Cơn mưa ngày một lớn, mỗi người đều lái xe rất nhanh để về nhà, cùng gia đình hạnh phúc, không ai đến ý đến cô, đến người tài xế ấy cũng đã sớm chạy trốn.
Trong dòng người đông đúc, dường như cô nghe thấy tiếng anh, nghe thấy giọng nói đầy hoảng sợ của anh. Cảm nhận được bàn tay ấm áp của anh chạm vào da thịt giá lạnh của cô – “Tâm Tâm, em vì sao lại thành thế này….”.
Dưới cơn mưa như muốn trút hết nước, từng giọt mưa nặng hạt rơi trên vai anh, đôi tay anh, mái tóc đen láy của anh. Anh vẫn ôm chặt lấy cô, vẫn không ngừng nắm lấy bàn tay cô, truyền hơi ấm của mình cho cô – “Chịu một chút, một chút nữa thôi, xe cấp cứu sắp đến rồi”.
Mộc Tâm vẫn còn chút ý thức, cô cố gắng đưa bàn tay lên lau những giọt mưa đọng trên khuôn mặt đẹp trai của anh. Cô lau rồi, mưa lại đổ xuống, cứ như không muốn cô bỏ cuộc…mà tiếp tục lau cho anh. Cái gương mặt quen thuộc này, không biết đã khắc ghi vào tim cô từ bao giờ. Cô cũng không phủ nhận, cô nhớ anh nhiều bao nhiêu, dù anh đang ở đây, đang ôm cô vào lòng cô vẫn thấy rất nhớ.
Anh theo đuổi cô từ khi cô học đại học, nhưng chỉ đáng tiếc, lúc ấy cô lại bị mê muội bởi Lăng Tử Thiên. Bây giờ cô thật sự hối hận rồi, hối hận vì sao lại đem lòng yêu thương Lăng Tử Thiên suốt một thời gian dài như vậy. Rồi để anh chịu nhiều tổn thương. Ông trời ơi, lúc này, cô vẫn chưa muốn chết! Cô còn muốn cùng anh sinh hai đứa con, một trai một gái…..
Cánh tay cô dần dần buông thõng, lòng Mạc Tư Thần như chết lặng. Không được, anh vì cô mới có thể sống đến ngày hôm nay, cô đi rồi, anh biết làm sao – “Tâm Tâm” – anh hét lên dưới cơn mưa một cách đầy tuyệt vọng, đau khổ.
[…]
Mạc Tư Thần không ngừng đi lại trước của phòng phẫu thuật. Bàn tay to lớn của anh chống lớn tường, không ngừng giáng xuống những cú đấm mạnh mẽ. Là tại anh không tốt, là tại anh sai, là tại anh ngu ngốc. Anh cứ nghĩ, chỉ cần để cô ở một mình một thời gian cô sẽ suy nghĩ thông suốt, nhưng không ngờ, cô lại gặp tai nạn…..
Năm tiếng trôi qua, thời gian như ngừng trôi mà bác sĩ vẫn không hề có động tĩnh, chỉ có vài y tá thường xuyên chạy qua chạy lại để lấy máu, chẳng nhẽ cô thiếu nhiều máu như vậy sao?
“Mạc tổng, đã tra ra” – thư ký của Mạc Tư Thần chạy vào, nhìn vẻ mặt như sắp bốc hoả của anh, hai bàn tay của người thư ký đã sớm chảy mồ hôi.
“Là ai?” – anh xoay người đối diện với người thư ký, ánh mắt sắc lạnh, đôi mắt sâu thẳm chứa một thứ đáng sợ, giống như đang muốn giết chết kẻ đó.
“Lăng Tử Thiên” – người thư ký nhả ra ba chữ rồi chạy mất.
“Sầm” – Mạc Tư Thần đấm mạnh lên bức tường, nghiến răng nói – “Lăng Tử Thiên, anh đúng là mất tính người rồi, loại người như anh chi bằng chết đi cho rộng đất”.
[…]
30 phút sau, cuối cùng cánh cửa phòng phẫu thuật cũng đã mở, hơn mười bác sĩ cũng lần lượt đi ra.
“Mạc tổng, thành thật xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức. Mạc phu nhân vì mất máu quá nhiều, lại bị dầm mưa quá lâu, cộng thêm bị xe đâm trực diện não bộ, nên không thể cứu sống…”.