Võ Lâm Ngoại Sử

Chương 53: Nửa Yêu Nửa Hận(1)



Quần hào trên tửu lâu xôn xao nhốn nháo.

Hùng Miêu Nhi dậm chân cằn nhằn: – Sao Thẩm huynh không đánh trả? Lại còn chẳng đuổi theo?

Thẩm Lãng thoáng trầm ngâm, rồi thở nhẹ: – Nể tình Kim Vô Vọng, tôi tha lão lần này.

Hùng Miêu Nhi im lặng, rồi cũng thở dài: – Không sai!

Kiều Ngũ: – Chỉ sợ thả hổ thì dễ, bắt hổ thì khó.

Thẩm Lãng cười: – Có ‘Hùng Sư’, sợ gì không bắt được hổ!

Kiều Ngũ cười lớn: – Nếu tại hạ là ‘Hùng Sư’, thì công tử là ‘Thần Long’.

Hùng Miêu Nhi: – Hai người, một là ‘Hùng Sư’, một là ‘Thần Long’, còn mèo ta là gì mới phải?

Cả ba cùng ngửa mặt cười vang, coi chuyện hung sát vừa rồi chẳng nghĩa lý chi.

Một thiếu niên áo gấm bước tới trước mặt Thẩm Lãng, nhìn chàng chăm chăm từ trên xuống dưới.

Thẩm Lãng không nhịn được, hỏi: – Huynh đài…

Thiếu niên áo gấm thuận miệng trả lời: – Tại hạ là Thắng Huyễn.

Hùng Miêu Nhi háy mắt: – Mặt của hắn không có hoa nở, sao nhìn dữ vậy?

Thắng Huyễn tựa như không nghe thấy, vừa nhìn vừa gật gù, lẩm bẩm: – Không sai, đây mới đúng là Thẩm Lãng thật.

Thẩm Lãng cười: – Thẩm Lãng thật? Chẳng lẽ có Thẩm Lãng giả sao?

Thắng Huyễn thở dài: – Có một người…

Hùng Miêu Nhi lớn tiếng: – Thẩm Lãng giả? Huynh đài đã gặp hắn?

Thắng Huyễn: – Hắn mới vừa ở đây.

Hùng Miêu Nhi giật mình: – Bây giờ hắn đâu?

Thắng Huyễn: – Hắn vừa…

Trước mắt như phảng phất bóng hồng yêu kiều, hắn lập tức ngưng lại.

Hùng Miêu Nhi: – Sao không nói?

Thắng Huyễn mỉm cười: – Có lẽ chỉ là người cùng tên cùng họ mà thôi.

Hùng Miêu Nhi: – Huynh đài đã nói ra, thì chúng ta dầu gì cũng phải nhìn thử.

Thắng Huyễn ấp úng: – Cái này…

Hùng Miêu Nhi nắm tay hắn lắc mạnh: – Sao huynh đài không muốn nói?

Thắng Huyễn cau mày: – Tôi vốn không cần phải nói. Bây giờ không nói thì sao?

Hùng Miêu Nhi trợn mắt nhìn hắn, rồi bật cười ha hả: – Tốt! Không ngờ huynh đài đây cũng là một trang nam tử. Hùng Miêu Nhi này vốn thích những nam tử cứng đầu cứng cổ! Tới, bất kể chuyện gì, chúng ta phải cùng nhau uống một chén.

Rồi lôi Thắng Huyễn đi.

Kiều Ngũ lắc đầu bật cười: – Mèo này cũng thật biết điều!

Thẩm Lãng mỉm cười: – Người võ lâm mà không quen biết mèo này, thật cũng rất đáng tiếc.

Thắng Huyễn bị Hùng Miêu Nhi chuốc liền ba chén rượu. Hắn vốn đã uống không ít, nay lại nốc liền một hơi ba chén, nên hơi loạng choạng.

Thẩm Lãng đưa tay đỡ hắn, tủm tỉm: – Lần sau chớ cùng Miêu Nhi nốc rượu như vậy. Cứ từ từ mà uống, hắn chưa chắc hơn được huynh.

Hùng Miêu Nhi cười lớn: – Thắng huynh không phải là đàn bà con gái, sao lại uống từng hớp từng hớp một? Say thì say, muốn nằm thì nằm, đó mới là bản sắc nam nhi.

Thắng Huyễn vỗ tay cười: – Đúng! Say thì say, muốn nằm thì nằm, có gì đặc biệt hơn người… Tiểu đệ vẫn chưa say. Thẩm công tử nói tôi say sao?

Thẩm Lãng vội cười bồi: – Không, huynh không say.

Thắng Huyễn: – Tốt! Thẩm huynh quả nhiên chẳng phải kẻ hồ đồ. Thẩm huynh yên chí đi! Nếu muốn gặp Thẩm Lãng giả kia, chỉ cần đợi đến ngày mai.

Thẩm Lãng: – Ngày mai?

Thắng Huyễn: – Không sai! Ngày mai… ngày mai là đại hội Cái Bang, nhất định hắn sẽ tới.

Thẩm Lãng suy tư, vuốt cằm, chậm rãi: – Tốt! Đại hội Cái Bang ngày mai, tôi muốn gặp nhiều người. Tôi muốn gặp rất nhiều người.

Thắng Huyễn: – Đúng rồi, đại hội Cái Bang lần này nhất định sẽ rất náo nhiệt.

Quay sang vỗ vai Hùng Miêu Nhi: – Miêu Nhi, huynh say sao?

Hùng Miêu Nhi: – Tôi? Say?

Thắng Huyễn: – Nếu huynh chưa say, chúng ta cùng uống thêm ba chén nữa.

Hùng Miêu Nhi: – Chỉ cần đi đúng chỗ. Đi…

Thắng Huyễn: – Nhưng… nhưng chúng ta phải đổi chỗ… chỗ này… lầu này không đủ sức… tại sao… tại sao cứ đảo vòng vòng… lại xoay xoay nữa…

Một tiểu nhị bước vội tới, không dám nhìn Hùng Miêu Nhi, dừng ở xa, cúi đầu hỏi: – Vị nào là Thẩm Lãng Thẩm tướng công?

Thẩm Lãng lên tiếng: – Chính là tại hạ!

Tiểu nhị khom người: – Chủ nhân tửu lâu có chuẩn bị vài chén rượu muốn mời Thẩm tướng công vào trong đối ẩm.

Thẩm Lãng còn đang trầm tư, Hùng Miêu Nhi cười nói: – Lại có người mời đi uống rượu, coi bộ Thẩm huynh làm ăn thật khá.

Thắng Huyễn: – Sao… sao chẳng ai mời ta?

Thẩm Lãng tư lự, rồi chậm rãi: – Phiền chú nói lại với chủ nhân rằng, Thẩm Lãng đã say nên không dám quấy rầy.

Tiểu nhị gượng cười: – Chủ nhân có lệnh, phải mời bằng được Thẩm tướng công. Chủ nhân có chuyện cần hỏi thăm Thẩm tướng công. Chuyện có liên quan tới Chu cô nương.

Thẩm Lãng giật mình đánh thót: – Ồ! Nếu vậy, phiền chú đưa đường.

Tiểu nhị cười tươi khom người: – Dạ… xin mời!

Hai người đi rồi, Kiều Ngũ hỏi: – Chu cô nương? Là vị tiểu thơ nhà đại phú?

Hùng Miêu Nhi chớp mắt: – Chính là nàng! Nàng cũng tới đây sao? Không biết nàng lại gây hoạ gì rồi? Nàng quan hệ thế nào cùng chủ nhân tửu lâu này?

Chu Thất Thất hậm hực đi thẳng một mạch về khách điếm. Hai người đàn bà khiêng kiệu vừa ra khỏi phòng, nàng đá cánh cửa đóng sầm lại.

Vương Lân Hoa ngồi trên giường chăm chú nhìn nàng.

Chu Thất Thất đi tới đi lui bảy tám vòng, nâng chung trà lên môi, rồi lại ném mạnh chung trà xuống đất bể tan.

Vương Lân Hoa vẫn nhìn nàng… tủm tỉm…

Chu Thất Thất chợt đi ngang phất tay giải á huyệt cho hắn, rồi lại đi lòng vòng, lui lui tới tới. Nàng đưa chân đá văng chiếc ghế trước mặt. Đá rồi chân đau chịu không thấu, nàng cúi người ôm chân xuýt xoa.

Vương Lân Hoa nhịn không nổi, phá lên cười hăng hắc.

Chu Thất Thất trừng mắt quát: – Ngươi cười cái gì?

Vương Lân Hoa ráng nín cười: – Tôi… hi hi hi… ha ha ha…

Chu Thất Thất: – Cười? Ngươi còn cười, ta gả ngươi cho Thắng tiểu tử kia.

Nói xong, chính nàng cũng nhịn không được, bật cười.

Nhưng tiếng cười hết sức ngắn ngủi, tựa như bị ai châm cho một cái, phải bật ra một tiếng nhỏ. Nhớ tới Thẩm Lãng, nàng không cười nổi nữa.

Vương Lân Hoa lẩm bẩm: – Sao phải khổ vậy? Đá chi cái ghế vô tri để rồi chính mình phải đau. Sao không đi tìm người làm tim mình đau mà đá cho vài cú.

Chu Thất Thất quay đầu lại hét lớn: – Ngươi nói gì?

Vương Lân Hoa: – Tôi chẳng qua là đang tự hỏi, nam nhân trong thiên hạ chết sạch rồi sao, chỉ còn mình Thẩm Lãng? Trên đời còn nhiều người hơn Thẩm Lãng.

Chu Thất Thất nhảy tới trước mặt hắn, giơ tay lên. Tay giơ lên rồi, nàng lại không đánh xuống. Nàng cũng chợt tự hỏi… “Nam nhân trong thiên hạ chết sạch rồi sao? Tại sao Thẩm Lãng nhẫn tâm như thế, ta vẫn mãi lưu luyến, không quên được?”

Nàng dậm chân hét lớn: – Ta muốn trả thù!

Vương Lân Hoa chậm rãi: – Bằng vào sức một mình nàng, muốn trả thù Thẩm Lãng, chỉ sợ…

Chu Thất Thất: – Chỉ sợ cái gì? Ngươi nói ta không thể?

Vương Lân Hoa cười: – Tất nhiên là có thể chứ, nhưng nếu có tôi trợ sức, thay nàng nghĩ kế, thì sợ gì Thẩm Lãng tránh khỏi tai ương?

Chu Thất Thất nhìn hắn trân trân một hồi lâu, xoay người đi, toàn thân nàng không ngừng run rẩy, như đang giằng co kịch liệt trong lòng.

Vương Lân Hoa mỉm cười: – Mà thôi! Nàng có giận, cũng ráng nhịn đi. Người như Thẩm Lãng không dễ chọc, cần chi rước khổ vào thân.

Chu Thất Thất quay phắt lại quát: – Ai nói hắn không dễ chọc? Càng không chọc được, ta càng muốn chọc hắn.

Vương Lân Hoa: – Nàng có chủ ý gì?

Chu Thất Thất: – Ta… ta…

Nàng chợt sáng mắt, hớn hở: – Ta tìm hết mấy người hận hắn đối đầu với hắn.

Vương Lân Hoa khẽ gật đầu: – Cũng không tệ! Nhưng nàng làm sao thuyết phục được người khác đối đầu với hắn. Nàng đã thấy, hôm nay mọi người hoan nghênh hắn như vậy.

Chu Thất Thất: – Ta sẽ có chủ ý!

Nàng lại đi tới đi lui, chợt dừng lại nhìn Vương Lân Hoa chằm chằm, gằn từng tiếng: – Đại hội Cái Bang sắp tới, thật ra là chuyện gì? Ngươi có biết không?

Vương Lân Hoa mỉm cười: – Không ai rõ chuyện đó hơn tôi.

Chu Thất Thất: – Nói!

Vương Lân Hoa: – Tả Công Long muốn lên ngôi bang chủ, được tôi giúp sức, hắn triệu tập toàn thể đệ tử Cái Bang đến đây.

Chu Thất Thất: – Tả Công Long đã chạy biến, còn ngươi bây giờ tự lo thân cũng chưa xong.

Vương Lân Hoa: – Đệ tử Cái Bang nào biết những thay đổi này, chỉ cần nghe lệnh của Cái Bang Tam Lão, họ từ bốn phương tám hướng chạy tới đây.

Chu Thất Thất: – Là ai đứng ra triệu tập đệ tử Cái Bang? Ai gửi thiệp mời cho võ lâm hào kiệt?

Vương Lân Hoa: – Dĩ nhiên là Tả Công Long. Ước nguyện cả đời của lão là lên ngôi Bang Chủ, lão muốn hết thảy võ lâm anh hùng trong thiên hạ chứng kiến.

Chu Thất Thất vỗ mạnh tay: – Ha! Có cách…

Vương Lân Hoa: – Nàng đắc ý như vậy, hẳn đã có diệu kế?

Chu Thất Thất không giấu được vẻ đắc ý hả hê trong ánh mắt, mỉm cười: – Vương Lân Hoa, cho ngươi biết nha, ta cũng không tốt lành gì. Không muốn hại người thì thôi, nếu ta muốn, cũng không thua ngươi đâu.

Vương Lân Hoa: – Diệu kế gì? Tại hạ thật muốn nghe.

Đôi mắt Chu Thất Thất chớp sáng: – Đệ tử Cái Bang vâng lệnh của Tả Công Long cùng nhau kéo tới đây, cho thấy đệ tử Cái Bang vẫn coi lão là người lãnh đạo.

Vương Lân Hoa: – Đúng vậy!

Chu Thất Thất: – Anh hào võ lâm, ngay cả mấy người trong Thất Đại cao thủ, theo lời mời không ngại xa xôi mà tới đây, cho thấy danh vọng của Tả Công Long cũng không nhỏ trong giang hồ.

Vương Lân Hoa chúm chím: – Tả Công Long xưa nay vẫn mang danh là ‘người tốt’. Ngay cả danh tiếng của Hùng bang chủ khi xưa cũng không hơn lão bao nhiêu.

Chu Thất Thất: – Như vậy có nghĩa là cho tới hôm nay vẫn chưa ai biết được bản mặt thật của lão. Mọi người vẫn hết mực yêu kính lão.

Vương Lân Hoa: – Nếu tôi và nàng không nói, thì tuyệt không ai biết.

Chu Thất Thất nghiêm mặt, nheo mắt, chậm rãi: – Nếu có ai tuyên bố rằng Tả Công Long đã bị Thẩm Lãng hại chết, sẽ không ít người muốn báo thù cho lão.

Mặc dù nàng cố ra vẻ âm hiểm đanh ác, nhưng gương mặt thật thà dịu dàng lại hoàn toàn chẳng có nét nào đanh ác âm hiểm.

Vương Lân Hoa không khỏi cười thầm, nhưng lại lớn tiếng cổ vũ: – Hay! Quả là diệu kế.

Chu Thất Thất: – Chúng ta không chỉ nói Tả Công Long bị Thẩm Lãng hại, mà nói luôn Đan Cung và Âu Dương Luân cũng chết trong tay hắn. Như vậy người muốn giết Thẩm Lãng báo thù lại càng nhiều.

Vương Lân Hoa: – Hay! Càng nghĩ càng hay!

Hắn đột nhiên chau mày: – Nhưng có chỗ không ổn…

Chu Thất Thất: – Cái gì không ổn?

Vương Lân Hoa: – Tả Công Long chưa chết, nếu lão xuất hiện…

Chu Thất Thất: – Tưởng ngươi thông minh, sao lại đần như vậy? Tả Công Long mà tới thì lại càng tốt! Chẳng phải lão ta hận Thẩm Lãng thấu xương sao? Nếu lão tới, chúng ta gợi ý cho lão nói rằng… ‘Chỉ có mình lão thoát được, Đan Cung và Âu Dương Luân chạy không thoát, đã bị Thẩm Lãng giết chết rồi.’

Nàng vừa vỗ tay vừa cười: – Nếu chính miệng Tả Công Long nói, thì càng nhiều người tin hơn, phải không?

Vương Lân Hoa cười: – Đúng, đúng vô cùng, hay lắm hay lắm.

Hắn lại cau mày: – Nhưng ai tin lời của chúng ta?

Chu Thất Thất: – Chúng ta cần một người trung gian, cả ta lẫn ngươi đều không thể nói ra những lời này.

Vương Lân Hoa: – Cũng đúng!

Chu Thất Thất: – Muốn giang hồ hào kiệt tin tưởng, lời nói của người trung gian này phải có chút phân lượng. Hắn phải là người có nhiều uy vọng.

Vương Lân Hoa thở dài: – Tìm đâu ra người như vậy.

Chu Thất Thất tủm tỉm: – Có sẵn một người, ngươi quên rồi sao?

Vương Lân Hoa ngơ ngẩn: – Người nào? Chẳng lẽ là tiểu tử họ Thắng kia?

Chu Thất Thất: – Chính hắn, Thắng Huyễn!

Vương Lân Hoa: – Nhưng hắn…

Chu Thất Thất: – Tuy hắn chỉ là một tiểu tử chưa có danh vọng gì trong giang hồ, nhưng họ Thắng lại là một thế gia vọng tộc trong võ lâm. Con cháu của võ lâm thế gia như vậy nói ra, người khác không thể hoài nghi.

Vương Lân Hoa: – Không sai! Nhưng sao hắn chịu nói?

Chu Thất Thất lại tủm tỉm: – Phải dùng kế!

Vương Lân Hoa tỏ vẻ lo lắng: – Cô nương có diệu kế chi?

Chu Thất Thất: – Là kế phản gián…

Nàng liếc mắt nhìn Vương Lân Hoa rồi cười hì hì: – Thêm vào Mỹ Nhân kế!

Vương Lân Hoa giật mình kinh hãi: – Mỹ Nhân kế, nàng… nàng muốn dùng tôi…

Chu Thất Thất bật cười hăng hắc: – Đúng rồi! Chính là muốn dùng ngươi! Nàng là tuyệt thế mỹ nhân, có người mê mẩn như vậy, phải vui vẻ hãnh diện mới đúng chứ.

Nàng nói chưa xong đã khom lưng, ôm bụng cười sặc sụa.

Vương Lân Hoa phần thì tức, phần cũng lo, vội vội: – Nhưng… nhưng cái này…

Chu Thất Thất cong người cười khanh khách: – Đây chính là chuyện tốt trời thương! Ta đã tìm cho ngươi đấng lang quân như vậy, ngươi cũng nên cám ơn ta mới phải.

Vẻ mặt Vương Lân Hoa cay đắng tột cùng: – Nhưng… khi hắn muốn cùng tôi… cùng tôi…

Chu Thất Thất cười thiếu điều nghẹt thở: – Đó là chuyện của ngươi, ta đâu xen vào được.

Đột nhiên đẩy cửa phòng kêu lớn: – Tiểu nhị!

Vương Lân Hoa nhìn nàng lắc đầu thầm nghĩ… “Cái nàng này? Bảo đần, có lúc nàng lại rất thông minh. Nói thông minh, có lúc nàng lại đần vô cùng. Mới vừa đầy bụng oán hờn, chỉ nháy mắt sau nàng lại vui vẻ. Đang cười đùa, đột nhiên nàng nặng mặt sa mày. Đang nói chuyện quan trọng, nàng chợt quay ra bỡn cợt. Không sao giải thích được! Ai, thiếu nữ như thế cũng làm người dở khóc dở cười, đầu đau óc nhức. Sao… ta… ta càng lúc lại càng cảm thấy nàng rất khả ái, rất đáng yêu?”

Đại gia hào phóng gọi, dĩ nhiên tiểu nhị mau mắn chạy tới.

Chu Thất Thất: – Ta có chuyện cần, ngươi làm được không?

Tiểu nhị cười bồi: – Xin công tử cứ sai khiến!

Chu Thất Thất: – Ta có người bạn tên là Thắng Huyễn cũng tới trấn này, nhưng ta không biết hắn ở khách điếm hay nhà trọ nào. Ngươi tìm hắn cho ta được chăng?

Tiểu nhị: – Dễ dàng thôi, tiểu nhân đi ngay.

Chu Thất Thất: – Tìm được sẽ có thưởng lớn!

Tiểu nhị cúi rạp người, đầu thiếu điều đụng đất, luôn miệng: – Dạ… dạ… dạ…

Hắn biến nhanh như làn khói.

Chu Thất Thất cười: – Có tiền khiến quỷ sai ma cũng được! Vương Lân Hoa, ngươi…

Bỗng có tiếng người la ầm cắt ngang lời nàng: – Uy… uy… cái cậu kia thong thả cho ta hỏi. Có một vị công tử trẻ tuổi cùng một tiểu cô nương trọ nơi này không?

Cổ họng của người này coi bộ cũng lớn, tiếng la như còn từ ngoài xa lắm truyền tới.

Chu Thất Thất hoảng hồn biến sắc: – Không tốt! Đây là giọng của mèo, sao hắn lại tới đây?

Lại nghe một giọng khác: – Vị công tử kia họ Thẩm… Thẩm…

Chu Thất Thất: – Thắng Huyễn! Sao hắn lại đi chung với Miêu Nhi? Sao lại tìm ta? Chẳng lẽ…

Giọng tiểu nhị lễ phép hỏi: – Dạ, dám hỏi công tử họ chi?

Thắng Huyễn: – Thắng… đại thắng hồi triều… Thắng…

Tiểu nhị cười: – Thì ra là Thắng công tử! Thật đúng lúc! Thẩm công tử đang tìm Thắng công tử.

Tiếng cười cùng tiếng bước chân hướng về phía phòng của Chu Thất Thất và Vương Lân Hoa.

Chu Thất Thất tái mặt: – Không tốt! Cả bọn đang tới đây, bây giờ làm sao?

Vương Lân Hoa cười: – Không sao! Nghe giọng là biết hai tên này đã say mèm rồi, mèo kia tuyệt đối sẽ không nhận ra nàng. Huống chi, thuật dịch dung của tại hạ, mèo kia lúc tỉnh cũng chẳng nhận ra.

Chu Thất Thất: – Ngươi nằm xuống nhanh đi.

Nàng đẩy mạnh Vương Lân Hoa xuống giường, kéo chăn trùm kín cả mặt mũi.

Tiếng Thắng Huyễn ngoài cửa: – Thẩm huynh… Thẩm công tử… tiểu đệ Thắng Huyễn đặc biệt tới thăm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.