Mấy ngày này, Từ Tố Tố đích thân đi chọn nội thất với Diệp Hạo. Diệp Hạo đã có ý tưởng trong đầu, việc mua cũng là do anh chọn, nhưng giá cả là do Từ Tố Tố quyết định, buộc lòng anh phải đi với cô. Công việc trang trí vẫn còn vài công đoạn nữa, căn phòng khách anh đang trang trí có sử dụng bươm bướm nhựa, mẫu bươm bươm, kích cỡ, chất liệu… đều do anh tự nghĩ ra, lại phải làm thủ công chi tiết nên hiện tại văn phòng đang huy động toàn nhân lực ngồi cắt bươm bướm cho anh. Cả ngày bị Từ Tố Tố quấn lấy, lúc ăn trưa phải lấy lí do về xem tiến trình công việc để cách xa một tí cũng bị cô đòi theo, lúc trước không biết cô là em họ Từ Gia Huy, nay biết rồi thì anh nể mặt một chút, coi cô như không khí, không một lời nói đánh bay cô như mọi lần, nhưng thật sự anh thấy rất phiền phức. Đến khi đã cắt xong bươm bướm đủ Từ Tố Tố vẫn còn chưa chọn nội thất xong, vì vậy gần một tuần rồi anh chưa một lần về nhà sớm được.
Diệp Hạo không thể về nhà sớm, Nhạc Ân bắt đầu biết chờ đợi anh. Bình thường những ngày Diệp Hạo về ăn cơm, thím Trương sẽ chuồn về sớm, Nhạc Ân ở với anh đến 9h sẽ bị bắt đi ngủ để anh làm việc. Những ngày Diệp Hạo về khuya, cô lại trở lại như mọi khi về phòng rất sớm, nhưng không ngắm sao nữa mà là ngồi chơi với gấu cho đến khi mệt thì đi ngủ. Thím Trương ở lại đến 8h thì về. Nhưng mấy hôm nay, đã 8h mà Nhạc Ân vẫn ngồi ở phòng khách đợi Diệp Hạo, Thím Trương nhìn thấy rất vui mừng, bà cũng không bận tâm là sẽ về nhà trễ, dù sao lúc chọn người làm, Diệp lão đã cố ý chọn người ở gần nhà Diệp Hạo, nhà thím Trương thật ra chỉ đi bộ có 15 phút là tới. Nhưng Nhạc Ân không thể đợi lâu được, chỉ cần thêm 10 phút là gục gặc liền đứng dậy bỏ về phòng, dù vậy thím Trương vẫn quyết định một sáng nào đó đến thật sớm để gặp Diệp Hạo thông báo tin vui. Diệp Hạo biết chuyện liền mĩm cười, như mọi khi mở cửa phòng cô đi vào xem, tới giường nhìn cô đang ngủ một lát liền đi làm, anh quyết định hôm nay về sớm ăn cơm với cô ngốc, nội thất hôm nay phải mua cho xong.
Thế là hôm đó Từ Tố Tố thấy anh khác mọi ngày, không nhàn nhã tùy cô thích hay không thích nữa, mọi khi cô cứ chê cửa hàng này không có đồ đẹp, cửa hàng kia không có đồ quý, cửa hàng khác lại không có đồ sang trọng,anh sẽ thong dong im lặng mà đổi chỗ, hôm nay mua ghế sa lông phòng ngủ cho cô, anh lái xe chở cô đến một cửa hàng rồi phán ” Tôi thấy cái này là đắt nhất, đẹp nhất, sang trọng nhất, màu sắc phù hợp nhất, cô không mua thì sẽ không có cái nào phù hợp hơn nữa “, nói xong liền gọi nhân viên cửa hàng đó đi tính toán rồi bàn bạc cách thức vận chuyển, anh xong việc nhìn qua vẫn thấy cô đang ngẩn ra đứng đó.Anh vốn đã có chủ ý sẵn, chỉ tại cô ta cứ chê không hợp đi tìm cái khác tương tự mới lâu như thế, anh hừ một tiếng đi mua tiếp, vậy là,công việc đáng nhẽ sẽ dông dài thêm ít ngày được anh cứng rắn hoàn thành trong một ngày.
———————————————————–
Thím Trương cười hài lòng, sáng nay thông báo một cái là chiều anh đã về nhà sớm rồi, đang xắt thịt nấu ăn mà bàn tay cứ như thêm dẻo dai, con dao múa liên tục rất đẹp mắt. Ngoài phòng khách Nhạc Ân đang bám lấy Diệp Hạo nói chuyện. Gần đây thím Trương đã có thể đụng chạm vào tóc của Nhạc Ân rồi, một lần Diệp Hạo đang sấy tóc cho cô thì bận nghe điện thoại, tiện tay chuyển cho bà, Nhạc Ân cũng không ý kiến, im ắng hưởng thụ, vậy là từ đó lúc Diệp Hạo vắng ngà bà được quyền buộc tóc và sấy tóc cho cô. Lúc Diệp Hạo có ở nhà, thì những chuyện đó anh sẽ làm, hôm nay cũng vậy. Bàn tay Diệp Hạo rất tài hoa, thím Trương qua thời gian ở đây đã chứng kiến nhiều, giờ nhìn mái tóc Nhạc Ân bà lại cảm thán, đó là một người chồng hoàn hảo a. Nhạc Ân lúc này đã tắm xong ngồi trên ghế sát bên Diệp Hạo, tóc được quấn tròn buộc cao trên đỉnh đầu, Diệp Hạo chỉ buộc nhè nhẹ để không làm đau cô nên cuộn tóc xoáy khi buộc xong thả tay liền bị phồng ở chỗ buộc, phần trên lại nhỏ dần, thành hình một con ốc nằm ngược, đẹp mắt vô cùng, vài sợi tóc con sau gáy rũ xuống, tóc mái phía trước đen mượt phồng ra bao lấy cái trán, mắt rũ xuống, miệng chúm chím liên tục, tập trung công việc trên tay, khiến thím Trương nhìn mà xuýt xao mãi không nói, còn khiến Diệp Hạo ngồi bên lâu lâu nhịn không được lại lấy tay véo nhẹ má cô mới vừa lòng.
Diệp Hạo hôm nay không may gấu, mà may váy cho gấu. Hôm đó chỉ mới có một con gấu có áo mặc, nên Nhạc Ân ôm đống gấu đã nhận được từ trước tới nay ra cho Diệp Hạo may váy, ngay cả con gấu trắng mà cô có cũng đem ra luôn. May váy thì đơn giản và nhanh hơn nhiều, nhưng Diệp Hạo lại làm chậm rãi, vừa làm vừa hỏi cô, nghe cô nói chuyện. Dạo này Nhạc Ân đã có thể nghe anh nói mà không cần anh nhìn vào mắt mình nữa.
” Ân Ân thích ăn gì nhất?”
“..Cơm..” Nhạc Ân cầm váy anh may mặc cho gấu, nhưng công việc hình như hơi khó khăn, cứ loay hoay tìm cách.
” Thích ăn gì nữa?”
“… Thích…. Thích…. ” cô đang cố kéo cái váy xuống
” Thích gì?”
” A… Không….. ” cô kéo đằng trước xuống thì đằng sau lại bị kéo lên, Nhạc Ân nhíu mày cố gắng mặc lại từ đầu
” Không thích gì sao? ” Diệp Hạo nhìn kĩ đường kim, không chú ý bên này Nhạc Ân đang túng quẫn đến rối tay rối chân.
“… Ư… Không… vừa… nhé…” Cuối cùng Nhạc Ân làm không được, chu môi tức giận đưa con gấu và cái váy cho anh, mặc không được thì đổ lỗi cho anh may không vừa.
Lúc này Diệp Hạo mới ngừng tay, nhìn qua cô thấy vậy liền bật cười, cầm lấy con gấu trên tay cô vừa mặc váy vào vừa nói ” Đồ ngốc, mặc như thế này, em phải ôm hai tay gấu lại, xòe cái chân váy ra, mặc vào, thấy chưa nào?”, anh cầm chú gấu nhỏ đập nhẹ hều vào trán cô, cười mắng ” Chỉ biết đổ lỗi cho người khác “
Nhạc Ân ôm lấy gấu từ tay anh, mĩm cười hài lòng, liếc anh chớp chớp mắt, bị anh lấy tay véo má mới quay đầu sang chỗ khác nhoẻn miệng cười tươi. Lại cầm váy khác lên chuẩn bị mặc tiếp, không mặc được lại cằn nhằn anh, đợi anh dừng tay mặc dùm, Diệp Hạo cũng nhàn nhã, chiều cô tất cả, lúc đang may thì hỏi chuyện nhảm với cô, lúc cô cau có vứt việc cho anh thì thản nhiên nhận, khung cảnh hài hòa đến tận lúc ăn cơm.
Lúc ăn cơm Nhạc Ân cũng biết làm nũng, thấy hôm nay làm nũng được nhiều lần như vậy,tối nay liền to gan, mới ăn nửa chén cơm đã buông muỗng ngồi vậy. Diệp Hạo liếc nhìn thím Trương, thấy thím Trương mĩm cười lắc đầu ý là không biết chuyện gì. Nhạc Ân ăn cơm đủ mới được nhận gấu, những lúc đó có thím Trương chứng nhận đã ăn đủ anh mới đưa cho, nên anh biết cô không bỏ bữa nào, chứng tỏ chỉ mới hôm nay mới có chuyện này, lại nhìn khuôn mặt đang cúi xuống, mắt nhìn vào bàn tay đang nghịch mép bàn, thần sắc cố ý giả vờ hiện rõ, anh nhịn không được nén cười hỏi ” Em sao thế?”.
Nhạc ÂN thấy anh quan tâm, mím môi không nói, lại lén liếc xem anh có biểu hiện gì.
” No rồi sao, không muốn nhận gấu sao?” Diệp Hạo vừa ăn vừa hỏi
” No… ” Nhạc Ân nghe tới gấu liền nói ” Không… ăn…. “, nói xong nhìn lên anh, rồi nói tiếp ” Vẫn..có… gấu… nhé ” cuối cùng là biểu tình đang hỏi ý kiến.
Thím Trương thật sự không nhịn được cười, suýt thì nghẹn cơm. Diệp Hạo nén cười, quyết định không để một ai đó được nước lấn tới ” Thím Trương, từ hôm nay trở đi, hôm nào không ăn đủ cơm liền lấy lại một con gấu “, nói xong nhìn Nhạc Ân nhàn nhạt nói ” Ăn cơm anh sẽ cho em gấu, nên không ăn sẽ phải lấy lại gấu, đúng không nào ” anh hếch mặt hỏi cô, vui vẻ nhìn biểu tình trên mặt cô, miệng chu ra thật dài, mắt trừng trừng nhìn anh bất mãn.
” Nhanh ăn đi, không thôi anh sẽ lấy 2 con luôn đấy ” Diệp Hạo giả vờ nhíu mày nhìn cô nói, dù thấy cô nhõng nhẻo đáng yêu, nhưng ăn uống là quan trọng không thể chiều cô được.
Nhạc Ân dường như thất vọng vì không giở trò được, từ đầu cũng biết anh là người khó đối phó được rồi, buồn bã cúi đầu, chỉ lát sau liền ngẩng đầu dọa anh “..Không… thích…Andy… nữa ” Nói xong buồn bực xúc cơm ăn.
Diệp Hạo nghe vậy chợt ngẩng đầu nhìn cô đầy bất ngờ, không phải vì cô nói không thích anh, nói như cô thì có thích anh rồi mới nói là không thích chứ, nhưng quan trọng nhất là cái chữ thích, cô thích anh sao. Diệp Hạo thấy trái tim mình nhẹ hẫng, nhìn cô như vậy phải mấy phút. Nhưng Nhạc Ân thấy anh nhìn cô sững sờ lại không hề hiểu anh đang nghĩ gì. Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại của Diệp Hạo vang lên, Diệp Hạo mò trong túi quần lấy ra cái điện thoại, nhìn vào dãy số liền đứng lên đi nhận điện thoại, anh không hế biết rằng Nhạc Ân đang nhìn theo anh với đôi mắt lo âu.
Diệp Hạo vào phòng nghe máy, vừa mở máy thì bên kia đã vang lên một giọng tiếng anh vui vẻ ( đoạn này cho phép kẻ ngu tiếng anh này type tiếng việt nhé ^^)
” Hi, Andy, đang làm gì đó, sao lâu nay không điện thoại cho chú, cháu thật quá đáng…”
Đợi người đàn ông kia xong một tràng dài trách mắng, Diệp Hạo mới cười lên tiếng, giọng nói thân thiết ” Chú Mark, đang say sao? Hôm nay có chuyện gì vui vẻ vậy ”
” Ha ha, chú chỉ mới uống có ít thôi, không say không say… ” giọng người đàn ông sôi nổi, lặp đi lặp lại, chứng tỏ đã quá say rồi, Diệp Hạo im lặng lắng nghe, rồi mĩm cười
” Andy, sao không nói gì, thằng nhóc này mày không nhớ chú sao…”
Diệp Hạo bật cười, anh nhớ nhưng anh sao nói được chữ nhớ đó đây, hai người đàn ông có cần thể hiện như vậy không, chưa kịp lên tiếng thì bên kia lại lè nhè
” Andy, chú nhớ mẹ cháu, chú rất nhớ, sắp tới ngày giỗ của mẹ cháu rồi, cháu sang đây với ta…. Andy…. ta rất…. nhớ…..” tiếng nhớ cuối cùng vang vẳng bên tai Diệp Hạo, anh sững người, cầm máy để bên tai hồi lâu, người bên kia chắc có lẽ say quá mà ngủ rồi, vô tư không biết nỗi buồn của mình đã truyền sang cho một người khác.
” Andy, Andy, Andy,về ăn cơm, mẹ nấu món con thích nhất rồi này “, ” Andy,Andy, Andy, đừng chạy quá xa, mẹ không thể nhìn thấy con “, ” Andy, Andy,Andy……. “. Từng tiếng Andy như văng vẳng bên tai anh rõ ràng, ngày đó mẹ gọi tên anh lúc nào cũng phải gọi 3 tiếng Andy, giọng mẹ dịu dàng vô tận, mỗi lần gọi anh nghe thánh thót vô cùng, anh luôn thích mẹ gọi anh như vậy. Diệp Hạo ngồi trên giường, mặt không chút biểu tình, dập tắt điếu thuốc, lại rút điếu khác đưa lên châm, hít vào một hơi, nhả khói,sau đó với lấy chai rượu rót nửa ly đưa lên miệng uống cạn. Lại sắp tới ngày giỗ của mẹ, lúc ở đây năm nào anh cũng đến nghĩa trang, lúc đi du học thì lại theo chú Mark đến ngôi nhà mẹ từng ở, chưa một năm nào anh không đi thăm mẹ, nhưng cũng không thể bằng được lúc mẹ còn sống, chưa một ngày nào hai mẹ con xa nhau. Diệp Hạo nhắm mắt lại, từ nhỏ anh ít thể hiện tình cảm ra ngoài, mẹ anh biết điều đó nên lúc nào cũng nhào tới ôm anh, chọc anh đến đỏ mặt, anh cũng chỉ hừ mũi rồi nghiêm túc nói lại mẹ, thế mà bây giờ, anh nhớ đến những cái ôm đó, nhớ vô cùng. 8 năm sống với anh là 8 năm chỉ có hai mẹ con, không còn một ai khác, rồi chỉ có một ngày tang thương, mẹ để lại cho anh 18 năm đau đớn. Anh nhắm mắt nằm xuống giường, nặng nề trong kí ức.
Nhạc Ân đang sững người, từ lúc Diệp Hạo đi nghe điện thoại, Nhạc Ân đã quấn tay vào nhau mà vò, đó là biểu hiện lo lắng, cơm cũng không ăn tiếp cứ ngồi vậy. Thím Trương nhìn Nhạc Ân khó hiểu, nhưng cứ nghĩ là cô đang tức giận chuyện Diệp Hạo nói lấy lại gấu, bà thử nói chuyện bảo cô ăn cơm nhưng Nhạc Ân không nghe, mắt không hề nhìn bà. Cuối cùng khi thím Trương quyết định dọn dẹp trên bàn đã là 30 phút trôi qua, Diệp Hạo cũng chưa ra. Nhạc Ân vẫn cứ ngồi tại chỗ mà xoắn tay như vậy, nhưng đôi mắt đã trở về như lúc đầu bà thấy cô, đôi mắt vô hồn. Thím Trương chưa kịp phải làm gì thì Diệp Hạo mở cửa, Nhạc Ân bỗng nhiên đứng lên chạy tới bên anh nhoẻn miệng cười nói ” Andy…”
Diệp Hạo lúc này xuất hiện với đôi mắt mệt mỏi, cả người nhàn nhạt mùi thuốc lá và rượu, nhưng anh chỉ mệt, anh vẫn tỉnh. Diệp Hạo nhìn Nhạc Ân ở trước mắt, trong lòng đang trống rỗng anh chỉ muốn ở một mình, liền cười nhạt ” Em đi ngủ đi “,xong vỗ đầu cô vài cái rồi đi lên lầu không hề nhìn lại.
Thím Trương nhìn sau lưng Diệp Hạo thấy lạnh lẽo khác thường, bỗng thấy lo lắng, rồi nhìn sang Nhạc Ân lúc này đang nhìn theo anh sững người, bà càng lo lắng hơn, thím Trương rối bời, chuyện gi đây, mới còn vui vẻ mà.
Trên lầu nhà Diệp Hạo có 2 căn phòng ngủ trống và một căn phòng để chứa đồ. Diệp Hạo bước vào căn phòng chứa đồ, bật điện, đập vào mắt là rất nhiều tranh đã bám một lớp bụi mỏng, toàn bộ căn phòng là tranh. Anh đi đến bên một bức tranh khẽ phủi đi lớp bụi bám trên bề mặt bức tranh, đang che mờ đi khuôn mặt một người, lớp bụi được phủi đi, hiện lên ở đó là khuôn mặt một người phụ nữ, rất đẹp, kiêu sa, có nét mạnh mẽ, khuôn mặt rất giống mẹ anh, nhưng không phải mẹ anh, đó là chị của mẹ. Tất cả những bức tranh ở đây đều của mẹ anh vẽ, đương nhiên sẽ không có bức nào vẽ về mẹ anh, nhưng có rất nhiều bức tranh vẽ về dì của anh. Những năm tháng sống cùng mẹ của anh, anh đã quá quen thuộc với những bức tranh này. Đứng đó lẳng lặng nhìn một lúc, anh đi đến bên một chiếc bàn gỗ, giở hộc bàn, lấy ra một chiếc hộp, dùng một tay bật nắp hộp, anh đứng đó nhìn chằm chằm vào bên trong, trong chiếc hộp đó chính là kỉ vật của mẹ anh để lại cùng các bức tranh này.
———————————————–
Sang hôm sau thím Trương đến sớm, vì hôm qua bà thấy Nhạc Ân khác thường. Từ lúc Diệp Hạo lên lầu liền không thấy xuống, Nhạc Ân tuy đã về phòng nhưng bà vẫn thấy có điều gì không ổn, trước lúc ra về bà có mở cửa phòng Nhạc Ân nhìn qua cô nhưng chỉ thấy cô đã đắp chăn nằm đưa lưng về phía bà. Bà nghĩ cô cũng đã ngủ rồi, cô vô tư đơn thuần sẽ không biết suy nghĩ lo lắng gì đâu, bà an tâm về. Nhưng ngạc nhiên là bà đến sớm như vậy nhưng đã không còn thấy xe của Diệp Hạo nữa, anh đã đi làm. Thím Trương đến sớm có chút buồn bã, liền đứng dậy dọn dẹp nhà cửa, đang dọn dẹp thì cửa phòng Nhạc Ân bật ra, Nhạc Ân mới ngủ dậy nhào ra chạy về phía phòng Diệp Hạo mở cửa, thím Trương cũng đứng ngây ra đó vì bât ngờ, nhưng lát sau thấy Nhạc Ân cứ đứng ngây ra đó nhìn chằm chằm căn phòng trống không liền đến nhẹ nhàng nói ” Tiểu Ân, cạu chủ đi làm rồi, cháu sao thế?”
Bà cứ nghĩ Nhạc Ân vẫn không nghe được lời bà nói, nhưng bất ngờ Nhạc Ân quay khuôn mặt ngơ ngác nhìn về phía bà, đôi mắt chớp 2 cái xong lại quay về nhìn lại trong phòng, lát sau lững thững đi về phòng mình. Thím Trương càng lúc càng thấy lo lắng.
———————————
Diệp Hạo rời nhà rất sớm, lúc anh đến nhà Từ Tố Tố vẫn chưa có một ai đến, Diệp Hạo lẳng lặng đi đến số bươm bướm đã hoàn thành, đồ đạc khác đã được Trần thúc chuẩn bị đầy đủ, để anh đến là có thể bắt đầu làm việc. Diệp Hạo ngồi xổm xuống nền nhìn lên trần căn phòng khách, rồi nhìn hai bức tường nằm hai bên trái phải, xong lại nhìn bức tường có bông mẫu đơn đỏ đã hoàn thành, nhìn đến hơn 20 phút, xác định kĩ càng liền lấy từng con bươm bướm nhựa màu vàng kim ra, bật lửa châm một cây nến, bắt đầu hơ lên làm cong đôi cánh bằng nhựa của con bướm, đến độ cong cần thiết, lại bắt đầu con khác, khoảng hơn một chục con cùng một độ cong như thế thì dừng lại, bắt đầu gắn lên tường.
Trần thúc cùng anh em trong văn phòng đến nơi thì Diệp Hạo bắt đầu gắn được một ít lên trần nhà rồi, từ ngoài mọi người đã thấy anh kéo chiếc ghế cao, đeo bên hông một chiếc túi nhỏ chứa bươm bướm, leo lên ghế để gắn. Trần thúc dặn anh em chuẩn bị công việc, tất cả đều ngấm ngầm tự hiểu không nên chào Diệp Hạo lúc này, công việc trang trí phức tạp này phải tập trung tinh thần cao độ mới có thể đem lại một tác phẩm nghệ thuật thành công. Nhưng có lúc Trần thúc nhìn vào trong để xem tiến trình công việc thì bắt gặp khuôn mặt Diệp Hạo đúng lúc anh quay mặt ra ngoài, Trần thúc chớp mắt nhìn nhìn tưởng mình lóa mắt, sao ông thấy ánh mắt Diệp Hạo lạnh lẽo đáng sợ quá trời.
Đến trưa thì Từ Tố Tố ghé qua, Diệp Hạo vẫn còn làm việc, Từ Tố Tố nhìn thấy Diệp Hạo liền muốn đi vào thì Trần thúc đã gọi lại
” Từ Tiểu Thư xin dừng bước “
” Sao thế Trần thúc? ” Từ Tố Tố dừng lại tao nhã hỏi, thái độ lễ phép
” Nếu Từ Tiểu Thư vào đế gặp Diệp Hạo thì không nên, từ sáng tới giờ chúng tôi không ai dám làm phiền cậu ấy hết, cậu ấy đang tập trung ghê lắm, chúng tôi muốn gọi đi ăn cơm cũng không dám đây này “
Từ Tố Tố nhíu mày suy tư nhưng không nghi ngờ lời Trần thúc nói, đoạn bước vài bước vào sâu hơn trong căn phòng khách thì bất chợt hoa mắt, cảm thấy không thể tin được mà há miệng ngạc nhiên. Dù mới chỉ hơn một nữa nhưng khung cảnh bên trong căn phòng phải dùng 2 chữ ” tuyệt vời ” để nói ra. Bướm được gắn từ gần bông hoa mẫu đơn ở bức tường đối diện cửa chạy dần lan ra hai bức tường hai bên và trần nhà nhưng điều đặc biệt là cách dán bướm khi đi qua những góc vuông gia nhau của hai bức tường, nhìn thấy đơn giản nhưng khi nhìn hòa vào toàn cục thì chỉ thấy đó là một đàn bướm đang bay giữa không trung xung quanh bông hoa đỏ rực rỡ, cả một căn phòng màu hồng phấn nhạt lập lòa cánh bướm màu vàng kim chói sáng. Lúc đầu Diệp Hạo muốn làm bố cục trắng đen, nhưng chính Từ Tố Tố yêu cầu màu khác, sau cùng cô nói cô chọn cánh bướm là màu vàng, còn lại màu sắc khác tùy anh phối. Cuối cùng, đây chính là tác phẩm đó.
Trần thúc vốn đã ngạc nhiên từ sớm nên cũng chỉ cười cười hãnh diện với Từ Tố Tố đang kinh ngạc, nhắc nhở ” Vậy nhé, Từ Tiểu Thư, cô cứ việc làm gì thì làm, khoan làm phiền Diệp Hạo”, đang muốn quay đi thì nghe Từ Tố Tố hỏi
” Trần thúc có biết khi nào anh ấy xong việc không?”
” Theo tiến độ như thế này thì khoảng chừng 3,4 h chiều là xong rồi ” Trần thúc trả lời.
” Được, cám ơn Trần thúc, lúc đó tôi sẽ quay lại ” Từ Tố Tố nói xong liền đeo kính mát đi ra xe.
——————————————
Diệp Hạo vứt chiếc túi bên hông xuống nền, cả người mỏi mệt, đôi mắt rũ xuống, anh đứng tại chố,từ từ lôi chiếc găng tay đặc biệt trên tay ra, dán nhựa vào tường cần sử dụng keo đặc chế, anh phải đeo găng tay. Diệp Hạo cũng chưa nhìn kĩ lại tác phẩm mình mới hoàn thành, đứng một chỗ trâm ngâm suy nghĩ.
Trần thúc thấy Diệp Hạo đã hoàn thành công việc, vừa muốn vào hỏi thăm vừa muốn không, aiz, ai bảo bộ dạng cậu ta hiện tại khó gần như thế. Đang vừa thu don mấy thùng sơn vừa nhìn nhìn phía Diệp Hạo thì nghe thấy tiếng xe ngoài sân, phải đến 3,4 chiếc xe thì phải. Chỉ trong chốc lát ngoài kia liền vang lên tiếng cười nói của rất nhiều cô gái, Trần thúc nheo mắt, Từ Tố Tố dẫn bạn tới.
Từ Tố Tố hãnh diện ôm tay một cô bạn gái, mấy người còn lại vừa bước xuống xe đã nhìn chằm chằm vào ngôi nhà mới xây mà trầm trồ. Từ Tố Tố nhã nhặn vuốt tóc sang một bên, cười tươi nói ” Thế này không là gì cả, vào đây mình cho các cậu xem cái này, đảm bảo vô cùng thú vị, đặc biệt hơn nữa là người làm ra cái đó “, Từ Tố Tố liếc mấy cô bạn của mình chậm rãi thần bí làm mấy người đó nhao nhao cả lên đòi vào nhanh.
Chu Lệ Băng được Từ Tố Tố ôm tay luôn mĩm cười dịu dàng im lặng đứng đó, sau đó mặc kệ Từ Tố Tố kéo mình đi vào nhà, nhưng chợt khuôn mặt xinh đẹp tái đi, cô nhìn thấy những người làm trong văn phòng Trần thúc có ở đây, lẽ nào….
Cả văn phòng Trần thúc đều biết Chu Lệ Băng nhưng không biết tường tận, họ chỉ biết là có một ngày nọ, một cô gái xinh đẹp đến văn phòng tìm Diệp Hạo, Diệp Hạo máu lạnh của bọn họ liền đi ra tiếp đón, ngay sau đó xin phép Trần thúc nghĩ việc rồi đưa cô gái kia đi mất, mấy ngày sau Trần thúc xung phong dò la đôi chút thì biết chỉ biết Diệp Hạo khi được hỏi mĩm cười chứ không trả lời, tuy vậy cũng đủ gây sóng gió cho văn phòng Trần thúc, Diệp Hạo mới vào làm có mấy tháng nhưng tiếng tăm lạnh lùng của anh ai cũng biết, cũng biết anh có ngoại hình như vậy nhưng chưa từng có cô gái nào bên cạnh, nay đột nhiên có một Chu Lệ Băng làm cả văn phòng xôn xao.
Chu Lệ Băng tần ngần nhưng bước chân vẫn theo Từ Tố Tố vào bên trong, đứng ở của ra vào, cả một đoàn người liền sững sờ khi thấy hình ảnh Diệp Hạo đứng suy tư giữa rừng bướm và hoa. Mấy cô gái có mặt ngay cả Từ Tố Tố đã chứng kiến khi trưa lẫn Chu Lệ Băng đều đứng ngây ra đó, không hẹn mà gặp cùng nhau im lặng đứng nhìn. Cuối cùng Trần thúc từ trên lầu bước xuống lên tiếng đánh tan không khí im lặng
” Từ tiểu thư đã đến ” ông đương nhiên phải chào chủ nhà trước.
Lúc này Diệp Hạo mới bừng tính, liền quay người nhìn sau lưng mình thì đôi mắt mỏi mệt bổng nhìn về một điểm, Chu Lệ Băng cúi gằm mặt không dám ngẩng lên.
” Anh Diệp Hạo, đây là tác phẩm tuyệt vời nhất mà em đã từng thấy, cám ơn anh đã bỏ công sức giúp em ” Từ Tố Tố mĩm cười quyến rũ nhìn Diệp Hạo nói, cô thấy anh đang nhìn mình càng cố gắng cười tươi hơn.
Diệp Hạo nghe Từ Tố Tố nói liền di chuyển ánh mắt, quay người thu dọn đồ, chỉ để lại tiếng nói nhàn nhạt ” Tôi chỉ làm đúng phận sự của mình”, nói xong không quan tâm xung quanh chỉ chú tâm dọn dẹp, vẫn còn sớm, anh nên lên coi phòng ngủ của Từ Tố Tố để xem đã sơn xong chưa, anh chỉ cần trang trí thêm căn phòng đó nữa là coi như sắp hoàn thành công việc lần này.
Từ Tố Tố thấy anh vẫn lạnh nhạt liền hơi xấu hổ, nhưng xung quanh mấy cô bạn của mình đang nhao nhao đủ chuyện về căn phòng và người làm ra nó cũng không chú ý gì bên này, cô liền thấy an tâm, nhưng thông minh không tìm tới anh nữa, bắt đầu dẫn bạn đi tham quan nhà.
Chu Lệ Băng bị Từ Tố Tố kéo lên lầu, giữa chừng quay lại nhìn bóng lưng Diệp Hạo một cái, chỉ thấy một mảnh âm trầm liền quay mặt đi theo Từ Tố Tố. Nhưng một lúc sau, cô đã đứng sau lưng anh, lúc này cả đoàn người đang ở trên lầu, Diệp Hạo đang pha chế nước sơn trong một góc phòng bếp, căn phòng chứa dụng cụ tạm thời.
” Anh… ” Chu Lệ Băng nhẹ nhàng lên tiếng.
Cô thấy lưng Diệp Hạo cứng lại, lòng bỗng trào dâng chua xót, lời nói thốt ra càng nghẹn ngào da diết
” Anh có khỏe không ” nói xong chỉ biết đứng đó nhìn Diệp Hạo,
Diệp Hạo mới nghe cô gọi đã dừng tay, nay tự nhiên cúi xuống không quan tâm tiếp tục làm, anh lựa chọn im lặng.
Chu Lệ Băng đứng sững đó, không biết phải nói như thế nào nữa, đôi mắt chợt nóng lên, vừa mở miệng định gọi lần nữa thì đã nghe tiếng gọi sau lưng lanh lảnh
” Tiểu Băng, đi đâu thế, làm tớ tìm mãi ” Từ Tố Tố đang đi tới hỏi
Chu Lệ Băng hít một cái thật sâu, mím chặt môi một cái liền quay lại tươi cười dịu dàng ” Tớ đi coi xung quanh vậy thôi, cậu cứ dẫn mọi người đi xem đi, mặc kệ tớ”
Từ Tố Tố miệng mĩm cười nhưng thấy hình ảnh Chu Lệ Băng và Diệp Hạo ở đây một mình liền thấy khó chịu trong lòng, liền nói ” Tớ dẫn các cậu ra sau hồ bơi, đi với bọ tớ đi, khi nào ngôi nhà hoàn thành toàn bộ thì cậu muốn xem ngóc ngách nào cũng được, bây giờ thì có gì mà xem ” bước tới kéo tay Chu Lệ Băng vừa đi vừa nói ” Ở đây lại bụi bặm, có gì đáng coi cơ chứ “
Chu Lệ Băng luyến tiếc liếc nhìn bóng lưng Diệp Hạo, không đành quay mặt, nhưng vừa bước ra khỏi phòng liền la lên một tiếng ” Aaaaaa…. “
Tiếp đó là tiếng Từ Tố Tố thất thanh ” Tiểu Băng, cậu có sao không, ối, máu máu, mau lấy bông băng lại đây….” rồi sau đó mọi người cũng chạy tới.
Diệp Hạo cũng liền đứng dậy bước nhanh ra ngoài xem tình hình, thì thấy Chu Lệ Băng đang ngồi dưới đất, cổ chân có chảy máu, anh liền bứoc nhanh qua đó, gạt những người đang đứng xung quanh qua, cúi xuống cầm cổ chân cô xem xét, thấy chỉ là vết thương dài chừng 3cm nhưng không sâu, máu cũng không nhiều, nhìn bên cạnh thấy cây keó to dùng để cắt nhựa đang đưa lưỡi dao nằm kẹt trong một tấm ván sát tường, có lẽ lúc đi ra cô đã vô ý va vào.
” Ai có khăn tay ” Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn mấy cô gái đang lo lắng, hỏi
” Em có.. “, ” Em có đây “… mấy cô gái cùng nói rồi nhanh chóng lục lọi trong túi xách tìm đồ, Diệp Hạo đưa tay lấy chiếc khăn gần nhất, hơi tung lên để xòe khăn ra nhìn xác định là khăn sạch liền băng bó lại cho Chu Lệ Băng, Xong xuôi ngẩng đầu nhìn Từ Tố Tố nói
” Không có gì nghiêm trọng, cô đưa cô ấy đến bệnh việc sát trùng là ổn ” nói xong đưa tay đỡ Chu Lệ Băng dậy, Chu Lệ Băng im lặng nãy giờ chỉ cúi đầu, một tay cầm lấy cánh tay anh đang đỡ mình, mượn sức đứng lên, bàn tay đang nắm đó bỗng dùng lực. Diệp Hạo đang đỡ Chu Lệ Băng dậy cũng cảm nhận được nơi cánh tay mình có cảm giác, hơi sững một chút nhưng ngay lập tức giao Chu Lệ Băng cho một cô gái bên cạnh, mọi người tụ tập cũng tản ra, chỉ là một vết thương nhỏ, nhưng mấy cô gái thì về luôn để đưa Chu Lệ Băng đi sát trùng, mọi người dần dần đi. Diệp Hạo đứng nhìn bóng lưng hơi khập khiễng của Chu Lê Băng một tí, cũng quay người đi về chỗ cũ. Không một ai nhận ra ánh mắt tăm tối của Từ Tố Tố đi bên cạnh Chu Lệ Băng, vừa này không ai thấy nhưng cô thấy được Chu Lệ Băng lúc được đỡ đứng lên, hốc mắt đỏ, thần sắc khác thường, quan trọng hơn, hành động của Diệp Hạo, anh chưa từng 1 lần nhìn cô nhưng mới nghe Chu Lệ Băng la 1 tiếng đã có mặt, cô âm thầm nghiến răng bực tức, thầm nghĩ, nhất định là đã có cái gì đó.
—————————————-
Thím Trương nhìn Nhạc Ân đang ngồi bên cạnh mình liền mĩm cười, lúc sáng cô như vậy cư tưởng có chuyện gì, nhưng cả ngày hôm nay cô vẫn bình thường, vẫn im lặng ngồi như vậy nhưng những lúc khồng có Diệp Hạo bên cạnh thì chính là ngồi im như thế. Bà đang ngồi trên sa lông gấp áo quần cho Nhạc Ân, vừa gấp vừa xem phim trên tivi, Nhạc Ân cũng đang nhìn chằm chằm vào đó. Lúc trước đây thấy Nhạc Ân nhìn tivi bà cứ nghĩ Nhạc Ân đang xem, nhưng lúc bà thử tắt xem thử liền thấy cô vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình đã tắt thì biết cô không hề đế ý đến nó. Nhưng hôm nay thím Trương không thể ngờ được, Nhạc Ân đang xem phim. Trong tivi đang chiếu bộ phim truyền hình nhiều tập mà thím Trương rất mê, ngày nào giờ này cũng ngồi xem. Phim truyền hình mà nhiều tập thì lúc nào cũng có nhiều chi tiết đời thường, lúc này đang đến cảnh một người con gái chạy theo một người con trai, người con trai bực mình quay lại hét lên ” Cô đừng theo tôi nữa, thật phiền phức”, người con gái tỏ ra tủi thân, đứng lại, nhưng thấy người con trai đi lại chạy theo, cuối cùng anh chàng đó chán nản ngồi xuống nói ” Sao cô cứ bám lấy tôi thế, tôi đã nói là tôi không thể thích cô, cô càng bám tôi sẽ càng ghét cô hiểu không “, cô gái bật khóc nói ” Anh thật đáng ghét, em ghét anh “……..
Đôi mắt đang rũ xuống của Nhạc Ân liền mở to, nhìn chằm chằm vào cô gái đang khóc và chàng trai chán nản ngồi dưới đất, bỗng nhiên lâm vào trâm tư. Thím Trương ngồi bên cạnh cứ xuýt xoa than ôi cũng không để ý Nhạc Ân bên này,
——————————
Diệp Hạo dọn dẹp hết đồ đạc thì hơn 8h tối, như mọi khi mọi người đã về. Nhìn khắp căn phòng ngủ của Từ Tố Tố lần cuối, xác định lượng công việc, xong xuôi đi xuống lầu ra về. Khi bước lên xe thì điện thoại có tin nhắn, anh lười biếng mở tin nhắn nến khởi động xe chạy. Thật lâu sau lúc anh đang ở trên con đường về nhà mình thì chuông điện thoại vang lên, lúc này anh mới nghe máy, bên kia là Chu Lệ Băng, giọng nói có chút khàn khàn ” Anh đến đi, em vẫn đang đợi anh “
Diệp Hạo cau mày, xác định là Chu Lệ Băng đang gọi mới hỏi ” Có chuyện gì sao?”
” Em chỉ muốn gặp anh một lát mà thôi…” Chu Lệ Băng nghẹn ngào lên tiếng
” Tôi đã về nhà, có chuyện gì khi khác gặp…. ” Diệp Hạo chưa nói xong đã bị cô chen ngang, giọng nức nở
” Xin anh…… “
———————————————————-
Lúc Diệp Hạo đến nơi thì Chu Lệ Băng đã uống nữa chai rượu, cô đã hơi ngà, nhưng đó là loại rượu rất nhẹ, không thể làm người ta mù mờ được. Anh bước đến quầy bar ngồi bên cạnh cô, đưa tay với lấy ly rượu trên tay cô ” Để tôi đưa em về nhà “
Chu Lệ Băng lúc này mới ngẩng đầu lên quay qua nhìn anh, nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng ” Anh đã đến, em cứ nghĩ là anh sẽ không đến… “. ” lại cúi đầu nói tiếp ” anh sẽ không bao giờ đến nữa… “
Diệp Hạo nhìn cô một lúc, lát sau ngẩng đầu nhìn phục vụ ngoắc tay tính tiền, rồi quay qua đỡ lấy tay cô nói ” Em đã say rồi, tôi đưa em về… “
Cô gạt tay anh ” Không được, mẹ em thấy sẽ trách em…,anh không biết sao, mẹ em vẫn không hề biết anh là Nhị thiếu gia nhà họ Diệp đấy… ” cô dừng lại, tay xoa xoa trán, ngẩng lên nhìn anh thì thào ” tại sao, tại sao anh lại là anh trai của anh ấy cơ chứ, tại sao anh không nói cho em biết anh chính là anh trai của Diệp Bảo… tại sao “
Cô hỏi một tràng dài tại sao, giọng nói càng lúc càng nức nở hơn nữa, Diệp Hạo chỉ im lặng nghe cô nói mà không giải thích gì, có gì để giải thích. Tại sao ư, tại vì anh nói với cô cái gì, nói với cô anh là đứa con hoang của Diệp Thiên Minh ư, nói với cô thì để làm gì, anh cúi đầu trầm ngâm một lúc mới ngẩng đầu nói với cô ” Em giờ sắp là vợ của Diệp Bảo rồi, đừng suy nghĩ chuyện cũ nữa, đứng lên đi, tôi đưa em về, gần khuya rồi “
Nói xong không đợi cô trả lời, nắm cánh tay cô đứng lên, với lấy túi xách của cô định đi, chợt nghe cô ” A ” một tiếng liền quay lại nhìn, mới nhận ra mình quên mất vết thương ở chân cô. giờ đã nằm trong ông quần tây đen. Anh đứng lại, đợi cô đứng vững mới nói ” Bước từ từ thôi “, rồi đưa cô ra ngoài. Nhưng vừa ra khỏi cửa quán bar đã thấy một người phụ nữ trung niên bước nhanh tới đỡ lấy Chu Lệ Băng, mẹ của Chu Lệ Băng, vợ hai của Chu lão gia, bà nhanh chóng giành Chu Lệ Băng từ tay Diệp Hạo, quay lại trừng mắt với anh, nói giận dữ ” Cậu Diệp, xin cậu đừng làm phiền con gái tôi nữa, nó là con gái sắp lấy chồng, cậu đừng làm hỏng thanh danh của nó “, nói xong ôm lấy Chu Lệ Băng đã gục gặc goi “Mẹ, mẹ… ” đi ra một chiếc xe hơi sang trọng chờ sẵn.
Diệp Hạo đứng đó lãnh đạm rũ mắt xuống, lát sau anh khẽ nhắm mắt một chút rồi mới mở mắt ra rời khỏi quán bar về nhà.
—————————————-
Nhạc Ân đứng lẳng lặng trước căn phòng trống của Diệp Hạo đã lâu lắm rồi, lúc đóng cửa phòng đó lại để quay về phòng mình thì kim đồng hồ đã điểm 10h hơn. Nhạc Ân lên giường, nhìn một bàn đầy gấu chỉ có mấy con mặc váy liền đưa tay vuốt ve, đầu nghiêng nghiêng, miệng chúm lại, trong đầu đang nói chuyện với mấy con gấu.
Ngày đó cô đã nói không thích anh nữa, nhìn anh sững người cô đã rất lo sợ. Nhạc Ân biết từ thích nhé, giống như Nhạc Ân thích con gấu trắng của mình, lúc không thấy nó nữa thì lòng lo lắng và sợ mất nó vô cùng, Nhạc Ân lại nghĩ, lúc không thấy Diệp Hạo, Nhạc Ân cũng như thế,vậy đó chính là thích Diệp Hạo rồi, vậy mà hôm đó cô lại nói không thích nữa. Cô sợ Diệp Hạo vì thế lại ghét cô. Đầu óc Nhạc Ân quay cuồng suy nghĩ, đúng rồi, như trong phim nữa, Nhạc Ân thích ở bên cạnh Diệp Hạo, thích được ngồi cạnh anh, thích được anh sấy tóc rồi buộc tóc cho, thích, rất thích có anh ở nhà. Nhưng như vậy không phải bám anh hay sao, làm sao bây giờ, bám theo anh sẽ bị anh ghét, cô gái trong phim như thế mà, cô ta còn nói ghét người con trai kia như Nhạc Ân đã từng nói nữa, Nhạc Ân mếu máo, cô ấy rất bị ghét, bị chàng trai kia mắng thế mà.
Cái đầu non nớt suy nghĩ chuyện nọ xuyên chuyện kia. càng suy nghĩ càng suy sụp, lúc nãy đi qua phòng xem thử lại thấy được căn phòng trống, càng làm cho Nhạc Ân thêm buồn bã, cuối cùng mệt mỏi quá nằm xuống bên mép giường mà ngủ
Thời gian dần trôi qua, cánh cửa phòng hé mở, một bóng người cao lớn tiến vào, nhẹ nhàng nâng người Nhạc Ân nằm lại ngay ngắn, kéo lấy chăn đắp cẩn thận, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ trán cô rồi mới đi ra ngoài