“Anh, bây giờ em cũng là đang nghĩ biện pháp giúp anh mà thôi. Dù sao em cũng rất muốn cô ấy trở thành chị dâu của em, anh không cần phải ngày ngày ở đây nóng ruột nóng gan nữa, em nhìn mà cũng cảm thấy hơi chướng mắt rồi.” An Tiêu lại dùng giọng điệu kỳ quái nói.
An Sâm đứng yên tại chỗ không nói gì.
Sau khi An Tiêu nhìn thấy bộ dạng này của An Sâm lại tiếp tục thừa thắng xông lên: “Anh, em đã điều tra cô ấy kỹ càng một lượt rồi. Nói không chừng anh chỉ cần đón ba đứa con của cô ấy đến bên này, sau đó cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh anh đấy. Còn cái người gọi là chồng của cô ấy kia, em cũng có thể giải quyết toàn bộ giúp anh…”
“Đủ rồi!” Hai tay An Sâm siết chặt thành nắm đấm, sắc mặt đen xì dọa người.
“Anh cả, em nghĩ đây chính là biện pháp tốt nhất, người bình thường không nghĩ ra đâu, đến lúc đó, em nhất định sẽ thành công giữ lại cô gái kia bên cạnh anh!” An Tiêu không thèm để ý tiếp tục mở miệng nói.
“Đây là chuyện của tôi, cậu ít xen vào việc của người khác thôi. Đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cậu, đừng cho là tôi không biết cậu có mục đích gì?” An Sâm thật sự hiểu rất rõ cậu em trai này của mình, sao cậu ta có thể có lòng tốt như vậy chứ, tất cả những gì cậu ta làm cũng chỉ là vì chính bản thân cậu ta mà thôi.
“Anh, một ngày nào đó anh sẽ cảm ơn chuyện mà em làm cho anh.”
Nói xong, An Tiêu huênh hoang rời đi.
Tiêu Mộc Diên nằm trên giường, trong lòng vẫn luôn cảm thấy vô cùng bất an. Trải qua vừa rồi bị mấy người đàn ông kia dọa sợ, cô đã khôi phục lại lý trí. Những ký ức đó cũng lập tức tràn vào trong đầu cô, nhất thời cô cảm thấy khó chịu và đau đớn khó nói lên lời.
Nhưng cô biết mình không thể ở lại nơi này, vì vừa rồi có mấy người đàn ông xông vào, không biết muốn làm gì với cô, ở lại nơi này thật sự quá nguy hiểm, cô nhất định phải nghĩ biện pháp rời khỏi nơi này, cũng không thể đi cầu xin An Sâm kia giúp đỡ.
Bởi vì cô cũng không biết đây có phải vở kịch do anh ta tự biên tự diễn hay không, cô đi đến bên cửa sổ, nhìn ra đây chỉ là tầng hai, thế là cô nghĩ ra một biện pháp tốt, cô nhất định phải thừa dịp bọn họ không chú ý mà chạy trốn.
Tiêu Mộc Diên thật vất vả buộc chặt cái chăn, từ chỗ này bò xuống. Không ngờ vừa xuống dưới đất, muốn quay người rời đi, kết quả lại bị một người nắm chặt lấy áo: “Rốt cuộc cô muốn chạy trốn đi đâu? Chị dâu, không đúng, chị dâu tương lai.”
“Rốt cuộc anh đang nói linh tinh cái gì đấy?” Tiêu Mộc Diên căm hận nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Không ngờ tính tình chị dâu tôi thật là táo bạo, vừa khôi phục bình thường đã là bộ dạng thế này, cũng không biết rốt cuộc anh cả tôi coi trọng điểm gì ở cô.” An Tiêu lộ ra dáng vẻ ghét bỏ.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh…” Tiêu Mộc Diên còn chưa nói xong đã bị cắt ngang rồi.
“Giọng điệu nói chuyện của cô đúng là càng ngày càng giống anh tôi, tôi cũng cảm thấy kỳ lạ, gần đây anh tôi giống như biến thành một người khác, hóa ra là bị cô lây nhiễm.” An Tiêu vừa nói vừa đánh giá Tiêu Mộc Diên tỉ mỉ.
“Tôi cảnh cáo anh không cần ở đây nói lung tung, tôi muốn rời khỏi đây! Anh thả tôi ra…”
“Cô cảm thấy tôi sẽ thả cô đi sao? Bây giờ cô chính là trụ cột tinh thần của anh tôi, nếu như cô rời đi, vậy anh của tôi phải làm sao bây giờ?” An Tiêu lại dùng giọng điệu chế giễu nói.
“Tôi không muốn quan tâm những gì anh nói, tóm lại tôi không thuộc về nơi này, tôi nhất định sẽ rời khỏi nơi này.” Tiêu Mộc Diên tức giận trừng mắt nhìn An Tiêu.
“Cô cảm thấy cô muốn đi thì đi được sao?” Anh lại dùng ánh mắt trêu đùa kia nhìn Tiêu Mộc Diên.
“Rốt cuộc cô muốn làm thế nào? Có phải cô muốn biết nguyên nhân vì sao Thịnh Trình Việt không quan tâm đến cô không, còn cả nội tình vì sao anh ta thấy chết mà không cứu.” An Tiêu nói xong liền buông cô ra.
Tiêu Mộc Diên chuẩn bị đi lên phía trước, nhưng sau khi nghe thấy những lời này của anh ta lập tức dừng bước lại, cô xoay người lại, không tưởng tượng được mà nhìn anh ta: “Có phải anh biết ẩn tình trong đó không?”
An Tiêu cao gầy hơi hếch cằm lên, mang theo dáng vẻ tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của mình: “Tôi nói cho cô biết, tôi không chỉ biết ẩn tình trong đó đâu, vì tất cả những chuyện này đều do một tay tôi sắp đặt.”
Nói xong anh ta lại ngửa mặt cười phá lên.
“Anh nói cái gì? Tất cả những chuyện này đều do anh sắp đặt, tại sao anh phải làm như vậy?”
“Vì tôi muốn giữ cô lại bên người anh tôi, chuyện cũng chỉ đơn giản như vậy thôi, tôi nói cho cô biết, nếu cô cứ muốn rời đi như vậy, có thể Thịnh Trình Việt sẽ chết càng thảm hơn.”
Khi anh ta nói câu này không hề giống như đang nói đùa, Tiêu Mộc Diên bắt đầu cảm thấy sợ hãi rồi.
Bởi vì, chỉ sợ ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mà thôi.
“Anh cho rằng tôi tin lời nói dối của anh sao?” Giọng nói của Tiêu Mộc Diên hơi run rẩy.
“Tôi biết cô không tin lời tôi nói, tôi có thể mang chứng cứ ra cho cô xem, nhưng mà trước đó, cô phải đi gặp một người với tôi.”
Tiêu Mộc Diên còn chưa hoàn hồn đã bị An Tiêu bắt lấy cánh tay kéo về phía trước.
“Anh mau buông tay ra, tôi tự đi.”
“Sao có thể buông ra chứ? Nếu như tôi buông cô ra, cô sẽ tự chạy trốn, đến lúc đó tôi đi đâu tìm một cô gái xinh đẹp cho anh tôi.” Giọng điệu nói chuyện của An Tiêu không có bất kỳ nhân nhượng nào.
“Anh.” An Tiêu kéo Tiêu Mộc Diên đến trước phòng khách liền gọi An Sâm.
“Không cần nói những lời dư thừa kia với tôi nữa!” Cả người An Sâm tản ra sự không kiên nhẫn.
“Bây giờ em mang cho anh một món quà thật lớn, anh sẽ cảm kích em.” Nói xong anh ta liền đẩy mạnh Tiêu Mộc Diên sang một bên, ngã lên trên ghế sofa.
An Sâm lại càng đau lòng hơn đi đến: “Sao cậu lại bắt cô ấy đến đây? Không phải tôi sắp xếp cho cô ấy ở trong phòng sao.”
“Chuyện này… Vậy thì anh phải hỏi người phụ nữ này.” Ánh mắt An Tiêu lại khóa chặt trên người cô, anh ta lấy tay trêu chọc dưới cằm cô một chút: “Cô quyết định thẳng thắn nói ra, hay là để tôi giúp cô nói những chuyện mà cô vừa làm ra?”
“Tôi chính là muốn chạy trốn khỏi nơi này, vậy thì sao? Tôi căn bản không thuộc về nơi này, tôi muốn rời đi, tôi có gì sai sao?” Tiêu Mộc Diên hùng hồn ngay thẳng nói ra.
Không ngờ thật sự giọng điệu của cô gái này vẫn rất hùng hồn.
“Nhưng mà cô nói vẫn chưa được hoàn chỉnh cho lắm, vậy để tôi giúp cô bổ sung cho hoàn chỉnh nhé, chuyện là như vậy, khi em vừa mới đi đến bên đó, em lại nhìn thấy người phụ nữ này buộc chăn nhảy ra khỏi cửa sổ leo xuống, đúng lúc bị em bắt trúng, vì vậy em mới đưa cô ấy đến gặp anh, bằng không, rất nhanh người phụ nữ này đã có thể trèo tường chạy trốn rồi, anh cả anh không cần cảm hơn em, em đưa cô ấy đến, không phải để tỏ rõ lòng trung thành của em với anh, em chỉ là muốn anh biết rõ khuôn mặt thật của người phụ nữ này một chút, chỉ thế thôi…”
Chỉ là không ngờ An Tiêu vẫn chưa nói dứt lời, An Sâm đã vội vàng kéo Tiêu Mộc Diên đi.
“Anh, sao một câu cám ơn anh cũng không nói vậy, tốt xấu gì em cũng giúp anh một việc lớn đấy, anh không thể vong ân phụ nghĩa, gặp sắc quên nghĩa như vậy…” An Tiêu liều mạng hô to về phía bóng lưng của An Sâm.
Anh ta đỡ cô đi ra ngoài, kết quả Tiêu Mộc Diên rất tức giận đẩy tay An Sâm ra: “Anh không cần đóng kịch trước mặt tôi, tôi biết anh muốn giam lỏng tôi ở trong này, nhưng tôi sẽ không khuất phục, mặc dù tôi biết anh đã cứu tôi, có ơn đối với tôi, nhưng chuyện này cũng không thể trở thành lý do để anh nhốt tôi trong này…”
“Cô yên tâm, nếu như cô không thích, tôi sẽ không bắt cô phải ở lại nơi này.” An Sâm lại thật bất ngờ nói ra một câu kia.