Ngày hôm sau, Diệp Hạo đi làm bình thường trở lại, vì ông Nhạc đã có Diệp lão đưa đi chơi, còn bà Nhạc cùng Nhạc Ân được thím Trương dẫn đi mua đồ, căn bản không cần đến anh nghĩ làm đi theo. Nhưng đến buổi tối cả nhà lại tụ tập ăn uống ở nhà Diệp Hạo, ăn xong mới ai về nhà nấy.
Nhạc Ân cả ngày vui vẻ không thôi, lúc đi theo bà Nhạc mua đủ thứ đồ, lúc đi bồi hai ông nội ngoại của mình đánh cờ, lúc thì chạy theo con Gấu giờ đã biết chạy ra khỏi nhà, cứ tưởng quên mất Diệp Hạo đang ở chỗ làm, nhưng đến tối mới biết rằng không phải vì Nhạc Ân sẽ đeo Diệp Hạo như cái kẹo kéo mà kể lể chuyện đã làm hôm nay.
Một tuần sau, ông bà Nhạc phải về quê. Diệp lão buồn bã giận bạn suốt một ngày không nói chuyện, khiến ông Nhạc phải tìm mọi cách lấy lòng. Ông bà Nhạc không phải không muốn ở gần Nhạc Ân, muốn quá đi chứ, nhưng cháu mình giờ đã có Diệp Hạo chăm sóc, ông bà ở lại cũng không làm gì thêm được. Với lại quê nhà đó dù không phải là quê cha đất tổ, nhưng ông bà sống ở đó đã 18 năm, bạn bè hàng xóm vô cùng thân thiết, ông bà cũng đã già, ở đây tuy có Diệp lão nhưng không có cuộc sống thanh nhàn như ở đó được. Vốn là nói về luôn, sau cùng vì Diệp lão giận quá nên quyết định về sống ở đó thêm ít năm đã, rồi sau đó chuyển tới đây cũng không muộn, hàng năm ông bà sẽ đi thăm cháu, Diệp lão cũng có thể về nhà ông bà ở lại, hưởng thụ cuộc sống dân dã. Diệp lão suy ngẫm thấy hợp lí, hừ mũi bất mãn bạn nhưng quay lưng đi thì cười thầm, đúng là cuộc sống ở nhà ông Nhạc vui vẻ hơn ở đây nhiều, ông sẽ ” cố gắng ” chăm chỉ đi thăm bạn.
Ngày cuối cùng ông bà Nhạc lưu lại nhà Diệp Hạo ngủ, ngày đó Diệp Hạo về sớm. Lúc này đây bà Nhạc cùng Nhạc Ân đang giúp thím Trương nấu ăn, Diệp lão có chuyện chút nữa mới đến ăn cơm, ông Nhạc ngồi ở ghế sô pha trầm tư. Diệp Hạo mới đi làm về tắm rừa thay đồ xong thì ra ngoài phòng khách, vừa mở cửa đã thấy ông Nhạc nhìn mình
” Diệp Hạo, ông có chuyện muốn nói với cháu “
Ông Nhạc thấy Diệp Hạo ” dạ ” một tiếng, liền đứng dậy vào phòng Nhạc Ân, ở đó có hành lí của hai ông bà, lấy ra một cái túi nhựa đựng hồ sơ dày cộm rồi bảo Diệp Hạo vào phòng anh nói chuyện.
Ông Nhạc an vị trên giường thì nói Diệp Hạo qua ngồi cùng, sau đó từ từ mở cái túi nhựa lấy ra một đống giấy tờ hướng Diệp Hạo nói
” Diệp Hạo, những thứ này là của cha Tiểu Ân để lại cho nó, nay ta giao lại cho con “
Diệp Hạo nhận lấy giở ra xem, quyền sỡ hữu 3 mảnh đất, không phải,là 2 quả núi và một mảnh đất rộng gần 3 hecta, và… một khoảng tiền gữi ngân hàng khổng lồ, trải đều cho 3 ngân hàng. Diệp Hạo nhíu chặt mày thắc mắc nhìn ông Nhạc, đây là một khối tài sản rất lớn.
Ông Nhạc lắc đầu cười khổ, ngậm ngùi thở dài một hơi mới từ từ nói ” Diệp Hạo, cháu là chồng của Tiểu Ân, cháu cũng nên biết mọi chuyện. Vốn dĩ… ” Ông Nhạc hơi dừng lại một chút, khó khăn mở lời ” lúc đầu ta đã muốn đưa cho cháu những thứ này, nhưng ngẫm nghĩ ta chưa biết liệu cháu có thương yêu Tiểu Ân ngốc nhà ta hay không… ” giọng ông Nhạc nghẹn ngào ” nếu cháu không thương nó… ta.. ta… còn có cái này để nghĩ cách khác,ta dự định dùng những thứ này kiếm cho nó một nơi nương tựa, để chúng ta sau này ra đi cũng thanh thản ” xong hít một hơi mới nói ” cháu đừng hiểu lầm ta mang những thứ này ra để cảm ơn cháu đã yêu thương Tiểu Ân, chỉ là cũng đến lúc giao chúng cho cháu, ta có giữ cũng không làm được gì… “
Diệp Hạo lắng nghe, hiểu tâm tình của ông, đúng là lúc đó anh cũng chưa yêu thương Nhạc Ân, ông ấy không tin tưởng anh cũng đúng, ông ấy chỉ tin tưởng vào Diệp lão mà thôi. Diệp Hạo gật đầu trả lời
” Cháu hiểu mà, nhưng những thứ này là sao?”
Ông Nhạc gật gù vì Diệp Hạo thông cảm cho mình, lão Diệp kia nói không sai, Diệp Hạo là một đứa trẻ thông minh chín chắn a. Ông lại nói tiếp
” Những thứ này ta đã nói chuyện với ông nội của cháu, chính lão Diệp bảo ta tự quyết định, đương nhiên là ta muốn giao lại những thứ này cho cháu rồi, cháu nhận lấy, muốn làm gì thì làm, dù sao chúng đã vô dụng trong tay ta mười mấy năm trời rồi…. “
Ngày đó, con gái ông đi học xa về nhà, ngày hôm sau xuất hiện một người đàn ông là con lai đến nhà ông nói muốn gặp con gái ông, nhưng con gái ông không muốn gặp, người đó đứng ngoài cửa đến hơn nửa ngày, ông bà thấy đáng thương mới đưa vào nhà. Sau đó, ông bà mới biết đó là người yêu của con gái mình, vì giận anh ta nên cô mới bỏ về nhà. Đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng ông thấy người đàn ông đó, sau đó cùng chính là con rể ông.
Con gái ông vốn tự lập rất cao, rời quê nhà lên thành phố lớn học đại học, ông bà vốn đã quen tính cách con, cũng không cưỡng cầu. Khi người đàn ông kia đưa con gái ông bà về lại thành phố, ông bà vốn xa con đã quen nên hơn một năm cô không về nhà cũng không thắc mắc, vì cô thường xuyên điện thoại về, lại bảo đang vừa học vừa làm ở một công ty, công việc rất thú vị, ông bà nghe giọng con gái vui vẻ cũng không lo lắng. Nào ngờ mấy tháng sau, mới mấy hôm trước còn nghe cô điện thoại về trò chuyện mà mấy hôm sau, có một người đàn ông nước ngoài tìm đến ông bà, người đó buồn bã báo tin con gái ông đã mất, cả người con rể ông mới gặp một lần cũng đi theo cô. Hoang mang, đau đớn, bà Nhạc còn ngất xĩu hôn mê, người đàn ông đó hai ngày sau lại xuất hiện, mang theo Nhạc Ân lúc đó mới mấy tháng tuổi, vội vã đưa ông bà và Nhạc Ân đi về một nơi cách đó rất rất xa, đó chính là nơi mà ông đang ở hiện nay, giao Nhạc Ân cho ông bà, liền bỏ đi, ba tháng sau mới trở lại.
Ông Nhạc ngồi đó, vô lực buông vai, thở dài, mắt đã đỏ kể tiếp câu chuyện
Ông nội Nhạc Ân là một lão đại của một thế lực nào đó rất lớn, ông Nhạc không hề biết thế lực đó, nhưng đại khái là lúc trẻ ông qua Pháp thì gặp bà nội của Nhạc Ân, ông ta ở quê nhà đã có vợ và con, nhưng bản tính đàn ông thời đó vẫn là 5 thê 7 thiếp, bà nội Nhạc Ân là một tiểu thư quý tộc, quen biết ông trong buổi tiệc sinh nhật của mình,đem lòng yêu ông. Bà không hề biết ông ở quê đã có vợ, vô tư yêu, vô tư sinh ra một đứa con trai, đợi chờ ông cưới, nhưng đến lúc đi tìm ông thì mới biết được sự thật, không cần ông nữa mà đem con trai về Pháp tự nuôi dưỡng. Ông nội Nhạc Ân vốn cũng yêu bà, hàng năm đều qua thăm con trai, cho đến lúc người con trai đó khôn lớn, thành tài, ông nội Nhạc Ân ở bên này bệnh nặng, người con trai qua thăm cha mình thì gặp con gái ông Nhạc. Người con trai đó đương nhiên là cha Nhạc Ân.
” Ta nghe nói người con rể đó rất yêu con gái ta ” Ông Nhạc nở nụ cười hiếm hoi “Thật ra con rể ta bên Pháp vốn là cháu ngoại độc tôn, thừa kế gia tài đồ sộ từ ông bà ngoại, cũng có công việc bên đó nhưng nó vì không muốn con gái ta xa quê nhà, xa hai vợ chồng ta sang Pháp quá sớm, nên quyết định ở lại làm ăn bên này, nào ngờ hai đứa anh trai khác mẹ của nó tưởng rằng nó ở lại là muốn chia tài sản, nhân lúc ông nội Nhạc Ân bị bệnh liền muốn giết nó ” Ông Nhạc nói đến đây thì rùng mình, chuyện giết chóc với người như ông thật đáng sợ.
” Lúc con gái ta có thai Tiểu Ân, vốn là nó muốn về thưa chuyện để tổ chức hôn lễ, nhưng sau đó xảy ra tai nạn bị thương, con gái ta biết có người muốn hại nó nên hoãn chuyện đám cưới, cứ vậy chăm sóc nó đến lúc Tiểu Ân ra đời, vốn là yên ấm hạnh phúc, nhưng… Tiểu Ân ra đời, ông nội nó thực thích, dù bệnh nhưng lúc nào cũng muốn gặp con bé, thế là… hai đứa con trai đó quyết tâm hại… cả nhà Tiểu Ân… ” trên khuôn mặt già nua của ông Nhạc rơi nước mắt.
Frank, người đỡ đầu của Nhạc Ân,cũng là quản gia thân tín bên người bà nội Nhạc Ân đã kể lại câu chuyện này với ông Nhạc, lúc Nhạc Ân mới 4 tháng tuổi, trong một đêm xảy ra hỏa hoạn, con gái ông không thoát được, con rể ông đi có công việc trở về thì lao mình vào biển lửa, ôm được Nhạc Ân ra ngoài giao cho Frank, vốn vì lo lắng cho cậu chủ mà đi theo bảo vệ, xong thì người con rể đó lao lại vào biển lửa, đi theo con gái ông.
Con rể ông chết, nhưng Nhạc Ân vẫn còn, ông nội Nhạc Ân vì đau lòng quá mức muốn đón cháu gái về nuôi dưỡng, hai người con trai ác độc kia tìm cách giết luôn đứa cháu tội nghiệp, Frank đưa Nhạc Ân về cho ông bà Nhạc, lại đưa cả nhà ông bà Nhạc trốn tránh ở một nơi rất xa, sau đó thì trở về.
” Ba tháng sau, ông Frank trở về, giao cho ta những thứ này, bảo đó là của Nhạc Ân, rồi trở về Pháp vì bà nội Nhạc Ân bệnh nặng, ông ta trước khi đi có nói sẽ trở về lại thăm Nhạc Ân, lúc ông ta đi rồi, ta lén bà nhà ta trở về thành phố nơi con gái ta gặp nạn muốn biết những ai đã giết con ta, thì nghe nói thế lực của ông nội Nhạc Ân trong một đêm bị hỏa hoạn thiêu sạch, những kẻ hãm hại gia đình con gái ta thậm chí không còn một ai, ta thực sự kinh sợ, trở về lại, sau này ta mới nghe chính miệng ông Frank bảo là do bà nội Nhạc Ân trả thù cho con trai mình… ” Ông Nhạc kể đến đây thì bình tĩnh lại, câu chuyện năm đó cho đến bây giờ ông vẫn không dám tin, vẫn cứ ngỡ là một giấc ác mộng mà thôi, nhưng nấm mồ của con gái và con rể vẫn còn đó, nói cho ông biết không có gì là không thể.
Diệp Hạo im lặng lắng nghe toàn bộ câu chuyện, có chút bất ngờ, lại có chút cảm động, ba mẹ Nhạc Ân thực sự rất yêu nhau mới có thể sống chết vì nhau như vậy, trong đầu hiện lên khuôn mặt đáng yêu của vợ mình, con ngươi đen trầm xuống, có lẽ số phận cha mẹ Nhạc Ân quá bi đát nên ông trời để cho cô sống cuộc sống vô ưu vô lo như bây giờ.
” Bà nội của Ân Ân thế nào…?” Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi, lần Nhạc Ân có chuyện, ông nội có nói qua bà nội Nhạc Ân là người Pháp, rồi người quản gia tên Frank đó nữa…
” Bà ấy đã mất, mấy tháng sau khi trả được thù hận, bà ấy cũng bệnh nặng mà qua đời, ông Frank năm nào cũng qua thăm Tiểu Ân, hai năm nay hình như cũng không được khỏe nên không thể sang được… ông ấy nói… bà ấy rất thương Tiểu Ân, nhưng… ” Ông Nhạc lại thở dài
Diệp Hạo rũ mắt xuống nhìn vào đống giấy tờ trên tay, ông Nhạc thấy vậy liền nói
” Đất đai là năm đó con rể ta mua, ông Frank không biết kinh doanh nên cứ vậy sang tên cho Tiểu Ân, còn tiền là toàn bộ tài sản của nó, ông Frank đều chuyển thành tiền, gữi vào 3 ngân hàng, hàng năm đều tự tay xử lí số tiền đó, ta chỉ có việc giữ giấy tờ này cho Tiểu Ân thôi “
Vợ mình là một tiểu phú bà a, Diệp Hạo lắc đầu cười khổ.
” Cháu cũng không biết kinh doanh… ” Diệp Hạo chưa nói hết ông Nhạc đã cắt lời
” Aiz, ta càng không biết a, cái này là của Tiểu Ân, ta chỉ cầm dùm nó, bây giờ giao cho cháu chính là giao cho nó, cháu muốn làm gì ta không cần biết, muốn hủy đi cũng được đó, ha ha ” Ông Nhạc cảm thán cười đùa, không đợi Diệp Hạo nói gì đã nói tiếp
” Diệp Hạo, ta giao Tiểu Ân cho cháu… cháu hãy chăm sóc cho nó… ta và bà nhà vốn rất muốn nói với cháu một tiếng cám ơn… “
” Cháu yêu cô ấy ” Diệp Hạo không đợi ông Nhạc nói hết đã lên tiếng khẳng định
” Cháu rất yêu cô ấy “
^:)^ ( aiz, type cái đoạn cha mẹ của Nhạc Ân mà hãi hùng, mình cũng đọc nhiều truyện thảm thiết hơn thế, nhưng cái câu chuyện này thật sư…. khâm phục con bạn ta quá, mặc dù câu chuyện hơi khó tin ha ha:no3::no3:)
Bà Nhạc nhìn ông Nhạc và Diệp Hạo từ trong phòng đi ra, trong mắt nhuốm buồn nhưng ngay lập tức cố xóa tan nó, Nhạc Ân cũng đã yên bề gia thất, lại rất hạnh phúc, ông bà còn buồn chuyện cũ làm gì, con gái và con rể bà trên trời chắc cũng đang vui vẻ.
————————————————————————-
Buổi tiễn đưa đương nhiên có nước mắt, chỉ mỗi bà Nhạc khóc còn Nhạc Ân đứng bên cạnh chu môi lau nước mắt cho bà. Tối hôm qua cả hai ông bà Nhạc đều ngủ với Nhạc Ân, nghe lời Diệp Hạo mà cũng cố tư tưởng cho Nhạc Ân trước, nên lúc này đây chỉ mỗi bà Nhạc nước mắt ngắn dài vì sắp xa cháu, ông Nhạc và Diệp lão tươi cười trò chuyện trước lúc rời đi, Diệp Hạo thì đứng yên lặng nhìn cô vợ nhỏ của mình.
” Bà đừng khóc, bà về nhà, Ân sẽ về thăm bà… a… đừng khóc… nhớ Ân thì ở lại thôi… a… khóc hoài… hư a…. ” Nhạc Ân miệng nói, tay chăm chăm lau nước mắt cho bà, cứ rơi giọt nào là lại nhẹ nhàng lau đi giọt đó, khiên bà Nhạc muốn ngừng khóc cũng không được.
Ông Nhạc nghe Nhạc Ân nói mĩm cười vuốt tóc cháu yêu, lại hùa theo cháu trêu vợ mình
” Bà thế mà để cho Tiểu Ân nó chê kìa, ha ha”
Bà Nhạc nghe vậy vừa cười vừa khóc, một lát thì cũng tự lau nước mắt, bình tĩnh trở lại. Tối hôm qua lúc mới nói ông bà sẽ về quê, Nhạc Ân còn hoảng hốt, ông bà phải thay nhau luyện miệng, nói không ngớt đủ mọi lí do, cuối cùng cũng khiến Nhạc Ân gật gù đã hiểu, lúc này đây, Nhạc Ân dùng những lời ông bà đã an ủi cô để an ủi lại bà Nhạc, bà Nhạc nghĩ đến điều đó càng tươi cười lên thêm 1 chút.
Ông bà Nhạc không đi máy bay của Diệp lão, mà đi tàu lửa quen thuộc, ông bà cũng chưa về nhà vội, mà đi thăm mộ con gái mình. Lúc lên tàu, bà Nhạc cố gắng thò đầu ra cửa sổ mà vẫy tay với Nhạc Ân, đến lúc tàu rời xa không còn nhìn thấy, Nhạc Ân mới ôm Diệp Hạo mà nức nở, a, Nhạc Ân buồn lắm, nhưng ông bà đã nói ông bà đi xa thì Nhạc Ân sẽ về thăm ông bà, lúc đó bắt Diệp Hạo đưa đi, về quê khoe Diệp Hạo, nghĩ đến điều đó, Nhạc Ân đang khóc liền mĩm cười tủm tĩm, Diệp Hạo vuốt lưng cho cô vợ không hề hay biết ông bà ngoại đã dạy cho vợ mình đem mình ra trưng bày, aiz.
———————————————————-
Trong một căn phòng xa hoa sang trọng, căn phòng rộng rãi yên tĩnh làm cho tiếng nhạc chờ điện thoại thêm rõ ràng, một lúc lâu sau, điện thoại tít tít tít báo hiệu không ai bắt máy.
Chu Lệ Băng vô lực buông điện thoại xuống, cô đã gọi cho Diệp Bảo không biết bao nhiêu lần mỗi ngày, nhưng điện thoại rõ ràng là có tín hiệu, nhưng không một lần được bắt máy. Đã bao lâu rồi cô không gặp được Diệp Bảo,đính hôn xa hoa, mua trang sức, mua quần áo, rồi tổ chức triễn lãm tranh cho cô, lúc đó anh khiến cô như đi trên mây vì thực hiện được ước mơ của mình, vậy mà cả tháng nay cô chưa một lần thấy anh, chưa một lần liên lạc được với anh, đây là chuyện gì, cô lo sợ, cô lo sợ những gì mình bỏ qua để tìm đến cuộc hôn nhân không tình yêu này sẽ uổng phí.
Chu Lệ Băng bất giác rơi nước mắt, ở nhà mình, mọi người vô tình, ở Diệp gia, mọi người vô nghĩa, cô rồi sẽ ra sao đây? Nâng mí mắt, Chu Lệ Băng bấm một dãy số quen thuộc, dù cô đã xóa nó đi
” Anh, em có thể gặp anh được không?”
——————————————
Chu Lệ Băng tao nhà nâng ly cafe lên môi nhấp một ngụm, khuôn mắt mệt mõi lúc này đã tan biến, ngồi trong quán cafe này, khuôn mặt cô tràn đầy xinh đẹp thuần khiết, thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt trong quán.
Diệp Hạo đẩy cửa đi vào nhìn về vị trí quen thuộc rồi đi tới, kéo một chiếc ghế đối diện Chu Lệ Băng rồi ngồi xuống
” Em đã gọi cho anh rồi, một cafe đen ” Chu Lệ Băng mĩm cười nói, đôi mắt rạng rỡ nhìn Diệp Hạo
” Em có chuyện gì sao?” Diệp Hạo nhàn nhạt mở miệng, nhìn người phục vụ đặt ly cafe xuống trước mặt
” Không có chuyện không tìm anh được sao?” Chu Lệ Băng nghiêng đầu nháy mắt cười, hiện lên chút ngây thơ
” Anh đang làm việc ” Diệp Hạo lắc đầu, rồi cầm ly cafe uống
” Aiz, gặp anh thật sự khó khăn a, em nhớ anh nên muốn gặp thôi ” Cô cúi đầu, giọng ủy khuất
Cô không thể, đúng hơn là không dám đến nhà anh, cô chỉ có thể đến chỗ làm, nhưng cũng không gặp anh
Chu Lệ Băng cúi đầu đợi Diệp Hạo trả lời, nhưng mãi không nghe anh nói, đành mĩm môi nói tiếp
” Chuyện Từ Tố Tố, em… “
” Chuyện đó đã qua rồi ” Diệp Hạo lên tiếng ngắt lời cô, nhìn khuôn mặt đang cúi xuống của người trước mặt, thấy rõ hình ảnh một người, người đó luôn hiền dịu, luôn yếu đuối nhưng thật ra lại mãnh mẽ vô cùng. Diệp Hạo nói tiếp
” Nếu chỉ là vì chuyện Từ Tố Tố thì đừng tìm anh nữa “
…
Diệp Hạo đứng dậy muốn rời đi thì Chu Lệ Băng lên tiếng
” Nếu đã như vậy thì vì sao anh lại đến đây, anh thừa biết em không có chuyện gì cũng muốn gặp anh, đã biết như vậy rồi sao anh còn đến, để em được toại nguyện… “
Diệp Hạo nhíu mày, lúc nãy trong điện thoại cô nói có chuyện cần nói với anh, nhưng không muốn nói qua điện thoại nên anh mới gặp cô, sao giờ cô lại nói như vậy, nhưng anh cũng không thắc măc thêm tí nào nữa, nhàn nhạt nói
” Tôi không hiểu ý em nói, tôi còn công việc, lúc nào có việc quan trọng muốn nhờ tôi, thì hãy tìm đến, tôi sẽ giúp em ” Nói xong, tới quầy tính tiền rồi rời đi
Chu Lệ Băng cười khẽ một tiếng, ngẩng đầu nhìn xe Diệp Hạo sau tấm kính dần dần rời xa, đôi mắt nhuốm đục ngầu.
——————————————————————–
” Ai ui, thật đáng sợ mà, đồ hồ ly tinh… ” thím Trương bóc một hạt bí, lấy nhân ra rồi để lên dĩa nhỏ cho Nhạc Ân, mắt nhìn tivi, miệng thì cảm thán
” Thím… bỏ ngoài rồi a…. mà…. người đó làm gì thế?” Nhạc Ân đưa tay nhón lấy một nhân hạt bí cho vào miếng mâm mâm, nhắc nhở thím Trương đang dán mắt vào tivi mà bỏ nhầm miếng nhân ra ngoài dĩa, lại nhìn tivi mà hỏi
” Cô ta cướp chồng người ta a, vậy mà còn chanh chua, aiz, cái thứ tiểu tam đáng ghét ” Thím Trương hào hứng bình luận
Tiểu tam? từ mới nha, Nhạc Ân híp mắt ghi nhớ, lại hỏi
” Người khóc là vợ của người mặc áo trắng kìa, sao khóc?”
” Vì bị chồng phản bội đó, aiz “
Phản bội? lại là từ mới, Nhạc Ân mâm mâm nhân bí lại ghi nhớ vào đầu
” Phản bội là gì? ” Nhạc Ân không hiểu nghĩa
Thím Trương nhíu mày tìm từ ngữ thích hợp giảng dạy
” Phản bội là phụ tình một ai đó… aiz aiz… thế này… Tiểu Ân thích cậu Diệp Hạo, nhưng Tiểu Ân không thích nữa, đi thích người khác, vậy là phản bội… “
” Aaaaa, không… Ân chỉ thích Andy thôi… không thèm thích người khác ” Nhạc Ân thở phì phò phản đối
Thím Trương cười vui vẻ gật đầu
” Ừ, Tiểu Ân, chỉ thích một người gọi là chung thủy đó, ha ha “
Ồ, chung thủy? lại ghi nhớ thôi.
Bài học từ vựng vẫn tiếp tục, phim trên tivi dạy cho Nhạc Ân thật nhiều điều a, nhưng không may là thím Trương chỉ toàn xem phim tình cảm hại não không à.
—————————————————-
Buổi tối, trong căn phòng ngủ ấm áp có hai người đang nằm nói chuyện
” Andy, Andy có thích người khác không?”
Diệp Hạo đang nằm nghiêng ôm Nhạc Ân mở to mắt nhìn chằm chằm, lại học được mấy cái thứ vớ vẫn gì nữa đây, phải nói thím Trương nên đổi chương trình tivi thôi
” Andy… mau nói a ” Nhạc Ân chờ lâu đưa hai tay ôm má Diệp Hạo xoa xoa
” Ân Ân có thích người khác không? ” Diệp Háo dán môi mình lên trán cô mà đá vấn đề về ngược lại
” Không a, thích mỗi Andy thôi ” Nhac Ân nhanh chóng đưa ra câu trả lời, vòng hai tay ôm chặt cổ Diệp Hạo
” Ngoan lắm, ngủ thôi ” Diệp Hạo bật cười, hưởng thụ cảm giác ấm áp
” Sao lúc nào cũng bắt ngủ, hứ ” Nhạc Ân chống tay vào ngực Diệp Hạo muốn đẩy anh ra nhưng vướng phải vòng ôm rắn chắc
” Em mà không ngủ thì sẽ quấy phá anh” Diệp Hạo nhắm mắt mà nói, cô mà quấy phá anh thì anh… không ngủ được, người nào đó nghiến răng một cái, ôm chặt cơ thể nhỏ nhắn vào lòng, không nói chuyện nữa để đi vào giấc ngủ, nếu không… anh sẽ bị hành hạ đến mức điên mất thôi, được ôm được hôn mà không thể làm đến cùng với vợ, anh là người chồng đáng thương, aiz.