Từ khi gặp Tống Tử Nghĩa, cả ngày Lục Lê đều bực bội.
Trình Triều tỏ ra dửng dưng với việc này nhưng Chung Mậu lại hết sức hiếu kỳ, hỏi Tần Lan mãi mới biết có thể là vì Tống Tử Nghĩa.
Chung Mậu sửng sốt có vẻ không tin lắm, lẩm bẩm nói: “Chẳng phải Tống Tử Nghĩa là bạn học của Khương Nghi ở nhà trẻ à?”
Sao còn hờn dỗi với cả bạn học ở nhà trẻ nữa chứ?
Dù sao nhà trẻ cũng là chuyện mười mấy năm trước rồi, hầu hết mọi người thậm chí còn chẳng nhớ rõ nữa.
Tần Lan thản nhiên nói: “Cậu không biết à? Nó luôn ghét mọi người xung quanh Khương Nghi ngang nhau mà.”
Đối với những người bên cạnh Khương Nghi, Lục Lê luôn tỏ thái độ bình đẳng với chúng sinh—— Mẹ nó đều là ghét cay ghét đắng.
Chẳng ai ngoại lệ cả.
Dù là nhà trẻ hay tiểu học trung học gì cũng vậy thôi.
Chung Mậu: “……”
Hình như cũng đúng.
Bất kỳ ai đeo bám Khương Nghi cũng làm Lục Lê gai mắt.
Hắn nuốt nước bọt, chợt cảm thấy mỗi ngày mình có thể ngủ chung một phòng với Khương Nghi thật không dễ dàng gì, còn tự nhủ mấy ngày tới phải giảm bớt cảm giác tồn tại của mình ở nhà Khương Nghi mới được.
Thế là Khương Nghi phát hiện đám người bên cạnh mình dở sống dở chết cả ngày liền.
Ứng Trác Hàn thất hồn lạc phách, Chung Mậu câm như hến, còn Lục Lê càng khỏi phải nói, cả ngày chẳng nói được câu nào hay ho với cậu, mặt cứ như đưa đám.
Khương Nghi âm thầm hỏi Trình Triều có biết tại sao không, Trình Triều cười nói tại mọi người không thích khai giảng thôi.
Mặc dù Khương Nghi cảm thấy có lý nhưng trong lòng vẫn băn khoăn.
Sau khi tan học, Chung Mậu theo Khương Nghi về nhà, cấp tốc giải quyết mình để giảm bớt cảm giác tồn tại, thế là vừa về đến nhà Khương Nghi đã đi tắm ngay.
Tắm sớm chừng nào giả chết sớm chừng ấy.
Trong lúc Chung Mậu tắm, trong phòng chỉ còn lại Khương Nghi và Lục Lê.
Lục Lê ngửa đầu nghịch tay Khương Nghi rồi thấp giọng nói: “Tớ không thích Tống Tử Nghĩa.”
Khương Nghi thở dài: “Tớ biết mà.”
Lục Lê không nói gì, hắn nhìn trần nhà hồi lâu mới trầm giọng nói: “Cậu không biết đâu.”
Khương Nghi sẽ chẳng bao giờ biết tại sao hắn ghét Tống Tử Nghĩa cả.
Khương Nghi luôn cảm thấy hắn ngang tàng bá đạo như Arno lúc nhỏ, không thèm nói lý lẽ với những người xuất hiện bên cạnh cậu mà luôn khăng khăng cho rằng hai người thân nhau nhất trên đời.
Thế nên Khương Nghi mãi mãi cũng sẽ không biết tại sao hắn ghét Tống Tử Nghĩa.
Khương Nghi chân thành nói: “Tớ biết chứ.”
Lục Lê ngồi thẳng dậy nhìn chằm chằm Khương Nghi: “Vậy cậu thử nói xem tại sao tớ không thích Tống Tử Nghĩa.”
Khương Nghi nghiêm túc nói: “Vì lúc học nhà trẻ tớ đã tặng Tống Tử Nghĩa hai hộp bút màu.”
Cậu nghiêm túc nói thêm: “Hơn nữa đến giờ cậu ấy vẫn chưa dùng đến.”
Không ai biết rõ hơn cậu lúc nhỏ Arno thù dai cỡ nào.
Ngay cả gà cũng bị Arno ghi hận, càng khỏi nhắc tới Tống Tử Nghĩa nhận hai hộp bút màu của cậu.
Nhất thời Lục Lê không biết nên tức giận vì lời Khương Nghi nói hay vì Tống Tử Nghĩa lén lút cất bút màu nhiều năm như vậy mà không dùng.
Khương Nghi vỗ đầu hắn: “Ngày mai mua cho cậu nhé. Mua hộp bự một trăm hai mươi bốn màu luôn.”
Lục Lê: “……”
Hắn nhịn không được kéo Khương Nghi sang rồi tức giận cắn lên cổ một cái.
Nói là cắn nhưng cùng lắm chỉ để lại một dấu mờ mờ chứ không dám để lại vết sâu hơn.
Khương Nghi đã quá quen nên nghiêng đầu tránh đi, cảm thấy Lục Lê chỉ đang nghịch ngợm như lúc nhỏ, còn đưa tay đẩy cái đầu trên vai mình.
Lục Lê không chịu rời ra mà cố cắn hầu kết Khương Nghi một cái.
Sau đó bị Khương Nghi đạp xuống giường.
Lục Lê đặt mông ngồi dưới sàn lộ vẻ mờ mịt, Chung Mậu tắm xong đẩy cửa ra cũng mờ mịt.
Chung Mậu nhìn Lục Lê ngồi trên sàn, rụt rè hỏi: “Lục ca, đêm nay cậu cũng muốn ngủ dưới sàn à?”
Lục Lê: “……”
Chung Mậu lúng túng nói khéo: “Lục ca, chỗ này chỉ rộng nhiêu đây thôi, nếu cậu muốn ngủ chắc tớ phải chui vào gầm giường quá.”
Vành tai Khương Nghi trên giường hơi đỏ, yết hầu nhấp nhô, hầu kết cũng lên xuống theo, hiện ra vết cắn đỏ đỏ.
Cậu cảm thấy hơi kỳ lạ.
Rõ ràng đã bị Lục Lê cắn từ nhỏ đến lớn nhưng không hiểu sao lần này bị Lục Lê cắn hầu kết lại phản ứng mạnh như vậy, quả thật chẳng chút nghĩ ngợi đạp bay Lục Lê xuống giường.
Vành tai Khương Nghi đỏ ửng, cố tỏ ra bình tĩnh đưa tay sờ cổ muốn xua đi cảm giác kỳ quái kia, ai ngờ bàn tay hơi lạnh đụng vào làm hầu kết không nhịn được nhấp nhô lên xuống.
Lục Lê ngồi dưới sàn tự hỏi chắc không phải mình cắn Khương Nghi bị thương rồi đấy chứ?
Hắn leo lên giường gỡ tay cậu xuống rồi khẩn trương nói: “Cho tớ xem nào.”
Khương Nghi cúi đầu đẩy tay Lục Lê ra, sau đó đi lấy quần áo trầm giọng nói: “Tớ đi tắm đây.”
Lục Lê chỉ biết trơ mắt nhìn Khương Nghi đem theo áo ngủ kéo cửa phòng vội vàng đi ra ngoài.
Khương Nghi rất hiếm khi vô cớ làm ngơ hắn như vậy, chỉ khi nào giận mới bỏ đi thẳng một mạch.
Chung Mậu xuýt xoa một tiếng rồi quay đầu hỏi: “Lục ca, cậu làm gì thế?”
Lục Lê lạnh mặt: “Mắc mớ gì tới cậu. Lo nhắm mắt ngủ đi. Không ngủ coi chừng ông đây nhét hết chăn đệm vào gầm giường bây giờ.”
Chung Mậu: “……”
Hắn thanh thản nằm dưới sàn nhà, thanh thản kéo chăn ra, thanh thản nhìn Lục Lê đi quanh phòng hai vòng, sau đó kỳ quái hỏi hắn: “Trước đây bé yêu của cậu ——”
Chung Mậu thanh thản hỏi: “Sao?”
Lục Lê thốt ra một câu: “Có hay giận vô cớ không?”
Chung Mậu thanh thản nói tiếp: “Có chứ.”
Lục Lê do dự hỏi: “Cậu có biết tại sao giận không?”
Chung Mậu: “Biết.”
Lục Lê: “Tại sao?”
Vẻ mặt Chung Mậu thanh thản như ở cõi cực lạc: “Tại tớ không mua trà của nó. Cho nên nó giận hoài à.”
Lục Lê: “……”
Hắn nói với vẻ mặt phức tạp: “Thôi cậu ngủ đi.”
Chung Mậu: “Dạ anh, em nhắm mắt liền đây.”
Trong phòng tắm, Khương Nghi soi gương sờ cổ mình rồi bối rối ngẩng đầu lên, thấy hầu kết trong gương không có gì khác thường mới hơi yên tâm lại sau lúc thấp thỏm.
Lúc nãy Lục Lê cắn cổ cậu mang lại cảm giác vừa lạ lẫm vừa kỳ quái, thậm chí còn hơi sợ hãi làm người ta tê cả da đầu.
Lần này Khương Nghi tắm hơi lâu.
Lục Lê đứng trước cửa phòng tắm gõ cửa ba lần, hỏi Khương Nghi làm gì trong đó.
Khương Nghi chẳng thèm ừ hử lần nào.
Lục Lê liếm răng nanh, nghĩ thầm chuyện quái gì đây.
Hắn đang định gõ lần thứ tư thì Khương Nghi đẩy cửa phòng tắm ra, lau tóc nhìn hắn rồi hỏi hắn đứng đây làm gì.
Lục Lê thản nhiên nói: “Muốn đi vệ sinh thôi.”
Cả buổi tối lâu lâu Khương Nghi lại kiểm tra cổ mình, sau khi thấy bình thường trở lại mới thở phào một hơi.
Buổi tối Lục Lê cũng nghiêm chỉnh dựa lưng vào ghế đọc sách với cậu.
Hơn mười giờ đêm, Lục Lê như thường lệ giẫm lên Chung Mậu trên sàn, sau đó rời khỏi nhà Khương Nghi để về tắm rửa thay đồ.
Đợi Lục Lê đi xong, Khương Nghi lập tức đứng dậy mang dép loẹt xoẹt đi ra ban công khóa cửa sổ lại.
Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Chung Mậu, Khương Nghi điềm tĩnh nói: “Dì nói Lục Lê không thể cứ như vậy mãi được. Trèo tường nhảy cửa sổ nguy hiểm lắm.”
Chung Mậu gãi đầu, mặc dù chẳng hiểu gì nhưng vẫn mừng vì đêm nay trong phòng không có Lục Lê.
Khóa cửa sổ xong, Khương Nghi nhắn tin cho Lục Lê bảo hắn đêm nay đừng đến.
Lục Lê nhắn lại một dấu hỏi, hỏi cậu tại sao.
Khương Nghi nói có thể đêm nay cha Khương sẽ về nên tạm thời đừng tới chỗ mình ngủ.
Lục Lê không trả lời.
Khương Nghi thở phào một hơi, cậu nằm trên giường, không hiểu sao cứ thấy nhịp tim mình hơi nhanh, hồi lâu sau mới nhắm mắt lại ngủ.
Mười hai giờ rưỡi đêm.
Nhà họ Lục im ắng như tờ, phòng Khương Nghi cũng hết sức yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở rất khẽ.
Chung Mậu ngủ ngon lành, gãi bụng rồi gác chân lên chăn ngáy khò khò.
Cho đến khi hắn bị tiếng điện thoại rung cạnh gối đánh thức.
Chung Mậu mơ màng vớ lấy điện thoại rồi buồn ngủ nói: “A lô, ai thế?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói tức tối, nghiến răng rít lên: “Mở cửa sổ cho ông mau lên.”
Chung Mậu không kịp phản ứng ngây người tại chỗ.
Đầu dây bên kia lại nghiến răng nói: “Ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ đi.”
Chung Mậu vô thức ngẩng đầu, trông thấy ngoài cửa kính cách đó không xa có một khuôn mặt lạnh tanh áp vào cửa sổ, ánh đèn từ màn hình điện thoại hắt lên làm khuôn mặt kia trắng bệch.
Tay hắn run lên, run rẩy đi tới, phát hiện quả nhiên là Lục Lê mặc áo ngủ màu đen, lạnh mặt trừng hắn giữa đêm hôm khuya khoắt nhìn hết sức đáng sợ.
Chung Mậu: “……”
Hình như hắn biết tại sao Khương Nghi nói mẹ Lục không cho Lục Lê trèo tường rồi.
Hắn vừa mở cửa sổ vừa run sợ nghĩ thầm nếu mai mốt con mình dám làm thế này lúc nửa đêm thì mặc kệ người yêu của con hắn là thần tiên chốn nào, hắn cũng phải chặt phứt chân con mình đi.
Lục Lê nhảy qua cửa sổ rồi trừng hắn, gằn giọng hỏi nhỏ: “Mẹ nó cậu khóa cửa sổ đúng không?”
Chung Mậu điên cuồng lắc đầu, chỉ vào Khương Nghi ngủ say trên giường rồi chỉ ra cửa sổ, giải thích cửa sổ này không phải do mình khóa.
Lục Lê khựng lại, sau đó vẻ mặt trở nên điềm nhiên như không có chuyện gì, nạt Chung Mậu mau cút về ngủ.
Lục Lê phủi áo ngủ trên người mình rồi leo lên giường Khương Nghi, thuần thục ôm cậu vào lòng.
Đêm nay Khương Nghi có vẻ ngủ rất say nên không phát hiện được những động tĩnh này mà ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn.
Chung Mậu dưới sàn ngáp một cái rồi kéo chăn lên ngủ tiếp.
Gian phòng lờ mờ yên tĩnh lại, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ dần bị mây che khuất.
Hơn ba giờ sáng.
Khương Nghi trên giường co mình lại, khuôn mặt ửng hồng như có cảm giác gì lạ lắm, đôi môi hồng nhạt mím chặt, tóc đen mềm trên trán cũng ướt đẫm.
Lưng cậu gập lại thành một độ cong xinh đẹp, cổ áo ngủ hở ra để lộ xương quai xanh hơi đỏ, lồng ngực phập phồng, tiếng thở cũng nặng nề hơn nhiều, cả người như đang giãy dụa một cách kỳ quái.
Chẳng bao lâu sau, Khương Nghi trên giường hoàn toàn yên tĩnh lại, thân thể co rúm cũng vô thức duỗi thẳng, bờ môi hơi đỏ lên.
Một lát sau, Khương Nghi mơ màng mở mắt ra, ý thức hơi tỉnh táo lại, cậu vốn định nhắm mắt ngủ tiếp nhưng vừa nhắm một giây thì chợt nhận ra điều gì nên hai mắt mở to.
Cậu đờ đẫn nhìn lên trần nhà, dường như vẫn chưa kịp phản ứng,
Khương Nghi nhìn chằm chằm trần nhà mấy phút, trong lúc giãy dụa thử nhúc nhích chân mới phát hiện đã ướt sũng.
Vành tai cậu chợt đỏ lên, muốn đứng dậy vào toilet.
Nhưng vừa cử động thì Lục Lê nằm cạnh vô thức siết chặt cánh tay không cho cậu động đậy.
Khương Nghi nín thở rón rén gỡ tay Lục Lê ra, nhưng Lục Lê đang ngủ vẫn phát giác được động tĩnh, sau đó sờ trán cậu như phản ứng theo bản năng.
Hồi lâu sau, Lục Lê mở mắt ra, còn chưa tỉnh ngủ đã khàn giọng hỏi: “Sao thế?”
Hắn chống tay ngồi dậy trên giường rồi sờ trán mình, giọng nói khàn khàn: “Có chỗ nào không khỏe à?”
Khương Nghi cứng đờ không nói gì, hồi lâu sau mới giả vờ bình tĩnh nói khẽ: “Không phải. Tớ muốn đi vệ sinh thôi.”
Lục Lê yên lặng cúi người bật ngọn đèn nhỏ đầu giường, trong ánh đèn hắn thấy vành tai đỏ bừng của Khương Nghi nên nhíu mày hỏi: “Có phải bị sốt rồi không?”
Hắn xuống giường mang dép định đứng dậy tìm nhiệt kế, không ngờ Khương Nghi còn gấp hơn, xuống giường mang dép trước cả hắn, xem ra là muốn vào toilet.
Lục Lê tiếp tục nhíu mày: “Đau bụng à?”
Khương Nghi thốt lên: “Ừ.”
Cậu vội vàng chạy vào toilet rồi đóng cửa lại.
Còn Lục Lê đứng dậy ra phòng khách tìm nhiệt kế và mấy loại thuốc thường dùng, sau đó đứng ngoài phòng vệ sinh chờ Khương Nghi, sợ cậu bị tiêu chảy sẽ mất nước.
Ai ngờ đợi hơn hai mươi phút mà Khương Nghi vẫn chưa ra, trong toilet cũng chẳng có tiếng xả nước.
Lục Lê phát hiện không ổn nên gõ cửa hỏi Khương Nghi làm gì trong đó.
Trong phòng vệ sinh im lìm một hồi, sau đó cửa chậm chạp mở ra một khe nhỏ, mặt Khương Nghi hơi đỏ, lí nhí hỏi hắn lấy quần lót giùm mình được không.
Lục Lê ngẩn người nhìn vành tai đỏ rực của Khương Nghi, sắc mặt cũng không giống lúc trước bị bệnh mà hai gò má ửng hồng, đôi mắt ướt át nhìn lảng đi chỗ khác, trong đầu hắn dần hiện ra nguyên nhân.
Hắn hỏi dò: “Quần lót trên người không mặc được à?”
Khương Nghi đỏ mặt gật đầu.
Mười phút sau.
Lục Lê ngồi trên ghế trong toilet, trước mặt là một chậu nước, vò vò quần lót trong chậu.
Khương Nghi thay quần xong ngồi xổm bên cạnh, mặt mũi đỏ bừng, đang định giật lại quần lót của mình thì chợt nghe Lục Lê hỏi: “Cậu mơ thấy gì vậy?”