Lúc này, Tiêu Mộc Diên thật sự cảm thấy bản thân vô cùng hạnh phúc, vì thật sự cô nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy, cho nên cô phải cố gắng trân trọng chút hạnh phúc không dễ có được này.
Nhưng Tiêu Mộc Diên không ngờ, chả mấy chốc mà cô vào cô nhi viện được một tuần rồi, An Sâm lại tìm đế nơi này.
An Sâm quang minh chính đại đi vào từ cửa chính, nhìn thấy Tiêu Mộc Diên quét rác trong sân, vô cùng đau lòng, lập tức đi đến cướp cây chổi trong tay cô, ném vào trong tay trợ lý ở bên cạnh.
Trợ lý lập tức bắt đầu quét rác, nhưng trong lòng lại buồn bực chửi thầm, anh ta làm chức trợ lý này cũng thật không dễ gì mà, vậy mà còn phải kiêm luôn cả việc của công nhân vệ sinh nữa.
Gần đây Tiêu Mộc Diên đặt tất cả lực chú ý của mình lên trên người Kiều Phong, cũng đã không nhớ rằng đã một tuần trôi qua rồi.
“Tôi đến đưa em đi.” An Sâm nắm tay Tiêu Mộc Diên, nhưng Tiêu Mộc Diên lập tức hất tay anh ta ra, chống cự lại nói: “Không được, tôi không thể đi theo anh.”
“Trước đó không phải em đã nói ở một tuần rồi sẽ rời đi với tôi sao?” An Sâm không hiểu hỏi lại.
Tiêu Mộc Diên không thể không thừa nhận, thật ra đó chỉ là kế hoãn binh mà thôi.
“Xin lỗi, tôi nói dối, tôi lừa anh, thật ra tôi không muốn trở về với anh, trước đó tôi nói như vậy cũng chỉ là muốn trốn tránh anh mà thôi, tôi chỉ hi vọng sau này anh đừng quan tâm đến chuyện của tôi nữa.” Tiêu Mộc Diên cũng cảm thấy hổ thẹn với An Sâm, thế là cúi thấp đầu xuống.
“Cái gì mà sau này không cần quan tâm đến chuyện của em nữa.” Bây giờ cô chính là toàn bộ thế giới của anh ta, là chỗ dựa duy nhất của anh ta đấy.
“Tôi biết anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng tôi không thể đi với anh.” Mặc dù Tiêu Mộc Diên cảm thấy có chút khó khăn, nhưng vẫn nói những lời này ra. Hơn nữa bây giờ Thịnh Trình Việt cũng sắp khôi phục trí nhớ rồi, cũng đã xác định tình cảm của mình, vì vậy cô lại càng không thể rời khỏi anh, nhất định sẽ khiến cho anh nhớ lại toàn bộ.
“Không phải em vẫn luôn u mê không tỉnh ngộ cho rằng Kiều Phong chính là Thịnh Trình Việt chứ! Em đừng ở nơi này suy nghĩ hão huyền nữa, hơn nữa không phải trong lòng Kiều Phong kia chỉ có một mình Tiểu Đào thôi sao? Em ở lại nơi này cũng không có gì tốt, hơn nữa, em ở lại nơi này sẽ gặp nguy hiểm, em có biết không?”
Khi nói đến câu cuối cùng, nét mặt An Sâm càng trở nên nghiêm túc, đương nhiên Tiêu Mộc Diên biết không phải anh ta đang nói quá để đe dọa cô, vì người đàn ông này sẽ không đùa giỡn cô.
“Tôi biết vì sao anh lại muốn nói những lời này với tôi, nhưng tôi thật sự không cố ý lừa anh, chỉ là giữa hai chúng ta không thể ở bên nhau, vì vậy anh cứ luôn dây dưa với tôi cũng thật không tốt.” Tiêu Mộc Diên nói tiếp.
An Sâm vô cùng sốt ruột, nhíu chặt lông mày: “Cái gì gọi là tôi cứ luôn dây dưa với em chứ, em chính là thuộc về tôi, em đừng quên trước đấy em đã đồng ý chuyện của tôi rồi? Không phải bây giờ em muốn đổi ý chứ.”
Lúc này Tiêu Mộc Diên lại quả quyết mà gật đầu: “Đúng vậy, bây giờ tôi muốn đổi ý, vì vậy bây giờ anh cũng đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa, tôi cũng chỉ có thể nói như vậy với anh thôi, chính anh tự giải quyết cho tốt đi!”
Vì thật sự không thể kéo dài những chuyện này nữa, Tiêu Mộc Diên biết nhất định phải giải quyết dứt khoát.
Sau khi nói xong những lời này, Tiêu Mộc Diên muốn quay người rời đi, nhưng An Sâm lại bắt lấy tay cô một lần nữa.
“Tôi không tin! Em đã nói một tuần sau sẽ rời đi với tôi.” Nếu như sớm biết Tiêu Mộc Diên sẽ trở nên như thế này, đánh chết anh ta cũng không gọi điện uy hiếp viện trưởng cho cô vào cô nhi viện: “Tôi đã cho em một tuần rồi, chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?”
“Thời gian không phải vấn đề.”
Đối mặt với An Sâm hung hăng ép hỏi, Tiêu Mộc Diên cũng sắp không chống đỡ được rồi.
“Vậy vấn đề là gì chứ? Rốt cuộc tôi có điểm gì thua kém Kiều Phong kia, em thà tìm anh ta làm thế thân cũng không tìm tôi, tôi cũng có thể bất chấp tất cả đối xử tốt với em, hoặc là tôi cũng có thể phẫu thuật cho giống Thịnh Trình Việt để chăm sóc cho em thật tốt, sau đó em có thể coi như tôi là Thịnh Trình Việt. Chỉ cần em đừng rời bỏ tôi là được rồi.”
Chỉ cần có thể giữ Tiêu Mộc Diên ở bên cạnh mình, anh ta có thể không quan tâm đến bất cứ thứ gì.
An Sâm lại nắm chặt hai tay Tiêu Mộc Diên, cảm xúc vô cùng kích động.
Nhưng lúc này Tiêu Mộc Diên lại cảm thấy người đàn ông này phát điên rồi, vậy mà điên đến mức này.
“Thật ra yêu một người không cần khom lưng uốn gối như vậy.” Tiêu Mộc Diên rất bất đắc dĩ, nhưng vẫn phải nghĩ biện pháp từ chối anh ta.
“Nhưng tôi yêu em đến mức hết thuốc chữa rồi, em có biết một tuần này tôi đã phải chịu đựng thế nào không? Mỗi ngày tôi đều đếm ngược, chính là từng giây trôi qua mà dài như cả năm, đây quả thật là quãng thời gian trôi đi lâu nhất trong cuộc đời tôi, tôi ước gì mỗi phút mỗi giây đều có thể đến thăm em. Hơn nữa tôi còn rất sợ người khác sẽ làm tổn thương đến em, còn đặc biệt sắp xếp người ở bên ngoài theo dõi. Tôi chỉ sợ em sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
An Sâm kích động lắc lắc bả vay Tiêu Mộc Diên, nói với cô những lời này, nhưng Tiêu Mộc Diên không nghe lọt chữ nào, vì toàn bộ trái tim cô chỉ có thể chứa một người đàn ông mà thôi.
An Sâm có tình cảm càng sâu đậm với cô, cô sẽ càng mệt mỏi hơn.
“Vì sao anh không hiểu lời tôi nói chứ, trong lòng tôi căn bản không có anh, tôi thích là một người hoàn toàn khác, anh có nói với tôi nhiều hơn cũng không có tác dụng gì.”
“Vì sao không có tác dụng? Trong lòng của em có tôi, tôi tin rằng giữa hai chúng ta có thể dần dần mà lâu ngày nảy sinh tỉnh cảm.” An Sâm nói vô cùng chắc chắn.
Tiêu Mộc Diên vô cùng không kiên nhẫn, nhìn sang phía khác.
“Anh đừng ở chỗ này nói những lời ngốc nghếch nữa, anh đáng có được người tốt hơn, hơn nữa anh cũng đừng lãng phí thời gian lên người tôi nữa.”
An Sâm lập tức cướp lời: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng cảm thấy ở chung với em lại là lãng phí thời gian, tôi cảm thấy em không ở bên cạnh tôi, mỗi giây mỗi phút trôi qua tôi đều vô cùng đau khổ.”
Tiêu Mộc Diên thật sự không chịu nổi tình cảm sâu đậm của An Sâm đối với mình nữa: “Anh nghe tôi nói đây, anh đáng giá có được cô gái tốt hơn, tôi không đáng để anh lãng phí thời gian lên người mình.” Cô rất chân thành nói những lời này với anh ta.
“Chẳng lẽ em còn không hiểu rõ ràng tất cả những gì tôi làm sao? Cho đến bây giờ tôi đều nhất kiến chung tình với em, tôi hi vọng có một ngày em sẽ hồi tâm chuyển ý, phát hiện ra điểm tốt của tôi, nhưng em thì sao chứ? Tại sao em lại đối xử với tôi tàn nhẫn đến vậy.”
Tiêu Mộc Diên nhìn tròng mắt chằng chịt tơ máu của An Sâm, thoạt nhìn cả người vô cùng đau đớn.
“Tôi cũng không cố ý đối xử với anh như vậy, vì trong thế giới tình cảm của tôi, căn bản không có cái gì gọi là đúng hay sai, nếu như tôi không thích anh mà lại lựa chọn đi cùng với anh, đây mới chính là tổn thương lớn nhất đối với anh, mà tôi lại không muốn làm anh tổn thương.” Tiêu Mộc Diên vô cùng thẳng thắn nói những lời này với anh ta.
Nhưng Tiêu Mộc Diên thật không ngờ rằng cô nói những lời này lại khiến anh ta càng thêm buồn bực đau lòng.
“Em có biết những lời em nói thật sự khiến tôi rất đau đớn không.”
“Tôi không cố ý, tôi chỉ hi vọng có thể nói rõ ràng với anh, để anh không lãng phí thời gian và sức lực lên người tôi nữa, vì anh vốn đáng giá có được những thứ tốt hơn.”
“Nhưng tôi không muốn nghe những lời em nói. Bây giờ tôi muốn có được em, mặc kệ em có đồng ý không!” Lần này An Sâm thật sự bị chọc giận rồi, anh ta trực tiếp ôm lấy eo cô, Tiêu Mộc Diên bị dọa sợ lui người về phía sau, nhưng không ngờ người đàn ông này lại bắt lấy cổ cô, sau đó bàn tay vững vàng đặt sau gáy cô.
Tiếp sau đó bờ môi của An Sâm vô cùng chính xác đặt lên trên môi Tiêu Mộc Diên.
Vậy mà hai người bọn họ lại hôn môi, vậy mà người đàn ông này lại cưỡng hôn cô. Lúc này Tiêu Mộc Diên cố gắng đẩy anh ta ra, nhưng sức lực của cô lại kém xa anh ta!
“Anh cái tên đáng chết! Anh mau thả tôi ra…” Tiêu Mộc Diên liều mạng chống cự, cắn lấy môi của anh ta bắt anh ta phải buông tha cho môi của cô, nhưng An Sâm vẫn không muốn buông cô ra.
Rốt cuộc người đàn ông này sao vậy, vì sao lại có thể điên cuồng như thế, vậy mà có thể làm ra chuyện thế này với cô.