Lúc này đây viện trưởng mới nhận ra mình đã lỡ lời bèn vội vàng nói: “Xin lỗi con, ban nãy do mẹ nói nhanh quá nên nói sai.”
“Không đâu, những gì mẹ nói vốn đều là sự thật.” Bởi vì lúc này Tiểu Đào mới ý thức được rằng Kiều Phong rất quan tâm tới Tiêu Mộc Diên, cô thực sự rất mệt mỏi.
“Nghe mẹ nói này, thật sự mẹ không cố ý làm vậy đâu.” Viện trưởng rất hối hận. Sao bà có thể nói ra những lời như thế được chứ.
“Bà đi ra ngoài đi, tôi mệt quá, tôi muốn nằm nghỉ một lúc.” Mấy ngày gần đây cô đã phải chịu rất nhiều áp lực, cô luôn phải đóng những vai yếu đuối, cô cảm thấy mình sắp phát điên rồi, cô đâu phải diễn viên, sao lại phải diễn những thứ này chứ? Vừa nhắm mắt, cô lập tức chìm vào giấc ngủ.
Kiều Phong cứ đi thẳng về phía trước, Tiêu Mộc Diên cũng nhất nhất theo sau: “Sao anh lại không chịu nghe em giải thích vậy? Rốt cuộc anh muốn em phải nói thế nào thì anh mới tin em?”
Tiêu Mộc Diên sắp sụp đổ đến nơi rồi, tại sao khi đàn ông trở nên quá khích thì đều giống như thế này vậy, nói gì cũng không chịu nghe, cô bắt đầu phân vân rằng liệu chuyện mình thích người đàn ông này có phải là một sai lầm hay không rồi.
“Em cũng không biết tại sao ngày trước em lại thích anh nữa.” Tiêu Mộc Diên rất bức bối, vừa không cẩn thận cái đã buột miệng nói ra những lời này rồi. Nhưng cô không ngờ rằng lại bị Kiều Phong nghe được.
“Sao? Thế nên em hối hận vì đã thích anh đúng không? Nếu em thực sự hối hận rồi, thì em có thể lập tức quay về tìm An Sâm của em, ở đây không có ai ngăn cản em đâu.” Kiều Phong càng trở nên cáu gắt hơn.
“Đang yên lành sao anh cứ phải tức giận thế làm gì, em đã nói rồi, em chỉ thích một mình anh thôi, em sẽ không bao giờ nảy sinh tình cảm với An Sâm, tình cảm mà em dành cho anh ta chỉ có cảm kích mà thôi.”
Tiêu Mộc Diên kiên nhẫn giải thích thêm một lần nữa.
Cô hy vọng Kiều Phong có thể nghe lọt tai những lời này của mình, nhưng cô chỉ biết bất lực nhìn vào bóng lưng lạnh lùng mà Kiều Phong dành cho cô. Dường như anh đang thông báo với cả thế giới rằng lúc này anh thực sự rất tức giận.
“Anh đừng có quá đáng như thế được không?” Khó khăn lắm cô mới có thể ở bên anh, cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này, sao cô có thể cam tâm được.
“Anh mới nói vài câu mà em đã nổi cáu với anh rồi đúng không? Anh nói cho em biết, anh chỉ tin những gì mình nhìn thấy!” Không biết tại sao, vừa nhìn Kiều Phong lại nhớ đến cảnh hai người họ hôn nhau là anh trở nên bực tức không chịu nổi, rất muốn giết chết đôi nam nữ kia.
Sau đó vào lúc này, anh lại dùng tay bóp chặt cằm Tiêu Mộc Diên, bởi vì anh cảm thấy quá dơ bẩn, đôi môi của người phụ nữ này sao có thể chạm vào môi của người đàn ông khác chứ.
Tiêu Mộc Diên bị anh bóp phát đau, thấy anh đang nhìn mình từ trên cao, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, người đàn ông này nói trở mặt là trở mặt ngay, lần nào cũng sóng to gió lớn rồi lại gió yên biển lặng, khiến cho người ta không thể nào hiểu nổi.
“Em nói xem vì sao đã có được anh ta rồi mà em còn đến đùa giỡn anh hả?” Thực sự Kiều Phong rất ghét bản thân mình như vậy, nhưng anh không thể khống chế được bản thân mình mà nói ra những lời như thế.
“Không phải là anh đang ghen đấy chứ? Loại giấm chất lượng thấp này anh đừng có ăn.” Bây giờ Tiêu Mộc Diên chỉ có thể đưa ra kết luận như vậy. Rõ ràng cô đã bị người ta giở trò, cảm thấy mình sắp điên mất rồi mà người đàn ông này còn ở đây tranh cãi vô lý, anh muốn giày vò cô đến bao giờ đây?
“Phải nói bao nhiêu lần anh mới hiểu, ban nãy là người đàn ông đó cưỡng hôn em, em không hề thích anh ta.”
“Bây giờ em muốn nói thế nào chẳng được.”
Mặc dù giọng nói của Kiều Phong vẫn còn lạnh lùng, nhưng ngữ khí đã dịu hơn trước nhiều.
“Em biết bây giờ anh đang rất giận, nhưng em chỉ mong rằng anh có thể hiểu là em bị ép buộc, bởi vì người em thích chỉ có anh.”
Tiêu Mộc Diên dứt khoát không quan tâm đến gì khác nữa, trực tiếp nhón chân lên hôn anh. Vốn dĩ Kiều Phong rất hưởng thụ, nhưng không biết vì sao, vừa nghĩ đến cảnh người phụ nữ này vừa mới hôn An Sâm, anh lại không thể kiềm chế lửa giận trong lòng, hung hăng đẩy Tiêu Mộc Diên sang một bên: “Đừng dùng đôi môi đã hôn người khác hôn anh, anh thấy bẩn lắm.”
“Anh lại chê em bẩn, vậy nếu anh thấy em bẩn thì em đi nhé?” Cô nói với anh nhiều như vậy rồi mà tại sao người đàn ông này vẫn kích động như thế chứ, cứ nhất quyết muốn hiểu lầm cô. Nếu anh thích hiểu lầm như vậy, thì cứ để cho anh hiểu lầm tiếp đi.
Cô đã nói như vậy rồi, nhưng Kiều Phong vẫn không níu kéo cô, Tiêu Mộc Diên thật sự rất thất vọng.
“Được thôi, em sẽ thỏa mãn yêu cầu của anh, từ nay trở đi em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa, dù có xảy ra chuyện gì em cũng sẽ không xen vào chuyện của anh nữa, em cũng sẽ không đến đây nữa đâu, như vậy anh đã hài lòng chưa, em chúc anh và Tiểu Đào bên nhau đến khi đầu bạc, hai người mãi mãi ở bên nhau, em sẽ không quấy rầy cuộc sống của hai người nữa, sẽ không trở thành mối họa của hai người đâu.”
Nói xong những lời này, Tiêu Mộc Diên cảm thấy thật bất đắc dĩ, rất đau lòng, rất khó chịu, bởi vì cô cũng là người, cô cũng biết tức giận, sống một cuộc sống luôn luôn phải cúi đầu lấy lòng người khác như thế này, cô đã mệt mỏi rồi.
Cô không muốn tự hành hạ bản thân như vậy nữa. Cô muốn được giải thoát.
“Có lẽ An Sâm cũng là một sự lựa chọn tốt dành cho em, ít nhất anh ta sẽ tin tưởng em, không la mắng em. Sẽ đối tốt với em, tôn trọng sự lựa chọn của em, hơn nữa chuyện cưỡng hôn vừa nãy chẳng qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn mà thôi.” Nếu người nào đó không muốn nghe cô giải thích nữa, thì cô sẽ dùng chiêu khích tướng để khiêu khích anh ấy. Xem xem phản ứng tiếp theo của anh ấy là gì.
Không ngờ Kiều Phong cũng càng tức giận hơn, lồng ngực không ngừng phập phồng. Tiêu Mộc Diên biết anh sắp bùng nổ rồi.
Nhưng Kiều Phong vẫn không hề nói thêm lời nào để giữ cô ở lại, cho nên Tiêu Mộc Diên lại phải tiếp tục thêm dầu vào lửa
“Anh yên tâm, sau này em tuyệt đối sẽ không quấy rầy hai người, lần này em nói được làm được.” Ngữ khí của Tiêu Mộc Diên không hề giống như đang đùa mà cực kỳ nghiêm túc.
“Có lẽ em cứ theo bám lấy anh như thế này vốn đã là một sai lầm. Bây giờ em biết sai rồi, em sẽ không đi gây chuyện nữa, hy vọng anh và Tiểu Đào có thể hạnh phúc suốt đời!” Sau khi nói xong những lời này, Tiêu Mộc Diên không thể kìm nén được nước mắt mà cứ thế thi nhau rơi xuống như một chuỗi hạt trân châu bị đứt dây.
Đúng vào khoảnh khắc mà Tiêu Mộc Diên quay người định rời khỏi đó, Kiều Phong đã kéo tay cô lại: “Đừng đi.”
Là cô nghe nhầm sao? Đây là lần đầu tiên anh ấy chủ động giữ cô lại, vốn dĩ cô cho rằng phép khích tướng của mình sẽ làm cho anh ấy càng thêm tức giận, sẽ giết mình, nhưng không ngờ anh ấy lại xuống nước thế này.