Vợ Mình Mình Nuôi

Chương 31



Nghe bà nội Khương Nghi nói xong, Ứng Trác Hàn nhịn không được cười to, Tần Lan cúi đầu chà xát đế giày như đang cố nín cười, còn Chung Mậu thì cảm thán: “Lục ca trâu bò quá nha.”

Các tài xế đem vali xuống xe, nói với mấy cậu chủ nhỏ một tiếng rồi lái xe đi, chờ khi nào chúng chơi chán lại gọi họ về đón.

Bốn năm chiếc xe sang trọng chạy vào thôn làm không ít người hiếu kỳ, phát hiện từ trên xe bước xuống đều là mấy đứa bé xinh đẹp sáng sủa, nhìn là biết con nhà giàu, cử chỉ điệu bộ hết sức quý tộc.

Ăn mặc cũng rất bảnh bao, còn đeo kính râm và đồng hồ, không giống người thường mà nhìn rất sành điệu.

Bà nội Khương Nghi dẫn cả đám vào sân, Tần Lan vừa đi vừa lấy di động ra.

Hắn giơ điện thoại lên khoan thai tự đắc chụp cảnh đẹp xung quanh, cách đó không xa có hồ nước xanh biếc, lục bình rải rác, bóng cây um tùm hắt xuống những đốm sáng to nhỏ không đều, đồng lúa bát ngát vàng ươm đung đưa theo gió, không khí trong lành thấm vào ruột gan.

Đúng là khung cảnh hoang sơ có khác.

Tần Lan cảm thán chọn mấy tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè kèm theo caption thâm sâu: Trở về chốn xưa.

Mặc dù Chung Mậu đọc không hiểu lắm nhưng vẫn vui vẻ bấm like.

Lục Lê vừa đi vừa cảnh giác ngó chừng Ứng Trác Hàn, thỉnh thoảng còn cố ý chen vào tách hắn ra khỏi Khương Nghi.

Khương Nghi đeo ba lô chỉ vào giàn nho trong sân nói nho sắp chín hết, mấy ngày nữa là có thể ăn rồi.

Trình Triều kéo vali nhảy lò cò, thấy gà vừa đi vừa ị thì điên tiết quát lũ gà đang ngẩng đầu ưỡn ngực cút xa ra.

Lục Lê ngoái đầu nhìn rồi hả hê kề vào tai Khương Nghi nói: “Hắn đi ị không vui thì thôi đi, còn không thích nhìn gà ị nữa à?”

Khương Nghi: “……”

Ứng Trác Hàn không cam lòng yếu thế chen vào hỏi: “Ị gì cơ?”

Chung Mậu cũng tò mò xúm lại: “Gì thế?”

Khương Nghi yên lặng đẩy đầu Lục Lê ra rồi nói với bà nội đi phía trước: “Bà ơi cháu muốn ăn trứng hấp.”

Bà nội cười ha ha: “Được rồi! Trứng ở quê tươi lắm! Tối nay bà sẽ làm trứng hấp cho cháu.”

Đám người đi vào khoảng sân được quét dọn sạch sẽ, trên tường treo bắp khô, còn có một giàn nho nhìn tuổi đời không hề nhỏ, bên trên quấn đầy dây nho và những chùm nho lúc lỉu nhìn hết sức tươi tốt.

Trong đại sảnh rất mát mẻ, các phòng đều mở rộng cửa cho thoáng khí, bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ, chăn và gối mới tỏa ra mùi nắng ấm áp, mở cửa sổ có thể thấy rừng cây ngút ngàn phía sau.

Chung Mậu cất hành lý rồi lần lượt đi thăm từng phòng một.

Tần Lan đang mở vali tìm dép lê, Chung Mậu hí hửng đạp mông hắn một cái, sau đó bị Tần Lan phẫn nộ vác dép nện.

Chung Mậu cười hì hì đá dép lê về cho Tần Lan rồi định chạy tới thăm phòng Lục Lê.

Kết quả hắn ngó vào từng phòng, ngay cả phòng Trình Triều xịt cồn mù mịt cũng nhìn nhưng chẳng thấy phòng Lục Lê đâu cả.

Chung Mậu băn khoăn chạy tới phòng Khương Nghi định hỏi cậu có biết Lục Lê ở phòng nào không.

Hắn gõ mạnh lên cửa một cái, sau đó đẩy cửa ra hỏi: “Khương Nghi, cậu biết ——”

Còn chưa nói hết thì Chung Mậu đã trợn tròn mắt.

Trong phòng Khương Nghi, Lục Lê ngồi xếp bằng trên giường cúi đầu xếp quần áo, còn Khương Nghi nằm trên giường chơi Anipop trên điện thoại, hai vali một đen một trắng của hai người nằm ngay ngắn ở góc tường.

Nghe tiếng mở cửa, Lục Lê ngẩng đầu cau mày hỏi: “Biết cái gì?”

Chung Mậu giật mình nhìn Lục Lê gấp quần áo: “Lục ca, phòng cậu ở đâu thế?”

Lục Lê: “Ở đây.”

Chung Mậu ngây ngốc: “Hình như đây là phòng Khương Nghi mà.”

Lục Lê kỳ quái nói: “Tớ biết chứ.”

Chung Mậu tiếp tục ngây ngốc: “Cậu biết á?”

Lục Lê: “……”

“Không có việc gì thì biến. Hay là tới tìm thằng ị kia đi ——”

Lục Lê còn chưa dứt lời đã bị Khương Nghi bịt miệng, Khương Nghi khẩn trương nhìn Chung Mậu trước mặt: “Cậu ấy nói gà ị ngoài sân ấy mà.”

Chung Mậu còn chưa kịp phản ứng thì bà nội trong đại sảnh phía xa gọi: “Bé ngoan ơi. Gà mái ngoài sân đẻ trứng rồi đấy, cháu có muốn đi nhặt không?

Hễ có trứng là bà nội sẽ để dành cho Khương Nghi nhặt.

Lúc nhỏ cậu về quê gặp trời lạnh không thể ra ngoài chơi, thế là lúc ham chơi nhất sẽ mặc áo bông thật dày và đội nón theo sau gà mái nhìn nó đẻ trứng.

Gà mái đẻ xong, Khương Nghi nhặt trứng cất trong túi đưa cho bà nội như hiến bảo vật, có ngày vì dậy trễ không được nhặt trứng nên suốt bữa ăn sáng cậu rưng rưng nước mắt.

Dần dà chỉ cần Khương Nghi về quê thì trứng gà đều do cậu nhặt.

“Bà ơi! Cháu đi cháu đi! Cháu đi với Khương Nghi nữa!”

Ứng Trác Hàn ở phòng bên cạnh xỏ dép lê chạy vội ra, hớn hở cười nói: “Bà ơi cháu và Khương Nghi đi chung nha!”

Bà nội cười ha ha: “Ừ, vậy cháu và bé ngoan cùng nhặt trứng đi.”

Cũng may nhà bà nuôi rất nhiều gà mái nên có đủ trứng cho bọn trẻ nhặt.

Lục Lê xụ mặt, thầm nghĩ mức độ xúi quẩy của Ứng Trác Hàn có thể sánh ngang với Trình Triều, chỗ nào cũng thấy mặt.

Phiền chết.

Khương Nghi đứng dậy, Lục Lê cũng đứng lên rồi không cam lòng yếu thế nói: “Cháu cũng muốn đi nhặt trứng.”

Mặc dù Chung Mậu chưa từng nhặt trứng nhưng thấy mấy người đều đi thì phấn khởi nói: “Tớ cũng đi nữa!”

Năm phút sau.

Trước chuồng gà, Khương Nghi quay đầu nhìn mấy người sau lưng: “Các cậu không nhặt à?”

Gà mái trong chuồng ngẩng đầu nhìn lom lom Ứng Trác Hàn và Chung Mậu trước mặt.

Ứng Trác Hàn và Chung Mậu: “……”

Khương Nghi khéo hiểu lòng người an ủi: “Các cậu đừng sợ, nó không mổ đâu. Nhẹ tay một chút là được rồi.”

Khương Nghi thuần thục lấy hai cái trứng ra khỏi chuồng bỏ vào rổ, sau đó nhường chỗ cho Lục Lê sau lưng.

Lục Lê ngồi xổm xuống giơ tay xách cánh gà lên, sau đó thuần thục bới hết ổ rơm, mấy quả trứng còn nóng hổi lăn ra.

Khương Nghi vỗ đầu Lục Lê: “Sao cậu vẫn như lúc nhỏ thế hả, nhẹ tay thôi.”

Lục Lê ngồi xổm cất trứng vào rổ, nói mà không ngẩng đầu lên: “Ai bảo hồi đó nó mổ cậu làm gì.”

Lúc nhỏ Arno về quê Khương Nghi chơi, ngồi xổm cạnh cậu nhìn gà mái đẻ trứng.

Có lần Khương Nghi sắp lấy trứng ra thì con gà mái quay đầu mổ mạnh vào tay cậu tóe máu.

Arno điên tiết nắm cánh con gà kia há mồm cắn mạnh, lông gà bay tứ tung làm Khương Nghi đang khóc cũng sợ ngây người.

Mặc dù tối hôm đó con gà mái mổ Khương Nghi đã được bưng lên bàn ăn nhưng từ đó về sau Arno vẫn chướng mắt sinh vật này.

Hễ đi nhặt trứng thì lại túm cánh gà.

Ứng Trác Hàn há hốc, hắn và Chung Mậu liếc nhau một cái rồi rón rén đến cạnh chuồng gà nhặt mấy quả trứng.

Vì biết Khương Nghi về nên ba ngày rồi bà nội không nhặt trứng mà để dành cho cháu ngoan của mình nhặt thỏa thích.

Khương Nghi nhặt được cả rổ đầy, còn chạy vào chuồng nhặt nốt mấy quả nằm phía xa.

Sau khi nhặt hết trứng, cậu ra khỏi chuồng gà thì thấy Trình Triều đang khom lưng với vẻ thống khổ.

Khương Nghi ngờ vực quay đầu hỏi: “Trình Triều bị sao vậy?”

Ứng Trác Hàn thành thật đáp: “Nó thấy tụi tớ nhặt trứng gà. Trứng mới đẻ nóng hổi, trên mặt còn dính cứt gà nữa. Nó nhìn rồi hỏi tụi tớ có phải cứt gà không, tớ nói đúng rồi, thế là nó ói luôn.”

Khương Nghi: “……”

Lục Lê đắc ý bưng rổ ung dung nói: “Cái đồ nhát cáy.”

Buổi tối cả bàn đầy đồ ăn nhưng Trình Triều không hề đụng đến trứng gà, thẫn thờ nghĩ hóa ra trứng gà mình ăn mười mấy năm nay đều dính cứt gà trên vỏ.

Khương Nghi gắp đầy thịt cho mọi người rồi nói một cách chân thành từ tận đáy lòng: “Các cậu ăn nhiều vào nhé. Ngày mai có thể phải nhờ các cậu giúp mấy việc đấy.”

Lục Lê gắp đi cà chua trong chén Khương Nghi: “Việc gì thế?”

Khương Nghi trịnh trọng nói: “Việc lớn.”

Ứng Trác Hàn cười ha ha, hoàn toàn không để ý mà vỗ ngực bảo Khương Nghi cần gì cứ nhờ, Chung Mậu xới cơm ăn ngon lành, nghe vậy cũng gật gù.

Dù sao trong mắt lũ trẻ, ở quê thì có việc lớn gì chứ?

Cùng lắm là TV đăng tin nhà ai mất vịt mất trâu, cá dưới ao bị câu trộm, nhờ chúng tìm vịt tìm trâu cũng không phải không được.

Khương Nghi chân thành nói: “Vậy ngày mai tớ gọi các cậu dậy nhé.”

Tần Lan gật đầu rồi đắc ý nói: “Ừ, đúng lúc hít thở không khí buổi sáng trên núi luôn.”

Nhân tiện đi dạo rồi ăn điểm tâm kiểu nhà nông và thưởng thức khung cảnh miền quê.

Ban đêm lũ trẻ đi đường xa mệt mỏi nên ngủ sớm, ai nấy đều ngủ ngon lành giữa tiếng ếch nhái kêu râm ran.

Năm giờ sáng hôm sau, trời vừa tảng sáng, không khí mát lạnh.

Trong cơn mơ màng Lục Lê nghe thấy có người gọi tên mình, hắn cố mở mắt ra, sau đó bị người trước mắt làm giật mình kêu lên.

Khương Nghi mặc đồ kín mít, đội khăn trùm đầu và đeo khẩu trang chỉ chừa mỗi đôi mắt, nói với Lục Lê: “Dậy đi.”

Lục Lê mờ mịt hỏi: “Dậy làm gì?”

Khương Nghi cười ngại ngùng rồi thành thật đáp: “Hái bắp.”

Nửa tiếng sau.

Cả đám mặc đồ kín mít ngơ ngác đứng trước ruộng ngô.

Chung Mậu đờ đẫn cúi đầu nhìn đôi găng trên tay mình rồi thì thào hỏi: “Tớ vẫn chưa tỉnh ngủ đúng không?”

Tần Lan mờ mịt lẩm bẩm: “Chẳng biết nữa, dù sao tớ cũng thấy mình chưa tỉnh đâu.”

Ứng Trác Hàn mới ngủ dậy nên mái tóc quăn bù xù làm đầu to hơn mọi khi, hắn không để ý hái bắp vất vả cỡ nào mà chỉ trố mắt hỏi: “Sao sọt cậu ta bự hơn sọt tớ nhiều thế?”

Lục Lê cầm sọt bự nhất: “……”

Khương Nghi: “Vì hái bắp mệt lắm.”

Tóc quăn trên đầu Ứng Trác Hàn rung rinh, phẫn nộ nói: “Cậu nghĩ cậu ta làm được còn tớ thì không à?”

Khương Nghi: “……”

Trình Triều lạnh mặt khiêng sọt vào ruộng ngô trước.

Lục Lê thấy thế cũng theo sát phía sau, Ứng Trác Hàn vội vã xông lên, sợ bắp của mình bị người khác hái mất nên ra sức vung tay bẻ bắp.

Lũ trẻ chưa bao giờ hái bắp nên ai cũng lóng ngóng, hàng xóm ruộng bên cạnh thấy vậy thì xuýt xoa kêu lên rồi sốt ruột tới cầm tay dạy bọn trẻ.

Hơn tám giờ sáng, rốt cuộc cả đám đã hiểu ra tại sao Khương Nghi gọi mình dậy sớm như vậy để hái bắp.

Bởi vì năm sáu giờ trên ruộng vẫn còn mát, đợi tám chín giờ mặt trời lên cao, ruộng ngô sẽ nóng như lồng hấp kín bưng làm người ta đầm đìa mồ hôi.

Lục Lê cầm sọt của Khương Nghi rồi bảo cậu vào chỗ mát ngồi, sợ Khương Nghi không chịu đi còn đưa cho cậu hai trái bắp để giữ.

Mười một giờ trưa, lũ trẻ đeo mấy sọt ngô, khi về nhà đã mệt sắp đứt hơi, đờ đẫn ngồi phịch xuống ghế salon.

Ai cũng tưởng chỉ cần hái bắp là xong, nào ngờ đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

Bà nội Khương Nghi không chỉ trồng bắp mà còn trồng lúa và đậu phộng nữa.

Khi gặt lúa có thể thuê người lái máy kéo nhưng gặt xong còn phải phơi nắng, cứ hai tiếng lại phải đảo lúa một lần.

Hơn nữa có những chỗ hiểm hóc khó gặt, vì máy kéo không vào được nên phải tự gặt bằng tay.

Thế là từ đó trở đi lũ trẻ dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó, ngày ngày theo hàng xóm vác cuốc đi làm ruộng.

Ban đầu Trình Triều còn khăng khăng đòi mặc đồ của mình, kiên quyết không mặc quần áo bà nội Khương Nghi đưa cho.

Nhưng về sau thấy mấy người khác mặc quần đùi rộng ngồi xổm trên bờ ruộng ăn cơm, rốt cuộc Trình Triều đầu hàng, chịu mặc quần đùi xanh đỏ lòe loẹt nhưng thoáng mát.

Ngày thứ tư làm ruộng, lũ trẻ bảnh bao sành điệu khi mới về thôn đã lấm lem bụi đất, nón rơm liềm cuốc không rời tay.

Dù sao ngoài ruộng cũng chẳng kêu tên mà toàn gọi: “Tóc vàng”, “Tóc quăn”, “Quần xanh”.

Tần Lan ngồi trên bờ ruộng gặm bánh bao, nhìn dãy bình luận sôi nổi dưới status đăng lên vòng bạn bè mấy ngày trước rồi lại nhìn bánh bao trên tay mình, trong lòng chua xót ẩn status này đi.

Ngày mùa ở quê hết sức bận rộn nên không có thời gian nấu cơm tối, mấy nhà hàng xóm thay phiên ăn chung với nhau.

Lần đầu Khương Nghi và các bạn theo bà nội đến nhà trưởng thôn ăn cơm, mọi người hết sức hiếu kỳ về Lục Lê mắt xanh tóc vàng.

Thấy Lục Lê là người nước ngoài, trưởng thôn nhiệt tình hiếu khách còn lấy hàng ngoại trong nhà mình cho hắn rồi vỗ ngực cam đoan đây là hàng ngoại chính gốc.

Lục Lê cúi đầu thấy hàng ngoại trưởng thôn đưa là mấy gói sữa bột nước ngoài.

Hàng thật hẳn hoi—— Hàng thật giá thật.

Buổi tối Lục Lê pha sữa bột cho Khương Nghi uống, vừa pha vừa bảo cậu mấy ngày tới đừng ra ruộng nữa, mệt nhọc lắm.

Khương Nghi đang ngâm chân chậm rãi nói: “Không được. Lần trước cậu nói tớ không đi học thì có thể về quê làm ruộng mà. Tớ phải tập làm quen với kiểu sống này chứ.”

Lục Lê: “……”

Khương Nghi: “Ba mẫu ruộng lận đó. Sau này còn phải học lái máy kéo nữa. Nếu không phải bỏ tiền thuê máy kéo khác, mỗi mẫu một trăm tệ lận, đắt lắm.”

Lục Lê đưa sữa bột mới pha cho cậu rồi hậm hực lườm cậu một cái.

Vì sân nhà bà nội Khương Nghi rất rộng nên bình thường phơi lúa không cần vác đến chỗ phơi mà phơi ngay trong sân.

Với lúa sắp phơi khô thì đáng sợ nhất là mưa rào bất chợt, chỉ cần lúa ngấm nước mưa sẽ hỏng ngay.

Phơi lúa đến một đêm nọ, cả thôn bị tiếng sấm rền đánh thức. Nhà nào cũng nhảy dựng lên, tranh thủ từng giây chạy ra ngoài, nhà thì cất lúa vào, nhà thì kéo màng ni lông đậy lên.

Trưởng thôn sợ lũ trẻ ở nhà bà nội Khương Nghi không biết tầm quan trọng của việc cất lúa nên vội vàng dẫn theo mấy người chạy đến phụ một tay, ai ngờ phát hiện lũ trẻ này còn sốt ruột hơn cả mình.

Lũ trẻ hầu như không kịp mang giày mà cuống cuồng khiêng lúa, gấp đến độ mấy lần suýt ngã chúi nhủi.

Thật ra đám Tần Lan cũng không biết tại sao phải vội vã như vậy, rõ ràng cả sân lúa này cộng lại cũng không đắt bằng một đôi giày của mình nhưng vẫn lo quýnh lên, sợ lúa mình vất vả lắm mới gặt được sẽ bị hỏng.

Tiếng sấm vang lên chưa bao lâu thì trời bắt đầu đổ mưa tầm tã, mặt đất lênh láng nước, may mà lúa trong sân đã cất vào hết.

Mọi người rã rời ngồi phịch trong đại sảnh, ai nấy đều mệt lử, bỗng nhiên nhìn nhau bật cười, ngay cả Trình Triều có bệnh sạch sẽ cũng ngồi dưới đất cười.

Chẳng ai biết mình cười cái gì nhưng vẫn nhịn không được, Chung Mậu vừa cười vừa mắng: “Lúc nãy thằng rùa thúi nào giẫm chân tớ thế hả? Suýt nữa té như chó đớp cứt rồi.”

Tần Lan cười ha ha: “Cậu không cần té cũng là chó đớp cứt mà.”

Khương Nghi ngồi dựa vào Lục Lê cũng cười, sau đó nhìn ra sân nói: “Dép lê của ai chưa mang vào thế kia?”

Ánh mắt mọi người đều hướng ra sân, phát hiện quả thật có một chiếc dép lê nổi lềnh bềnh trên vũng nước.

Nhất thời không biết bắt đầu từ ai mà mọi người đều cười lăn cười bò, Ứng Trác Hàn nằm sấp trên ghế salon cười đến nỗi lăn xuống đất.

Sáng sớm hôm sau, lũ trẻ theo thói quen dậy thay đồ, trước khi ra cửa còn vặt mấy quả cà chua, vừa gặm vừa đi ra ruộng, vác cuốc ngắm giang sơn mình giành được, cảm giác thành tựu tràn ngập.

Chạng vạng tối, vì lâu nay bận rộn nên bà nội Khương Nghi làm thịt ba con gà cho lũ trẻ bồi dưỡng, trên bàn ăn, Trình Triều trước đây có chết cũng không đụng vào trứng gà thản nhiên bỏ trứng luộc vào miệng.

Dù sao ruộng cũng xuống rồi thì cứt gà là cái đinh gì chứ.

Ăn cơm tối xong, cả đám ngồi ngả nghiêng dưới giàn nho, nắng chiều trải dài vô tận, sắc vàng rực rỡ.

Dưới giàn nho, Tần Lan với tay hái một chùm nho bứt hai quả bỏ vào miệng, sau đó mặt mũi méo xệch.

Mấy giây sau, Tần Lan thản nhiên đưa nho cho Chung Mậu, Chung Mậu thuận miệng hỏi: “Ngon không?”

Tần Lan chân thành nói: “Ngon, ngọt lắm.”

Chung Mậu cũng vặt hai quả bỏ vào miệng.

Một phút sau, Chung Mậu đưa nho cho Ứng Trác Hàn rồi chân thành nói: “Ngọt lắm, cậu ăn không?”

Ứng Trác Hàn cầm chùm nho, nhìn cũng không nhìn mà nhét bốn năm quả vào miệng, sau đó mặt nhăn nhúm lại.

Thấy Trình Triều nhìn sang, Ứng Trác Hàn dùng hết kỹ năng diễn xuất đời mình nặn ra một nụ cười tươi tắn: “Ngọt thật đấy, cậu muốn ăn không? Thật mà, cậu đừng có không tin tớ.”

Trình Triều hoài nghi: “Cậu ăn thêm một quả nữa thì tớ mới tin được.”

Ứng Trác Hàn bứt ba quả nhét vào miệng, vừa nhai tỉnh bơ vừa nói: “Ngon ghê.”

Trình Triều cầm chùm nho, thấy Ứng Trác Hàn ăn ngon lành cũng bứt một quả bỏ vào miệng.

“……”

Giết địch một ngàn tự tổn tám trăm đúng không.

Trình Triều quay đầu mỉm cười đưa nho cho Lục Lê: “Ngon lắm đấy. Cậu muốn ăn thử không?”

Mấy người kia cũng nhao nhao thúc giục: “Đúng đúng, ngon lắm, mau ăn thử đi.”

Nhìn cả đám tươi cười, Lục Lê dựa vào ghế mây vừa đắc ý vừa thương hại nói: “Xin lỗi nha. Cây nho này do tớ và Khương Nghi trồng đấy.”

Lúc trước bà nội Khương Nghi nói trồng nho có thể không sống được, mà dù có sống cũng ăn không ngon vì ánh nắng hoặc đủ loại vấn đề khác.

Rốt cuộc lũ này lấy đâu ra can đảm để đóng kịch trước mặt hắn hả?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.