Vô Tận Kiếm Trang

Chương 20: Gặp nạn



Thất Tâm Hạt, một loại mãnh thú thuộc loài bọ cạp, toàn thân kịch độc. Những nơi mà nó nơi đi qua, cỏ cây thành tro bụi, bùn đất bị ăn mòn, thậm chí cả đá hoa cương cứng rắn nhất đều cũng không ngoại lệ. Những địa phương có dấu chân của nó trên cơ bản đều lưu lại một mảng thổ địa giống như bị một con hỏa độc chi vật* chích bỏng qua, hình thành một đạo hắc tuyến, phát ra mùi vị cùng tanh tưởi.

Mà con Thất Tâm Hạt đang hướng phía hắn đi tới cao bằng một phần tư so với một người bình thường, thân thể cũng dài hơn ba thước. Diệp Bạch mặc dù không còn nhỏ, lại đi qua rất nhiều hiểm địa nhưng chưa từng thấy qua con bọ cạp nào lớn như thế. Quả nhiên không hổ là giao giới* giữa Liên Vân sơn mạch và Thú Nguyệt hồ, bực thiên địa chí độc chi vật* này không ngờ cũng rất dễ dàng là có thể thấy được.

Diệp Bạch lui một bước, ánh mắt sắc bén, Thanh Phong kiếm ở sau lưng lập tức rơi vào tay, sau đó liền bày ra tư thế phòng thủ. Diệp Bạch biết, cho dù muốn chạy trốn thì giờ cũng đã không còn kịp rồi. Hắn cười khổ một cái, nhìn chuôi Thanh Phong kiếm trong tay. Nếu hiện tại trên tay hắn là một thanh Huyền binh vũ khí, hắn cũng không nhất định e ngại con nhị giai trung cấp mãnh thú Thất Tâm Hạt này. Đáng tiếc, hiện ở trong tay hắn cũng bất quá chỉ là một thanh kiếm bình thường, được bán trong một cửa hàng binh khí ở Hỏa Vân thành, có giá 15 lượng bạc một thanh và là thanh kiếm có giá gần như thấp nhất, thật sự không phải thứ tốt.

Trong thế giới binh khí kiếm kỳ thật cũng có thượng phẩm, ví dụ như cao giai Ngân Sương kiếm, so với Thanh Phong kiếm trong tay hắn thì tốt hơn không chỉ một bậc. Còn có Hỏa Vân kiếm trân quý nhất, mặc dù so ra kém Huyền binh, nhưng cũng đã hơi có thuộc tính công kích, trình độ sắc bén cũng xa không phải Thanh Phong kiếm có thể sánh bằng. Bất quá, mấy thứ kia trong thế giới của người bình thường thì rất có danh khí, là loại kiếm mà không phải một đệ tử bình thường như hắn có khả năng mua được. Hơn nữa, những thanh bảo kiếm đó nếu gặp nguy hiểm lớn một chút thì vô cùng có khả năng sẽ bị hư hao. Giống như lần trước, gặp gỡ con nhị giai đê cấp mãnh thú Xuyên Tâm Xà thì Thanh Phong kiếm liền bị gãy luôn, còn chuôi Thanh Phong kiếm này là do hắn mới mua.

Trong một năm, Diệp Bạch ít nhất cũng phải thay bảo kiếm bảy tám lần, đây không phải là số lượng nhỏ nên tạm thời mà nói, cũng không nên dùng thứ xa xỉ.

Xem ra, lúc này đây, chuôi bảo kiếm làm bạn với chính mình không quá nửa tháng này rất có khả năng sẽ bị hao tổn ở trên người con Thất Tâm Hạt này. Diệp Bạch không khỏi cười khổ một tiếng, nhưng cũng đã không có thời gian đau lòng thay cho nó. Hiện tại, như thế nào có thể thoát khỏi nơi này, thoát khỏi con Thất Tâm Hạt này, phản hồi Diệp gia mới là chuyện mà hắn cần lo lắng.

Đợi cho hắn trở thành Huyền sĩ, học Huyền quyết và Huyền kỹ, có được Huyền binh, lúc đó thì con nhị giai trung cấp mãnh thú Thất Tâm Hạt này hắn cũng sẽ không thèm để ở trong mắt.

Dần dần, Thất Tâm Hạt đã muốn bò tới trước người của hắn, đôi mắt nhỏ bé đánh giá Diệp Bạch, hung quang lóe ra. Nhưng nó cũng không có mạo muội tiến lên, mà là cả người dừng lại, cái đuôi bọ cạp nhẹ nhàng đong đưa, ai cũng không biết nó có thể ngay sau đó sẽ lập tức công kích hay không. Truyện được copy tại Truyện FULL

Thất Tâm Hạt bất động, Diệp Bạch đương nhiên lại càng không thể động. Hắn một tay nắm chặt trường kiếm, thân thể vững như bàn thạch, không có một chút dao động. Nhưng là, trán của hắn cũng đã có từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống, làm ướt quần áo.

Thời gian dần dần qua đi, Diệp Bạch mồ hôi lạnh trên trán đã hình thành một dòng nước, nhưng hắn như trước vẫn không nhúc nhích, không chút nào là có ý muốn động thủ trước. Rốt cục, con Thất Tâm Hạt nhịn không được, cái đuôi bọ cạp vung lên. Ở trên người của nó, một tầng nhàn nhạt tử sắc quang hoa chợt lóe lên. “Phác…” một tiếng, Thất Tâm Hạt không ngờ lăng không bay lên, nhắm thẳng phía cổ họng của Diệp Bạch.

Nếu bị đuôi nó đâm trúng, Diệp Bạch chắc chắn sẽ không thể sống nổi, bởi vì sự kịch độc của Thất Tâm Hạt hắn thật ra đã sớm nghe nói qua. Lập tức, sắc mặt hơi đổi, Diệp Bạch cũng không lui mà tiến tới, trường kiếm trong tay vung lên, lấy một chiêu Thiêu tự quyết, phối hợp với Thứ tự quyết trong trụ cột kiếm pháp, nhắm thẳng khối lục sắc tam giác ở phía dưới bụng con Thất Tâm Hạt mà khi nó bay lên đã lộ ra. Nơi đó, chính là chỗ yếu nhất trên người nó. Nếu như là ở phần lưng, chuôi Thanh Phong kiếm của Diệp Bạch thật đúng là không thể gây cho nó dù chỉ một chút thương tổn, nhưng ở phần dưới bụng này thì lại bất đồng.

Cho dù là một nhánh cây cũng đã có thể dễ dàng đâm vào phần bụng mềm mại của nó, gây cho nó thương tổn cực lớn. Con Thất Tâm Hạt này hiển nhiên không ngờ rằng Diệp Bạch phản ứng lại nhanh như vậy, biết nguy hiểm, không ngờ lướt ngang một cái, né qua một kiếm này của Diệp Bạch. Đồng thời, đầu nó ngẩng lên, hai chiếc càng vao chạm vào nhau mang theo một trận hoa lửa, không ngờ hướng phía đầu của Diệp Bạch.

So về độ sắc bén, hai chiếc càng này không hề có chút nào kém hơn cái đuôi của nó. Diệp Bạch nào dám cho nó quắp trúng, lập tức cúi xuống, trường kiếm nhướng lên, thế không thay đổi, chỉ sửa lại phương hướng mà tiếp tục đâm hướng phía dưới bụng Thất Tâm Hạt. Chỉ cần một kiếm này đâm trúng, cho dù Thất Tâm Hạt là tam giai mãnh thú thì bụng lập tức cũng sẽ bị xuyên thủng, không thể sống sót nổi!

Vì thế, hiển nhiên đã khơi dậy hung tính của con Thất Tâm Hạt này. Lúc này nó thế đi đã hết, còn muốn lướt ngang giữa không trung rõ ràng là chuyện không thể. Nhưng nó lại không chút hoang mang, cái đuôi từ phía sau vung ra. “Ba” một tiếng, cùng Thanh Phong kiếm của Diệp Bạch đang đâm tới va chạm vào nhau, nhất thời liền tóe lên một trận hoa lửa. Thanh Phong kiếm của Diệp Bạch như thế nào có thể chịu được đòn nghiêm trọng như vậy, nhất thời liền gãy rời, toàn bộ mũi kiếm không cánh mà bay. Thanh trườn kiếm trong tay Diệp Bạch, lúc này đã chỉ còn lại có nửa đoạn.

Diệp Bạch bất chấp đau lòng, bởi vì con Thất Tâm Hạt kia liên kích không trúng đã trở nên cực kỳ tức giận, nhanh như chớp mang theo một trận gió tanh, cả thân thể đều hướng về đỉnh đầu hắn mà bay tới. Lúc này, Diệp Bạch có lẽ ngoại trừ né tránh thì cũng không thể làm gì khác.

Nhưng vào giờ phút này, Diệp Bạch biết, một khi né tránh, nghênh đón hắn sẽ chỉ là công kích càng thêm mạnh mẽ của Thất Tâm Hạt. Mặc dù thân hình Thất Tâm Hạt đang không ngừng tiến lại gần khiến Diệp Bạch có chút kinh hãi, nhưng hắn liền quyết đoán quay người một cái, tránh khỏi hai cái càng của nó, nửa thanh kiếm còn lại trong tay thẳng tắp đâm vào phần thắt lưng của Thất Tâm Hạt. Nhất thời, một dòng máu màu đen như mực bắn ra, rơi xuống mặt đất, cỏ cây liền bị héo rũ. “Tư tư tác hưởng…(một dạng âm thanh)”, rơi trên mặt đá đều cũng bốc lên một trận khói đen, khiến tảng đá hiện lên những chiếc lỗ màu đen lớn nhỏ không đều, sâu cạn bất đồng.

Kêu đau một tiếng, Thất Tâm Hạt hiển nhiên không ngờ rằng Diệp Bạch lại ngoan cường đến vậy nên nhất thời liền bị thương. Nhưng lần này, rõ ràng cũng đã chọc giận nó. Chỉ thấy Thất Tâm Hạt thân mình dừng lại, không ngờ mặc cho trường kiếm của Diệp Bạch ở trong cơ thể. “Ba ” một tiếng, trường kiếm lại tiếp tục gãy, chỉ còn một ngụm chuôi kiếm bên ngoài, một đoạn thân kiếm khác thì lưu trong cơ thể nó. Mà con Thiết Tâm Hạt hai mắt hung quang chợt lóe, hai cái càng lớn hướng phía Diệp Bạch mà quắp tới. Mà lúc này, Diệp Bạch cũng rốt cuộc không thể tránh né, hắn nằm trên mặt đất, chỉ kịp đem nửa thanh chuôi kiếm quăng ra đánh về phía Thất Tâm Hạt, khiến cho hai cái hai cái càng lớn của nó đi trật nửa phân, đâm vào hai vai của hắn. Nhất thời, trên hai đầu vai Diệp Bạch liền hiện lên hai cái lỗ máu rất lớn, máu tươi từ bên trong chảy ra. Nhưng không ngờ, những dòng máu đó lại không phải là hồng mà là màu xanh thẫm, nháy mắt liền dính đen quần áo của Diệp Bạch.

Diệp Bạch trước mắt tối sầm, chỉ cảm thấy hai vai trở nên nóng rực và đau đớn. Bị hai cái càng lớn của Thất Tâm Hạt đâm vào hai đầu vai, hai vai của hắn chỉ trong nháy mắt liền trở nên chết lặng. Hơn nữa, Diệp Bạch còn cảm giác được loại độc này đang dần ăn mòn cơ thể mình. Độc tố trên hai chiếc càng của Thất Tâm Hạt thuận theo đầu vai Diệp Bạch, rất nhanh liền dần dần lan tràn ra khắp toàn thân Diệp Bạch. Nhất thời, bắt đầu từ vai, thẳng đến phần eo, độc tố nhanh chóng lan tràn, toàn bộ cơ thể Diệp Bạch lúc này tựa hồ trở nên cứng ngắc, cho dù muốn động đậy ngón tay một chút cũng là rất khó khăn!

Ngay trong lúc này, Diệp Bạch cắn răng, hung hăng ở trên đùi nhéo một cái, nhất thời đau tỉnh. Hắn biết, mình không thể lùi bước, trong ánh mắt chợt lóe lên một tia hàn quang, hai đòn nghiêm trọng của con Thất Tâm hạt này rốt cuộc đã khiến hắn nổi giận. Chỉ thấy hắn từ bên hông lấy ra một thanh chủy thủ, ầm ầm một tiếng, trực tiếp đâm vào con Thất Tâm Hạt vốn đã bị thương ở bụng này, hơn nữa cũng không buồn để ý máu văng khắp nơi. Máu của con Thất Tâm Hạt khi rơi vào trên tay Diệp Bạch liền khiến da tay của hắn nhuộm thành một mảnh màu sắc rực rỡ, không ít địa phương lại nhanh chóng biến thành đen giống như bị lửa thiêu. Con Thất Tâm Hạt cố nhịn đau, đem Diệp Bạch quăng ra một bên, ánh mắt lóe ra hung quang. Có vẻ như nó muốn tiến lên, lấy cái mạng nhỏ của hắn.

Đang lúc đó, ở chỗ sâu trong Thú Nguyệt hồ, một tiếng rống to kinh thiên động địa đột nhiên truyền đến, giống như một con quái vật khủng bố sắp xuất thế. Mới vừa rồi còn không ai bì nổi, Thất Tâm Hạt vừa nghe được thanh âm này, không ngờ cả người liền run lên, đôi mắt nhỏ màu xanh biếc có chút do dự. Nhưng theo tiếng thú rống thứ hai truyền ra, Thất Tâm Hạt tựa hồ gặp phải một loại thiên địch rất đáng sợ, căn bản bất chấp Diệp Bạch, đem theo thân hình trúng kiếm nhanh chóng rời khỏi nơi này, tựa hồ sợ nếu nó chậm dù chỉ một bước thì sẽ gặp phải một thứ rất đáng sợ.

Cả người đã cứng ngắc, ngón tay nhúc nhích một chút cũng rất khó khăn, Diệp Bạch vốn đang nhắm mắt chờ chết, lại bỗng nhiên nhìn thấy con Thất Tâm Hạt kia dần thoát đi, liền có chút ngoài ý muốn nhìn thoáng qua phương hướng Thú Nguyệt hồ. Hắn thầm đoán, không biết bên trong đột nhiên truyền ra tiếng thú rống kia là con mãnh thú gì, thậm chí ngay cả nhị giai trung cấp mãnh thú Thất Tâm Hạt đều cũng úy kị như gặp phải thiên địch, không ngờ căn bản bất chấp địch nhân chờ chết như mình mà vội vàng đào tẩu.

Chẳng lẽ chính là tam giai mãnh thú?

Bất quá, sau đó Diệp Bạch cũng không thèm quan tâm nữa. Mặc kệ con Thất Tâm Hạt kia vì nguyên nhân nào mà chạy trối chết, hắn hiện tại đã cảm giác được trên thân thể của mình một tấc rồi một tấc đã dần trở nên cứng ngắc, chỉ sợ không được bao lâu thì hai chân của mình cũng sẽ trở nên đồng dạng như phần eo. Thừa dịp bây giờ còn có một chút tri giác, bên này thật sự là quá nguy hiểm, tùy thời đều cũng có mãnh thú không biết tên thường lui tới, Diệp Bạch miễn cưỡng bò dậy, nhặt lên thanh chủy thủ rơi ra từ thân thể Thất Tâm Hạt, chặt xuống một nhánh cây, mang theo sự tập tễnh, vội vàng rời khỏi nơi này.

Dọc theo đường đi, nghiêng ngả lảo đảo, không biết đã té ngã bao nhiêu lần, dần dần hắn cảm giác được đầu óc choáng váng. Trước mắt hiện lên vô số những ngôi sao, toàn thân thật sự là đau đến mức bỏng rát khiến Diệp Bạch thật sự rất muốn nằm xuống mà chờ đợi cái chết đến với mình. Nhưng nghịch cảnh bên trong Huyễn Tâm Thảo lúc này lại tái hiện ở trước mặt của Diệp Bạch, khiến trong tâm trí hắn như thầm nói, chỉ cần không buông tha thì sẽ có hi vọng…

“Chỉ cần không buông tha, sẽ có hi vọng…”

Hắn thì thào nói, tia sáng trong ánh mắt sáng lên một ít, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống. Trúng kịch độc của Thất Tâm Hạt, hắn không có lập tức tử vong cũng đã là một kỳ tích rồi. Hắn còn có thể chịu đựng đến bây giờ, có thể nói đều cũng là do ý chí lực của hắn mà thôi. Một khi ý chí của hắn hỏng mất, hắn cũng sẽ lập tức chết đi, cho dù là thần tiên cũng không thể cứu sống được.

Bỗng nhiên, một cái cửa sơn động màu đen xuất hiện ở trước mặt Diệp Bạch. Dần dần, ý thức của hắn đã trở nên mơ hồ, cũng nom không kịp bên trong có mãnh thú dị thường hung hãn tồn tại hay không, cứ như vậy nghiêng ngả lảo đảo tiến vào. Vừa đi vào, hắn liền lập tức tê liệt ngã trên mặt đất. Dùng khí lực cuối cùng, hắn tự tay từ trong lòng lấy ra vài thứ, chính là ba chiếc bình giải độc, cũng không quản hữu dụng hay vô dụng, toàn bộ nuốt vào trong miệng. Ngay sau đó, tay hắn cứ như vậy liền buông xuống, còn mấy cái dược bình kia “lục cục lục cục”, rơi xuống trên mặt đất.

—————————–

*hỏa độc chi vật: loài vậy có độc tố thuộc tính hỏa(nghĩa là độc của nó thường mang tính bỏng rát, khô nóng như lửa)

*giao giới: nơi giao giữa 2 địa phương. Nói đơn giản thì 2 địa phương ở bên cạnh(hoặc cắt) nhau luôn có một nơi tiếp xúc, nơi tiếp xúc đó gọi là giao giới. Mà hiểu theo nghĩa hình học, người ta gọi đó là giao điểm.

*thiên địa chí độc chi vật: loài động vật(thực vật) thuộc loại độc nhất trong thiên địa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.