Trong thời khắc cuối cùng, Chu thị chuẩn bị thành công trong việc thu mua Lăng thị, thì điện thoại Mạc Tư Thần lại có tin nhắn.
Anh cầm điện thoại mở ra xem, đã sớm đoán ra là do Lăng Tử Thiên gửi đến, chỉ là không ngờ, là mấy tấm ảnh đấy, tim anh như bị ai đó bóp chặt, đau không thở nổi.
“Dừng việc thu mua lại” – Mạc Tư Thần lạnh giọng nói, sắp đạt được kết quả rồi, anh lại phải dừng lại nếu không hậu quả lớn như thế nào anh không thể tưởng tượng nổi.
Các cổng đông lớn nhỏ không ngừng xì xào bàn tán, miếng ăn đã sắp đến miệng, lại vì một câu nói mà chặn đứt tất cả, làm sao họ có thể để yên cho anh cơ chứ?
“Mạc tổng, tại sao anh lại dừng việc thu mua” – một vị cổ đông bất mãn, ông ta đứng dậy, đập mạnh tay xuống bàn.
Mạc Tư Thần dường như không muốn giải thích, anh chẳng nói chẳng rằng mà đi thẳng ra khỏi phòng họp khiến ông ta như phát điên.
“Chu lão gia, thế này là thế nào? Không phải hôm qua Mạc Tư Thần đã hứa sẽ thu mua Lăng thị sao? Tại sao lại dừng lại” – các cổ đông nhốn nháo hỏi.
“Mọi người mỗi người một câu, vậy làm sao Chu Thừa Mạc tôi có thể nói được đây?” – Chu Thừa Mạc nghiêm nghị nói, chất giọng chứa đựng đầy quyền uy khiến người khác cảm phục.
Thấy các cổ đông không lên tiếng nữa, Chu Thừa Mạc bắt đầu nói – “Sở dĩ Tư Thần dừng việc thu mua chắc chắn có ly do riêng của nó, còn lý do gì tôi không tiện nói. Nếu mọi người có bất mãn, cứ việc đưa ra giá, tôi sẽ thu mua hết tất cả cổ phần trong tay các vị” – một câu nói tuy đơn giản nhưng lại như một chiếc xích sắt chói chặt các vị cổ đông.
Chu thị là một tập đoàn lớn mạnh đương nhiên ai cũng biết, dù chỉ được hưởng 0,1% từ lợi nhuận cũng đủ để sống đến cuối đời, hơn nữa lại còn là cổng đông của Chu thị, tiền lời nhuận hàng tháng có thể lên tới hàng chục tỷ đồng, dù có là một người ngốc cũng không thể bỏ.
Thấy các vị cổ đổng không nói gì nữa, Chu Thừa Mạc khẽ thở dài, đến ông cũng tò mò vì sao Mạc Tư Thần lại dừng việc thu mua.
[…]
Trong một hộp đêm…..
Cả tầng năm đã được Lăng Tử Thiên bao trọn nên không một bóng người.
“Xoá những tấm ảnh đấy đi” – Mạc Tư Thần lạnh giọng, bàn tay nắm chặt hận như không thể đem Lăng Tử Thiên giết chết.
“Xoá? Tôi đâu có ngu, chỉ là ba tấm ảnh mà có sức ảnh hưởng lớn đến Mạc tổng thật đấy” – Lăng Tử Thiên lắc lắc ly rượu trong tay, giễu cợt nói.
“Lăng Tử Thiên, anh đừng quá đáng” – Mạc Tư Thần chậm rãi nói, điệu bộ hết sức thong thả.
“Nếu tôi không xoá, anh có thể làm gì được?” – Lăng Tử Thiên ngửa đầu uống hết ly rượu.
“Ba…ba đến cứu con” – từng âm thanh non nớt của trẻ con vang lên.
“Mạc Tư Thần, anh dám động đến Tiểu Phong?” – Lăng Tử Thiên gào lên.
“Sao tôi không dám chứ? Anh xoá hay là không đây?” – Mạc Tư Thần xoay xoay điện thoại trong tay.
“Địa chỉ?” – Lăng Tử Thiên vứt điện thoại có chứa ba tấm ảnh cho Mạc Tư Thần.
“Căn nhà hoang, phía tây thành phố T”
Nhìn Lăng Tử Thiên rời đi, Mạc Tư Thần mới rút điện thoại – “Theo dõi anh ta cho tôi”.
Nếu không phải vì anh ta có tấm ảnh chụp khi cô bị bọn chúng cưỡng hiếp, anh sẽ không dừng việc thu mua…
Năm ấy, cái năm mà Mạc Nhan mất đi đưa con, Lăng Tử Thiên không những sai người giết chết cả nhà cô (bố mẹ nuôi của Mộc Tâm) lại còn sai người luân phiên cưỡng bức cô, tuy cô không nói, nhưng anh lại biết, bởi vì, hàng đêm, cô không ngừng mơ thấy ác mộng này.
Chỉ là anh không ngờ anh ta lại chụp ảnh lại…