giờ ngươi không nghe lời ta, khi ta là… là ái cơ của lão rồi, ta nhất định sẽ đối phó với ngươi.
Nàng lấy hết khí lực, nghiến răng nói ra những lời này, tuy vậy cũng lắp ba lắp bắp.
Thở gấp lấy hơi, nàng ráng sức cười lớn, nói tiếp: – Khi ta là… là ái cơ của lão, sẽ có cách làm lão nghe lời ta. Lúc đó, ta muốn giết ngươi tất cũng dễ dàng.
Ác ma quả nhiên ngẩn ngơ.
Chu Thất Thất tiếp lời: – Đây chẳng phải là doạ ngươi! Từ xưa đến nay ta đã nói là sẽ làm, bằng mọi giá nhất định sẽ thực hiện. Ngươi nên suy nghĩ cho cẩn thận, nên sợ…
Ác ma ngắt lời: – Không sai! Ta thật đang sợ run.
Chu Thất Thất: – Nếu ngươi biết sợ, bây giờ nên…
Hắn bật cười ha hả: – Bé cưng, sao có thể nghĩ ra được những lời này! Cưng thật thông minh lanh lợi đáng yêu. Ta phải hôn cưng mới được.
Nói là làm, hắn cúi đầu hôn lên mặt nàng.
Chu Thất Thất run giọng: – Ngươi… ngươi không… không sợ sao?
Hắn chẳng trả lời, chỉ phá lên cười, ôm nàng đi thẳng vào rừng thông.
Giữa rừng thông là một trang viện rộng lớn, tường hồng cao vút, mái ngói cong cong, tuyết đọng lung linh, như rồng trong gió, sang trọng nguy nga… nhưng khung cảnh thanh u không một bóng người.
Ác ma đẩy cánh cửa to đen bóng bước vào, như vào nhà của hắn.
Dù trong cơn tuyệt vọng tột cùng, Chu Thất Thất cũng không khỏi kinh hoàng… “Chẳng lẽ đây là sào huyệt của Khoái Lạc Vương ở Trung Nguyên?”
Giữa dòng tư tưởng, hơi ấm lùa vào sưởi ấm người nàng. Họ đã vào một gian phòng trang nhã với lò lửa hừng hực. Tuy lò sưởi đã nhen, nhưng trong phòng không có ai.
Ác ma nhẹ nhàng đặt Chu Thất Thất xuống một chiếc giường nệm êm ấm mềm mại. Nàng có cảm giác ánh mắt hung ác của hắn đang nhìn mình soi mói. Tim nàng đập thình thịch, hai mắt nhắm nghiền. Nàng sợ phải đối diện ánh mắt của hắn. Trong gian phòng nhỏ không người này, nàng chẳng dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra. Nàng vẫn chưa biết chắc “ác ma” này là nam hay nữ, nhưng cảm thấy ánh mắt của hắn hôm nay rực lên ngọn lửa dâm dục lạ thường!
Ánh mắt của hắn khác hẳn lần trước, một khác biệt rất lớn. Vì sao? Nhưng nàng còn lòng dạ nào suy nghĩ sâu xa?
Nàng nhắm nghiền đôi mắt, nghiến răng, chờ đợi chuyện xấu nhất. Trong sự chờ đợi tàn nhẫn này, nàng chỉ mong sao thân xác này không thuộc về mình.
Hồi lâu trôi qua mà ác ma vẫn không có hành động gì. Gai ốc nổi lên khắp người Chu Thất Thất. Giữa gian phòng ấm áp, nàng lại cảm thấy lạnh lẽo hơn nhiều so với ngoài trời mưa tuyết.
Nàng có cảm giác như hắn xoay người chậm rãi ra ngoài, bèn lén hé mắt nhìn.
Hắn thật sự đã ra ngoài. Không chuyện gì xảy ra. Nàng mừng rỡ, rồi lại hoảng hồn… “Lẽ nào hắn bỏ qua ta dễ dàng như thế? Nhưng ta đã trong tay, hắn cần gì phải gấp gáp ra tay?
Hay mặc dù hắn ra vẻ không quan tâm những lời ta nói khi nãy, thật sự cũng lo lắng mà không dám vô lễ với ta?
Cũng… không đúng. Ác ma như hắn dễ gì bị ta doạ. Nay hắn đi, không chừng sẽ dùng thủ đoạn ác độc hơn khi trở lại.”
Nàng chợt kinh… chợt sợ… chợt mừng… chợt buồn…
Nàng sực nhớ ra, sao lưng hắn hôm nay tựa hồ khác hẳn với lần trước.
Nàng thầm nghĩ… “Chẳng lẽ tên này không phải là ác ma kia?”
Vừa nghĩ thoáng qua, nàng lại lắc đầu… “Chu Thất Thất, rõ ràng đây là cùng một người, ngươi chỉ suy nghĩ lung tung.”
Nàng đưa mắt nhìn quanh, gian phòng được trang trí vô cùng trang nhã, từng chai từng chén được bài trí hết sức thanh lịch hoàn mỹ.
Nàng thất kinh nghĩ ngợi… “Không ngờ Khoái Lạc Vương đã âm thầm bố trí một nơi như vầy giữa Trung Nguyên. Nhưng lão còn chưa vào Trung Nguyên, ai là người xếp đặt chỗ này?”
Nàng thầm nghĩ… “Chắc chắn không phải ác ma này. Một kẻ tục tằn thô lỗ như hắn không đủ kiến thức nghệ thuật để bố trí một nơi sang trọng tao nhã cỡ này. Là Kim Vô Vọng? Đôi mắt hắn cũng có chút thẩm mỹ, nhưng nếu hắn sắp đặt nơi đây, sao không nghe hắn nhắc tới bao giờ?
Dấu chân của bọn Thiên Pháp đại sư sao giữa đường lên núi bỗng nhiên biến mất? Không lẽ trong cái tiểu đình nơi triền núi kia có đường hầm bí mật? Nếu họ đi vào đường hầm thì dĩ nhiên không lưu lại dấu chân. Họ không ‘thăng thiên’ mà là ‘độn thổ’.
Cũng không đúng… Với tính tình của Kim Vô Vọng, cho dù bị tra tấn, hắn cũng tuyệt đối sẽ không dẫn bọn người nọ tới đây, lại càng không tiết lộ đường hầm bí mật.
Có lẽ nào bọn kia không những chưa chế ngự Kim Vô Vọng, mà còn bị hắn bắt đem đến đây?
Nếu Kim Vô Vọng cũng ở đây, ta được cứu rồi… được cứu rồi! Nhưng… nhưng làm sao Kim Vô Vọng có thể thắng cả bốn người? Không, không thể nào như thế được.”
Nàng suy nghĩ lung tung, suy nghĩ miên man, càng nghĩ càng loạn, càng nghĩ càng rối, lòng lại càng buồn, rồi vui rồi sợ…
Ngoài cửa sổ chợt có bóng người thoáng qua. Tuy chỉ liếc vội, nhưng Chu Thất Thất có cảm giác thân ảnh ấy rất quen thuộc… “Là ai? Tại sao dáng của hắn coi quen quá?”
Trong cơn khủng hoảng tuyệt vọng, tâm trí rối loạn phức tạp, một hồi lâu nàng mới chợt nhớ ra, bật thốt: – Lý Trường Thanh!
Dáng người uy nghi mà khoáng đạt, râu dài phất phơ tựa thần tiên, Lý Trường Thanh.
“Nhưng sao Bất Bại Chi Kiếm Lý Trường Thanh lại ở đây?
Nếu bị Kim Vô Vọng bắt, sao lão có thể tự do đi lại? Nếu lão đã uy hiếp được Kim Vô Vọng dẫn cả bọn đến đây, sao không đập lộn cùng tên Sơn Tả Tư Đồ kia? Nếu có đánh nhau, dù ai thắng ai thua cũng đã ồn ào rồi, đâu tĩnh lặng như vầy? Chẳng lẽ lão là đồng bọn với ác ma?
Không! Với thân phận và tư cách của lão, không thể nào có chuyện đó.
Nhưng nếu không phải vậy, sao lão hành động như quỷ như ma?”
Chu Thất Thất nghĩ mãi không ra, càng nghĩ càng rối, toàn những chuyện mơ hồ, mâu thuẫn, vô lý…
Cửa chợt mở, hai người bước vào cắt đứt dòng tư tưởng của nàng.
Người đi trước vóc dáng cao gầy, áo choàng chấm đất, vải đen phủ đầu che kín mặt, hai tay giấu trong áo. Chu Thất Thất không nhìn được diện mạo, nên chẳng biết là nam hay nữ.
Người đi sau thân hình to lớn cục mịch, mày rậm mắt tròn, mặt mũi đen thui, nhìn sơ cũng biết đây chính là cái loại “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”.
Chu Thất Thất biết hai tên này vào đây hẳn nhiên không có ý tốt, nhưng ngoài ác ma, nàng nào biết sợ ai, lập tức thét lớn: – Các ngươi là ai? Tới đây làm gì?
Người mặc áo choàng lên tiếng: – Nàng không cần biết. Ta tới đây chỉ để hỏi nàng một câu.
Giọng nói sắc bén, ngắn gọn, chói tai, nửa như cố ý giả, nửa như do trời sanh.
Chu Thất Thất thét: – Nếu ngươi không lộ mặt, đừng hòng ta trả lời.
Tuy cả người bải hoải, rã rời, nhưng tiếng la của nàng cũng không nhỏ.
Gã mặc áo choàng: – Nàng thật muốn vậy?
Chu Thất Thất: – Tin hay không là tùy ở ngươi…
Gã mặc áo choàng cười lạnh lớn tiếng: – Đại Hoàng!
Tên nam tử to con cục mịch toét miệng cười, lộ hàm răng trắng nhởn như nanh chó sói. Hắn nhảy qua cái bàn đến trước mặt Chu Thất Thất, nắm cổ áo nàng kéo lên.
Chu Thất Thất bị hắn nhấc bổng lơ lửng như con gà, la lớn: – Ngươi… ngươi muốn gì?
Tên to con cục mịch nhe răng đáp: – Đại gia hỏi, thì phải trả lời. Nghe chưa?
Chu Thất Thất: – Ta… ta không…
Hắn cười hắc hắc: – Ngươi còn… ‘không’?
Vẩy nhẹ ngón tay, thân áo trước của nàng mở bung. Nếu hắn dùng thêm ít lực, bộ ngực của nàng đã lộ ra.
Chu Thất Thất hận không thể đạp chết toi cái thằng ngu si mắc dịch này. Bây giờ nàng chỉ biết nuốt nước mắt, cắn răng run giọng: – Ngươi… ngươi… ngươi muốn hỏi gì… hỏi đi…
Gã mặc áo choàng cười lạnh: – Đây chính là tự mình chuốc khổ! Ta hỏi nàng, có bằng lòng làm cơ thiếp thứ hai mươi bảy của Vương gia nhà ta chăng?
Chu Thất Thất giận dữ: – Dấm dớ! Ai cho phép ngươi…
Tên to con quát lớn: – Ngươi dám…
Chu Thất Thất nghiến răng: – Ta đã rơi vào tay các ngươi, muốn giết thì giết, muốn hành hạ thì tùy ý. Nhưng bảo bổn cô nương đây nói lên hai tiếng ‘bằng lòng’, các người có nằm mơ cũng không nghe được.
Gã khoác áo choàng: – Nàng thật không muốn?
Chu Thất Thất nhìn gã bằng ánh mắt căm hờn, mím môi không nói.
Gã lạnh lùng: – Đại Hoàng!
Tên to con kia lại toét miệng cười, đưa tay kéo áo nàng. Bộ ngực của nàng lộ hẳn ra.
Hắn buông tay thả Chu Thất Thất nằm ngửa trên giường.
Nàng lớn tiếng mắng: – Ác tặc, chó dữ, ngươi…
Hắn nắm hai đầu vai áo của nàng, chỉ cần hắn đưa tay lên, toàn thân nàng sẽ lập tức phô bày.
Gã khoác áo choàng lại hỏi: – Nàng đã ‘bằng lòng’ chưa?
Chu Thất Thất cố nghiêng người, tránh ánh mắt soi mói của gã. Nàng không còn lực để khép hai vạt áo.
Nàng rơi lệ nghiến răng: – Ta đã là vật trong tay các người. Các ngươi muốn gì, ta cũng không thể phản kháng. ‘Bằng lòng’ hay không, có gì khác biệt?
Gã khoác áo choàng: – Có! Có khác biệt!
Chu Thất Thất: – Ta… ta…
Gã khoác áo choàng: – Nàng sao?
Chu Thất Thất ngang bướng rít lên: – Ta không muốn, chết cũng không ‘bằng lòng’! Ngươi có cho con chó dữ này xé nát áo ta, lăng nhục thân ta, ta vẫn không ‘bằng lòng’. Các ngươi muốn làm gì thì làm, tấm thân này nay chẳng phải của ta, nhưng lòng của ta, bọn sói lang các người đừng hòng đụng đến.
Miệng la to, nước mắt dầm dề.
Gã khoác áo choàng im lặng hồi lâu, ngây người vì tính khí bướng bỉnh kịch liệt của nàng. Chưa có lệnh, tên to con kia không dám động nửa ngón tay.
Qua hồi lâu, gã khoác áo choàng chậm rãi: – Đại Hoàng, đưa nàng vào địa lao để suy nghĩ thật kỹ.
Lại địa lao, lại bị nhốt, lại tuyệt vọng… Số mạng ác nghiệt cứ đeo đẳng Chu Thất Thất.
Địa lao nào cũng ẩm ướt, ảm đạm. Địa lao trên núi hoang vu này, hẳn sẽ ẩm ướt hơn, cũng ảm đạm hơn.
Tên to con cục mịch kia chẳng có lòng tiếc ngọc thương hoa. Hắn thả Chu Thất Thất từ trên cửa hầm thẳng xuống nền đất. Cú rơi này làm toàn thân Chu Thất Thất ê ẩm, như thịt nát xương tan. Chẳng kịp rên, nàng hôn mê bất tỉnh.
Trong cơn mê, văng vẳng bên tai giọng nói thân quen ngọt ngào, đang khe khẽ gọi tên nàng… “Thất Thất… Thất Thất… tỉnh lại… Thất Thất…”
Tiếng gọi như gần như xa, giọng khản đặc như bị hành hạ thống khổ bao ngày, nhưng thoáng qua tai nàng… vẫn quen thuộc… vẫn thân thương…
Nàng rung động, hé bờ mi… trước mắt nàng… gương mặt đó… gương mặt khoáng đạt thương yêu đã khắc sâu trong tâm trí của nàng… mày kiếm, mắt sáng, mũi thanh, Thẩm Lãng.
Trái tim của Chu Thất Thất muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng dùng hết khí lực toàn thân, đưa hai tay ôm cổ chàng, run giọng: – Thẩm Lãng, là anh?
Thẩm Lãng đáp: – Thất Thất, là anh… là anh đây!
Hai hàng lệ của Chu Thất Thất tuôn ra như suối, những giọt nước mắt của mừng vui.
Nàng nghẹn ngào: – Đây là thật hay là mơ?
Giọng Thẩm Lãng khàn khàn: – Là thật, không phải mơ!
Chu Thất Thất: – Em biết anh sẽ đến cứu em, em biết anh sẽ không để cho những ác nhân kia khi dễ em, anh nhất định sẽ đến cứu em.
Thẩm Lãng im lặng hồi lâu, ảm đạm thở dài: – Nhưng anh không phải đến cứu em…
Chu Thất Thất thất thanh: – Anh nói sao? Không phải đến cứu em? Sao anh lại ở đây? Không lẽ… không lẽ anh cũng trong vòng lao lý? Anh cũng đang bị giam?
Không cần Thẩm Lãng trả lời, nàng nhìn quanh đã nhận ra tường đá địa lao. Thẩm Lãng cũng đang bị nhốt nơi này. Chu Thất Thất như bị mũi dao nhọn xuyên thấu, không chảy máu cũng không rơi lệ, bởi máu đã cạn và lệ đã khô. Toàn thân nàng rã rời, lòng buồn tê tái…
Nụ cười tiêu sái quen thuộc trên vành môi của Thẩm Lãng cũng không còn.
Chàng cúi đầu thở dài: – Anh bây giờ vô dụng, vô năng. Có lẽ em đang thất vọng lắm. Có lẽ anh chết sẽ dễ chịu hơn.
Nước mắt Chu Thất Thất trào ra, giọng như ríu lại: – Không, không, không… anh không thể chết! Gặp lại anh, em mừng vui khôn xiết, sao lại thất vọng?
Thẩm Lãng: – Nhưng… nhưng… ở nơi này…
Chu Thất Thất: – Đừng nói nữa… em xin anh đừng nói nữa. Hãy ôm em đi, ôm chặt em, chỉ cần anh ôm em thật chặt, trên đời này em chẳng cần gì khác.
Đây là sự thật, trong vòng tay của Thẩm Lãng, nàng đã quên tất cả.
Nàng quên cái ân cần dịu dàng của Kim Vô Vọng, cái đam mê cuồng nhiệt của Hùng Miêu Nhi. Nàng thậm chí chẳng nhớ rằng chỉ mới đây, nàng còn nguyện quyên sinh cùng Hùng Miêu Nhi.
Nàng nhiệt tình, nàng cũng đa tình. Khi được nam nhân đối tốt, nàng đem ân tình đáp trả ân tình, nhưng tất cả chỉ là ngọn lửa đam mê nhất thời.
Còn tình yêu, nàng đã trao trọn cho một mình Thẩm Lãng, như tơ sợi của mảnh lụa mềm ngàn năm quấn chặt vào nhau. Tình nàng dành cho chàng là mối tình khắc cốt ghi xương, dù đao có chặt, dù kiếm có chém, cũng không thể nào lìa đứt.
Ánh sáng địa lao không soi tỏ mặt, khí lạnh từ nền đất ẩm thấp vô tình gậm nhấm mạng người, nhưng nằm trong lòng Thẩm Lãng, Chu Thất Thất chỉ thấy một bầu trời trong xanh mây trắng.
Nàng kể cho chàng nghe tâm sự đoạn trường, những cuộc gặp gỡ, những cơn thống khổ. Chỉ cần tỏ hết nỗi niềm cùng Thẩm Lãng, đối với nàng mọi khổ đau như đã được đáp đền.
Nhưng Thẩm Lãng chỉ im lặng thở dài, chàng còn biết nói chi. Chu Thất Thất ngước mắt nhìn chàng, trong ánh sáng lúc tỏ lúc mờ, đã mấy lần nàng mấp máy môi muốn hỏi, rồi lại thôi.
Cuối cùng không nhịn được, nàng buột miệng: – Sao anh lại bị giam ở nơi này?
Thẩm Lãng thở dài: – Thuốc mê! Anh ghé quán bên bìa rừng uống chén sữa đậu nành. Một sai lầm lớn, sai lầm quá lớn! Khi anh tỉnh lại, đã ở chỗ này.
Chu Thất Thất rơi lệ: – Anh chắc đã chịu nhiều đau khổ! Bị hành hạ đến giọng nói cũng khản đặc. Em hận… em thật hận…
Thẩm Lãng chán nản: – Hận? Hận rồi thì sao?
Chu Thất Thất vùi đầu trong ngực chàng nức nở: – Nói em nghe, ác tặc kia đã hành hạ anh ra sao? Anh đã chịu đựng những gì? Nói em nghe đi, em van anh.
Thẩm Lãng cắn chặt răng không nói.
Chu Thất Thất: – Em biết, vô luận khổ gì, anh cũng sẽ không nói. Anh nào phải là người than thở cái khổ của mình với ai. Nhưng… ngay cả với em mà anh cũng không muốn nói sao?
Thẩm Lãng lẩm bẩm: – Nói ra sẽ được gì?
Chu Thất Thất: – Chúng đối với anh thế nào, em sẽ đối với chúng thế ấy. Không, em phải hành hạ chúng gấp mười lần, cho biết tay em…
Đột nhiên dừng lại, nàng rưng rưng nước mắt: – Em… em… ngay cả muốn chết cũng không thể chết, còn nói gì đến chuyện đối phó ai, còn nói gì đến chuyện báo thù! Em chỉ là một con ngốc, một kẻ điên… em… em thật hận mình.
Thẩm Lãng dịu dàng: – Thất Thất, đừng khóc! Luôn luôn sẽ có cách báo thù…
Chu Thất Thất run lên, ngưng khóc, ngẩng đầu, ngập ngừng: – Anh có thể…
Thẩm Lãng chậm rãi: – Cơ hội, chỉ cần có cơ hội…
Từ miệng hầm, một luồng sáng chợt chiếu xuống.
Thẩm Lãng ôm Chu Thất Thất khẽ chuyển mình tránh ra vài thước.
Tên to con cục mịch mặt đen như chó kia nhìn xuống. Miệng hầm này cách nền địa đạo chừng năm trượng. Từ dưới nhìn lên, trông hắn chẳng giống người.
Chu Thất Thất nghiến răng hét lớn: – Nhìn cái gì?
Hắn cười khúc khích: – Không đói bụng sao?
Chu Thất Thất: – Chết đói càng tốt. Ngươi cút mau!
Hắn lại cười hăng hắc, quơ tay nơi cửa hầm: – Đây là nơi chúng ta cho chó ăn bánh bao, có muốn hay không tùy ý hai người.
Chu Thất Thất càng giận, mắng to: – Ngươi mới là chó dữ, ngươi…
Còn đang la thì Thẩm Lãng đưa tay bịt miệng nàng.
Thẩm Lãng ngửa cổ nói lớn: – Phiền đại ca đưa vài cái bánh bao xuống vậy.
Tên to con kia cười khanh khách: – Không ăn thì bụng trống, kể ra ngươi cũng còn khôn.
Vung tay ném xuống mấy cái bánh bao. Bánh rơi chạm nền đất phát ra mấy tiếng cộp cộp, đủ biết bánh kia cứng đến dường nào.
Cửa hầm lại đóng. Thẩm Lãng thả tay đang bịt miệng Chu Thất Thất.
Chu Thất Thất vừa tức, vừa giận, nhăn mặt: – Anh thật muốn ăn mấy cái bánh bao này sao?
Thẩm Lãng chậm rãi: – Cho dù không ăn, cũng có chuyện dùng sau này.
Chu Thất Thất: – Có ích lợi gì?
Thẩm Lãng: – Khi cơ hội tới, sẽ có chuyện dùng.
Chàng nhặt mấy cái bánh bao kia bỏ vào trong ngực áo.
Chu Thất Thất ngây người nhìn chàng, rồi nói: – Anh vẫn còn khí lực?
Thẩm Lãng mỉm cười: – Cũng may…
Chu Thất Thất mừng rỡ: – Chẳng trách anh nói có thể báo thù! Chỉ cần anh còn khí lực, ngay cả dưới mười tám tầng địa ngục anh vẫn có thể thoát như thường.
Thẩm Lãng tủm tỉm: – Em tin tưởng anh vậy sao?
Chu Thất Thất gật đầu: – Dĩ nhiên…
Nàng dò dẫm từng bước bò vào lòng Thẩm Lãng.
Qua hồi lâu, Chu Thất Thất lại nói: – Đúng rồi! Anh coi, em thật là hồ đồ. Gặp anh, em vui quá quên mất một chuyện quan trọng, cần nói cho anh biết.
Thẩm Lãng: – Chuyện gì quan trọng?
Chu Thất Thất: – Sau khi Kim Vô Vọng đưa đám người Triển Anh Tùng đến Nhân Nghĩa Trang, cả bọn vừa vào cửa trang đều lăn đùng ra chết hết. Bọn Lý Trường Thanh cho là anh ra tay hạ độc, đang tìm anh khắp nơi.
Thẩm Lãng thất thanh: – Lại có chuyện này?
Chu Thất Thất: – Chính miệng họ nói ra, hẳn không phải giả.
Ngưng một chút, nàng lại nói: – Anh nghĩ coi chuyện gì đã xảy ra?
Thẩm Lãng thở dài: – Trong lúc nhất thời, anh cũng không dám chắc…
Chu Thất Thất ngắt lời: – Em thì dám chắc đây nhất định là tiểu quỷ Vương Lân Hoa giở trò. Em thật không hiểu, anh biết hắn là người xấu, sao lại kết thân với hắn.
Thẩm Lãng cười khổ: – Khoái Lạc Vương là kẻ địch chính, thế lực lại quá lớn. Anh bây giờ cô thế, chưa phải là đối thủ của lão. Dù Vương Lân Hoa ra sao đi nữa, cũng không phải là đồng bọn của Khoái Lạc Vương. Anh chưa thể kết thù với hắn?
Chu Thất Thất: – Theo em thấy, so với Khoái Lạc Vương, thằng tiểu quỷ Vương Lân Hoa còn đáng sợ hơn nhiều! Không chừng anh phải tạm thời ngưng đối phó với lão kia, đừng để cho hai mẹ con hắn ung dung thái quá.
Thẩm Lãng im lặng hồi lâu, chậm rãi: – Đối đầu với mẹ con hắn, cơ hội thắng không nhiều.
Chu Thất Thất: – Anh cần gì phải nâng cao người khác diệt đi uy phong của mình? Anh thua Vương Lân Hoa chỗ nào? Tiểu quỷ đó có gì hơn được anh?
Thẩm Lãng thở dài: – Đừng nói chi những thứ khác, chỉ tài lực vật lực, anh và hắn chênh lệch quá xa. Hôm nay anh mới nhận ra, đôi bên giao tranh, tiền tài lực lượng, là điều quyết định thắng bại. Hận xưa anh đã quá coi nhẹ đồng tiền, cho rằng đó chỉ là vật phù phiếm.
Chu Thất Thất: – Tưởng gì chứ tiền tài, em có.
Thẩm Lãng: – Em có thì sao?
Chu Thất Thất: – Của em cũng là của anh,
Thẩm Lãng có vẻ giận: – Anh thế nào lấy tiền của em!
Chu Thất Thất: – Nhưng… nhưng em có không thua gì…
Thẩm Lãng quát khẽ: – Em đừng nói nữa!
Chu Thất Thất im lặng hồi lâu, buồn bã nói: – Cho dù anh không muốn nhận tiền của em, nhưng trong công cuộc chung này, em cũng muốn đóng góp. Người xưa có nói, có tiền bỏ tiền, có sức góp sức. Chẳng lẽ em không thể đóng góp chút phần trong cuộc chiến chung này sao?
Thẩm Lãng: – Nhưng anh lại có thể nào muốn em…
Chu Thất Thất bực mình ngắt lời: – Làm đại sự không nên câu nệ những chuyện nhỏ. Nếu mấy chuyện nhỏ nhặt này mà anh cũng không thông, thôi thì cạo đầu vô núi làm hòa thượng cho rồi.