Vợ Nhỏ Mang Thai Hộ Tổng Tài

Chương 42: Dùng thực lực để nói chuyện



Tiêu Mộc Diên biết trong lòng bọn họ nghĩ gì, nhưng cô cũng không để ý tới bọn họ, cô chỉ chia cho mỗi người bọn họ vài nhiệm vụ, cô muốn xem thử tốc độ hoàn thành nhiệm vụ và thực lực thiết kế của bọn họ trước.

Mấy người kia đương nhiên không ngờ rằng điều đầu tiên Tiêu Mộc Diên làm lại là kiểm tra bọn họ, vì thế càng thêm bất mãn với Tiêu Mộc Diên. Không phải dùng thân xác để leo lên vị trí này sao? Còn giả vờ giả vịt gì chứ?

“Trước khi nghỉ trưa mọi người đều phải hoàn thành bản thiết kế tôi giao cho mọi người, hơn nữa, có lẽ mọi người cũng biết mười ngày sau sẽ có cuộc thi đấu thiết kế quốc tế. Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, tranh thủ giành được giải quán quân ở cuộc thi thiết kế quốc tế.”

“Cuộc thi thiết kế quốc tế đó đều dựa vào giám đốc thiết kế, những nhân vật tép riu như chúng tôi thì có tác dụng gì chứ? Giám đốc, cô nói có phải không?” Một người phụ nữ tên là Đỗ Trang lên tiếng. Cô ta là người xuất sắc nhất trong đám người này, lúc đầu cô ta là người được đề bạt lên đảm nhiệm vị trí giám đốc thiết kế, thật không ngờ giữa đường lại có người xen vào, khiến cho miếng thịt lên tới miệng rồi còn bị cướp đi.

Tiêu Mộc Diên biết người phụ nữ này, cô ta tên là Đỗ Trang. Cô cũng đã xem qua tài liệu về Đỗ Trang, tốt nghiệp thạc sĩ, là người rất có thực lực, còn bản thân cô lại chỉ là một người chưa tốt nghiệp đại học mà thôi, cô đương nhiên biết người ta sẽ bất mãn với mình.

Thật ra cô cũng từng là một người có ước mơ, cô vốn tưởng rằng dựa vào thành tích ưu tú của mình thì thi vào học tiến sĩ là một chuyện không hề khó khăn, nhưng lại không ngờ vì mang thai mà ước mơ của cô lại bị tan vỡ…

Nhưng hôm nay, cô đang đứng ở vị trí giám đốc thiết kế mà cô hằng mong đợi, cô nhất định sẽ nắm chặt cơ hội này.

“Trong tập đoàn Thịnh thị của chúng ta trước giờ không tuyển dụng những thành phần tép riu, người có thể đi vào tập đoàn Thịnh thị của chúng ta đều là nhân tài. Đương nhiên, nếu có người cho rằng mình không phải thì có thể từ chức.” Tiêu Mộc Diên nói rất bình tĩnh, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự uy nghiêm, chính sự uy nghiêm đó đã khiến cho tất cả mọi người không dám coi thường cô.

Thịnh Trình Việt đang định đi tới thì lại nghe được lời nói của Tiêu Mộc Diên, anh đột nhiên dừng bước lại, anh nhìn Tiêu Mộc Diên với khí chất kiên cường ở phía trước, khẽ nở nụ cười. Xem ra anh đã đánh giá thấp người phụ nữ này rồi, anh vốn tưởng rằng cô sẽ gặp khó khăn khi đảm nhiệm chức vụ giám đốc thiết kế này, nên mới muốn tới xem thử một chút, xem ra anh đã nghĩ nhiều rồi…

Ngay vừa rồi Thịnh Trình Việt đã thừa nhận trí thông minh của Tiêu Mộc Diên, nhất là câu nói vừa nãy của cô: “Tập đoàn Thịnh thị của chúng ta trước giờ không tuyển dụng những thành phần tép riu, người có thể đi vào tập đoàn Thịnh thị đều là nhân tài.” Câu nói này đúng là kinh điển, hôm nào anh lên phát biểu nhất định phải dùng đến. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, sau đó xoay người rời đi, không ai phát hiện ra anh, giống như từ trước tới giờ anh chưa từng xuất hiện vậy.

Mấy người kia nhìn thấy khí thế của Tiêu Mộc Diên thì cũng không dám nói gì nữa, mọi người đều trở về bên cạnh máy vi tính của mình, làm nhiệm vụ thiết kế mà Tiêu Mộc Diên giao cho.

Chỉ trong một buổi sáng, Tiêu Mộc Diên đã hiểu rõ quy trình kĩ thuật của bộ phận thiết kế tập đoàn Thịnh thị, mà mấy người kia cũng đều nộp bản thiết kế đúng hạn.

Tiêu Mộc Diên xem bản thiết kế trên máy tính, cô xem qua một lần, mỗi bản thiết kế đều có khuyết điểm, cô không biết là những người này vốn dĩ chỉ có trình độ như vậy hay là cố ý làm cho cô xem. Người đầu tiên mà cô xem lại chính là Đỗ Trang.

“Đỗ Trang, qua đây.” Tiêu Mộc Diên bình thản nói bằng giọng lạnh lùng.

Đỗ Trang không ngờ Tiêu Mộc Diên lại gọi cô ta, chẳng lẽ bản thiết kế của cô ta có vấn đề sao? Hay là vì lời nói vừa rồi của cô ta nên Tiêu Mộc Diên mới muốn tìm cơ hội trả thù? Trong lòng Đỗ Trang suy nghĩ miên man, nhưng cô ta vẫn đi về phía Tiêu Mộc Diên.

“Cô xem đi, bản thiết kế của cô bản nào cũng đều thiếu vài bước, hơn nữa hình thức lại quá giống nhau, chẳng lẽ khi khách hàng giao nhiệm vụ cô cũng làm như thế sao?” Tiêu Mộc Diên vừa nhìn bản thiết kế trước mắt vừa nói.

Đỗ Trang vốn tưởng rằng Tiêu Mộc Diên không hiểu điều này, lại không ngờ rằng chẳng những Tiêu Mộc Diên hiểu, mà còn rất thông thạo.

“Trần Lan, qua đây!” Tiêu Mộc Diên vẫn dùng giọng điệu bình thản.

Người tên là Trần Lan dường như cũng ý thức được điều gì đó, trong lòng cô ta hơi kinh ngạc, vội vàng đi lên phía trước. Thật ra cô ta chỉ làm qua loa chống đối mà thôi, cô ta tưởng Tiêu Mộc Diên chỉ là người tình được tổng giám đốc Thịnh bao nuôi nên sẽ không hiểu gì cả.

“Cô xem bản thiết kế của mình đi, kém hơn cả Đỗ Trang, sai hết mấy chỗ, cô xem chỗ này cô thiết kế thành ra cái gì rồi, cô thiết kế quần áo như vậy ai dám mặc lên người?” Trong giọng của Tiêu Mộc Diên có chút không vui, cuối cùng thì cô cũng hiểu, những người này đều chỉ làm cho có lệ mà thôi.

Trần Lan cắn môi một cái, không nói được câu nào.

Sau cùng, tất cả bọn họ đều phải làm lại lần nữa.

Giám đốc quản lý đứng trước cửa nhìn thấy cảnh này không khỏi nở nụ cười. Ánh mắt của tổng giám đốc Thịnh đúng là tốt thật, Tiêu Mộc Diên này quả thật là một nhân tài, hơn nữa cô còn rất cẩn thận, hầu như mỗi điểm thiếu sót trong bản thiết kế đều được cô chỉ ra, anh ta muốn báo cáo lại tất cả cho tổng giám đốc Thịnh.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Thịnh Trình Việt nghe giám đốc quản lý báo cáo, không khỏi nở nụ cười. Người phụ nữ này đúng là rất khá, cô thật sự là một nhân tài.

“Được rồi, đi xuống đi, nhớ rõ về sau phải để ý đến giám đốc thiết kế một chút.” Thịnh Trình Việt nói xong mới phát hiện ra trong công việc chán ngắt này, có thể biết được một chút tin tức của Tiêu Mộc Diên cũng có thể khiến anh vui vẻ cả một buổi sáng.

Trương Vân Doanh gọi điện thoại cho Tiêu Mộc Diên nhưng cô lại tắt máy, trong lòng anh ấy rất lo lắng, anh ấy đã hủy cuộc họp của mình ngay sát giờ, sau đó chạy tới công ty của Thịnh Trình Việt. Anh ấy chỉ muốn gặp Tiêu Mộc Diên một chút, nhìn thấy cô là được.

“Tổng giám đốc Thịnh, tổng giám đốc Trương muốn gặp anh.” Mộng Huyên nhận được điện thoại, lập tức báo tin cho Thịnh Trình Việt.

Trương Vân Doanh tới? Thịnh Trình Việt nhíu mày lại, bởi vì Tiêu Mộc Diên sao? Quả nhiên là anh ấy yêu Tiêu Mộc Diên, ánh mắt của hai người bọn họ luôn rất khác nhau, không ngờ lại giống nhau trong việc chọn phụ nữ.

Còn không đợi Thịnh Trình Việt trả lời thì cửa đã bị Trương Vân Doanh đẩy ra, hai người đã từng là bạn thân cứ đứng nhìn nhau như vậy.

“Trình Việt, tôi muốn nói chuyện với cậu.” Trương Vân Doanh lên tiếng trước, bình tĩnh hít sâu một hơi, sắc mặt không tốt lắm.

Trong đôi mắt sâu xa của Thịnh Trình Việt khẽ hiện lên ý cười. Từ khi nào Trương Vân Doanh lại thích một người phụ nữ như Tiêu Mộc Diên chứ? Trong lòng anh, Trương Vân Doanh là người tương đối bảo thủ, không ngờ anh ấy cũng để mắt tới một người phụ nữ đã có hai con.

“Được, chờ tôi một chút, tôi đi họp đã.” Thịnh Trình Việt nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ họp rồi. Sức quyến rũ của Tiêu Mộc Diên đúng là không nhỏ, lại có thể khiến cho Trương Vân Doanh chạy từ xa tới như vậy.

“Vậy cậu họp đi, tôi đi thăm Diên Diên.” Trương Vân Doanh không hề kiêng kị nói thẳng ra rằng hôm nay anh ấy tới đây chỉ vì muốn gặp Tiêu Mộc Diên, hỏi xem vì sao cô không nói câu nào đã rời đi, cô không biết anh rất lo lắng cho cô sao?

Diên Diên? Gọi thân mật như vậy sao? Hơn nữa, Thịnh Trình Việt cũng biết trong lòng Tiêu Mộc Diên có cảm giác với Trương Vân Doanh, sau khi nhận thức được điểm này thì trong lòng anh vô cùng bất mãn, người phụ nữ của anh sao có thể để người đàn ông khác gọi thân mật như vậy được?

“Hiện giờ cô ấy là người phụ nữ của tôi, cho nên cậu hãy gọi là cô Tiêu đi.” Giọng của Thịnh Trình Việt trầm hẳn xuống, người phụ nữ của anh chỉ có thể là của anh, cả đời này không thể chia sẻ với người khác, cho dù là bạn thân cũng không được. Trước đây anh coi phụ nữ chỉ là công cụ tình dục mà thôi, cho tới giờ cũng chưa từng có ý định chiếm làm của riêng, nhưng với Tiêu Mộc Diên, anh lại có ý định đó.

Sắc mặt Trương Vân Doanh cũng tối đi, người phụ nữ của Thịnh Trình Việt sao? Những lời này làm lòng Trương Vân Doanh đau nhói.

“Tôi nghĩ tôi có quyền gọi cô ấy là Diên Diên, quá khứ của chúng tôi, cậu không cách nào hiểu được đâu.” Trương Vân Doanh nhớ đến cảnh tượng trước kia, khi còn ở trường học, anh ấy đã rất thích Tiêu Mộc Diên, vài lần anh định bày tỏ với cô, nhưng không tìm được cơ hội, bây giờ nghĩ lại anh thực sự có chút hối hận. Nếu như năm đó anh thổ lộ với cô thì sáu năm nay cô đã không rời đi dứt khoát như vậy rồi…

Sắc mặt Thịnh Trình Việt trở nên lạnh lùng, hiển nhiên anh cũng không có ý định đi họp nữa.

“Đã như vậy thì chúng ta dẫn Tiêu Mộc Diên ra đây cùng nói chuyện, được không?” Khóe miệng Thịnh Trình Việt đột nhiên nhếch lên, dường như anh đã đoán trước được Tiêu Mộc Diên sẽ nghe lời anh nói.

Trương Vân Doanh không nghĩ đến việc dẫn Tiêu Mộc Diên tới đây, anh ấy không muốn thấy dáng vẻ do dự của cô, bởi vì anh ấy sẽ đau lòng.

Thịnh Trình Việt nhìn thoáng qua Mộng Huyên ở bên cạnh, ý bảo cô ấy ra ngoài, nhất thời, trong phòng làm việc lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu thôi, cậu yêu cô ấy không?” Trương Vân Doanh không hề ngồi xuống, anh ấy chỉ nhìn chằm chằm vào Thịnh Trình Việt, nếu không phải vì cảnh tượng kia trong buổi khiêu vũ thì anh ấy cũng sẽ không muốn dẫn Tiêu Mộc Diên rời xa Thịnh Trình Việt đến vậy.

Mỗi lần nhắm mắt lại, anh ấy sẽ nghĩ tới cảnh tượng trong buổi tiệc, Tiêu Mộc Diên tuyệt vọng bất lực ngồi dưới đất, mà Thịnh Trình Việt lại bình tĩnh rời đi, nhìn thấy cảnh đó lòng anh ấy vô cùng đau xót.

“Không yêu, nhưng cô ấy là thú cưng do tôi mua được!” Thịnh Trình Việt nhấn mạnh hai chữ “thú cưng”, như thể muốn nhấn mạnh với Trương Vân Doanh rằng Tiêu Mộc Diên là thú cưng riêng của anh.

Thú cưng? Anh mua được? Là ai bán cô ấy cho Thịnh Trình Việt? Trên mặt Trương Vân Doanh hiện lên sự tức giận.

“Cậu trả giá bao nhiêu, tôi ra giá gấp đôi cho cậu, thả cô ấy ra, để cô ấy tự do.” Trương Vân Doanh không chút do dự nói thẳng. Chẳng trách cứ nhắc tới Thịnh Trình Việt thì Tiêu Mộc Diên lại có biểu cảm như vậy, thì ra cô ấy đang sợ. Trương Vân Doanh không cách nào tưởng tượng được một người kiêu ngạo như Tiêu Mộc Diên thì phải dũng cảm tới đâu mới có thể buông bỏ được lòng tự tôn của mình chứ?

Thịnh Trình Việt bình thản dựa vào ghế, khóe môi vẫn ẩn chứa ý cười, hai chân vắt chéo nhau, mỗi hành động đều toát ra vẻ cao quý.

“Cho dù tôi sang tay cô ấy cho cậu, cậu cho rằng Tiêu Mộc Diên sẽ đồng ý sao? Cô ấy kiên cường như vậy, cậu cho rằng cô ấy biết chính mình bị người khác coi như đồ vật để mua đi bán lại thì cô ấy có chịu được không?” Thịnh Trình Việt cũng không hiểu vì sao, trong lúc nói chuyện lòng của anh bỗng nhiên có chút rung động. Anh biết, Tiêu Mộc Diên hận anh, những tổn thương anh đã gây ra cho cô, cả đời này cô cũng sẽ không tha thứ cho anh.

Trương Vân Doanh không nói gì nữa, anh ấy biết, Tiêu Mộc Diên nhất định sẽ không đồng ý, hơn nữa nếu anh ấy làm vậy thì chỉ khiến cô xa cách anh ấy hơn mà thôi. Nhưng anh ấy không muốn thấy cô sống hèn mọn như vậy, mỗi khi nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng và bất lực của cô thì trái tim anh ấy sẽ đau đớn vô cùng.

Tiêu Mộc Diên nhìn bản thiết kế trong tay mình, khóe môi không khỏi nhếch lên, cô vốn muốn gửi bản thiết kế cho Thịnh Trình Việt, nhưng anh lại không lên mạng, cho nên cô đành tự mình đưa tới. Nếu như lần này bản phác thảo được duyệt thì mấy ngày sau cô sẽ dành thời gian hoàn thành bản thiết kế sớm một chút.

Tiêu Mộc Diên đi tới trước cửa phòng làm việc của Thịnh Trình Việt, cô đang định gõ cửa thì đột nhiên nhìn thấy Trương Vân Doanh qua khe cửa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.